Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 112: Sơ nghiệm

Edit: LeoTrong phủ Đại tướng quân, chỗ ở của Nguyên Tu rộng năm gian, trước sau đều có hành lang, đi hết hành lang phía trước đó là chính điện. Chế độ phòng ở của quân nhân trong Gia Lan Quan, thời chiến không tiếp khách thăm, người tới phủ đều là tướng lĩnh trong quân, cho nên không quan trọng cách bố trí.Nguyên Duệ nghỉ tại một gian phòng phía đông trong phủ Nguyên Tu, khi Mộ Thanh cùng Nguyên Tu tiến vào, một thân binh từ trong phòng vội vàng đi ra, Nguyên Tu thấy sắc mặt thân binh vô cùng khẩn trương, trầm giọng hỏi: “Tình hình đại ca của ta không tốt sao?”

“Không phải!” Thân binh nói, liếc mắt nhìn vào phòng, “Là... Thánh Thượng lại tới nữa.”

Thánh Thượng?

Nguyên Tu cũng theo bản năng liếc nhìn Mộ Thanh một cái, vẻ mặt Mộ Thanh lại không chút thay đổi đi vào trong phòng.

Bên trong hương thuốc nồng nặc, Ngô lão, Tề Hạ cùng với hai ngự y khác bận bịu vây quanh giường, một chiếc ghế dựa rộng rãi kê bên cạnh cửa sổ, Bộ Tích Hoan dựa vào ghế uống trà, ống tay áo trượt dài trên thành ghế, bồng bềnh lười biếng như mây hồng, bên ngoài cửa sổ lá rụng vàng óng ánh, càng nổi bật lên khuôn mặt như họa.

“Thần Chu Nhị Đản, cung thỉnh thánh an, Ngô hoàng vạn tuế.” Mộ Thanh vừa vào, nghiêm trang hành lễ.

Cách!

Bộ Tích Hoan đặt chén trà lên trên cửa sổ, ống tay áo hờ hững phất một cái, Mộ Thanh cảm thấy có một luồng gió thổi đến, cả người không cong nổi nửa phân.

Hành động của hắn không hề có dấu vết, khi đám người Ngô lão nghe thấy giọng nói của Mộ Thanh xoay người lại, thấy nàng đang làm bộ muốn thỉnh an, Bộ Tích Hoan cầm lấy chén trà, cười nói: “Miễn. Trẫm nghe nói Chu ái khanh nhiễm cảm lạnh, thân mình không khỏe, trời thu Tây Bắc mát mẻ, mặt đất lạnh, đừng để nhiễm hàn khí.”

Nguyên Tu đi sau lưng Mộ Thanh, liếc mắt nhìn ống tay áo Bộ Tích Hoan, lại nghe thấy lời nói của hắn, bất giác khẽ nhíu lại. Nhưng chỉ một cái chớp mắt, hắn đã thay đổi vẻ mặt, hành lễ nói: “Thần Nguyên Tu, cung thỉnh thánh an.”

“Ái khanh cũng miễn lễ! Trên đùi còn có thương.” Bộ Tích Hoan lười biếng nói.

“Tạ ơn bệ hạ.” Nguyên Tu đứng thẳng dậy, lại chưa ngẩng đầu, cử chỉ kính cẩn nói, “Huynh của thần trúng độc không thể rời giường, bệ hạ ngày ngày hỏi thăm, thực khiến thần cảm động.”

“Dáng vẻ của ngươi sao cũng giống đám quan văn kia thế? Trẫm nói rồi, không cần như vậy.” Bộ Tích Hoan buồn cười nhìn Nguyên Tu, nói xong ý cười cũng phai nhạt.

Tâm tư hoàng đế xưa nay khó dò, Nguyên Tu không đoán ra Bộ Tích Hoan đang vui hay giận, chỉ kính cẩn đáp: “Vâng.”

Bộ Tích Hoan không để ý đến hắn nữa, khi nhìn sang hướng Mộ Thanh thì ý cười lại đong đầy mắt: “Ái khanh đã khỏe chưa?”

Mộ Thanh đang nhìn về phía người trên giường, nghe vậy đáp: “Bẩm bệ hạ, đã khỏe rồi.”

“Thế thì tốt. Ái khanh là rường cột nước nhà, nghe tin khanh nhiễm phong hàn, trẫm thật lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên. Vốn định hôm nay đến xem Nguyên Duệ tiện thể đến thăm ái khanh, ái khanh lại đến đây trước, không biết có phải do tâm ý của trẫm và ái khanh tương thông hay không?” Bộ Tích Hoan mỉm cười, cả khuôn mặt rạng rỡ, sắc thu ngoài cửa sổ, nụ cười kia lại khiến người ta như thấy hoa đào nở trong gió xuân.

Hai gã ngự y cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hiển nhiên đã nghe thành thói quen. Trước khi Ngô lão từ quan cũng ở Ngự y viện, thánh giá thích nam phong làm nhiều chuyện hoang đường đã biết nhiều, tuy nhiều năm không thấy, rốt cuộc tai đã từng nghe mắt đã từng thấy, cho nên cũng cúi đầu không nói. Duy chỉ có Tề Hạ chau mày, hắn sớm nghe nói Thánh Thượng thích nam phong, lại không biết Thánh Thượng xấu đẹp đều không chê như thế, bộ dạng này của Chu Nhị Đản, Thánh Thượng cũng có hứng thú được, hắn thật sự hơi bội phục!

Nguyên Tu đứng ở một bên, chỉ có hắn rõ ràng Thánh Thượng biết nàng là nữ tử, lời nói kia, quả thực có ý khinh bạc. Ánh mắt hắn bình tĩnh, nhưng trong con ngươi lại giá lạnh, mở miệng: “Bệ hạ...”

“Bệ hạ, thần tới là vì nghiệm thương cho huynh trưởng của đại tướng quân.” Nguyên Tu vừa mở miệng, Mộ Thanh đã lập tức nói.

Vẻ mặt thiếu niên lạnh nhạt, nói thẳng mục đích, hai hàng lông mày của Nguyên Tu bất giác trở nên nhu hòa, Thánh Thượng hỉ giận khó dò, lại nắm bắt nhược điểm của nàng, nàng cứng rắn như thế, sợ là không ổn. Hắn tiến lên một bước, che đi nửa người Mộ Thanh, nói: “Bệ hạ, là thần mời Anh Duệ tướng quân đến nghiệm thương cho vi huynh.”

“Ồ?” Bộ Tích Hoan chống tay lên cằm, vốn không hề có ý buồn bực, nhìn thấy Nguyên Tu chắn trước người Mộ Thanh, thần sắc bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, khi liếc nhìn Mộ Thanh, trong ý cười lại có chút nghiến răng khó chịu.

“Tại sao cần phải nghiệm thương?” Bộ Tích Hoan biết rõ còn cố hỏi.

“Thần cho rằng, việc huynh thần trúng độc có chút kỳ quái, cho nên mời Anh Duệ tướng quân đến nghiệm thương.” Lời nói của nàng hắn không nghi ngờ, Nguyên gia hiện nay là gia tộc lớn số một số hai, những kẻ dám đụng đến Nguyên gia thân phận cũng phải phú quý, nếu nàng đã cho rằng cái chết của cha nàng là kỳ quái, nàng nhất định phải tìm ra người sau màn, nhưng nàng lại lẻ loi một mình, không có nơi dựa vào, dễ bị kẻ khác ức hiếp. Không bằng để hắn gánh vác thay, việc trả thù sẽ để người kia nhằm về phía hắn, hắn là chủ soái Tây Bắc quân, phía sau có Nguyên gia, muốn động đến hắn không dễ dàng.

Nguyên Tu ôm quyền đứng, ngoài cửa sổ mặt trời dần cao, chiếu lá khô ngoài cửa sổ vàng óng, chói mắt như nhìn thấy ánh vàng đại mạc. Nhìn hắn, giống như trông thấy sơn quan rộng lớn, mặt trời chói chang không rơi.

Mộ Thanh nhìn Nguyên Tu, sương băng trên mặt như dần tan ra.

Ý cười bên môi Bộ Tích Hoan sâu thêm, đáy mắt lại càng thêm lạnh lùng, nói: “Ồ? Như thế thì buộc phải nghiệm rồi.”

Khi nói chuyện, hắn không nhanh không chậm đứng lên, dung nhan phủ một tầng màu thu, đẹp như họa, lại mờ ảo không nhìn được rõ. Bộ Tích Hoan bước đến bên giường, hai gã ngự y cúi đầu đứng một bên, Ngô lão và Tề Hạ bưng chén thuốc tránh ra, Bộ Tích Hoan quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Thanh một cái.

Mộ Thanh đi tới, Nguyên Tu bước theo nàng, hai người vừa đến, bên giường lập tức trở nên chật chội, mùi thuốc nồng nặc xông thẳng vào mũi, hòa với mùi hôi nhàn nhạt.

Nguyên Duệ ngửa mặt nằm thẳng, nửa người trên để trần, trên huyệt cắm mười mấy cây trâm bạc, cả người xanh tím. Đám người Ngô lão chưa kịp đổi thuốc, bên gò má trái của hắn có vết thương thối rữa, da thịt đã nát không còn dáng vẻ, trên gương mặt xanh tím có thể nhìn thấy cả hàm răng bên trong. Hắn nằm giữa góc tối nhất của căn phòng, như một bộ xác thối.

Ngoại trừ mặt trái, bàn tay và cánh tay phải của Nguyên Duệ cũng đắp thuốc xanh đen, nơi đó hẳn là cũng bị độc trùng cắn.

Mộ Thanh duỗi tay bắt thử mạch gáy của Nguyên Duệ, mạch đập yếu ớt, khi có khi không, xem người chẳng khác nào cành cây khô sắp gãy.

“Xin hỏi Ngô lão, thuốc rịt vào vết thương là thuốc gì?” Mộ Thanh hỏi.

“Lão phu điều chế vài vị độc dược xua độc khử trùng, lại thêm cả Ngọc Phù Dung. Ngọc Phù Dung này là thứ chỉ có ở đại mạc, rất có kỳ hiệu quả với việc khử độc do trùng cắn.” Ngô lão nói.

“Thế tại sao vết thương vẫn liên tục thối rữa?”

“Khi Duệ công tử được đưa ra khỏi địa cung, vết thương chỉ nhỏ như hạt đậu, nhưng từ đại mạc trở về đến đây đã có bộ dạng này. Lão phu dùng thuốc mới một ngày, không thấy có bao nhiêu hiệu quả.” Ngô lão lắc đầu thở dài, hắn ở trong quân nhiều năm, các tướng sĩ thường bị độc xà cắn, hắn rất có kinh nghiệm đối với việc tiêu trùng khử độc, nhưng biện pháp trị liệu này đối với vết thương của Duệ công tử lại có hiệu quả rất nhỏ.

Độc trùng này cũng không biết là thứ gì, độc tính quá mạnh!

Trong thiên hạ hiện nay có thể giải độc này sợ là chỉ có Cẩn vương gia, chỉ là Cẩn vương gia không thể rời khỏi kinh thành. Độc thương của Duệ công tử lại rất nặng, không thể trở về kinh, kinh thành cách Tây Bắc ngàn dặm xa xôi, từ đại mạc trở về quan thành đi năm ngày đã trở thành cành cây khô như thế, sao có thể chịu được đường xa xóc nảy? Nếu như trở về kinh, khả năng lớn là sẽ chết ở trên đường, nhưng cứ như vậy để hắn ở Tây Bắc, cũng không có biện pháp, Ngô lão chỉ có thể lấy ngân châm ngăn độc xâm nhập, nhưng tâm mạch có thể bảo vệ, chỗ trùng cắn lại rất khó giải quyết.

Nếu như tiếp tục thối nát, cánh tay sợ rằng không thể giữ nổi. Cánh tay thối nát có thể cắt đi, nhưng mặt thối nát chẳng lẽ muốn cắt đầu?

Ngô lão thở dài, cho dù với y thuật của hắn, cũng không biết còn duy trì được mấy ngày.

“Anh Duệ tướng quân hỏi như thế, là có cao kiến gì sao?” Sắc mặt Tề Hạ không vui, nàng hỏi sư phụ phương thuốc, lại hỏi hiệu quả thế nào, là nghi ngờ y thuật của sư phụ? Bản lĩnh của nàng hắn đã thấy, nhưng đó là khám nghiệm tử thi, không phải y thuật. Sư phụ ở trong quân nhiều năm, chữa thương giải độc nắm rõ hơn ai hết, nếu lão nhân gia nói trùng độc không thể giải, chốn Tây Bắc này cũng không ai có thể giải.

“Ngươi có biện pháp không?” Nguyên Tu cũng hỏi.

“Có ba chuyện.” Mộ Thanh không giải thích, chỉ phân phó: “Thứ nhất, chuẩn bị giấm chua và nước muối sinh lí, dùng giấm cọ rửa vết thương, sau đổi thành nước muối sinh lí, cuối cùng đắp thuốc của Ngô lão. Ta không thể cam đoan phương pháp này có hiệu quả thế nào, nhưng sẽ tốt hơn việc chỉ đắp thuốc không.”

Mộ Thanh quay đầu, thấy trên bàn có phương thuốc của ngự y cùng với giấy bút, nàng lập tức đến bên cạnh bàn, cầm bút chấm mực.

Bộ Tích Hoan thấy vậy, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, chống cằm lười biếng nhìn. Nguyên Tu cũng đi tới, Ngô lão, Tề Hạ cùng hai gã ngự y ngại vì thân phận, đành phải đứng tại chỗ. Thiếu niên đứng trước bàn chữ viết tiêu sái tung bay, khí khái trác tuyệt, nét mực vẩy dài như đang múa trên trang giấy, nhanh chóng viết ra hai phương thuốc, quay đầu đưa cho Tề Hạ.

Tề Hạ vừa nhận vào tay, Ngô lão đã nhanh chóng rút lấy, đọc lướt một lần, sắc mặt lộ vẻ kỳ dị.

Hai tờ giấy không phải là phương thuốc, mà là phương pháp giản dị điều chế ra nước muối sinh lí và nước cất.

“... Hai thứ này có tác dụng gì?” Ngô lão hỏi, ánh mắt sáng lên.

“Có tác dụng lớn. Nước lã vốn không sạch, nước muối sinh lí có thể dùng tẩy rửa miệng vết thương lại có thể uống vào bên trong cơ thể, bổ sung dịch, so với nước lã tốt hơn rất nhiều. Nhưng nó cần phải dùng nước cất để điều chế, nước cất cũng rất tốt, khi rửa vết thương có thể khiến những u tế bào bị hoại tử, mất đi hoạt tính, không thể sinh trưởng.”

Lời nói của Mộ Thanh, Ngô lão, Tề Hạ cùng hai gã ngự y nghe nửa hiểu nửa không, nhưng thân là thầy thuốc, đối với những điều này có cảm nhận sâu sắc hơn hẳn người thường, sắc mặt Ngô lão bởi vì kích động mà đỏ lên, hỏi: “Ý của tướng quân là, nếu hai thứ này có thể điều chế ra, ngày sau tướng sĩ trong quân bị đao thương, khi tẩy rửa vết thương, đổi thuốc đều có thể dùng, lại có hiệu quả làm giảm sưng tấy mưng mủ?”

“Đúng thế sao?” Nguyên Tu nhìn thẳng Mộ Thanh, cũng có chút kích động.

Tây Bắc khô nóng hay giá lạnh đều khắc nghiệt hơn những nơi khác, tướng sĩ khi bị thương do đao khó nhất chính là vết thương sưng tấy mưng mủ, mỗi khi đến mùa hạ, trong y trướng chỗ nào cũng có binh sĩ bị miệng thương lở loét sinh ra giòi bọ, khi dược thảo đầy đủ còn đỡ, nhưng khi dược thảo thiếu thốn rất nhiều người bởi vậy mà mất mạng. Nếu phương pháp này hữu dụng, ngày sau không biết sẽ cứu được bao nhiêu tướng sĩ!

Đáy mắt Bộ Tích Hoan cũng có ánh sáng khác thường, cả người bất giác cũng ngồi thẳng dậy, ánh mắt vốn lười nhác, lúc này lại có trở nên sáng láng.

“Trên lý thuyết là như thế.” Mộ Thanh không thích thổi phồng, cho nên lập tức giội một chậu nước lạnh cho hai người, “Như ta viết ở đây chỉ là phương pháp điều chế đơn giản, nếu đã đơn giản, chỉ tốt hơn nước lã một chút. Còn có điều chế ra được hay không, còn phải trải qua thí nghiệm nhiều lần, nhất là nước muối sinh lí, tỉ lệ không thể sai sót. Hồng cầu trong cơ thể người sẽ bị triệt tiêu nếu tỷ lệ muối trong nước muối sinh lí quá cao, lại bởi vì thiếu muối mà sưng tấy. Một phương pháp mới muốn được áp dụng cần qua rất nhiều thí nghiệm lâm sàng và kinh nghiệm tổng kết. Điều này ta không thể so với các vị, cần nhờ các vị quân y cẩn thận xem xét.”

Mấy năm nay nàng đều nghiệm thi thể người chết, rất ít có cơ hội kiểm nghiệm trên cơ thể sống, nếu không thấy vết thương hôm nay của Nguyên Duệ, nàng cũng không nhớ ra biện pháp này. Những dược phẩm chữa bệnh và trang bị cơ bản nhất đời trước của nàng, ở Đại Hưng này đều là những thứ chưa từng xuất hiện, với công nghệ hiện nay, thứ điều chế ra chưa chắc đã là thứ nàng viết. Nếu có sai lệch, không thể cứu người mà ngược lại sẽ thành hại người, bởi vậy nàng đưa ra ưu điểm, cũng phải nói rõ nguy hiểm. Ngô lão từ quan để ra chiến trường phục vụ, chắc chắn không phải phường lang băm cầu công danh lợi lộc, nàng tin tưởng với nhân tâm người làm y của hắn, mọi chuyện sẽ được tính toán cẩn thận.

Nguyên Tu và Ngô lão nghe vậy, quả nhiên nén lại thần sắc kích động, trịnh trọng xem kỹ hai phương pháp điều chế kia một lần nữa.

Một lát sau, Nguyên Tu nói: “Được! Việc này làm phiền Ngô lão giám sát thực hiện.”

“Đại tướng quân yên tâm, lão phu nhất định sẽ thật cẩn thận!” Ngô lão nhận quân lệnh, khi đứng dậy ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Mộ Thanh, hỏi: “Tướng quân vừa rồi nói dùng giấm chua rửa sạch vết thương của Duệ công tử, phương pháp này lại có đạo lý gì?”

“Làn da xung quanh vết thương của Duệ công tử ứ đọng máu, phù thũng, thối nát, màu sắc hồng đậm, hình thành lở loét, có thể suy đoán đã trúng độc chất kiềm, giấm có tính chua, có thể trung hoà độc tính. Thời gian trúng độc đã lâu, hiệu quả nhất định không thể tốt như khi sử dụng lúc mới trúng độc, nhưng kết hợp với phương thuốc của Ngô lão, có thể ngăn chặn vết thương thối rữa.” Mộ Thanh nói, Ngọc Phù Dung ở thời đại này chính là cây xương rồng, rất có hiệu quả trị liệu đối với độc rắn, bỏng rát lở loét, phối hợp với nhau hiệu quả trị liệu nhất định tốt hơn một phương pháp.

Ngô lão nghe vậy, trong đáy mắt là vui thích không che giấu, cười nói: “Tướng quân tuy còn trẻ tuổi, nhưng kiến thức thật nhiều.”

“Không dám.” Mộ Thanh nói, những thứ này đối với nàng mà nói chỉ là kiến thức thông thường. Nàng không phải thầy thuốc, chỉ có thể bằng hiểu biết của mình mà đánh giá một chút, chuyện này thật sự không nhận nổi khen ngợi. Nàng nói, “Có hiệu quả hay không, còn phải chờ xem.”

“Được!” Ngô lão cười nói, xoay người bảo Tề Hạ đi chuẩn bị.

Tề Hạ nhìn Mộ Thanh với ánh mắt phức tạp, lại không chịu nhận thua, vừa đi vừa nói: “Biện pháp của tướng quân nhiều thật, có điều phải hữu dụng mới được.”

Mộ Thanh không đáp, lúc trước ở thôn Thượng Du, nàng không chịu để Tề Hạ trị thương cho mình, hôm sau hắn vẫn đi hái thuốc một ngày, buổi tối đặt bao thuốc trước cửa phòng nàng. Chỉ bằng chuyện này, nàng đã không muốn trở mặt với Tề Hạ, hắn là kẻ cứng nhắc, giống nàng không hiểu đối xử với người khác thôi.

“Lúc trước ngươi nói có ba chuyện, hai chuyện còn lại thì sao?” Tề Hạ đi rồi, Nguyên Tu hỏi.

“Chuyện thứ hai, phái người đi thăm hỏi các tướng sĩ trúng độc trong địa cung có bệnh trạng ra sao, chỗ bị trùng độc cắn có thối rữa hay không, toàn thân có xanh tím hay không. Độc của côn trùng bình thường đều mang tính chua, rất hiếm có tính kiềm, cho dù độc trùng này khác thường, sự ăn mòn của độc trùng cũng chỉ có thể tạo ra thương tổn đối với vùng da thịt tiếp xúc với nọc độc. Mà không phải dẫn độc đi khắp cơ thể, bình thường sẽ không khiến cả người xanh tím. Vết thương này có vấn đề, tra xét xem những tướng sĩ trúng độc khác có cùng bệnh trạng với Duệ công tử hay không!”

“Đi thăm dò!” Nguyên Tu nghe nàng nói lời ấy, sắc mặt trầm xuống, xoay người nói với thân binh ở bên ngoài cửa.

Thân binh kia vội vàng gật đầu, liếc nhìn Mộ Thanh một cái, thầm than Anh Duệ tướng quân quả thực như thần, chỉ mới đứng trước giường nhìn thoáng qua vết thương của Duệ công tử, đã nhận ra vấn đề.

“Chuyện thứ ba thì sao?” Nguyên Tu hỏi.

“Chuyện thứ ba.” Mộ Thanh nhìn về Nguyên Duệ đang nằm trên giường, nói: “Cởi toàn bộ quần áo của hắn, ta muốn nghiệm thương.”

~*~