Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 157: Những chuyện cũ

Vì thế Kiệt Tây nắm lấy tay cô, dùng lòng bàn tay cậu áp lên mu bàn tay cô bắt đầu nói chuyện với cô. Nói toàn những chuyện hồi nhỏ của bọn họ.

Họ cùng nhau học đi xe đạp.

Họ cùng giấu mọi người uống rượu.

Họ cùng chơi game, Kiệt Tây thậm chí còn mượn điều này để nghiên cứu sự khác nhau giữa con trai và con gái. V. v.

Kiệt Tây còn không ngại lấy chuyện xấu hổ hồi nhỏ bản thân mặc trộm váy hoa của Đồng Nhất Niệm ra để an ủi bất an của cô, chọc cô vui.

Trong không khí thả lỏng này cô cuối cùng đã không còn quá sợ hãi nữa, giày vò đến sau nữa đêm đến gần sáng mới dần dần đi vào giấc ngủ.

Kiệt Tây ngắm nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cô, ngón tay yêu thương lướt trên má cô.

Cậu không biết có thể được cô hồi đáp bao nhiêu. Cậu luôn nhiểu rõ bản thân trong lòng cô chỉ là một cậu em trai, dù cho cô và Lục Hướng Bắc thật sự ly hôn thì cơ hội cậu có được cô cũng không lớn nhưng cậu chưa từng nghĩ sẽ cần cô hồi đáp. Yêu cô, bảo vệ cô đã trở thành thói quen của cậu. Dù cho kết cục là phải nhìn cô nhào vào lòng người khác thì cậu vẫn phải cảm ơn trời đất cho cậu gặp được cô từ khi còn nhỏ, làm cho thời trẻ con, thiếu niên, trưởng thành của cậu thêm đặc sắc nhờ có cô. Dù cho đến khi đầu tóc bạc trắng thì cô vẫn luôn là tình yêu đáng quý nhất của cậu.

Thật ra đổi một góc độ để suy nghĩ thì đâu phải cậu chưa từng có được cô?

Khi cô cần được bảo vệ nhất cô sẽ nghĩ đến cậu, điều đó chứng minh cậu đã chiếm một phần rất quan trọng trong cuộc đời cô. Như vậy chẳng phải là đã có được cô rồi sao?

Nghĩ đến đây cậu mỉm cười, đắp lại chăn cho cô, nhiệt độ điều hòa hình như có hơi thấp cậu liền chỉnh cao hơn sau đó lại canh bên cạnh cô hy vọng giấc ngủ này của cô sẽ không có ác mộng và sợ hãi, một giấc ngủ yên ổn..

Làm ổ trong căn hộ của Kiệt Tây vài ngày liền, vì chân bất tiện nên cô cũng không muốn ra ngoài, hoặc có thể cô đã coi chỗ Kiệt Tây là chỗ tránh nạn. Cô bây giờ giống như ốc sên sau khi chịu hậu quả tàn nhẫn của chân tướng trước tiên là muốn tìm một cái vỏ để trốn và dưỡng thương.

Kiệt Tây cũng nói với cô, những ngày này đừng suy nghĩ gì cả chỉ cần dưỡng thương, dưỡng tốt chân, chăm sóc tốt cả trái tim sau đó biến thân đi tán trai đẹp.

Lời của cậu đã chọc cười cô, sự vui đùa như vậy hình như đã không còn phù hợp với cô nữa..

Kể cả vết thương ở chân có khỏi thì còn vết thương trong tim cần bao lâu mới khỏi được đây? Vẫn là một con số chưa thể biết được..

Nhưng cô vẫn cám ơn Kiệt Tây tận đáy lòng, trong mấy ngày vừa qua luôn ở bên cô, chơi với cô, cười với cô, hai người còn lấy cờ nhảy hồi nhỏ hay chơi ra chơi đến trời đất điên đảo. Cậu sắp xếp lịch trình của cô kín mít làm cô không có thời gian để suy nghĩ những thứ khác.

Lục Hướng Bắc trước đây cũng sắp xếp thời gian kín mít nhưng phần lớn thời gian lại chỉ trải qua trên giường thôi..

Cái tên này giống như một cái kim từ sâu trong trái tim đâm nhô ra sau khi đâm cô vài phát lại bị cô cưỡng chế vùi vào trong nơi sâu nhất của ký ức..

Có rất nhiều thứ không phải là cứ không nghĩ đến là không tồn tại. Quên đi chỉ là do không muốn nghĩ đến mà thôi..

Sau vài ngày gót chân cô đã bớt sưng, đi lại cũng không còn quá đau nữa, Kiệt Tây vui mừng dắt tay cô ra ngoài.

"Làm gì đấy?" Cô tò mò hỏi.

"Đi đạp xe! Không phải đã nói rồi sao?" Cậu vui vẻ.

"Được đấy!" Cô đồng ý ngay lập tức.

Mấy ngày ở cùng với Kiệt Tây cô giống như sống ở thế ngoại đào viên, chỉ làm những chuyện vui vẻ, chỉ nghĩ những chuyện vui vẻ, cô cũng rất muốn làm lại hết những ký ức vui vẻ thời nhỏ, đạp xe là một gợi ý rất hay!

Cô thay một bộ quần áo thể thao mới ra mắt mà Kiệt Tây đã bảo Vi Vi mang đến, thuần màu trắng, cùng một bộ sưu tập với Kiệt Tây.

Kiệt Tây khoác vai cô chụp ảnh, nháy mắt với cô: "Đồ đôi đó thấy thế nào?"

Cô cười: "Đồ chị gái và em trai, chị rất thích!"

Kiệt Tây cũng không để ý cô sửa sai, vội ra khỏi cửa: "Mau lên!"

Cô vô tình lấy túi xách, lấy di động từ trong túi ra bình tĩnh xem nhưng không thấy một cuộc gọi hay một tin nhắn nào..

Cô không biết bản thân đang mong đợi cái gì nữa, mất tích vài ngày rồi mà không có một ai nhớ đến cô. Cả người nhà cũng không? Còn anh thì sao?

Trong lòng có chút chua xót chỉ biết cười, cũng tốt, như vậy cũng hay, đôi bên đều không vấn vương gì.

Nhưng công ty con bên kia là do cô phụ trách, cô không phải là người vô trách nhiệm.

Vì thế liền gọi điện thoại cho Hà Dũng, Hà Dũng nói Lục tổng nói cô mấy hôm nay không khỏe, có thể mất một thời gian không đến thành phố G được nên đã sắp xếp công việc ổn thỏa không cần cô phải lo lắng. Hà Dũng còn muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, quan tâm đến sức khỏe, lần sau đến thành phố G anh ta sẽ mời cô bánh ngọt hạt dẻ.

Nếu đã vậy thì thật sự không còn gì vấn vương nữa rồi..

Thật ra bản thân cũng không có quan trọng đến vậy, không có cô trái đất vẫn quay, mọi người vẫn trong quỹ đạo của mình, cuộc sống cũng vẫn muôn màu muôn vẻ.

Chung cư của Kiệt Tây có một bãi cỏ lớn, xung quanh bãi cỏ có đường để chạy bộ, hai người mỗi người một xe đạp thi, lấy hết sức lực ra đạp xe, sau khi đạp vài vòng thì mệt đến rã rời.

Kiệt Tây nhìn cô hơi lắc đầu.

Vẫn là người trước đây, xe trước đây chỉ là người đạp xe đã không còn tâm trạng như trước đây nữa..

Cậu không vạch trần cô, biết cô không còn sức đạp nữa liền nói với cô: "Đạp mệt rồi bụng lại đói, ra ngoài ăn gì đi!"

"Gọi mang đến đi!" Đồng Nhất Niệm nhìn sắc trời sắp tối rồi, ánh đỏ nửa đường chân trời.

"Ăn liền mấy ngày đồ ăn gọi về rồi, em sắp buồn nôn rồi!" Kiệt Tây kháng nghị, cuối cùng lại gợi ý: "Em muốn ăn thức ăn nhà làm, chúng ta đi nhà chú Lương đi!"

Cũng rất lâu không đi rồi..

Đồng Nhất Niệm nhớ mỳ kéo của mẹ Lương, nhớ hương vị của mẹ Lương..

"Được đó!" Cô vui vẻ đồng ý.

Thế là hai người không cả thay đồ cứ mặc đồ thể thao lên xe.

Từ chỗ Kiệt Tây đến nhà mẹ Lương có chút xa, Đồng Nhất Niệm mở cửa xe vừa nhìn dòng người nhộn nhịp cũng cao ngang xe bên ngoài cửa xe một bên nghe nhạc Kiệt Tây mở dần dần lại đầy tâm sự.

Người có tâm trạng thật sự không nên yên tĩnh lại.

Nhưng những cảm xúc phức tạp còn chưa sắp xếp được thì cô lại nhìn thấy một cảnh như kia..

Là vườn hoa của một chung cư gần đường, trên ghế dài của vườn hoa có một nam một nữ đang ngồi, dáng người nam kia lại quen thuộc đến vậy..

Cô vội vàng hô lên: "Dừng lại!"

Kiệt Tây không biết có chuyện gì vội vàng đạp thắng xe dừng lại.

Cô nhìn thấy người con gái tiến vào lòng người đàn ông nhìn rất đáng thương..

Cô nhắm mắt lại không muốn nhìn nữa.

Quay đầu lại, đóng cửa xe vào bình tĩnh nói với Kiệt Tây: "Không có gì, nhìn nhầm người, đi thôi."

Xe lại tiếp tục chạy, âm nhạc trong xe vẫn đang du dương giống như một sợi dây dài quấn lấy trái tim cô, từng vòng, từng vòng. Người đàn ông vừa rồi đó là Lục Hướng Bắc, còn người con gái kia là Ngũ Nhược Thủy..

Cô cảm thấy mắt như bị đâm đau nhưng vẫn cố làm khóe môi mình dương lên một nụ cười nhẹ. Cô không quan tâm, đúng vậy, anh với Ngũ Nhược Thủy cũng được, với Oanh Oanh cũng được, bọn họ vốn là người trong cùng một thế giới, cùng là một loại người. Còn cô mới là người ngoài đã không lượng sức mình muốn kéo anh ra khỏi thế giới của anh, cuối cùng bị thương lại chính là bản thân cô đấy thôi.

Hôm nay chắc là anh và Ngũ Nhược Thủy đang an ủi nhau. Khi ôm đầu khóc lóc thì người chết chính là tình đầu anh luôn trân trọng và chị gái của cô ta sao? Đau thương giống nhau, ký ức giống nhau, hai người có cùng một ngôn ngữ.

Đồng Nhất Niệm cô thì là gì chứ? Là hung thủ hại chết người thân của bọn họ mà thôi..

Nghĩ đến đây, trong ngực vẫn nhói đau từng cơn như có một chiếc vòng sắt thắt chặt lấy trái tim cô mà còn càng thắt càng chặt, chặt đến mức làm cô sắp tắt thở, đau đến không thể chịu được.

Vọi vàng mở cửa sổ ra, hít vôi không khí bên ngoài sau đó âm thầm làm nước mắt rơi theo gió bên ngoài cửa xe không để Kiệt Tây nhìn thấy.

Kiệt Tây mấy hôm nay đã đủ mệt vì cô rồi, cô không muốn cậu buồn vì mình thêm nữa..

Thật ra cô không biết Kiệt Tây đã sớm nhìn thấy sự buồn bã của cô cũng đoán đưuọc cô đã nhìn thấy gì ngoài cửa xe nhưng cô không nói thì cậu cũng không cố hỏi chỉ lựa chọn theo cách của cậu. Âm thầm ở bên cô, cùng cô buồn..

Khi xe dừng ở ngõ nhỏ Đồng Nhất Niệm lại khôi phục dáng vẻ nhẹ nhõm, có điều cô càng như vậy thì Kiệt Tây càng buồn. Cậu biết cô là đang giả vờ, từ trong xương cốt cô vẫn rất kiên cường, chỉ khi nào không chịu đựng nổi cô mới để lộ ra sự yếu đuối của mình, chỉ cần hơi tốt hơn sẽ lại bắt đầu ra vẻ kiên cường.

Cậu càng buồn hơn là sự an ủi đồng hành của cậu cũng chỉ có thể chữa được ngọn không chữa được gốc. Không biết vết thương của cô phải là ai mới có thể chưa khỏi hoàn toàn được?

Đang nghĩ thì Đồng Nhất Niệm tiến đến kéo tay cậu: "Nào mau chạy thôi!"

Cậu quay về cười nhẹ đi theo bước chân của cô, hai người tay nắm tay giống như khi còn nhỏ chạy về phía quán ăn nhà họ Lương, cả dọc đường là tiếng cười khúc khích giống như tiếng chuông gió theo tháng năm vang lên trong gió.

Quán ăn hôm nay không bận lắm, chỉ có chú Lương đang chào khách, Đồng Nhất Niệm chào một câu liền hỏi: "Chú Lương, mẹ Lương đâu?"

Chú Lương nhìn thấy hai người bọn họ rất vui vẻ chỉ vào bên trong: "Hôm nay có chút không khỏe đang nghỉ ở bên trong."

"Ồ, hai chúng cháu đi thăm mẹ Lương trước đã!"

Đồng Nhất Niệm nắm tay Kiệt Tây đang muốn vào trong thì di động của Kiệt Tây vang lên, cậu xin lỗi rồi nhận điện thoại, lông mày bắt đầu nhíu vào.

"Làm sao vậy?" Đồng Nhất Niệm chờ cậu nghe điện thoại xong liền hỏi.

"Một người anh đại học của em xảy ra chút chuyện.. thôi, kệ anh ta!" Kiệt Tây nắm chặt tay cô.

Cô cười: "Thôi, em cứ đi đi!" Cô nhìn ra được chắc phải là chuyện quan trọng không thì vẻ mặt của Kiệt Tây sẽ không không thoải mái như vậy. Cậu đã ở cùng cô vài ngày rồi cũng không thể bá đạo quá.

"Nhưng.. em lại muốn ăn cơm với chị hơn!" Kiệt Tây có tỏ vẻ không nỡ.

"Em là muốn ăn thức ăn chú Lương chứ gì? Chị sẽ đóng gói mang về cho em, em cứ đi làm xong việc rồi quay lại đón chị không phải là được rồi sao" Cô bắt đầu đùa giỡn, dù biết rõ cậu thật sự muốn ăn cơm với mình hơn.

"Vậy.. cũng được, đợi em về đón chị!" Cậu cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.

Đồng Nhất Niệm cười xoay người một mình đi vào tìm mẹ Lương, chuẩn bị cho bà bất ngờ nên rất nhẹ tay nhẹ chân.

Cửa phòng mẹ Lương vốn không khóa, cô nhẹ nhàng đẩy cửa liền nhìn thấy mẹ Lương đang xem đồ gì đó, một quyển rất dày, nhìn đến thất thần, đến cả khi cô đẩy cửa vào cũng không nhận ra. Đến khi cô đến bên cạnh mẹ Lương định vỗ nhẹ bà thì lại ngạc nhiên phát hiện mẹ Lương đang xem một quyển cắt dán, bên trên toàn bộ là những bài báo được cắt ra của Lục Hướng Bắc.

"Mẹ Lương, tại sao mẹ lại biết anh ấy?" Đồng Nhất Niệm nghe thấy giọng nói của mình đang run rẩy.

Mẹ Lương nghe thấy giọng nói vội vàng quay đầu lại, khoang mắt vẫn còn đỏ nhìn thấy là cô cũng ngạc nhiên không thôi: "Niệm Niệm, sao cháu lại tới đây?"

Đồng Nhất Niệm hoàn toàn bị chấn động, những việc trước kia từ từ xuất hiện lại trước mắt. Anh nói anh thích uống rượu trắng với đậu sắt. Anh nói mỳ kéo sợi bà chủ của quán này làm rất ngon, cái đêm mưa đó cô đi mua mỳ còn anh một mình không che ô dầm mưa đi loanh quanh rất lâu..

Thì ra tất cả đều không phải là ngẫu nhiên..

Trong lòng dần dần có đáp án. Có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi mẹ Lương nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu..

Cuối cùng lại là mẹ Lương mở lời trước, có chút luống cuống đóng lại quyển sổ, trên mặt cũng có chút ngại ngùng: "Niệm Niệm, bác cũng không cố ý muốn giấu con.."

"Đừng, đừng đóng lại!" Cô giữ lấy quyển sổ từ trong tay mẹ Lương, mở ra xem.

Trang đầu tiên là bài báo tin kết hôn của cô và Lục Hướng Bắc, một bức ảnh lớn, ngôn từ hoa lệ, kim đồng ngọc nữ, vô cùng xa hoa, đem hôn lễ của cô tung hô nức nở như chưa từng có.

Cô lúc đó khoác cánh tay anh, mặt ngước lên bốn mươi lăm độ với anh. Còn anh cũng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau vào lúc này, nụ cười của cả hai vô cùng hòa hợp, nhìn ra được là một đôi vợ chồng ân ái đang đắm chìm trong ngọt ngào.

Anh và cô khi đó hạnh phúc đến vậy sao? Chỉ là làm trò vậy mà lại thực như vậy sao? Xem ra diễn xuất của cả hai người đều không tồi