Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 73

Chương 73

Được rồi. Hiện tại trở về nghỉ ngơi, tối nay cần đi một chuyến.

Vâng – Tư Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu, xoay người rời đi.

Trình Diệu Vi ngồi trong phòng, gõ gõ bàn một chút, sau đó lại đi vào thư phòng, ôm lấy đống sách còn đang dở, Hệ thống cảm thấy là kí chủ thực sự thích nghỉ quá tốt với tính cách của nguyên chủ. Cô như ‘thế này thực sự có thể trở thành trạch nữ được rồi đó.

Nguyên chủ là tu sĩ Hợp thể kỳ, có thể gặp qua là nhớ, đọc qua một lần liền không quên. Nhưng đó là kí ức của nguyên chủ. Khi tới nơi này, Trình Diệu Vì vẫn là cảm thấy mình cần phải làm mới một chút, dùng chính trí nhớ của mình để học.

Dựa vào cái đầu của nguyên chủ, Trình Diệu Vi bắt đầu lật lại toàn bộ sách trong thư phòng một lần nữa, tìm được rất nhiều thứ mà nguyên chủ sưu †ầm được, rất nhiều thứ có thể cho Tư Tĩnh luyện thử.

Trình Diệu Vi vừa đọc vừa phân loại đủ thứ sách vở, thời gian cũng rất nhanh trôi qua.

Vậy mới nói, đối với tu chân giả, mấy ngày hay mấy tháng cũng chỉ như cái chớp mắt. Trình Diệu Vì có cảm giác mình chỉ mới vừa đọc được có hai quyển sách chứ nhiêu.

[Cô đọc hai chục quyển rồi.]- Hệ thống làu bàu.

Trình Diệu Vi không để ý tới hệ thống, thản nhiên ra cửa. Mà hiển nhiên, Tư Tĩnh đã đứng chờ ở bên ngoài Đi thôi – Trình Diệu Vi triệu hoán kiếm của mình ra, chuẩn bị đưa Tư Tĩnh tới Bảo thất.

Tư Tĩnh nhìn thanh kiếm trảng muốt của Trình Diệu Vi, ban đầu hơi lo ngại, thế nhưng sợ làm trễ thời gian của Trình Diệu Vi, cậu vẫn là nhanh chóng đứng lên Ban đầu Trình Diệu Vi định đi ngay, thế nhưng nghĩ tới cái gì đó, cô lại nhìn về phía Tư Tĩnh, sau đó kéo người tới sát bên cạnh mình.

Giữ chắc, đừng để bị ngã.- Cô khế nói, sau đó mới cho kiếm bay lên.

Tư Tĩnh luống cuống vô cùng, hoàn toàn không biết phải bám vào đâu. Thấy cậu như vậy, Trình Diệu Vi chỉ có thể dùng linh lực bảo vệ cậu, còn lại chỉ có thể cẩn thận.

Đường đi tới Bảo thất có chút xa, Trình Diệu Vi tranh thủ muốn kéo gần lại khoảng cách của hai người, cho nên hỏi.

Đã ăn tối chưa?

Tư Tĩnh ngước lên nhìn Trình Diệu Ví, sau đó cúi đầu, khẽ lắc.

Trình Diệu Vi nhíu mày.

Tối hôm qua ăn cơm giờ nào?

Tư Tĩnh giật mình, lại lần nữa lắc đầu Trình Diệu Vi nhíu mày càng chặt. Mẹ nó cô quên mất. Nơi ở của cô không có phòng bếp, cũng không có đồ ăn, bởi vì cô đâu có cần ăn. Nhưng Tư Tĩnh thì khác. Vậy mà đám đệ tử hôm qua cũng không nói gì, để Tư Tĩnh nhịn đói cả một đêm?

Tư Tĩnh cúi đầu, hơi mím mím môi. Trưa nay sau.

khi ăn đan dược, Tư Tĩnh đã tiêu hao một lượng lớn thể lực, đói vô cùng. Tối hôm qua cũng chưa ăn gì, hiện tại đứng đã là một chuyện cực kì mệt nhọc.

Cậu còn tưởng sư phụ sẽ không quan tâm, dự định tối nay sau khi trở về sẽ đi đâu đó trong rừng sau viện tìm đồ ăn. Thế nhưng… cô lại hỏi.

Từ trước tới nay, chưa từng có ai quan tâm Tư Tĩnh đã ăn gì hay chưa. Bởi vì ở nơi mà cậu ở, ai nấy sống chết đều vì một miếng ăn. Thân mình còn chưa lo được, làm sao lo cho người khác?

Là lỗi của ta.- Trình Diệu Vi thở dài.- Sau này.

sẽ không lặp lại nữa.

Tư Tĩnh vội vàng ngầng lên, lắc đầu quầy quậy.

Sao có thể là lỗi của sư phụ được?

Được rồi. Đi chọn một món vũ khí tốt. Trở về lại dẫn con đi tìm cái ăn.

Tư Tĩnh ngạc nhiên, sau đó đột nhiên, cậu nở nụ cười. Dù Tư Tĩnh đang cúi đầu, thế nhưng Trình Diệu Vi vẫn có thể thấy được.

Cảm giác như chỉ một động tác nhỏ của Tư Tĩnh cũng có thể chọc vào manh điểm của Trình Diệu Vi vậy.

Gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu, bọn họ đã tới Bảo.

thất. Nơi này đã có một vài vị trưởng lão và cả chưởng môn. Khi lần nữa nhìn thấy Trình Diệu Vi, bọn họ vẫn không hết ngạc nhiên.

Bạch Vân sư muội vậy mà lại ra ngoài hai ngày liên tiếp Rốt cuộc đệ tử kia đã làm gì nàng rồi?

Trình Diệu Vi không để ý tới ánh mắt của mấy người kia, nhẹ nhàng đáp xuống.

Cô liếc nhìn cô nhóc đứng bên cạnh Mạc Quân. So với bộ dáng bẩn thỉu ngày hôm qua, hôm nay cô.

nhóc mặc một y phục màu hồng phấn, đặc biệt dễ.

thương. Để ý… lại thấy mấy đồ đệ khác cũng không mặc đồng phục của môn phái, mà đều là vải vóc thượng hạng.

Giật mình.

Hình như đúng là có một cái quy tắc bất thành văn là đệ tử của mấy vị trưởng lão không cần mặc.

đồng phục của tông phái thật Chó, Nhìn thấy Trình Diệu Vi hơi nhíu mày, chưởng môn dường như biết được cô đang nghĩ cái gì, lập tức đi tới Bạch Vân sư muội, cậu bé này thế nào?- Ông nhìn Tư Tĩnh đang cúi đầu, ngoan ngoãn đứng phía sau Trình Diệu Vi.

Rất tốt. Ta có thể vào trước không?- Trình Diệu Vi hỏi Trong nguyên tác là Mạc Quân vào trước, mà Lạc Lạc cũng cùng theo đó lấy được miếng ngọc bội kia đầu tiên, sau đó chuồn thẳng. Mà Trình Diệu Vi đang nhắm tới cái ngọc bội đó, đương nhiên không để họ được như ý.

Muội muốn vào trước?- Chưởng môn ngạc nhiên Trước kia Trình Diệu Vi là người có quy củ, không bao giờ tranh đua với đời. Mỗi khi dự tiệc cô đều tới sau cùng, khi phát biểu cũng là người †a hỏi mới nói. Rốt cuộc là trong một thời gian ngắn không gặp, vì sao lại thay đổi nhiều như vậy.

Có thứ muốn tìm. Ta còn có việc. Không được.

sao?- Trình Diệu Vi nói rõ lý do.

‘Chưởng môn lúc này giật mình hiểu ra, thở phào.

Theo lý mà Mạc Quân vào trước, sau đó mới tới muội. Nếu Mạc Quân không có ý kiến gì thì được.- Chưởng môn quay sang nhìn Mạc Quân.

Mạc Quân chỉ vừa mới bị Trình Diệu Vi đánh bại hôm qua, hôm nay tâm tình cực kì không tốt, thế nhưng không muốn tranh cãi, chỉ gật đầu đáp ứng.

Lạc Lạc ở bên cạnh khẽ kéo nhẹ ống tay áo của Mạc Quân, y cũng lờ đi.

Lạc Lạc trơ mắt nhìn Trình Diệu Vị dẫn theo thiếu niên kia vào bên trong, tâm tình thực sự không tốt Nữ nhân kia là ai, vì sao năm lần bảy lượt muốn làm khó sư phụ?

Vào bên trong bảo thất, Trình Diệu Vi trong lòng thầm cảm thán. Nơi này là một căn phòng rộng lớn, toàn bộ đều là pháp bảo pháp khí được truyền lại hoặc được tìm về, năm ở đây chờ người phù hợp.

Trong cốt truyện ban đầu, Tư Tính là đệ tử ngoại môn tiến vào nội môn, đương nhiên là không đủ 1iêu chuẩn tiến vào nơi này. Hiện tại, cô cũng muốn xem xem nhóc con sẽ chọn pháp khí nào.

Đi một vòng đi. Thích cái nào thì bảo ta.- Trình Diệu Ví vỗ vỗ vai Tư Tĩnh.

Tư Tĩnh quay lại nhìn Trình Diệu Ví, sau đó bước.

nhỏ đi tới mấy kệ để vũ khí.

Trình Diệu Vi dựa theo cốt truyện, đi một vòng trong bảo thất, sau đó dừng lại ở chỗ được miêu tả rong cốt truyện, bắt đầu tìm kiếm.

Hệ thống lúc này cũng trồi ra, hóng hớt.

Trình Diệu Ví tìm kiếm một hồi, căng mắt ra mới thấy miếng ngọc bội trắng noãn nãm bên dưới một quyển trục vừa to vừa dày.

Nếu không nhầm, cái quyển trục này là Sơn Hà đồ, có thể nhốt cả tu sĩ Đại Thừa kỳ vào, huỷ thí diệt tích.

Vậy mà chưởng môn để ở cái chỗ này đó hả? Ổn không vậy?

Trình Diệu Vi dù bận tâm, nhưng cuối cùng vẫn chú ý tới mục tiêu của mình, lôi miếng ngọc bội kia ra Xin chào bàn tay kim cương.