Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 56

Chương 56

Có tiền vào thì làm cái gì cũng dễ. Thêm vào bằng chứng mà Trình Diệu Vì cung cấp, làm càng nhanh. Qua một phiên xét xử qua loa, Sở Vĩnh Dương bị tổng thẳng vào tù. Khi nào ra được thì để khi đó tính.

Ngày xét xử của Sở Vĩnh Dương, Trình Diệu Vì cũng xuất viện. Ông bà Trình thời gian này lo cho cô tới bạc cả đầu, lập tức đưa cô về Trình gia, bắt đầu thời gian vừa bồi bổ vừa vô béo.

Trình Diệu Vị bị chăm tới độ có chút thụ sủng nhược kinh. Chưa kể, cứ hai ngày Sở Nhân Kiệt lại tới xoát cảm giác tồn tại một lần. Ông bà Trình mặc dù vẫn còn có chút lo lắng con gái mình không xứng với Sở Nhân Kiệt, thế nhưng khi thấy Sở Nhân Kiệt chăm sóc Trình Diệu Vi còn chu đảo hơn bọn họ, bọn họ liền trực tiếp coi y là con re.

Nhìn, hiện tại ba mẹ em cưng anh hơn em rồi. – Trình Diệu Vị chọc chọc Sở Nhân Kiệt.

Vinh hạnh của anh.- Sở Nhân Kiệt mỉm cười.

Thời gian này có chuyện gì vui không?- Trình Diệu Vì vừa hỏi vừa chỉ chỉ bình nước.

Có. Tư Phàm chia tay với Trình Ngọc rồi. – Sở Nhân Kiệt rót cho Trình

Diệu Vì một cốc nước ấm.

Ô. Cô ta phản ứng thế nào? Trình Diệu Vì nhận lấy nước ấm, có chút mệt tâm. Hy vọng nữ chính đừng có trút lên có.

Khóc nháo thắt cổ chỉ còn thiếu một bước cuối.- Sở Nhân Kiệt ngồi trở về bên cạnh Trình Diệu Vi.

Cô ta có vẻ cũng yêu Tư Phàm quá nhỉ?- Trình Diệu Vi có chút không ngờ được kết quả này. Dù sao thì trong mắt cô, Tư Phàm là con người ngoài công việc ra thì cái gì cũng không biết, sao có thể tán được cả Trình Ngọc thể.

Dường như hiểu điều Trình Diệu Vi đang nghĩ, Sở Nhân Kiệt nhún vai.

Cô ta quá dễ đoán. Tư Phàm dù cuồng công việc nhưng y cũng là người. Số phụ nữ y chạm vào cũng không ít hơn anh đầu.

Trình Diệu Vi gật đầu. Có lý.

Nhưng vấn đề theo sau có lẽ còn rác rối hơn. Hi vọng là Trình Ngọc đừng nghĩ quẩn cho cô một đạo.

Làm sao anh thuyết phục được Tư Phàm thế?- Trình Diệu Vì nghiêng đầu. Nếu không phải là có lý do thuyết phục, sao Tư Phàm lại đồng ý lãng phí thời gian vào Trình Ngọc chứ?

Anh rút tiền vào dự án của cậu ta. – Sở Nhân Kiệt đương nhiên nói. Trình Diệu Vì gật đầu. Lý do thuyết phục đấy. – Nhưng không phải hồi trước training Trình Ngọc đã gặp Tư Phàm 1 lần rồi sao? Sao vẫn bị lừa nhể?:

Trình Diệu Vì nhướn mày, cảm thấy hơi khó hiểu.

Đợt training đầu tiên Trình Ngọc có tiếp cận cô, lúc đó Tư Phàm đang đứng ngay cạnh. Dù là lúc ăn cơm y cũng đứng đó. Chẳng lẽ Trình Ngọc ko nhớ được? – Thay đổi kiểu tóc, đeo kính áp tròng. Sau khi xác nhận rằng cô ta không nhớ Tư Phàm thì hai lần gặp sau dẫn dẫn đổi tiếp. Không nhận ra nổi. – Sở Nhân Kiệt hơi nheo mắt.

Trình Diệu Vi cho y một ngón cái Cao tay.

Thực ra Trình Diệu Vì cũng không bị gì nặng lắm, thế nên sau khi “dưỡng thương” ở nhà một tuần, cô quyết định đã tới lúc đi làm và đối mặt với bất kỳ thứ gì mà Trinh Ngọc muốn đâm vào người cô.

Qua điều tra của riêng mình, Trình Diệu Vi cũng biết được, thời gian này Trình Ngọc cực kỳ suy sụp. Xem ra tình cảm của cô ta cho Tư Phàm là thật. Khi chia tay với Sở Vĩnh Dương và Tư Dịch cũng không thấy cô ta suy sụp tới vậy.

Điều mà Trình Diệu Vì quan tâm không phải là cô ta có yêu Tư Phàm hay không mà là cô ta có đổ lỗi cho cô hay không? Trước khi hai người chia tay không lâu, cô đã gặp mặt Tư Phàm. Rất có thể Trình Ngọc sẽ nối hai sự kiện này với nhau và quy tội lỗi lên người cô.

Giống như Sở Vĩnh Dương, Trình

Ngọc cũng là người hoàn toàn không nói lý. Cô ta sẽ không tìm vấn đề ở bản thân, cũng không xét tới xem đó có phải là một âm mưu hay không. Cô ta mù quảng tin vào những gì mình nhìn thấy, sau đó đổ toàn bộ tội lỗi lên người khác. Mà đối tượng được đổ lỗi chắc chắn là nữ phụ xấu số Trình Diệu Vĩ chứ còn ai.

Hiện tại Trình Ngọc đã hắc hoá, chuyện điên cuồng gì cũng làm được đấy. Cứ nhìn Sở Vĩnh Dương xem.

Quả nhiên, Trình Diệu Vi vừa đi làm được ba ngày, Trình Ngọc đã tìm tới. Trông cô ta không phải là bộ dạng thân tàn ma dại của người thất tình như Trình Diệu Vi đã tưởng tượng mà ngược lại. Cô ta trang điểm tinh xảo, đồ mặc trên người cũng là hàng cao cấp được thiết kế riêng. Nhìn gương mặt tươi tỉnh của cô ta, cũng không giống như là cô ta đang suy sụp. Trình Ngọc đứng trong văn phòng của Trình Diệu Vị, vô cùng soái khi mở miệng.

Nói điều kiện của cô đi. Mất hai giây để Trình Diệu Vì tải được điều mà Trình Ngọc nói. Cô ta đang quy việc Tư Phàm chia tay với cô ta lên người cô.

Mẹ nó. Nam chính nữ chính, người nào người nấy hãm chó y hệt nhau.

Mười tỷ.- Trình Diệu Vi nói.

Trình Diệu Vị, cô nên biết vị trí của mình. – Trình Ngọc nhíu mày,

Cô bảo người khác nếu điều kiện để làm gì nếu cô không thể đáp ứng được?- Trình Diệu Vị cười khẩy. Trình Ngọc nghiến răng, rốt cuộc không giữ được vẻ mặt bình tĩnh của mình nữa.

Trình Diệu Vi, ngày đó không phải cô nói cô sẽ buông tha cho tôi sao? Vì sao cô không thể để tôi yên? Trình Ngọc chất vấn.

Nếu tôi nói chia tay cô là lựa chọn mà tự thân anh ta quyết định, cô có tin không?

Sao có thể như thế? Chúng tôi yêu nhau như vậy… – Trình Ngọc không tin.

Nếu vậy thì hỏi làm gì?

Cô muốn mười tỷ phải không? Được. Tôi đáp ứng cô. Đừng uy hiếp anh ấy nữa. Coi như tôi cầu xin cô Trình Ngọc thành khẩn nói.

Trình Diệu Vì nhướn mày, bắt đầu có chút nghi ngờ rằng Trình Ngọc đang bị tâm thần phân liệt. Sao cứ mỗi giây cô ta lại thay đổi một biểu cảm thế

Rốt cuộc là cô căm ghét tôi, muốn tìm tôi tính sổ hay là muốn tới cầu xin tôi đây?

Trình Diệu Vị thở dài.

Cô biết người yêu có tên gì không?

Cô hỏi cái gì thế? Anh ấy tên là Trương Bình…

Y tên Tư Phàm.- Trình Diệu Vi nhàn nhạt nói.

Bên tại Trình Ngọc ong lên. Tư Phàm… Tư Phàm… Tư Phàm… Cái tên xoay vòng trong đầu cô ta. Tư Phàm… Đứa con không được yêu thương của Tư gia. Anh trai Tư Dịch. Người đã đẩy Tư Dịch vào bước đường cùng, khiến cô ta và Tư Dịch chia tay. Người đã lấy đi tất cả của Tư Dịch. Y là người đứng trên đỉnh cao, là người nằm trong tay tất cả chứ không phải là một nhân viên bình thường mà cô ta biết

Tại sao… Trình Ngọc thiều thảo

Tại sao? Bởi vì tôi rót tiền cho hói. anh ta. – Trình Diệu Vi nhếch môi. Thôi thì mình là nữ phụ, tốt nhất là nên có một tự giác của nữ phụ. Hơn nữa, nếu nói ra sự thật, không biết là Trình Ngọc sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì với Sở Nhân Kiệt nữa. Thôi thì thà rằng cô nhận hết còn hơn.

Cô?- Trong ánh mắt Trình Ngọc bắt đầu có chút căm hận.

Không phải tôi thì là ai?- Trình Diệu Vi nghiêng đầu. – Không phải cô rất thích chuyện cướp hôn phu của người khác sao? Tôi, Hoàng Phụng Hàn, hiện tại tôi chỉ trả lại cho cô mà thôi. Tức giận cái gì?

Trình Diệu Vi!!! Tôi nhất định không tha thứ cho cô!- Trình Ngọc tức giận la lên.

Trình Diệu Vì đảo mắt. Vì sao nữ chính nữ phụ bị dồn vào đường cùng đều là một câu thoại này vậy? Không còn gì khác để nói nữa à? Đổi mới kịch bản một chút đi có được không?

Nếu tuyên bố xong rồi thì ra ngoài phiền cô đóng cửa lại. – Trình Diệu Vị cúi đầu nhìn giấy tờ. Cô cũng bận lắm đấy, không có thời gian ở đây chơi trò kịch truyền hình với nữ chính đâu.

Mặc dù nhìn tình hình này thì cũng sắp không bận nữa rồi đấy.

Trình Ngọc tức giận đùng đùng bỏ ra khỏi văn phòng, trước khi đi cũng không thèm đóng cửa. Trình Diệu Vi nhíu mày, thế nhưng cũng không thể cho người tới lôi cổ Trình Ngọc lại được, cho nên cô tự mình đứng dậy đóng cửa.

Dưới tình hình nữ chính phát điện, không có tài chính, không có nam chính, không có nam phụ, vậy thì chỉ có thể tự lực cánh sinh. Mà cách làm không cần tài chính lại cần tự lực thì chỉ có một dao đâm chết, lái xe đâm chết, hoặc hèn hạ hơn là hạ độc. Dù là cái nào thì cũng có thể khiến cho cô nằm liệt một thời gian, hoặc tệ hơn là cả đời. Kết quả có thể lập tức chết có lẽ là tốt nhất rồi.