Trương Tử Đồng mặc một bộ đồ ở nhà màu hồng nhạt khóe miệng mỉm cười mở ra, rút đi một thân phồn hoa cùng thành thục, bộ dáng thanh thuần trong nháy mắt thắp sáng cả mùa đông. La Phi nhìn đến ngây ngốc, cứ như vậy đứng ở ngoài cửa, cũng không vào nhà. "Mau vào đi, đứng đó làm gì." Trương Tử Đồng nghĩa đến Triệu Thanh Khê đang lẳng lặng đứng ở trong phòng bếp, bộ dáng không nhanh không chậm rửa thức ăn nấu cơm liền như thế nào cũng che dấu không được ý cười nơi khóe mắt đuôi lông mày. Lúc Trương Tử Đồng về nhà Triệu Thanh Khê đang ở trong phòng bếp, cổ tay áo hơi hơi xắn lên, mái tóc đen dài mềm mại tán ra, rất điềm đạm. "Để ta xem tối nay ăn cái gì." Trương Tử Đồng đi đến bên người Triệu Thanh Khê, nghe thấy khí tức thanh đạm của nàng, cả người đều trầm tĩnh lại. "Trong tủ lạnh còn đồ ăn không?" Tầm mắt vội vàng đảo qua mấy loại thức ăn, dừng lại ở trên gương mặt mịn màng của Triệu Thanh Khê. "Ân." Triệu Thanh Khê nhẹ nhàng gật đầu, "Nhiêu đây không đủ sao?" "Làm nhiều một chút, tối nay có khách tới, không thể qua loa." Trương Tử Đồng nghiêng đầu, nghiêng người tựa vào bệ bếp, tư thái thư thản là nàng chưa bao giờ nghĩ đến, hóa ra có một ngày, nàng cũng có thể như vậy. "Rất quan trọng sao?" Triệu Thanh Khê vẫn chưa nhận thấy được nàng cùng Trương Tử Đồng giống nhau, đem bản thân trờ thành "Chủ nhân". "Bằng hữu tốt nhất." "Bằng hữu tốt nhất?" Con dao của Triệu Thanh Khê trợt một cái, thiếu chút nữa cắt vào tay. "Cẩn thận!" Trương Tử Đồng khẩn trương đến muốn đổ mồ hôi lạnh, "Có cắt trúng tay không." Trương Tử Đồng kéo tay của Triệu Thanh Khê đến trước mặt, cẩn thận kiểm tra, còn may, không có bị thương. Người kia lôi kéo bàn tay của nàng, đôi mắt thân thiết mà xinh đẹp liền dừng ở trên đầu ngon tay của nàng, hô hấp phả trên mu bàn tay trắng nõn mà nhẵn nhụi, trong nháy mắt Triệu Thanh Khê không biết phải làm sao, sau đó bình tĩnh rút tay về. "Ngươi đi lấy thức ăn trong tủ lạnh ra đi. Ta không biết..." Dừng một chút, nàng mới nói, "Khẩu vị của bằng hữu ngươi." Trương Tử Đồng hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, nàng cũng không biết La Phi thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì. Nàng không có nói gì nữa, yên lặng đi mở tủ lạnh lấy đồ ăn, đồ ăn trong đó là hôm trước lúc tan tầm nàng một mình đi siêu thị mua, có vài thứ nàng thậm chí còn không biết tên, nhưng nàng biết rõ, những thứ đó Triệu Thanh Khê đều thích ăn. La Phi có chút kích động, nhưng trong lòng cũng là vui vẻ, thậm chí còn có vài phần hưng phấn. Tử Đồng rất ít khi để cho người khác đến nhà của nàng. Mặc kệ lúc còn học trung học hay là khi nàng đi du học từ Ý trở về, đều rất ít đến nhà của Trương Tử Đồng, Trương Tử Đồng luôn tránh để người khác xuất hiện trong không gian riêng tư của nàng, một khi có người muốn đến nhà của nàng nàng luôn mang vẻ mặt mất hứng, ngay cả La Phi cũng không ngoại lệ, cho nên mấy năm nay, La Phi đã sớm hình thành thói quen có việc thì kêu Trương Tử Đồng đi ra ngoài, hoặc là chờ đợi Trương Tử Đồng bước vào thế giới của mình, đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua, Trương Tử Đồng vẫn là như vậy, ngay cả tới gần cũng không nguyện ý. "Hôm nay ngươi có lộc ăn, một bàn mỹ vị đang chờ ngươi!" Trương Tử Đồng cầm ly rượu trên tay, cười nói. Bố cục trong phòng không tính là phức tạp, lúc Trương Tử Đồng mua phòng và trang hoàng La Phi từng đến hai lần, phong cách lúc đó và bây giờ khác nhau rất lớn, lúc đó là phong cách sang trọng xa hoa, mà bây giờ hoàn toàn là phong cách gia đình ấm áp. Tử Đồng thay đổi, này không phải là ảo giác của La Phi, nàng không biết nguyên nhân gì làm cho Trương Tử Đồng thay đổi, nhưng sự thay đổi của Trương Tử Đồng là sự thật, trước kia Trương Tử Đồng chưa bao giờ có bộ dáng thoải mái thả lỏng như vậy, lại càng không bao giờ cười ấm áp như vậy, điềm đạm như vậy. La Phi nhìn Trương Tử Đồng đặt cái ly ở trên bàn cơm, vị trí bàn ăn cũng thay đổi, đặt ở vị trí gần phòng bếp trong căn phòng khách thật to, trước kia bàn ăn bị Trương Tử Đồng bỏ quên trong một góc lạnh lùng của phòng bếp, cơ hồ không có sử dụng qua, mà bây giờ, trên đó tản ra từng làn hương quen thuộc mà lại xa lạ. "Ngươi học nấu canh khi nào vậy?" Một bàn thức ăn nóng hổi bốc khói, có thức ăn gia đình, cũng có những món ăn tinh xảo như trong nhà hàng. "Không phải ta làm." Một tay Trương Tử Đồng chống lên bàn, cười thần bí. "Gọi nhà hàng đưa tới sao?" La Phi biết là sẽ như vậy mà. "No!" Ngón trỏ bên bàn tay kia dựng đứng lên, nhẹ nhàng lắc lư. "Vậy..." La Phi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, vừa không là nàng làm, cũng không phải thức ăn bên ngoài, vậy thì thức ăn từ đâu tới? Thông cảm cho La Phi chưa từng nghĩ tới sẽ là do một người khác làm, cho dù đáp án đơn giản rõ ràng như thế, nàng chính là không thể tưởng tượng có một ngày bên cạnh Trương Tử Đồng cũng sẽ xuất hiện một người có thể làm cho Trương Tử Đồng thân cận như thế, nàng càng không thể tưởng tượng nổi Trương Tử Đồng cũng sẽ nguyện ý để cho người khác tới gần, thậm chí là cam tâm tình nguyện tới gần người khác, mà người khác kia thật là người khác, không phải chính mình. Trương Tử Đồng hiện lên đắc ý tươi cười, lại trong nháy mắt hóa thành ôn nhu khôn cùng, ánh mắt của nàng giống như là được cố định lại, tất cả ánh nhìn đều chăm chú tập trung ở một điểm sau lưng La Phi. Cho dù là mười năm trước khi còn học trung học Trương Tử Đồng cũng chưa bao giờ giống như giờ khắc này, khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà cùng hai mắt ôn nhu mỉm cười làm cho La Phi không thể dời đi tầm mắt, lòng của nàng kinh hoàng không thôi, giống như đã dự cảm được Trương Tử Đồng đang cách xa nàng, hiện tại chính là lần cuối cùng nàng tới gần Trương Tử Đồng, cho dù khoảng cách của cái gọi là "Tới gần" đó là vô hạn. Nàng nghe được một tiếng hít thở khác, một tiếng hít thở làm cho nàng tuyệt vọng. Trong nháy mắt khi quay đầu lại, trái tim của nàng tựa hồ đã ngừng đập. Mái tóc đen dài mềm mại xõa tung trên bờ vai gầy gầy, dưới ánh đèn màu cam nhạt, tản ra loại ma lực như hồ nước yên tĩnh trên cao nguyên, ngũ quan thanh tú thanh nhã trong sạch, khuôn mặt duyên dáng điềm đạm, Triệu Thanh Khê cứ như vậy, từ trong ánh mắt đi vào trong lòng Trương Tử Đồng. Cũng làm cho một chút vị trí của La Phi trong mắt Trương Tử Đồng hoàn toàn mất đi. "Xong rồi sao?" Trương Tử Đồng hỏi Triệu Thanh Khê. "Ân." Triệu Thanh Khê đem món canh cuối cùng đặt lên bàn, trả lời. "La Phi, đây là Triệu Thanh Khê." Trương Tử Đồng thấy ánh mắt La Phi nhìn Triệu Thanh Khê trống rỗng, rốt cục nghĩ nên giới thiệu hai người với nhau, "Thanh Khê, đây là bằng hữu tốt nhất của ta, La Phi." "Xin chào." Triệu Thanh Khê thản nhiên cười, thanh âm rõ ràng. "Xin chào." La Phi cũng cười một chút, nhưng nụ cười này, chua sót đến khó có thể hình dung. "Ăn cơm trước đi." Trương Tử Đồng cầm lấy ly rượu, tự nhiên ngồi ở bên cạnh Triệu Thanh Khê. Một bữa cơm, La Phi vô vị, còn phải thường thường miễn cưỡng vui cười, Trương Tử Đồng lại luôn chuyển hết đề tài này đến đề tài khác, chỉ có Triệu Thanh Khê, vẫn giống như bình thường, không có một chút dị thường, chính là ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài. "Thanh Khê, La Phi là bạn học của Trần tổng các ngươi. Chính nàng giới thiệu Thác Viễn hợp tác với STOP." "La tiểu thư cũng học thiết kế kiến trúc sao?" Triệu Thanh Khê vốn nói không nhiều lắm, nhưng tình huống trước mắt nàng cũng chỉ có thể tiếp lời Trương Tử Đồng. "Gọi ta là La Phi thì được rồi, ta học quản lý kinh doanh." La Phi gảy gảy miếng sườn trong chén, nói. "Vậy sao." 'Vậy sao' không phải là câu hỏi, mà là trả lời. "Ta lại nói cho ngươi một chuyện nữa, 'Thâm Thâm' là quán bar của La Phi." Trương Tử Đồng híp mắt, mím cười tới gần Triệu Thanh Khê, lại nói rất lớn tiếng. Triệu Thanh Khê chính là gật gật đầu, cũng không nói tiếp. "La Phi, ngươi cầm bằng thạc sĩ ngành quản lý kinh doanh đi mở quán bar, không cảm thấy bị mai một sao?" Trương Tử Đồng cầm cái chén, nhìn La Phi hỏi. "Ngươi thích ở quán bar." La Phi cúi đầu, tóc mái rơi xuống, che khuất đôi mắt của nàng. Thanh âm của La Phi trầm thấp mà ủy khuất, nụ cười xinh đẹp củaTrương Tử Đồng liền cứng đờ ở trên mặt. Khônggian trầm mặc bao trùm ba người, đại khái qua một phút, hoặc là hai phút,Trương Tử Đồng buông chén xuống, nhìn hai vai có chút xuôi xuống của La Phi,thong thả mà rõ ràng nói: "Thật lâu ta chưa đến quán bar."