Nhất Nộ Thành Tiên

Chương 54: Cướp bảo vật

Translator: Nguyetmai

Ban đầu cứ nghĩ rằng đây chỉ là một đỉnh núi lớn, tiến vào cửa lớn của cung điện, trước mắt Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc lại xuất hiện một đình viện rộng rãi. Ngay rìa đình viện có một màn chắn mờ ảo ngăn cách với không gian bí cảnh, cách trở hoàn toàn với núi rừng. Có thể đoán được, nơi đây chính là một mảnh vỡ nhỏ của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần.

Trong đình viện trồng đủ loại cây có hình thù kỳ lạ, khắp mặt đất đều có thể bắt gặp các loài linh thảo kỳ hoa, tàn tích của đình đài lầu các lẩn khuất trong rừng cây.

Có lẽ cấm chế gần như đã bị phá hủy, Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc bay bên trong một đoạn, không gặp phải bất kỳ cơ quan hay trận pháp nào, ngược lại còn nhìn thấy rất nhiều đệ tử ngoại môn ôm cùng suy nghĩ với mình.

Bọn họ vội vội vàng vàng tìm kiếm bên trong các phế tích. Người thì hái trái hoa quả từ trên cây bên cạnh, người thì cúi đầu đào lên một hai gốc linh thảo. Tất cả đều sợ hung thú quay về nên có một chút thu hoạch sẽ tranh thủ thời gian bay đi ngay.

"Quả Đan!" Hư Cốc chỉ cho Tiêu Liên Nhi xem.

Trên vách đá mọc ra vài cây Đan. Trên cây mọc năm sáu quả màu đỏ, còn to hơn quả Đan bắt gặp trong sơn cốc. Hai người bay tới đó, nhanh chóng hái quả xuống.

Tiêu Liên Nhi nhìn ngó xung quanh, thấp thoáng thấy được có một bóng đen bên cạnh màn chắn giáp ranh với bí cảnh, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đó là nơi mọc cây Lôi Kiếp?

"Đi! Nhìn thấy linh thảo cao cấp thì thuận tay hái. Chúng ta nên tranh thủ thời gian, thừa lúc con hung thú kia chưa phá hủy lối vào mà ra ngoài thôi."

Hai người vừa hái linh thảo vừa tiến về phía rìa bí cảnh. Chẳng bao lâu sau thì chạm mặt Lưu Nguyên và Lãnh Quyền.

"Liên Nhi sư muội, Hư Cốc. Hai người không sao thì tốt quá rồi! Có thấy những người khác trong tông môn không?" Gặp được họ, trên mặt Lưu Nguyên hiện lên ý cười.

Mặc dù chán ghét bọn họ, Tiêu Liên Nhi vẫn nói với Lưu Nguyên: "Đã tản đi hết rồi. Thạch sư huynh với Tiêu sư tỷ đi cùng nhau, không biết bọn họ quay về hay là cũng tiến vào đây nữa."

Lãnh Quyền nói: "Chúng ta làm bạn đồng hành nhé?"

"Càng nhiều người thì càng gây sự chú ý. Khắp chốn này đều là linh thảo lâu năm, chi bằng hai vị sư huynh tìm thêm một ít nhân lúc hung thú chưa quay về ổ, lối đi vẫn còn, tranh thủ thời gian ra khỏi bí cảnh thì hơn." Tiêu Liên Nhi từ chối.

Lưu Nguyên sa sầm mặt mày: "Sư muội nói vậy sao được? Hai người dẫu sao cũng là đệ tử của đội ta, nếu đã gặp nhau ở đây thì không nên tách ra nữa. Đi cùng bọn ta đi!"

Hư Cốc đã thấy ngứa mắt hắn ta từ lâu rồi: "Lưu sư huynh, tiểu sư tổ đã nói rồi, càng nhiều người thì càng gây sự chú ý, không nên đi chung với nhau. Huynh cứ bám riết chúng ta như cao da chó là có ý gì? Tiểu sư tổ, chúng ta đi!"

"Ngươi đưa bảo vật cướp được của Ngô Bằng ra đây trước đã! Ngươi lừa được người của Vạn Thú Môn chứ không lừa được ta đâu. Nếu không phải cướp đoạt bảo vật thì sao Hư Cốc và ngươi phải tách ra?" Lưu Nguyên trao đổi ánh mắt với Lãnh Quyền.

Hai thanh kiếm trên không trung hóa thành kiếm trận, lao về phía hai người.

Kiếm tu khác với các loại pháp thuật khác, phần lớn đều là các chiêu thức tấn công. Hai người bọn họ đều ở Luyện Khí tầng chín viên mãn, nếu đã muốn cướp bảo vật thì nhất định sẽ không để Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc còn sống mà rời đi, ra tay đều là sát chiêu.

Kiếm khí giăng kín đầy trời, phong tỏa tất cả đường lui của cả hai.

"Thiên Hỏa thức thứ hai, Tuyết Mạn Thiên!"

Dải lụa Thiên Hỏa Doanh trắng như tuyết tung ra, như một con rồng trắng cuốn đi tất cả kiếm khí.

"Ta cứ tưởng rằng cùng là đồng môn, sau khi gặp phải kiếp nạn lớn lần này sẽ biết giúp đỡ nhau hơn, nhưng thật không ngờ người đầu tiên muốn giết chúng ta lại chính là đồng môn của mình. Hung thú vẫn còn ở trong bí cảnh, Lưu sư huynh không lo giữ mạng mà lại nhớ tới bảo vật, lòng tham của huynh lớn quá!"

Tiêu Liên Nhi vừa nói xong, Hư Cốc đã ném trận cờ ra, một khu rừng đất xuất hiện, hai người biến mất trong trận.

Rừng đất nhìn ngút tầm mắt, người bay lên đến đâu, cột đất cũng sẽ dâng lên đến đó, thỉnh thoảng lại tấn công về phía hai người.

"Không ngờ được bọn chúng lại phản ứng nhanh vậy! Còn có pháp bảo có thể đỡ được kiếm khí của chúng ta. Phá trận! Không giết bọn chúng, chúng ta trở về cũng hết đường sống!"

Lưu Nguyên và Lãnh Quyền cùng lúc điểm tay lên thân kiếm. Trường kiếm bay quanh, lấy hắn ta và Lãnh Quyền làm trung tâm, kiếm ý bắn ra ánh sáng vàng kim lóa mắt khắp bốn phía.

Bụi mù bốc lên, từng cây cột đất bị kiếm khí phá hủy.

Hư Cốc kéo Tiêu Liên Nhi ra khỏi trận đất, chạy về phía trước: "Không có người bảo vệ trận, bọn chúng chỉ cần nhắm mắt phá hết rừng đất, sớm muộn cũng phá được trận mà ra."

"Bí cảnh lớn như thế này, chờ bọn chúng phá trận xong thì chúng ta cũng đã thoát ra lâu rồi. Chưa chắc đã có thể gặp lại bọn chúng."

"Chờ con ra khỏi bí cảnh nhất định sẽ đi mách với sư tổ, phạt hai người bọn chúng đến hầm mỏ làm lao dịch! Nguy rồi! Hai người bọn chúng phá xong trận đang đuổi theo mình kìa!" Hư Cốc ngoái đầu nhìn lại, Lưu Nguyên và Lãnh Quyền bay trên hai thanh kiếm cùng xông ra khỏi trận đất.

Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc gác hết linh thảo các thứ lại, bạt mạng chạy trốn về phía trước.

Bị cầm chân như vậy, Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y vốn vào di tích sau lại đi đến trước mặt hai người

Trong rừng xuất hiện một mảnh đất màu đen, mặt đất đen như mực, bốn phía thoang thoảng mùi gỗ cháy.

Một tia sét bạc mảnh như sợi dây lóe lên giữa không trung.

Trên mặt đất, một khối đất bỗng rung chuyển, trong tiếng ầm ầm, bị một tia sét đánh tan thành cát bụi.

Một nguồn năng lượng từ dưới truyền lên, một tảng đá lẫn cả đất xung quanh bị bắn lên không trung.

Minh Triệt ló đầu ra. Tảng đá trên đầu bị tia sét nhỏ như sợi dây màu bạc kia đánh trúng, đùng một tiếng nổ thành cát bụi. Hắn rụt đầu lại.

Trong nháy mắt, tia sét vừa tan biến trong không khí, hắn lại ló đầu ra, không còn tia sét nào đánh xuống đầu hắn nữa.

"Cuối cùng cũng tìm được đường rồi!" Minh Triệt nhảy ra từ cửa động, pháp bào trên người bẩn đến nỗi không nhận ra nổi. Hắn dùng Địch Trần Quyết làm sạch mình, cúi đầu nhìn thấy quần áo bị rách mấy chỗ thì không hài lòng, "May mà không phải mặt của bản tọa, nếu để người khác nhìn thấy, sau này làm sao còn mặt mũi ra ngoài đi dạo nữa?"

Nhìn tia sét ẩn hiện giữa không trung, hắn lấy một đĩa bánh từ trong túi chứa đồ ra, ném một miếng vào miệng và một miếng ra ngoài: "Nha đầu thối, bản tọa tự tiến vào bằng chính bản lĩnh của mình! Nếu biết trước thú Hình Thiên sẽ bị các ngươi thả ra thì bản tọa đâu cần phải bò chui lủi dưới đất năm ngày? Nếu không phải do bốn năm trước suýt làm liên lụy đến ngươi thì việc gì bản tọa phải đi tìm ngươi vì lo cho cái mạng của ngươi chứ? Đúng là không biết điều! Cũng không biết để lại thêm vài cái đùi dê nữa! Không biết ta thích ăn hay sao?"

Hắn vừa lải nhải vừa dùng điểm tâm mở đường, dẫn tia sét đánh đến, giải phóng tất cả năng lượng, trong không khí thoang thoảng mùi đồ ăn cháy khét.

Không lâu sau khi đến màn chắn ở không gian bí cảnh, hắn mới nhìn thấy phía trước mọc một cái cây cao hơn một thước, cành cây đen nhánh, trên cành giăng kín những tia sét xanh trắng. Bấy giờ Minh Triệt mới hốt hoảng: "Không phải chứ? Bản tọa khổ cực như vậy mà bên trong chỉ có một nhánh nhỏ thế này thôi sao?"

Hắn vội vàng lại gần rồi cười ha ha: "Trời không phụ ta mà!"

Dưới chân xuất hiện một cái khe sâu.

Nói là khe sâu, nhưng trông lại giống một sườn dốc hơn, khắp nơi đều bao phủ lớp mỏm đá màu xanh xám. Phía đối diện chính là màn chắn không gian bí cảnh mờ ảo. Khe sâu cách màn chắn kia không đến trăm trượng, mặt đất còn có một gốc đại thụ lớn mấy người ôm không xuể. Thân cây đen nhánh, nhánh cây giao nhau như con rồng xanh, cái cành hắn thấy ban nãy chỉ là một nhánh cây chĩa khỏi khe sâu mà thôi. Ở giữa những cành cây đen đó mọc ra một nhánh cây xanh nõn dài một thước, bên trên có hai chiếc lá xanh mơn mởn hình giọt nước.

"Mềm y như bàn tay nhỏ của Liên Nhi vậy, càng nhìn càng thấy đáng yêu!" Minh Triệt khoanh tay cười thỏa mãn.

Hắn dùng mũi chân đá một hòn đá nhỏ về phía thân cây, còn không chờ hòn đá va phải, một tia sét đã đánh trúng vào hòn đá với tốc độ cực nhanh. Từ trong hòn đá phát ra tiếng đôm đốp, sau đó vỡ vụn.

Hắn xẻ một hòn đá lớn hơn ném tới. Thân cây phát ra một tia sét to bằng đầu ngón tay, cuốn lấy hòn đá, đánh tan thành cát bụi.

"Lợi hại!" Hắn đang suy nghĩ làm sao để xuống khe sâu lấy bảo vật thì thần thức khẽ dao động. Minh Triệt khoanh tay xoay người lại thì thấy một đôi nam nữ trên đầu có một tấm lưới bảo hộ màu xanh thẳm đang chạy thật nhanh tới.

Minh Triệt thì thầm: "Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y? Sao lại chạy đến chỗ vắng vẻ thế này? Bị thú Hình Thiên đuổi theo à? Còn nha đầu kia đâu?"

Vừa nghĩ vậy, hắn liền cảm nhận được nhẫn Chi Ngân ở cách đây không xa, hiển nhiên là Tiêu Liên Nhi cũng đang chạy đến triền đất đen không một ngọn cỏ này. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai kẻ đang tới kia, hắn lại thấy bực bội, kỳ hoa dị thảo trong Vườn hoa Tiểu Thiên Thần vẫn còn nhiều, bọn chúng chạy tới đây làm gì chứ!

"Sư huynh Vạn Thú Môn!" Thạch Thanh Phong nhìn thấy quần áo trên người Minh Triệt thì chào hắn một tiếng.

"Ngô Bằng!" Tiêu Minh Y bật ra tên của hắn.

Thạch Thanh Phong nhìn nàng ta, nhớ lại lời Tiêu Liên Nhi từng nói, rằng người mật báo cho Vạn Thú Môn chính là Tiêu Minh Y.

"Sư huynh! Lúc tấn công cửa lớn của di tích, muội… muội chưa từng thấy hắn trong đám đệ tử của Vạn Thú Môn. Nghe nói Vạn Thú Môn có một người bị mất tích tên là Ngô Bằng, hắn lại mặc quần áo của Vạn Thú Môn…" Tiêu Minh Y vội vàng giải thích với Thạch Thanh Phong.

Thạch Thanh Phong nhìn thấy sự mập mờ trong mắt nàng ta bèn ngắt lời: "Đừng nói nữa. Nếu như hắn là Ngô Bằng đã đột ngột mất tích, sao tự nhiên lại xuất hiện ở chỗ vắng vẻ như thế này? Người này hơi kỳ lạ, chúng ta nên đề phòng một chút."

Tiêu Minh Y vâng một tiếng rồi im lặng.

"Hai vị là Thạch sư huynh và Tiêu sư muội của Nguyên Đạo Tông đúng không? Lúc vào bí cảnh, tất cả các đệ tử đã biết hai vị rồi. Hê hê." Minh Triệt cười khan trả lời.

Mày xếch, mắt hí, lúc cười cũng xấu! Hắn nhìn mình chăm chú làm gì? Chẳng lẽ hôm đó mình theo dõi Tiêu Liên Nhi đã bị hắn phát hiện rồi ư? Tiêu Minh Y hơi hốt hoảng trong lòng, nhích lại gần Thạch Thanh Phong hơn.

"Sao hai vị lại chạy tới đây?"

Thạch Thanh phong thu lại lưới Hàn Ngọc Yên, nhìn cây đại thụ trong khe sâu, lịch sự nói: "Con mãnh thú kia ra khỏi di tích cung điện, săn đuổi đệ tử khắp nơi. Nhân lúc nó chưa trở về, chúng ta chạy vào đây trốn. Nhìn thấy sườn núi không có một ngọn cỏ này thật kỳ lạ nên mới lên xem thử xem."

Nghe Thạch Thanh Phong nói vậy, Minh Triệt càng bực bội hơn, lòng hắn thầm mắng những đệ tử này lòng tham không đáy. Linh thảo vạn năm nhiều như vậy không hái, phế tích nhiều như vậy không vào tìm, cứ thích chạy vào chỗ quái lạ, coi thú thú Hình Thiên không còn tồn tại nữa phải không?

Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn biến mất nơi đường chân trời, ráng chiều rực rỡ buông xuống.

"Đã sang đêm rồi, con mãnh thú kia nhất định sẽ về ổ đi ngủ."

Vừa nói đôi mắt hí vừa chớp, còn cố ý nhấn mạnh chữ "ổ". Minh Triệt thầm nghĩ, tối rồi mà còn ở lại trong ổ của thú Hình Thiên, các ngươi ngại mạng mình dài quá đúng không?

"Hai vị vẫn nên tranh thủ hái linh thảo rồi rời khỏi vườn hoa đi. Trời mà tối hẳn thì không thể rời đi được nữa đâu."

Đi nhanh lên đi, đừng có cản trở ta hái Lôi Kiếp Tâm vạn năm nữa.

Tiêu Minh Y nhìn xuống phía dưới, thấy bên trên nhánh đại thụ đen là một cành non, màu xanh mơn mởn, ngỡ như khắc từ ngọc bích, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường. Nàng ta hừ một tiếng, nói: "Sư huynh, vị sư huynh Vạn Thú Môn này muốn đuổi chúng ta đi để độc chiếm bảo vật đấy!"

Ồ, thì ra cũng có chút thông minh nhỉ? Minh Triệt thầm nghĩ, hay là cứ để nàng ta đi hái cành cây kia rồi bị đánh cho thành than, vừa dẹp bỏ được tảng đá ngáng đường, nhân tiện còn có thể báo thù giúp Tiêu Liên Nhi. Chỉ là không biết, nàng ta có bị lừa hay chăng.