Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 68

Chương 68 Câu dẫn thượng tiên (6)

Từ Tính ngoan ngoãn tới trước mặt Trình Diệu Vi, cúi đầu đứng đó.Trái tìm cậu đập thình thịch vì căng thẳng, hai bàn tay trằng nõn không còn vết chai cũng vặn xoản vào nhau, một bộ vô cùng xoản xuýt, không biết phải làm cái gì mới tốt.

Trình Diệu Vi mỉm cười. Cô không có sức chống cự nhất chính là đối với mấy tiểu khả ái ngượng ngùng như thế này. Nhìn… tâm tình rất tốt, rất muốn bắt nạt.

I-} Alo, chú cảnh sát ạ, ở đây có kí chủ vừa S vừa audam.

Ngầng đầu, nhìn ta.- Trình Diệu Vi nói.

Tư Tính giật mình, chậm rãi ngước mắt lên. Bờ mi dài hơi run, đôi mắt cũng có chứt sợ sệt. Khi ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Tư Tĩnh đã vội vàng thu ngay tầm mắt về, lại cúi đầu Trình Diệu Vi đảo mắt, đột nhiên cảm giác chuyện này quả thực có chút khó khăn.

Con tên gì?- Trình Diệu Vi hỏi.

Tư Tĩnh giật mình, một lát sau mới mở miệng.

Tư… Tư Tĩnh.

Giọng nói giống như vẻ ngoài, cực kì dễ nghe.

Cảm giác mềm mềm manh manh, dễ bắt nạt.

– Sao cô mở mồm ra là muốn bắt nạt người ta thế hả?

Tuổi?

Mười… mười lăm.

Nói lắp sao?- Trình Diệu Vi nhướn mày.

Tư Tĩnh giật thót, lắc đầu thật mạnh. Trình Diệu Vi thở ra một hơi. Không nói lắp thì tốt. Nếu không sau này nói chuyện sẽ rất bất tiện.

Cuộc sống trước kia thế nào?- Trình Diệu Vi lại hỏi Tư Tĩnh lại lần nữa ngước nhìn Trình Diệu Vi, mím mím môi mới bắt đầu nhỏ giọng kể.

Trước kia… từng có một tiên nhân đi qua chỗ con, nhìn một chút thì bảo con có tư chất. Sau đó y lại lắc đầu, nói đáng tiếc. Dù không hiểu đáng tiếc chỗ nào, thế nhưng mấy ông lão ăn mày ở gần đó thì nhớ kỹ. Lần này Thượng Thanh phái tổ chức tuyển đệ tử, nói con tới thử xem.

Sau khi nói xong, mặt Tư Tĩnh đỏ bừng. Dường như đã rất lâu rồi cậu không nói với người lạ nhiều như thế, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.

Leo lên có mệt không?- Trình Diệu Vi hỏi. Năm nghìn bậc thang, đối với một đứa bé bình thường ngay cả ăn cũng không no thì sao có thể không mệt. Nhìn xem, gầy như vậy.

Tư Tĩnh lắc đầu.

Ở chân núi có người phát đồ ăn, rất đầy đủ.

Khi con lên tới nơi còn một chút. Đáng tiếc… họ thu lại Mặt Tư Tĩnh có vẻ hơi tiếc chỗ đồ ăn kia, nhưng sau đó ngượng ngùng, cũng không dám nói nữa Trình Diệu Vi nhìn cậu như vậy, vừa muốn cười, lại vừa đau lòng, Có nguyện ý nhận ta làm sư phụ không?- Trình Diệu Ví hỏi Tư Tĩnh đột ngột ngẩng đầu.

Người sẽ nhận con sao?- Đôi mắt đen láy dường như có ánh sáng lưu động bên trong, nhìn thắn vào Trình Diệu Ví cực kì chờ mong Đã bế ngươi về đây rồi, có thể bỏ được sao?- Trình Diệu Vi cười khẽ.

Mặt Tư Tĩnh đỏ lên, vội vàng gật đầu.

Nguyện Ý Vậy sau này theo ta đi Trình Diệu Vi vươn tay, sờ má Tư Tĩnh một cái, sau đó rất tự nhiên rút về.

Mặt nhỏ còn rất mềm

[Tiến độ nhiệm vụ: 1/1.

– Một dòng chữ đột nhiên hiện lên trước mắt Trình Diệu Vi Ec. Thế này thì tới bao giờ đây.

Tư Tĩnh ngây người một lát, gò má hơi ửng đỏ, tay cũng đưa lên chạm vào chỗ vừa bị sờ một lát. Tới khi ánh mắt của Trình Diệu Vi quay trở lại, cậu mới thu tay về.

Được rồi, thí nghiệm tư chất đi.- Trình Diệu Vì lúc này mới nhớ ra một chuyện quan trọng.

Tư Tĩnh nghe vậy cũng gật đầu. Trước khi lên núi, đã có người nói cho cậu biết sau khi được chọn sẽ thí nghiệm tư chất. Nhưng đây mới chính là phần quan trọng nhất. Bất kể trước đó sư phụ có vừa lòng ngươi hay không, nhưng nếu thí nghiệm tư chất đưa ra kết quả không phù hợp, như vậy thì vị sư phụ đó hoàn toàn có thể chuyển ngươi cho người khác, hoặc là để ngươi trở thành đệ tử nội môn bình thường, đó không phải chuyện hiếm lạ gì trong tông nữa Cho nên Tư Tĩnh vẫn luôn lo lắng về phần này.

Ngày đó, vị tiên nhân đi qua Tư Tĩnh chỉ cần nhìn thôi cũng có thể thấy được tư chất của cậu, trang phục trên người cũng đẹp đế hơn những tiên nhân khác, chứng tỏ thực lực rất tốt. Nhưng người đó lại nói hai chữ “đáng tiếc”.

Cậu sợ… sau khi thí nghiệm xong, sư phụ thấy được, có phải là sẽ không muốn cậu nữa hay không Trình Diệu Vi mở ngăn kéo ra, lấy dụng cụ thí nghiệm tư chất hình tròn nhỏ bãng lòng bàn tay ra.

Mặt trên của nó trong suốt, mặt dưới là một kim loại đặc biệt. Nhìn thì không khác gì đồ trang trí rẻ tiền với một viên pha lê dởm gắn trên một miếng kim loại không có gì đặc sắc, thế nhưng chỉ cần truyền một chút linh lực vào, liền có thể biết được tư chất người này tới đâu, linh căn thuộc loại nào.

Là hàng do Mạc Quân chế ra, nhưng nguyên chủ cũng biết làm, cho nên ngưồn cung của thứ này trong tông hầu như là từ bọn họ mà ra, hàng đều là tình phẩm. Mấy môn phái khác còn chưa có đâu, vẫn phải thí nghiệm băng cục đá to tổ chảng đặt chình ình giữa đại điện kia kìa.

Vì Tư Tĩnh chưa có linh lực, cho nên Trình Diệu Vi cầm tay trái của cậu, để cậu cầm dụng cụ kia ở tay phải Cảm nhận linh lực của ta, sau đó dẫn nó vào dụng cụ kia, có làm được không?- Trình Diệu Vi nhẹ giọng hỏi Hơi thở Tư Tĩnh có chút phập phồng. Cậu cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Trình Diệu Vi truyền sang, cả thân thể đều không được tự nhiên.

Đây vẫn là lần đầu tiên có người nắm tay cậu từ khi ông lão ăn mày nuôi cậu qua đời.

Tư Tĩnh không đáo, chỉ gật đầu.

Trình Diệu Ví tâm tình rất tốt, bắt đầu cảm nhận linh lực trong người, truyền sang một tia rất nhỏ.

Hiện tại Tư Tĩnh chưa dẫn khí nhập thể, cho nên cũng không chịu được lượng linh lực lớn, chỉ vừa đủ là được.

Thế nhưng đang truyền giữa đường, Trình Diệu Vĩ lại đột nhiên nghĩ tới một cái gì đó, bắt đầu giúp cậu đả thông kinh mạch.

A… Tư Tĩnh hơi nhíu mày, cổ họng phát ra một tiếng rên yếu ớt đầy kìm nén.

Đau phải không? Nhịn một chút Trình Diệu Vi nhẹ giọng nói.

Kỹ thuật mà cô dùng là năm đó Thượng Huyền đại tiên đã dạy cho nguyên chủ và Mạc Quân. Mạc Quân cũng dùng cách này để đả thông kinh mạch cho Lạc Lạc, cho nên cô nhóc kia mới có thể nhanh chóng tiến vào Trúc cơ, lại Kết đan từ năm mười tám tuổi. Giờ ta có đồ đệ, còn lâu đồ đệ của ta mới thua con nhãi con đó. Muahahaha.

Mặc dù cách làm của Trình Diệu Vi có hiệu quả, thế nhưng đau đớn phải chịu cũng lớn. Chỉ năm phút sau, mặt mũi Tư Tính đã trắng nhợt, mồ hôi trên trán cũng lấm tấm. Cậu mím môi, cô gắng không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, thế nhưng thi thoảng vẫn không nhịn được mà rên khẽ một tiếng đầy đau đớn.

Trình Diệu Vi nhìn cậu như vậy, tâm có chút đau, thế nhưng quá trình đả thông kinh mạch cũng không lâu, chỉ khoảng hai khắc là xong. Thế nhưng đối với Tư Tĩnh thì giống như cả đời người. Toàn thân đau đớn, không còn chút sức lực nào.

Cậu lảo đảo đứng không vững, lập tức được Trình Diệu Vi đỡ lấy.

Kiên nhãn một chút, thí nghiệm tư chất xong đưa ngươi về nghỉ ngơi Tư Tĩnh yếu ớt gật đầu, bắt đầu theo lời của Trình Diệu Vi truyền linh lực mà cô đưa vào thân thể mình sang dụng cụ kia.

Chỉ thấy la bàn đầu tiên có màu trắng bạc, sau đó chuyển đỏ, cuối cùng lại chuyển đen, làn sương bên trong cũng xoay với tốc độ chóng mặt.

Trình Diệu Ví rốt cuộc giật mình.

Tư Tĩnh.

Tư Tĩnh nào?

Có phải hậu duệ ma tộc muốn mở phong ấn dìm nhân loại trong biển lửa ban nấy vừa nói không?

[Giờ cô mới nhận ra à?]