Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 70: Thủ tín

Nguyên Tu vốn ở biên quan chủ trì chiến sự, trận chiến ở tiền tuyến tháng trước, hắn dùng một mũi tên phế đi cánh tay phải của Lặc Đan vương, năm vạn kỵ binh tinh nhuệ của Lặc Đan phải lui về thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Đặc ở phương bắc, quân trướng sinh loạn.

Đúng mấy ngày kia, lão Địch Vương bệnh nặng, năm vương tử dưới trướng, ngoại trừ Tam vương tử Hô Diên Hạo ở ngoài chưa về, còn lại bốn người trong Vương trướng nháo nhác vài ngày, cuộc chiến tranh giành vương vị hết sức căng thẳng, mười vạn kỵ binh của Địch nhân phải rút về Vương trướng để ngừa biến cố.

Ba mươi đại quân của Ngũ Hồ đóng ở biên giới mấy ngày nay đã rút đi một nửa, tân quân lại sắp tới biên quan, Nhung quân, Ô Na quân cùng Nguyệt Thị quân đều lặng lẽ lui về phía sau, rút đi trăm dặm, đóng quân ở bên cạnh thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Đặc, nhìn biên quan Đại Hưng, giằng co chờ đợi.

Sau khi Nguyên Tu bố trí quân đội ở biên phòng, lúc này mới có thời gian tới đón tân quân, lúc trước hắn nhận được quân báo của Lỗ Đại, biết được có ba nhóm thám báo phái đi tìm hiểu tin tức Mã phỉ đều mất tích, cho nên khi đi đón tân quân còn dẫn theo không ít binh tướng, không ngờ đi nửa đường đến thành Cát Châu lại gặp được Nguyệt Sát đến cầu viện. Khi đó hắn đã cách thành Cát Châu hơn trăm dặm, đuổi theo phía sau Nguyệt Sát là đội Mã phỉ, chốc lát bọn chúng đã bị tinh kỵ của Tây Bắc quân tiêu diệt sạch, biết được tin tức thôn Thượng Du gặp hiểm nguy, Nguyên Tu dẫn trăm người tiên phong đi trước ứng cứu, thấy trên đùi Nguyệt Sát có thương tích, cho nên ra lệnh cho hắn theo đại quân đi ở phía sau.

Quân lệnh khó cãi, Nguyệt Sát không thể làm gì ngoài việc theo sau đại quân, sáng sớm hôm nay mới trở lại thôn Thượng Du.

Hắn cũng có thương tích trong người cần tĩnh dưỡng, cho nên không phải theo quân đi diệt cướp, sau khi đại quân đến, hắn liền vào trong thôn.

Trong thôn đang có tinh binh thu dọn thi thể của Mã phỉ, xác chết chồng chất như núi, máu vẩy từ đầu đến cuối thôn, tường đất bị cháy biến thành màu đen, tất cả đã yên lặng kể ra sự gian nan cùng thảm thiết của một ngày đêm chiến đấu. Cửa thôn, một gã thiếu niên khoanh tay mà đứng, nhìn phương xa. Khi đại quân qua thôn, thôn dân đều đổ xô ra ngoài vui mừng hoan hô, thiếu niên lại lẳng lặng đứng, chỉ nhìn một con chiến mã từ đàng kia chạy tới.

Chiến mã chưa đến cửa thôn, Nguyệt Sát đã xoay người xuống ngựa, không hề có dáng vẻ của người bị thương.

Thiếu niên ở cửa thôn chờ hắn cũng đứng thẳng tắp, không nhìn ra trên người có thương tích, nhưng trên người khoác chiếc áo rộng thùng thình, xa xa nhìn lại giống như một đêm đột nhiên gầy đi rất nhiều, nắng sớm chiếu trên đầu vai thiếu niên, nơi nơi là cảnh tượng thê lương sau cuộc chiến, gò má như bị khung cảnh nhuộm đến tái nhợt, càng thêm gầy yếu.

Hai người nhìn nhau, không ai nói gì, đều còn sống, điều này khiến người ta an tâm hơn bất kể lời nào.

Nhưng thật ra Mộ Thanh có chuyện muốn hỏi, cho nên hai người không trở vào trong thôn, nơi đó có Lỗ Đại, lão Hùng cùng Chương Đồng, không phải nơi tiện nói chuyện, bởi vậy sáng nay nàng không để ý sự phản đối của Tề Hạ, kiên trì ra ngoài tản bộ. Khiến Tề Hạ tức giận đến nỗi lấy thân phận của quân y ra lệnh cho đám người Lỗ Đại không được học theo nàng, nếu không đừng tìm hắn đến đổi thuốc, vì vậy Lỗ Đại, lão Hùng cùng Chương Đồng mới không cùng đi ra.

Mộ Thanh và Nguyệt Sát đi đến sườn dốc ở đầu thôn, sườn đất vàng thấp nhỏ, hai người đứng ở bên trên, thấy thôn dân cùng tinh binh đi tới đi lui di chuyển thi thể của Mã phỉ, Hàn Kỳ Sơ ở bên kiểm kê nhân số, thỉnh thoảng có người đi qua chỗ nàng, nhưng nhìn thấy là Mộ Thanh, cho nên cũng không để ý nhiều.

Thừa dịp không có người qua lại, Mộ Thanh nói: “Đa tạ.”

Nàng cảm tạ Nguyệt Sát.

Bộ Tích Hoan ở hành cung Biện Hà xa xôi, không thể đoán được nàng gặp phải nguy hiểm ở thôn Thượng Du, hẳn là hắn đã đem quyền điều động ảnh vệ giao cho Nguyệt Sát, đêm qua ra lệnh giết trăm tên cung thủ cùng với thủ lĩnh của Mã phỉ chắc chắn là Nguyệt Sát, quyết định của hắn đã cứu mạng bọn họ, một tiếng cảm tạ này nàng phải nói.

“Không cần cám tạ ta, cảm tạ chủ thượng mới đúng.” Nguyệt Sát nhìn Mộ Thanh, cũng hiểu chuyện này không thể gạt được nàng, nữ nhân này rất thông minh, nhưng cũng quá ngu ngốc!

“Tuy ta là thủ lĩnh của Thích Bộ, nhưng ảnh vệ của Tây Bắc ta không có quyền điều động. Trước khi đi, chủ thượng đã giao cho ta quyền tùy cơ ứng biến ở Tây Bắc, cũng cho ta một phong thư, ra lệnh cho ta khi nào rơi vào đường cùng thì mở ra.” Khuôn mặt Nguyệt Sát lạnh lùng, cổ tay áo run lên, một cái túi gấm đã ở trong lòng bàn tay hắn.

Mộ Thanh tiếp lấy, túi gấm kia tinh xảo, thoang thoảng mùi hương tùng, bên trong có một mảnh lụa trắng, nét mực bên trên tha thiết, chỉ có mấy chữ —— nếu nàng gặp nguy hiểm, coi nàng là quan trọng nhất.

Nét bút thoạt trông bất lộ tài, đầu đuôi ẩn hiện tư thái phượng múa rồng bay, thấm đượm cốt cách trải dài từ cổ chí kim, toát lên khí phách lẫm liệt của Càn Khôn. Thấy chữ như thấy người, Mộ Thanh nhìn mấy chữ kia, cảm thấy khó có thể động đậy. Chỉ sợ có người đi qua, nàng nắm chặt tay, buông tay áo xuống, bức thủ tín của Bộ Tích Hoan bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, chỉ là không biết thứ bị vo nhẹ, nắm trong lòng bàn tay kia là trái tim của ai.

Nguyệt Sát nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Mộ Thanh, cho rằng nàng không hiểu bố trí những ảnh vệ kia ở Tây Bắc đã hao phí bao nhiêu tâm huyết của bệ hạ, nhưng hắn biết. Hắn biết lực lượng này một khi điều động, sẽ phải bố trí lại một lần nữa, cho nên trên đường đi đến thành Cát Châu báo tin, hắn đã do dự, có thực sự cần thiết phải điều động lực lượng này hay không, cũng không biết phải điều động bao nhiêu để có thể vừa bảo hộ nàng an toàn, lại không quá ảnh hưởng đến bệ hạ. Thật ra, bây giờ hắn còn đang hối hận chuyện đêm đó mở túi gấm này ra, một khi đã mở ra thì nó không còn giá trị đến lần thứ hai nữa.

“Còn mười ngày.” Nguyệt Sát bất thình lình nói.

Mộ Thanh giương mắt, trong con ngươi quả nhiên có chút khó hiểu.

Ánh mắt Nguyệt Sát bỗng nhiên trở nên lạnh buốt, oán giận cắn răng, “Cuối tháng!”

Nói xong, hắn dắt ngựa, xuống dốc, bỏ đi.

Mộ Thanh đứng ở trên sườn dốc, hơn nửa ngày không động. Cuối tháng, là ngày Nguyệt Sát truyền tin trở về Biện Hà, khi ở núi Thanh Châu, hắn đã nói nếu như nàng có chuyện gì muốn nói với Bộ Tích Hoan, có thể viết thư giao cho hắn. Nhưng cuối tháng đó, nàng không viết.

Bức thủ tín kia vẫn còn trong tay Mộ Thanh, Nguyệt Sát không đòi lại, khi Mộ Thanh giương mắt nhìn, thấy hắn đã đi xa, phương hướng đúng là nhà thôn trưởng.

Mộ Thanh không vội vã trở về, nàng bên ngoài hóng gió một chút, cho đến tận khi trong lòng bình tĩnh mới trở lại nhà thôn trưởng.

Vừa tới cửa, đã thấy trong viện, Chương Đồng và Nguyệt Sát đang ầm ỹ cãi nhau.

“Vì sao ta phải ở một phòng với ngươi?” Chương Đồng hỏi.

“Ta nhìn ngươi thuận mắt.” Nguyệt Sát đáp.

Chương Đồng tức giận nở nụ cười, nhìn hắn thuận mắt? Là nhìn hắn không vừa mắt mới đúng!

Đại tướng quân vốn chung một phòng với Lỗ Đại, sáng nay lại rời khỏi thôn đến Mã trại, trong phòng Lỗ tướng quân hiện tại vẫn còn trống, tiểu tử này trở về vừa vặn có thể ở chung một phòng với Lỗ tướng quân, hắn lại cố tình muốn ở chung một phòng với mình! Cho rằng hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao? Tiểu tử này không muốn hắn và nàng ở chung một phòng! Hắn không thể không hoài nghi, tiểu tử này có phải đã biết thân phận nữ tử của nàng rồi hay không?

Nguyệt Sát nghiêm mặt, Chương Đồng quả thực biết nàng là nữ tử, nếu không vì sao nhất định phải ở cùng phòng với nàng? Đồ háo sắc!

Tề Hạ không ở trong sân, sau khi Mộ Thanh ra ngoài một lúc hắn cũng đeo sọt ra ngoài thôn tìm một loại thảo dược sinh trưởng trên núi đá vàng ở sa mạc. Không có hắn trông coi, Lỗ Đại cùng lão Hùng nhân cơ hội ở trong sân hoạt động gân cốt, trên người hai người tuy có vết thương, nhưng nhiều năm sinh hoạt trong quân doanh, một ngày không hoạt động gân cốt lập tức cảm thấy không thoải mái, kết quả lại thấy được cảnh Chương Đồng và Việt Từ ầm ỹ chuyện phòng ở.

Hai người đang xem cuộc vui, ngẩng đầu thấy Mộ Thanh trở về, trong sân lập tức yên tĩnh.

Mộ Thanh tiến vào sân, khuôn mặt lạnh lùng, giống như không phát hiện ra cuộc cãi vã vừa rồi, đi qua người Nguyệt Sát cùng Chương Đồng, mở cửa, vào phòng.

Ầm!

Cửa đóng, chiến hỏa trong sân như bị giội một gáo nước lạnh.

Trong phòng, Mộ Thanh ngồi ở bên bàn, trước mặt là một nghiên mực thô, một mảnh giấy vàng.

Khi ở trong núi Thanh Châu, doanh trướng đơn sơ, giấy mực càng không phải vật mang theo khi hành quân, đoạn đường hành quân toàn bộ là cơ mật, trên đường không được viết thư về nhà, cho dù nàng muốn viết cũng không có giấy bút. Tuy rằng nàng biết chỗ của Nguyệt Sát chắc chắn có, nhưng nàng không đến tìm hắn.

Mộ Thanh nhấc bút, nhưng hồi lâu chưa hạ.

Viết cái gì đây?

Cám tạ? Ngàn dặm gửi một câu cảm tạ, nàng quả thật không biết nàng lại là người nhàm chán như vậy.

Quân báo? Việc này chắc chắn có người chịu trách niềm, nàng biết mình không cần làm chuyện thừa.

Nói tâm sự? Hai đời của nàng đều chưa học được cách bộc lộ cảm xúc qua giấy bút.

Bút cầm trên tay, hạ xuống lại nhấc lên, cảm thấy có cái gì nhất định phải nói, nhưng lại không ghi ra nổi, rối rắm một lúc lâu, thật sự là chỉ muốn quăng bút đi không viết gì nữa.

Một là phong thư mà thôi, sao so với bản báo cáo khám nghiệm tử thi lại khó viết hơn nhiều như vậy? [Vầng, chị so sánh rất là ba chấm…]

Cho dù thi thể có thay đổi hoàn toàn nàng đều có thể tìm được dấu vết để lại, giải thích rõ ràng, nhưng chỉ một phong thư, cảm xúc đang từ từ mọc lên như nhánh cỏ trong lòng nàng lại không biết làm cách nào để nói rõ ra được?

“Chu Nhị Đản!” Lỗ Đại ở trong sân hô một tiếng, “Tiểu tử ngươi đi ra cùng lão tử một phòng, bảo hai tiểu tử này dừng ngay lại đi!”

Mộ Thanh nhíu mày, mở cửa hỏi: “Ban đêm khi ngủ tướng quân có ngáy hay không?”

“Có hán tử nào ngủ mà không ngáy?” Lỗ Đại cũng nhíu mày.

“Như thế để Mạch trưởng và tướng quân một phòng, ta ở chung với Hàn Kỳ Sơ.” Mộ Thanh nói xong, đóng cửa lại, đi vào nhà.

Trong sân, lão Hùng xấu hổ ho khan một tiếng, “Tướng quân, hai chúng ta chung một phòng đi, tối hôm qua Hàn Kỳ Sơ cũng không thể ngủ, khụ!”

Lỗ Đại buồn bực, “Tiểu tử thối, dám ghét bỏ bỏ lão tử sao?!”

Mộ Thanh lại đi đến trước bàn, một lần nữa nhấc bút, vài nét bút đã viết thành một lá thư, đợi mực khô, mở cửa, gọi Nguyệt Sát: “Ngươi vào xem phòng này, nếu như hợp ý thì tặng cho ngươi.”

Sắc mặt Chương Đồng đen lại, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Mộ Thanh, nàng thực sự để hắn và Việt Từ chung một phòng? Hắn biết nàng là nữ tử, cùng một nam tử chung một phòng có rất nhiều điều không tiện, nàng không muốn ở cùng phòng với hắn, hắn không có ý kiến gì, nhưng nếu muốn hắn cùng Việt Từ chung một phòng, hắn tình nguyện ở chung với Hàn Kỳ Sơ còn hơn! Nhưng nghĩ nếu hắn ở cùng phòng với Kỳ Sơ, như thế nàng sẽ phải ở chung phòng với Việt Từ, điều này càng khiến hắn không thể nhịn. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành phải nhịn cơn tức này.

Nguyệt Sát vào phòng, Mộ Thanh cầm thư đưa cho hắn, sau đó quay người cầm quần áo dính máu hôm qua ra khỏi cửa, đi đến phía sau, đem quần áo đốt sạch.

Ban đêm, Tề Hạ đổi thuốc trị thương cho mấy người, Mộ Thanh vẫn kiên quyết cự tuyệt như trước, Tề Hạ ở cửa tức giận nói: “Vết thương kia của ngươi, đừng trách ta không nhắc nhở, nếu da thịt chung quanh miệng vết thương không cắt sạch sẽ, rất khó lành, một khi để lại hậu quả gì, cũng đừng trách ta không khuyên bảo!”

Tuy nói như thế, hắn vẫn đem gói thuốc đặt ở trước cửa, tối hôm qua một gói thuốc, đêm nay lại thêm một gói, đây là dược thảo hôm nay hắn tìm khắp mười dặm chung quanh nơi này, để phòng ngừa miệng vết thương không sạch mà thối rữa.

Mộ Thanh mở cửa đi ra, thấy gói thuốc, nói: “Đa tạ, không cần lo lắng, ta không hiểu y thuật, nhưng cắt thịt lại là nghề chính, có điều là cắt thịt người chết mà thôi.”

Ý tứ của nàng chính là không cần Tề Hạ phải lo lắng, nhưng lời này nghe vào lỗ tai hắn thì chỉ cảm thấy là nàng coi thường khả năng rửa sạch miệng vết thương của hắn, sắc mặt thiếu niên biến thành màu đen, tức giận hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Hàn Kỳ Sơ ở trong phòng cười khổ, đi ra nói: “Lời ấy của Chu huynh, sợ là Tề quân y sẽ hiểu lầm.”

“Kỳ Sơ.” Lúc này, cửa phòng cách vách mở ra, Chương Đồng đi ra nói, “Theo ta đi dạo một chút, ở cùng một phòng với tiểu tử kia, buồn chết ta!”

“Chương huynh!” Hàn Kỳ Sơ nhìn phòng của Chương Đồng, Việt Từ đang ở bên trong, hắn lại nói lớn như thế, giữa hai người chỉ càng thêm bất hòa.

Chương Đồng mặc kệ trong lòng Nguyệt Sát có thoải mái hay không, kéo Hàn Kỳ Sơ đi ra ngoài.

Mộ Thanh biết Chương Đồng đang cố ý giúp nàng đưa Hàn Kỳ Sơ đi chỗ khác, để nàng có thời gian đổi thuốc trị thương, cho nên nàng cũng nhanh chóng đóng cửa phòng đi đổi thuốc.

Trong sân yên tĩnh, Nguyệt Sát đứng ở bên cửa sổ, mặt trầm như nước. Cuộc chiến đêm đó hắn không ở, nhưng hắn phái ảnh vệ của Thích Bộ đến, biết nàng bị thương, có điều không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới nghe theo quân lệnh của Nguyên Tu, không vội vã đuổi tới. Hắn ở phía sau xử lý ổn thỏa việc điều động Thích Bộ, sáng nay mới đến, không biết cụ thể tình hình vết thương của nàng, thấy sáng nay nàng còn ra cửa thôn đón hắn, hành động tự nhiên, vẫn cho rằng nàng bị thương không nặng.

Nguyệt Sát ở trước cửa sổ đứng một lát, quay đầu nhìn giấy bút trên mặt bàn, xoay người đi đến, hạ bút viết nhanh. Viết xong, nhét thư vào trong ống tre nhỏ.

Ban đêm, khi Chương Đồng đã ngủ say, Nguyệt Sát đứng dậy ra khỏi phòng.

*

Đám người Mộ Thanh ở thôn Thượng Du năm ngày, quân báo tiền phương gửi đến, nói Mã phỉ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Năm ngày trước, tân quân nhận được tin báo cấp tốc hành quân, ba ngày đã đến Mã trại tụ hội với Tây Bắc quân, Nguyên Tu tự mình tới đón tân quân, ở trong trong quân trướng, chỉ huy tiêu diệt Mã phỉ, năm vạn tân quân vui mừng khôn xiết, sĩ khí sôi trào.

Thủ lĩnh của Mã trại đã bị giết, ba ngày trước khi tân quân đến, Tây Bắc quân đã thông qua những Mã phỉ bị bắt lại đêm đó mà thăm dò ra được mật đạo trong trại, nhiều ngày canh giữ ở cửa mật đạo, không để một người ra khỏi trại, sau khi tân quân đến, chuyện còn lại chẳng qua chỉ là bắt ba ba trong rọ.

Nhưng trong trại còn có những người qua đường vô tội bị giam giữ, thêm những hán tử bị bắt đi lao động, hơn năm ngàn tên Mã phỉ trong trại như rắn mất đầu, lại thấy Nguyên Tu tự mình đến, nhớ tới ác mộng mấy năm trước, rốt cục có kẻ chó cùng rứt giậu.

Nhóm Mã phỉ áp giải một đám người già trẻ nữ nhân lên trên lầu gác, ép Tây Bắc quân phải lui binh, nếu không sẽ ở trên lầu giết người.

Trong lúc nhất thời, trên lầu gác, tiếng già trẻ khóc nỉ non, phụ nhân búi tóc hỗn độn, quần áo không đủ che thân. Một gã Mã phỉ bắt một phụ nhân đến chắn ở trước người, vũ nhục nàng kia trước mắt Tây Bắc quân, tuyên bố nếu như không lùi quân, sẽ ở ngay chỗ này vui vẻ một hồi, trước khi chết phải làm một con quỷ phong lưu. Lại có một tên Mã phỉ khác túm một đứa bé hai ba tuổi đứng trên lầu gác, tuyên bố nếu trong vòng một khắc không thấy lui quân, sẽ thả đứa bé này từ trên lầu xuống.

Tây Bắc quân canh giữ biên quan nhiều năm, được dân chúng kính yêu, nếu như hôm nay lui quân, để mặc cho Mã phỉ hoành hành ngang ngược, để những phụ nhân hài tử kia chịu nhục nhã, ngày sau nhất định không còn mặt mũi nhìn dân chúng Tây Bắc. Nhưng nếu không lui, trơ mắt nhìn phụ nhân bị làm nhục, đứa bé bị giết hại, có lẽ sẽ càng bị dân chúng thóa mạ.

Chúng tướng sĩ nhìn đám Mã phỉ trên lầu gác, căm tức không chịu nổi, tiến lui đều không được, cuối cùng đều nhìn về lều lớn trong trướng.

Trong lều lớn, một bóng người nhảy ra, một người một ngựa, vượt qua vạn quân, lão thẳng về phía lầu gác!

Trên lầu gác, Mã phỉ kinh hãi, chỉ thấy người nọ một thân hồng bào giáp bạc, phóng ngựa đi như gió, chưa nhìn rõ mặt, đã thấy một mũi tên lao ra, dưới ánh mặt trời chói chang, lại như nghe thấy tiếng sấm sét kinh hoàng! Tên Mã phỉ tránh ở phía sau phụ nhân, trong lúc hoảng hốt chỉ thấy mũi tên như tia sét, mạnh mẽ hất tung búi tóc của phụ nhân kia, sợi tóc tán loạn phút chốc che đi ánh mắt của hắn, cũng chỉ trong chớp mắt đó, một vệt sáng lạnh đâm tới.

Một mũi tên, huyết hoa tung tóe!

Mã phỉ kia không kịp kêu lên một tiếng thẳng tắp đổ ra phía sau, tên Mã phỉ bên cạnh đang túm đứa bé quá mức kinh sợ, tay bất giác buông lỏng, đứa nhỏ kia gào thét rơi xuống lầu gác.

Vạn quân hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng lại thấy bóng đỏ thẫm kia đã thúc ngựa qua quân trận, tay vươn ra nắm lấy trường thương đang ở trong tay một gã tiểu binh đứng đầu đội ngũ, bóng đỏ thả người tung lên, mũi chân điểm trên lưng ngựa, trường thương trong tay ném ra! Thương bạc xé gió, xuyên qua quần áo của đứa bé kia cắm thẳng vào tường!

Keng!

Một tiếng vang dội lại chấn động tinh thần vạn quân, lúc này nhìn lại Nguyên Tu đã ở dưới tường của lầu gác, chiến bào cuồn cuộn tung bay, như cuồng phong nổi lên, hắn tung người bay lên, roẹt một tiếng rút trường thương ra, một tay nắm trường thương, một tay túm lấy đứa bé, mũi chân chạm vào bờ tường của lầu gác, mượn lực phi người thẳng lên trên lầu!

Người chưa đến, trường thương đã đâm lại, chọc thẳng vào yết hầu của người nọ!

Tên Mã phỉ lấy đứa bé ra uy hiếp thả xuống dưới lầu gác bị trường thương đâm trúng, cằm đầy máu tươi, trong miệng trào ra máu đen, nhưng chưa tắt thở, Nguyên Tu vung trường thương lên, người nọ trực tiếp bị hất xuống lầu gác!

Lầu gác ba trượng (khoảng 10m), người rơi xuống đất, cát vàng bay lên, máu tươi tung tóe!

Vạn quân chấn động, Mã phỉ kinh sợ, Nguyên Tu ở trên lầu gác ôm đứa bé, trường thương quét ngang, đánh ngã một hàng Mã phỉ, nam tử quay đầu, trên đầu đội mũ giáp bạc, con ngươi lạnh lẽo đến tận xương, quát một tiếng: “Đánh!”

Tiếng hô của vạn quân rung trời, tinh kỵ Tây Bắc quân chia nhau đến các cửa mật đạo, tân quân đồng loạt tấn công cửa trại, vạn người công thành, cửa trại chốc lát đã bị phá tan!

Mã phỉ trong trại thấy Nguyên Tu không nói một đã tuyên bố đánh mà kinh sợ, thấy cửa trại bị phá, vội vã chạy trốn ra bốn phía. Tân quân cùng nhau tiến lên, truy kích chém giết, Mã trại lớn như vậy, chốc lát đã trông thấy sông máu núi xác.

Tân quân chưa bao giờ giết người, lần đầu đánh giết đổ máu, nhưng lại không có cảm giác sợ hãi như trong dự đoán, mỗi người đều bị hành động đê tiện của Mã phỉ mà tràn đầy căm giận trong lòng, cũng có một loại hưng phấn huyết khí sôi trào dâng lên. Trước mắt bọn họ giống chỉ còn lại một màn vừa rồi trên lầu gác, đó là chủ soái của bọn hắn, ra biên quan tự mình đón tân quân, cho rằng hắn bình dị gần gũi, nhưng cũng không kém phần khí phách oai hùng.

Không đàm phán, không thỏa hiệp, hắn thậm chí không nói một câu với Mã phỉ, chỉ dùng hành động nói với bọn họ, Tây Bắc quân không phải muốn uy hiếp là có thể —— quân đội phòng thủ biên giới, không nói điều kiện với quân địch, một chữ không nói, một bước không lui!

Dân chúng, cứu! Kẻ địch, giết!

Như thế, mới là Tây Bắc quân!

Một trận chiến này, tinh binh Tây Bắc chưa cần xuất chiến, chỉ canh giữ ở cửa mật đạo, tân quân ra trận, chém chết bốn ngàn ba trăm bảy mươi hai tên Mã phỉ, bắt được năm ngàn chín trăm bốn mươi chiến mã, cứu được bốn trăm sáu mươi dân chúng, trong đó bao gồm cả quân thám báo của Tây Bắc quân.

Một trận chiến này, đao của tân quân đã được mài!

Sĩ khí tăng vọt chưa từng có, nhưng không có ai quên, đại thắng lần này, không thể không kể công đến sáu người đến thôn Thượng Du dò đường trước.

Sáu người: Lỗ Đại, lão Hùng, Chương Đồng, Hàn Kỳ Sơ, Việt Từ, Chu Nhị Đản.

Lại là thiếu niên truyền kỳ, là hắn chỉ ra trong thôn Thượng Du có quỷ, là hắn nhìn ra hai cha con thôn trưởng có điều bất thường, là hắn vạch trần lỗ hổng trong bí mật của Mã phỉ, dẫn đến cuộc chiến ngày hôm nay, dẫn đến chiến thắng lúc này.

Việc này mới đầu ít có người biết được, nhưng tin tức ở trong quân doanh nhanh chóng được truyền đi.

Năm người, một ngày đêm khổ chiến, giết ba trăm chiến mã, chết tám trăm hai mươi tư tên Mã phỉ, làm bị thương hai trăm ba mươi người! Trong quân không tính đến thân phận, chỉ công nhận thực lực, con số làm người ta giật mình như thế, hành động vĩ đại làm người ta kính nể như thế, quả thực không ai có thể phủ nhận!

Hiện nay, tân quân đã đến Tây Bắc, trong lòng mỗi người đều biết, ngày tới biên quan, đó là lúc luận công ban thưởng.

Biên quan có chiến sự, cho nên không thể chậm trễ thời gian, ngày thứ hai sau khi tiêu diệt xong Mã phỉ, đại quân lên đường đến biên quan.

Sáu người Mộ Thanh ở thôn Thượng Du Thôn chờ đại quân, khi về doanh vạn quân vui mừng, giống như nghênh đón anh hùng trở về.

Nguyên Tu dẫn kỵ binh Tây Bắc quân cùng với dân chúng được năm vạn tân quân giải cứu đưa đến thành Cát Châu, dưới tiếng hoan hô không ngớt của dân chúng đi qua thành Cát Châu, vượt qua Kinh Thượng Lăng, Tây Lăng, Trọng thành ở Lạc Bắc, dọc theo Kinh An Dương, tổng cộng qua chín huyện, cuối cùng sau nửa tháng, cũng đến Gia Lan Quan.

Ngày đại quân tới Gia Lan Quan, hơn mười bức thư mật báo vượt qua ngàn dặm, đưa vào hành cung Biện Hà.