Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 24: Chân tướng khó tìm

Bộ Tích Hoan đứng ở cuối đường, bất động.

Mộ Thanh áp chế Trần Hữu Lương, bước đến, cách hắn khoảng mười bước thì dừng lại.

Gió tây cuồn cuộn, sương đêm trắng mờ rơi xuống mặt nạ tinh xảo trên mặt nam tử, ánh trăng vụn nhỏ chiếu xuyên qua tay áo bị đốt lỗ chỗ, chiếu vào ngọn cây trên đường mòn, như những bông hoa lê tuyết đang nở.

Ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng, thiếu niên ở sau lưng người lộ ra nửa khuôn mặt, cũng bị che phủ bởi sương tuyết. Bóng dài đổ xuống đường đá, gió đêm cuốn không động, kiên nghị như đá.

Hai người nhìn nhau, trung gian là con tin, ánh đao.

Trầm mặc đánh giá, cuối cùng bị phá vỡ bởi màu máu dính trên thanh đao, gáy con tin có một dòng máu chậm chạp chảy ra, vết thương sâu khoảng một tấc.

Nàng nói được thì làm được, không làm theo phân phó của nàng, một lần thêm một tấc!

Mùi máu lẫn trong hương hoa cỏ khá nhạt, nhưng khiến ánh mắt nam tử lạnh thêm vài phần. Hắn mở miệng, biểu tình hờ hững, “Vừa rồi ngươi nói đến biện pháp lấy dấu chân, có thật hay không?”

Người một nhà bị bắt giữ, trên cổ bị cứa một đao, hắn lại hỏi một câu không liên quan, nếu không phải rất quan tâm hung thủ là ai, thì chính là ý chí sắt đá. Sau lưng người, nửa khuôn mặt của thiếu niên cũng cứng rắn như đá, sau một lúc lâu, mới đáp: “Có.”

Nói xong, ánh đao lại loáng lên, vết thương sâu thêm một tấc.

Nam tử nhìn ánh đao lại nhìn vết máu, nhưng giống như không thấy, chỉ hỏi: “Không phải vôi, đó là thứ gì?”

“Thạch cao.” Thiếu niên đáp thoải mái, đao cũng tiến sâu thêm đến thoải mái.

Vết thương đã sâu ba tấc, máu chảy ra nhiễm cả vạt áo, ánh mắt nam tử lại chỉ nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên. Sau một lúc lâu, môi hắn khẽ cong lên, tao nhã tự giễu. Sau đó hắn lui sang một bên, ngồi xuống dưới tàng cây, lười biếng hất cằm, “Đi đi.”

Hai chữ, dễ dàng như thế, lại khiến người ta không ngờ được.

Nhưng thiếu niên vẫn không giật mình, liếc nhìn nam tử, nửa bên khuôn mặt tránh ở phía sau người, nhưng không che được tia sáng trong đáy mắt.

“Đi!” Nàng trầm giọng quát, đẩy con tin đang đứng cứng ngắc ở phía trước, hai người ra khỏi đường mòn, được hơn mười bước đã bị sương mù che đi bóng dáng.

Ngụy Trác Chi đi tới dưới tàng cây, đung đưa quạt nhìn về phía xa, cười yếu ớt không nói gì, không kinh ngạc. Dưới tàng cây, Bộ Tích Hoan khoanh chân ngồi một lát, tính toán người đã ra khỏi phủ Thứ Sử mới đứng dậy phất tay áo, đi về hướng hậu viện. Sương mù cũng nhanh chóng che đi thân hình của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói được gió đưa tới.

“Đi theo nhìn xem, đừng để nàng thực sự giết người.”

Ý cười của Ngụy Trác Chi càng thêm đậm, ngửa đầu nhìn trăng, trên ngọn cây nhoáng lên hơn mười bóng đen, đồng loạt phi người ra bên ngoài phủ Thứ Sử.

Thì ra, nàng không có phần thắng, là hắn thả nàng đi.

*

Thành Biện Hà nằm bên bờ sông Biện Giang, sông Biện Giang lưu thông nam bắc, nhánh sông mạch lạc rộng rãi, sông Khúc Thủy là một trong số đó.

Giang Nam như tranh vẽ, sông cũng hiền hòa. Bóng đêm càng sâu, sương mù giăng giăng, mặt sông bay lên một tầng hương son phấn, gió đưa tới tiếng ca thăm thẳm. Tiếng ca đưa tới bên bờ, che dấu đi giọng nói lạnh lẽo bên bờ sông liễu rủ, “Cha ta là bị ngươi độc chết?”

Liễu rủ dầy rậm, bóng đêm càng lúc càng sâu, dường như không nhìn thấy dưới tàng cây có người, Mộ Thanh đưa lưng về phía mặt sông, đao kề cổ Trần Hữu Lương đang bị trói ở trên cây.

Trói Trần Hữu Lương chính là đai lưng của hắn, đai lưng bị nàng cởi xuống trở thành dây thừng cột chặt hắn vào thân cây, gáy vẫn chảy máu, chật vật không chịu nổi, sắc mặt có vẻ hổ thẹn, “Cha ngươi chết do chén rượu độc bản quan đưa cho.”

Ánh nến trong thuyền hoa trên sông lấp lóe, soi chiếu lên cành liễu những điểm vàng nhợt nhạt, chiếu lên bóng dáng phiêu diêu của thiếu niên.

Ánh nến nhạt nhòa, mặt người mơ hồ, nhưng đối với Mộ Thanh mà nói đã trọn đủ.

Gió phất đến, đánh gãy cành liễu, đầu tháng sáu, lại có gió tuyết. Gió tuyết kia như ôm nỗi hận, sắc bén như đao, phá tan bóng đêm, đâm thẳng vào yết hầu.

Ánh đao cách yết hầu nửa tấc thì dừng lại, cố gắng ẩn nhẫn.

Lần đầu tiên trong đời, Mộ Thanh hận mình có thể đọc được nội tâm của người khác. Nếu không biết, chỉ bằng một câu nói của kẻ này, nàng hoàn toàn có thể kết liễu hắn, đâu có như lúc này, biết hắn độc chết cha, còn muốn chần chừ để cho hắn sống lâu thêm một lát?

Lời nói của Trần Hữu Lương là thực, nhưng trong đó có ẩn tình.

Nàng hỏi cha có phải bị hắn độc chết hay không, nếu đúng, hắn chỉ đáp “phải” là được rồi, vì sao còn nói “Cha ngươi chết do chén rượu độc bản quan đưa cho”? Chỉ khi nội tâm của con người cảm thấy không đúng tình hợp lý, mới cứng ngắc lặp lại vấn đề đối phương yêu cầu, giống như lặp lại một lần có thể thuyết phục đối phương, cũng là thuyết phục chính mình.

Thần thái của Trần Hữu Lương nói cho nàng, lời nói của hắn là thật, nhưng vì sao hắn phải trả lời cứng ngắc như vậy?

Chỉ có một khả năng, hắn nói sự thật, nhưng sự thật chưa hết.

“Cha ta chết trên tay ngươi, nhưng ra lệnh cho ngươi hạ độc lại là một người khác.” Thiếu niên nâng đao, nhìn kẻ trước mặt, giọng nói càng thêm lạnh, “Là cẩu hoàng đế kia?”

Nàng không cần hắn trả lời, chỉ cần nhìn thần sắc của hắn, nàng sẽ biết.

Sắc mặt Trần Hữu Lương lại bỗng nhiên trở nên trầm xuống, giận dữ, gào to một tiếng trong bóng đêm, “Láo xược!”

Mộ Thanh khẽ giật mình, một lát sau, ánh mắt lộ ra trào phúng, “Nếu cha ngươi bị chết, ngươi cũng sẽ láo xược như thế.”

Hôn quân như vậy mà vẫn tận tâm, đúng là ngu trung!

“Ngươi!” Trần Hữu Lương bị lời nói của Mộ Thanh làm nghẹn họng, sau một lúc lâu vẻ giận dữ mới bớt đi, hít sâu, “Bản quan biết ngươi muốn thay cha báo thù, nhưng thân phận của người này không phải ngươi có thể trêu chọc vào.”

Ánh mắt Mộ Thanh phát lạnh, thân phận người này?

Nàng đã hỏi rõ ràng đến Nguyên Long đế, vì sao Trần Hữu Lương phải đáp là người nọ? Theo như lẽ thường, hắn nên nói là bệ hạ không phải người ngươi có thể trêu chọc mới đúng, hiện tại lại xưng là người nọ, hay là người nọ là chỉ một kẻ khác?

“Người nọ là ai?”

“Ngươi đừng hỏi nữa. Bản quan làm oan uổng tính mạng của cha ngươi, không thể lại hại chết tính mạng của ngươi.” Trần Hữu Lương nhắm mắt.

“Đừng làm trò giả mù sa mưa!” Mộ Thanh quát lớn, trong mắt ngập tràn lửa giận, “Nếu như ngươi áy náy, vì sao khi cha ta mất chỉ cho người một tấm chiếu rồi quăng đến nghĩa trang? Nếu như ngươi áy náy, vì sao không phái người đến huyện Cổ Thủy báo tang? Nếu như ta không tới tìm cha ta, mấy ngày nữa người sẽ bị kéo đến bãi tha ma chôn thần không biết quỷ không hay! Uổng cho người kính trọng ngươi nhiều năm!”

Trong nghĩa trang có rất nhiều xác chết vô danh, một thời gian không có người đến nhận thi thể thì quan phủ sẽ đem xác chết ra khỏi thành, chôn ở bãi tha ma. Chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng muộn thêm vài ngày, thi thể cha sẽ bị chôn loạn nơi đó, không thể tìm trở về, nàng thật sự muốn một đao bổ thẳng vào mặt tên cẩu quan giả mù sa mưa này!

“Cái gì?” Trần Hữu Lương nghe vậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “Trước sau bản quan đã phái ba nhóm người, mang tin và cầm ngân lượng về huyện Cổ Thủy báo tang! Không phải ngươi thấy báo tang mới đến thành Biện Hà hay sao?”

“...”

Mộ Thanh sửng sốt, Trần Hữu Lương cũng sửng sốt. Sau một lúc lâu, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Hỏi lại ngươi một lần, người nọ là ai!” Cái chết của cha hình như còn nhiều nội tình, Mộ Thanh không muốn biết, có biết thêm nội tình cũng không thể thay đổi sự thật cha đã chết, nàng không muốn hỏi nội tình, chỉ muốn biết một cái tên.

Sắc mặt Trần Hữu Lương vẫn kiên định như trước, vẫn là câu nói kia, “Bản quan không nói cho ngươi, thật sự là vì tính mạng của người mà suy nghĩ.”

Mộ Thanh nghe vậy, cười lạnh một tiếng, “Xem ra, tối nay sông Khúc Thủy lại thêm một cái xác chết trôi rồi.”

Ánh đao như điện, chiếu chói mắt Trần Hữu Lương, hắn nhắm mắt lại, thầm nghĩ hôm nay tính mạng khó giữ. Nhưng hồi lâu vẫn chưa thấy chuyện gì xảy ra, bên tai vang lên tiếng kim loại sắc bén, dài nhỏ chói tai, hắn nhíu mày mở mắt, chỉ thấy Mộ Thanh ngửa đầu nhìn đỉnh cây, đao bạc trong tay bị ánh trăng chiếu vào đến chói mắt.

Trần Hữu Lương sửng sốt, Mộ Thanh hừ lạnh một tiếng, cánh tay nàng vung lên, thân hình rút lui về phía sau! Chớp mắt nàng đã dời khỏi gốc cây, giơ tay lên, một túm vôi phấn được tung ra ngoài!

Vôi phấn này là khi còn ở bên trong phủ Thứ Sử nàng dấu vào trong người, vì để phòng tình thế nguy cấp!

Nàng biết, nam tử kia không dễ dàng thả nàng đi như vậy. Thời điểm hắn đồng ý để nàng đi, nàng đã biết.

Trong đêm tối, những bóng đen đã chứng kiến sự lợi hại của vôi phấn, cho nên theo bản năng lập tức rút lui.

Lại nghe thấy ùm một tiếng!

Mộ Thanh thả người, nhảy vào trong sông Khúc Thủy.

—— Nói ngoài lề ——

Ngày hôm qua Bánh Bao bị sốt, một đêm ta chỉ được ngủ một tiếng, buổi sáng thức dậy đã là gần trưa.

Mặc kệ là bây giờ hay là sau khi truyện vào VIP, ta đều duy trì đăng chương đầy đủ mỗi ngày, nhưng có lẽ không thể đúng giờ, điểm ấy chỉ có thể xin lỗi mọi người.

...

Phổ cập khoa học:

Trả lời vấn đề, biểu hiện cứng ngắc lặp đi lặp lại là điển hình của việc nói dối.

Lấy vấn đề thường xuyên nhất của nam nữ làm ví dụ ——

“Anh yêu em không?”

“Yêu.”

“Anh yêu em không?”

“Anh yêu em.”

Nghe qua thì loại nào thoải mái hơn? Hiển nhiên là câu trả lời bên trên thoải mái hơn.

Thường thì khi nội tâm của con người cảm thấy không hợp lý, mới cứng ngắc lặp lại vấn đề yêu cầu của đối phương, giống như lặp lại để thuyết phục đối phương, cũng có thể là thuyết phục chính mình.

...

Kết cục của chương này, làm thế nào Thanh cô nương thấy được bệ hạ không dễ dàng thả mình đi, xem chương sau để lý giải.