Thế giới xa hoa truỵ lạc, không ai quan tâm đến thật lòng cùng cảm xúc, càng hư không càng bận rộn, trong "Thâm Thâm" những cơ thể uốn lượn theo điệu nhạc rồi từng ly từng ly nốc cạn rượu mạnh, thể hiện ra đó là một đám người cô đơn. Đại khái đã hai tháng chưa tới quán bar, Trương Tử Đồng cảm thấy mọi thứ đều xa lạ, tiếng âm nhạc chìm nổi cùng những ngọn đèn rực rỡ không còn là sự phát tiết tạm thời, mà nàng chỉ cảm thấy tâm tình của bản thân là thoải mái và bình tĩnh. Có thể là ở chung với Thanh Khê lâu ngày, ngay cả chính mình cũng trở nên trầm tĩnh. Ngồi ở chỗ cũ, động tác tiêu sái, bartender pha chế một ly cocktail margaret quen thuộc cho nàng, đây là thói quen của nàng mỗi lần đến quán bar. "Làm phiền, giúp ta đổi một ly nước nóng." Rượu có thể làm tê liệt tạm thời, bây giờ nàng lại thích thanh tỉnh. "Wow! Nữ vương đại nhân của chúng ta cư nhiên không uống rượu lại đổi thành uống nước nóng, sắp tận thế rồi sao?" La Phi đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, dùng ngữ khí hết sức khoa trương nói. La Phi là bạn học cùng lớp lúc trung học của Trương Tử Đồng, sau đó thì đi Ý du học, sau khi trở về liền mở quán bar này, lúc Trương Tử Đồng không có việc gì sẽ đến đây xem người khác ca hát khiêu vũ, lúc phiền lòng liền ngồi một mình ở chỗ La Phi giành riêng cho nàng mà uống rượu. Mấy năm qua, quán bar này giống như là một nơi trú ẩn lưu giữ dung túng mọi loại tâm trạng phức tạp của nàng. "Chỗ này của ngươi không phải không có nước chứ?" Nàng liếc mắt nhìn La Phi liếc một cái, trong giọng nói lộ vẻ khinh thường. "Có thì có, bất quá nước làm sao dễ uống như rượu a. Nói đi, tại sao đột nhiên lại đổi tính không uống rượu?" "Gần đây cao hứng cho nên không muốn uống rượu, cũng không phải là sau này ta không uống nữa, ngươi làm gì hành động giống như ta thật khác thường vậy." "Vậy sao? Vậy gần đây có chuyện gì cao hứng, cao hứng đến độ hơn hai tháng qua cũng không đến chỗ của ta." La Phi thở hắt ra, động tác soái khí này làm cho nàng nhìn qua càng giống như một mỹ nam. Trương Tử Đồng ném ra một cái xem thường, không nói nên lời: "Ngươi có thể không cần mọi lúc mọi nơi đều giả vờ phong độ được không? Ta cũng không phải là một thành viên trong fanclub của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể bình thường một chút, ok?" "Nga! Được rồi." La Phi bất đắc dĩ nói. "Đi thôi, đi ăn cơm, ta đã đặt chỗ rồi, nhà hàng Ý mà ngươi thích." Trương Tử Đồng còn chưa nói xong đã cầm túi đứng dậy đi ra ngoài, La Phi chỉ có thể nhanh chóng chạy theo sau. Trương Tử Đồng sải giày cao gót đi ở phía trước, cằm khẽ nhếch lên, khí thế mười phần, La Phi đi theo đằng sau giống như là một tiểu người hầu đang mang một đôi giầy đế thấp, thoạt nhìn thấp bé giống như là đệ đệ của nàng vậy. Tổ hợp ngự tỷ "Shouta *" làm cho rất nhiều người trong quán bar sinh ra ý tưởng như vậy. Trương Tử Đồng không có chú ý đến ánh mắt của những người chung quanh luôn đặt trên người các nàng, trước sau như một cao ngạo rời đi, chính là lúc này tâm La Phi lại bắt đầu phập phồng không yên, cho dù biết rằng đây chỉ là sự hiểu lầm của những người xa lạ, nàng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ít nhất có thể ở trong mắt người khác giả vờ như các nàng là người yêu. (*Là từ chỉ các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12,13 tuổi trở xuống. Nhìn chung, Loli và Shouta có nghĩa giống nhau chỉ khác là, Loli dùng chỉ các nhân vật nữ và Shota dùng chỉ các nhân vật nam) Ít nhất ở trong lòng mình có thể giả vờ như nàng cũng là yêu mình. Ý nghĩ như vậy làm cho nàng vui vẻ đến cơ hồ muốn bật cười, mà đợi đến khi thật sự cười ra nàng mới phát hiện, hóa ra tư vị tươi cười cũng có thể là chua sót. Buổi tối nhận được điện thoại của Chris Trần, hẹn thời gian ngày mai Trầm tiên sinh đến công ty. Trầm tiên sinh là kiến trúc sư trưởng của một công ty thiết kế kiến trúc khác, tuổi còn trẻ đã rất lợi hại, trên cơ bản chính là loại thiên tài, không biết nguyên nhân gì Chris Trần lại giới thiệu hắn cho mình, nhưng chuyện này đối với Thác Viễn là trăm lợi mà không có một hại. Chris nói ngày mai sẽ để Thanh Khê và vị Trầm tiên sinh kia cùng đến, này coi như là một tin tức tốt, đã vài ngày không gặp Thanh Khê, thực sự là có chút nhớ nàng, nghĩ đến đây nàng liền nở nụ cười. Lúc đang chuẩn bị đi ngủ thì tin nhắn điện thoại vang lên, lấy ra xem thì phát hiện là có hai tin nhắn, cùng một người gởi đến. "Bữa tối nay ăn ngon lắm. Có rảnh thì đến chỗ ta nhiều một chút, nếu không muốn uống rượu, uống nước cũng được, ta sẽ chuẩn bị nước lọc tốt nhất cho ngươi." "Ngủ ngon." Không gởi tin nhắn trả lời La Phi, Trương Tử Đồng trực tiếp để điện thoại lên tủ đầu giường. Lúc ăn cơm, La Phi nói: "Kỳ thật ngươi không cần cố ý mời ta bữa cơm này, chuyện Thác Viễn hợp tác với STOP là ta vừa vặn có thể giúp đỡ một chút thôi, quen nhau nhiều năm như vậy cũng không cần khách khí." La Phi nghĩ nàng không biết, kỳ thật cái gì nàng cũng biết rõ ràng, chính là nàng không muốn mất đi một người bằng hữu, một người bằng hữu luôn khăng khăng một mực với nàng, cho nên nàng lựa chọn giả vờ như cái gì cũng không hiểu. Có lẽ La Phi cũng hiểu được, hiểu được nàng biết rõ lòng của nàng, biết rõ cảm tình của nàng nhưng không đáp lại cũng không từ chối chỉ là né tránh. Nhưng hèn mọn như nàng, tình nguyện cứ như vậy không có tương lai cùng Trương Tử Đồng diễn một nàng hữu tình khi mà trong lòng hai người đều biết rõ. "Ta cũng không có khách khí với ngươi, ta chỉ muốn nói một tiếng cám ơn với ngươi mà thôi. Thuận tiện mời ngươi ăn một bữa cơm, xem như là bồi thường một đoạn thời gian không tới chỗ của ngươi." Lời vừa nói ra khỏi miệng nàng mới nghĩ đến chính mình từng cùng Triệu Thanh Khê đàm luận qua cùng loại đề tài này, chính là nhân vật thay đổi góc độ thay đổi, nàng nhìn sang quảng trường đối diện. Nàng quen biết La Phi hơn mười năm lại dùng tâm tình xã giao nói cám ơn với La Phi, mới quen biết Thanh Khê chưa đến ba tháng đã cảm thấy giữa hai người không cần nói cảm ơn. Nàng cũng không rõ chính mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì, hoặc là nói chuyện quen biết Triệu Thanh Khê sẽ đến những chuyển biến như thế nào trong cuộc sống của nàng, dường như mọi thứ đang tiến nhập vào một quỹ đạo không thể biết trước, nàng chính là hành khách, đã muốn không thể nắm giữ phương hướng của đoàn tàu. "Trầm tiên sinh, xin chào." Trên mặt Trương Tử Đồng lộ ra tươi cười không chê vào đâu được, mái tóc nâu được chiếc kẹp màu sáng bạc cố định sau đầu, tùy ý mà tao nhã. "Xin chào, Trương tổng." Giọng nói rõ ràng của người nam nhân giống như diện mạo của hắn, làm cho người ta có cảm giác như đang nhìn vào một bức tranh thanh tuyến* thời cổ đại. (*Xinh đẹp tinh tế) Trương Tử Đồng nhìn nam nhân trước mắt, tuổi tác vừa tốt nghiệp đại học nhưng không có bốc đồng cùng sôi nổi mà mang theo một hơi thở bình tĩnh cùng dửng dưng, so với những từ như soái khí hoặc tuấn tú, khí chất này chỉ sợ là đã che lấp hết tất cả từ ngũ hình dung. Nam nhân như vậy là thích hợp nhất với các nữ sinh vừa tốt nghiệp, thời điểm cân bằng giữa hương vị nữ hài và nữ nhân, nếu chính mình nhỏ hơn bốn tuổi có lẽ cũng sẽ thích nam nhân như vậy. Những chuyện cần nói cũng không nhiều lắm, có một hạng mục chính phủ giao cho dượng của Trầm Tùy Thâm, cũng là chỗ công ty thiết kế của hắn, dượng của hắn muốn đề cử Thác Viễn cho chính phủ để thực hiện hạng mục này, đương nhiên, chỉ có giá dự thầu mà thôi, về phần cuối cùng có thể lấy được hạng mục này hay không còn phải xem nỗ lực của Thác Viễn. Mà điều kiện để đạt được cơ hội này chỉ có một, đem khối thiết kế của S thị kia giao cho bọn họ làm. Đầu tư xây dựng thành phố, thiết kế biểu tượng kiến trúc, lực hấp dẫn này xác thực rất lớn, nhưng điều kiện hình như quá ít, loại tiện nghi này tới quá đột ngột, Trương Tử Đồng chưa xác định được có thể tin hay không. "Tại sao chỉ cần hợp đồng thiết kế của một thành phố cũ kỹ như S thị? Chuyện này đối với các ngươi mà nói cũng không có lời." "Định nghĩa về lợi nhuận không phải ở bản thân nó, mà là ở chỗ người coi trọng nó. Thác Viễn hoàn toàn có thể cẩn thận điều tra cùng tính toán mức độ mạo hiểm cùng khả năng mang đến hiệu quả và lợi ích của dự án này, chúng ta cũng không sốt ruột, ngươi có thể suy nghĩ." Trên gương mặt thản nhiên của Trầm Tùy Thâm vẫn là biểu tình yên tĩnh, cũng không dùng ngữ khí mãnh liệt để tạo ra sức thuyết phục khiến cho nàng không thể kháng cự được. "Có thể trả lời một vấn đề cuối cùng của ta không?" STOP và công ty của dượng Trầm Tùy Thâm hẳn là quan hệ cạnh tranh, không thể đồng hành, lúc này là bọn họ giật dây, thậm chí còn cố ý sắp xếp Thanh Khê đến đây, sự nhiệt tình hết sức như vậy làm cho nàng nghi hoặc. "Được." "Nguyên nhân STOP giới thiệu các ngươi đến đây." "Phu nhân Trần tổng của STOP là biểu tỷ của ta." Nàng xác nhận lại nói: "Biểu tỷ, nữ nhi của dượng ngươi?" "Đúng vậy." Không có né tránh, không có giấu diếm, Trầm Tùy Thâm dùng mấy câu ngắn gọn rõ ràng trả lời nghi vấn của nàng, cũng làm cho nàng càng thêm tin tưởng hắn. "Thanh Khê, cuối tuần này có rảnh không?" Tiễn bước Trầm Tùy Thâm, Trương Tử Đồng để Triệu Thanh Khê lưu lại bàn về một vài chuyện có liên quan đến dự án hợp tác với STOP. Trương Tử Đồng thấy Triệu Thanh Khê nhìn ra cửa ngẩn người, ngay cả khi mình kêu nàng nàng cũng không có nghe thấy, hơi nhíu mày lại một chút. Là vì Trầm Tùy Thâm rời đi sao? Nàng thích Trầm Tùy Thâm sao? Ý nghĩ như vậy tựa hồ là rất bình thường, lại làm cho Trương Tử Đồng trở nên mất hứng. Thanh Khê mà nàng hiểu biết cũng sẽ nhìn theo một nam nhân rời đi mà ngẩn người sao? Bản thân mình chẳng phải cũng thừa nhận lực hấp dẫn của Trầm Tùy Thâm sao, mà Thanh Khê lại vừa vặn nhỏ hơn mình bốn tuổi, đây đúng là độ tuổi phù hợp nhất với nam nhân, cân bẳng giữa trưởng thành và thuần khiết. Nàng có chút không ngờ khi bản thân lại hỗn loạn lúc thì cho rằng Triệu Thanh Khê là một nữ nhân, khi thì lại cho rằng nàng là một nữ sinh, trong tiềm thức của nàng đã sớm thừa nhận Triệu Thanh Khê là một đóa hoa độc đáo trộn lẫn giữa nữ nhân và nữ sinh. "Thanh Khê?" "Ân?" Lấy lại tinh thần, Triệu Thanh Khê nhớ rõ vừa rồi nàng giữ mình lại là muốn nói chuyện công việc. "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Ngay cả ta gọi ngươi ngươi cũng không có nghe thấy." Trương Tử Đồng đi đến trước mặt nàng, thoáng cúi đầu nhìn nàng. "Thực xin lỗi, vừa rồi có chút thất thần." Nàng dùng ánh mắt xin lỗi nhìn về phía Trương Tử Đồng. Hôm nay chủ nhà gọi điện thoại nói phòng ở chỉ có thể thuê đến cuối tháng này, nói Triệu Thanh Khê tìm một chỗ khác. Chủ nhà cũng không nói là nguyên nhân gì, cũng tỏ vẻ bằng lòng trả lại tiền nhà và tiền vi phạm hợp đồng. Không có ai lại đi làm một chuyện mà không có lý do, nếu đã như thế, cho dù lấy tiền vi phạm hợp đồng cũng không có ý nghĩa gì, Triệu Thanh Khê chỉ lấy lại tiền thuê nhà đã đưa trước, hiện tại chỉ hy vọng còn có thể tìm được một phòng ở thích hợp. "Ngươi quen Trầm tiên sinh sao?" Trương Tử Đồng là nhớ rõ vừa rồi trước khi rời đi Trầm Tùy Thâm có nói với Triệu Thanh Khê một câu "Thanh Khê, hôm nay cám ơn ngươi. Một mình ở N thị phải cẩn thận, lúc có chuyện cần nhớ tới tìm chúng ta". Ngữ khí quen thuộc tự nhiên như vậy, mà Triệu Thanh Khê cũng là mỉm cười gật đầu, người luôn giữ bộ mặt nghiêm túc khi làm việc cũng sẽ có lúc trả lời thân thiết, cũng sẽ lộ ra tư thái thả lỏng. Triệu Thanh Khê không biết ý tứ trong lời nói của Trương Tử Đồng, đơn giản trả lời: "Có quen." Chính là có quen sao? Nàng muốn hỏi lại một câu, nghĩ lại lại cảm thấy không cần thiết, vì thế từ bỏ. "Cuối tuần có thời gian hay không, lần trước nói nhờ ngươi bài trí lại phòng ở của ta còn nhớ không?" Nàng thấy Triệu Thanh Khê tựa hồ có chút khó xử, hỏi: "Không có thời gian sao?" "Không có việc gì." Chính là chỉ có nhân lúc tan tầm rãnh rỗi đi tìm phòng ở, "Trước cuối tuần ta sẽ chuẩn bị tốt danh sách và phương án, tám giờ rưỡi sáng thứ bảy đi tìm ngươi. Được không?" "Được."