Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 92: Ta hay nói giỡn

Ba mũi tên kia đã bị chặt đứt đuôi, chỉ còn lại thân tên ở trong người Nguyên Tu, bọn họ không biết còn phải ở lại địa cung này trong bao lâu, vết thương của Nguyên Tu không thể đợi đến lúc trở về Tây Bắc mới xử lý được.

Việc này ai cũng hiểu, chỉ là trong người không mang thuốc, rút mũi tên ra sẽ chảy máu, rất khó giải quyết.

“Ta sẽ không để cho ngươi chảy nhiều máu.” Mộ Thanh mở miệng nói, nàng đã xem qua vết thương của Nguyên Tu, cho nên trong lòng hiểu rõ. Mặc dù không phải bác sĩ ngoại khoa, chưa từng làm giải phẫu, nhưng hiểu biết về xương cốt, cơ bắp, mạch máu, thần kinh, Mộ Thanh không hề thua kém quân y.

Ánh mắt thiếu niên trong suốt kiên nghị, Nguyên Tu nhìn một lát, cười: “Được!”

Nàng nói, hắn tin!

Liếc mắt nhìn thi cốt trên mặt đất, Nguyên Tu nhấc chân muốn gạt qua một bên, Mộ Thanh đột nhiên nói: “Đừng động!”

Nguyên Tu khẽ giật mình, cùng Nguyệt Sát và Mạnh Tam liếc mắt cảnh giác nhìn một vòng hành lang, hay là trong này cũng có cơ quan gì đó?

“Chậm rãi chuyển qua một bên, không cần thương tổn đến những bộ xương này.” Mộ Thanh nói với Mạnh Tam.

Ba người trông lại, sắc mặt đều có chút cổ quái, nàng nói đừng động không phải phát hiện cơ quan, mà là không muốn làm ảnh hưởng đến thi cốt?

Mạnh Tam vừa di chuyển hài cốt mà khóe miệng vừa giật giật, chờ đến khi bảy tám bộ xương được nhẹ nhàng đặt ra chỗ khác, Nguyên Tu mới chậm rãi dựa tường ngồi xuống, Mộ Thanh tháo toàn bộ đao giải phẫu cột trên cánh tay xuống.

Nguyên Tu hơi nhướng mi lên, hắn biết trong tay áo nàng có cất giấu đao, nhưng chưa từng thấy toàn bộ, nay nhìn đến, bộ tiểu đao này có tổng cộng bảy thanh, đầu đao có tròn có nhọn, có dầy có mỏng, nhưng đều rất tinh xảo. Hắn thầm nghĩ đao này giết người sắc bén, không khỏi khen: “Mua từ chỗ nào thế? Dùng có vẻ rất tốt!”

“Tìm lão thợ rèn đánh.” Mộ Thanh cúi đầu, ánh đèn trong hành lang chiếu không rõ dung nhan. Nàng nhớ tới năm đó khi đánh bộ đao này, nàng và cha tìm đến lão thợ rèn Văn Chiêu. Văn lão ở Giang Nam là thợ rèn có tiếng, nghe nói bội kiếm của đô đốc thuỷ quân Giang Nam đều do hắn tự tay làm. Bởi vì nàng cùng cha năm đó giúp Văn lão thoát khỏi tội vu hãm, từ đó về sau cùng hắn có quen biết, Văn lão là một trong số ít người không ngại xuất thân ngỗ tác của bọn họ. Văn lão thấy bản vẽ nàng mới mẻ, một xu cũng không thu, dùng nguyên liệu tạo ra bội kiếm còn thừa giúp nàng đánh ra bộ đao giải phẫu này, sau đó bộ đao này được truyền rộng rãi cho ngỗ tác ở vùng Giang Nam, cũng có người đến cửa hàng rèn đánh ra một bộ, nhưng chất liệu lại hiếm có được như nàng.

Hồi lâu không nhớ tới những chuyện năm đó, từ khi cha mất, chẳng qua mới bốn tháng, mà nàng đã cảm thấy thời gian đằng đẵng, như cách một thế hệ.

“Giúp lấy đèn xuống, chiếu gần lại đây một chút.” Mộ Thanh đem cánh tay áo Nguyên Tu xé xuống, trước tiên muốn giúp hắn xử lý vết thương trên cánh tay.

Mạnh Tam lấy đèn đến, Nguyệt Sát ở một bên canh giữ, chú ý mọi động tĩnh trong hành lang, đề phòng đột nhiên xuất hiện tình huống bất ngờ.

Trải qua những chuyện vừa rồi, miệng vết thương trên cánh tay Nguyên Tu đã sưng đỏ, Mộ Thanh nhíu mày nhìn một lát, chọn lấy một con dao mũi nhọn, hơ hơ dưới ngọn lửa, nói: “Không có ma tán*, cố chịu.”

*Ma tán: là loại thuốc gây tê giảm đau ở cổ đại.

—–

Nguyên Tu cười, duỗi bắp tay về phía nàng, thịt cũng bị cắt vào rồi, còn sợ chút đau nhỏ ấy sao?

“Vì sao chọn con đường này?” Thấy nàng nhìn chằm chằm cánh tay mình, Nguyên Tu không nhịn được cất tiếng hỏi.

Con đường này cũng là con đường lúc đó hắn muốn chọn, nếu địa cung này thật sự là lăng tẩm của Xiêm Lan đại đế, đưa ra hai con đường như thế chắc chắn có ngụ ý sâu xa. Trải ngọc trắng làm đường, trên tường điêu khắc tỉ mỉ, bách quan binh lính thờ phụng, rất giống như quy cách đế vương, đi lên con đường kia giống như đế vương giá lâm, phía trước sẽ là điện ngọc ngai vàng. Nhưng từ xưa điện ngọc ngai vàng của đế vương đều do núi xác dựng thành, bởi vậy mới có con đường đầy xương trắng này.

Con đường đế vương, có lẽ là Xiêm Lan đại đế muốn buộc người tiến vào lăng tẩm của mình phải suy nghĩ.

Nguyên Tu chọn con đường này là vì hắn không cảm thấy ngai vàng kia có gì đáng để ngồi, hắn không muốn bước lên con đường kia, bách quan, điện ngọc, thiên hạ, chẳng qua chỉ là một hồi mộng. Hắn chọn con đường này cũng chính là thể hiện ước nguyện của mình, thân nam nhi chém đầu địch, uống máu địch, say nằm trên sa trường, da ngựa bọc thây, táng thân nơi đại mạc! Cho dù thành hoang hồn, cũng phải canh gác quan ải, không phụ một đời chiến khí hào hùng!

Tâm tư của hắn chỉ như thế, không biết nàng chọn con đường này là vì sao? Cũng nhìn ra dụng ý của chủ nhân lăng mộ?

Mộ Thanh nắm đao, chọn chỗ để xuống tay, mắt vẫn không nâng, “À, nơi này có xương trắng, ngàn năm trước lại không có quần áo, nghiên cứu rất thuận tiện.”

Nguyên Tu run hàng lông mày.

Nguyệt Sát quay đầu nhìn lại.

Ngọn đèn trong tay Mạnh Tam nhấp nhoáng một cái, dầu suýt nữa bắn ra ngoài!

Chỉ vì lý do như thế mà nàng đem bọn hắn kéo vào con đường này?

Mạnh Tam giương miệng, nói không ra lời, hắn cảm thấy quá nguy hiểm, bọn họ tiến vào nơi này mà chưa bị cơ quan giết chết thật sự là may mắn!

Nguyệt Sát quay đầu nhìn chỗ sâu bên trong của hành lang, cảnh giác gấp đôi!

Mộ Thanh nâng mắt nhìn mắt ngọn đèn trong tay Mạnh Tam, Mạnh Tam vội vàng cầm chắc, lúc này nàng mới cúi đầu: “Nói giỡn thôi.”

Mạnh Tam: “...”

Nguyệt Sát: “...”

Không cười nổi!

Nguyên Tu dở khóc dở cười, mặc dù nàng không có vẻ là hay nói giỡn, nhưng nhớ lại đêm đó kể ra vụ án kia để an ủi người, thì hôm nay nói chuyện đùa như thế cũng không ngạc nhiên lắm. Hắn cúi đầu cười, cánh tay bỗng nhiên đau xót, nhìn lại thấy Mộ Thanh đã rạch một đường ở miệng vết thương của hắn, vết rách kia sâu hoắm, nhưng kỳ quái là không có nhiều máu chảy ra. Lưỡi dao trong tay nàng sắc bén, trong nháy mắt cắt ra lại không phải quá đau, nhưng đao cắt trên da thịt không thể không có cảm giác gì, hắn nhìn bộ dạng nàng cúi đầu nghiêm túc, trong lòng hắn như chợt nhận ra điều gì đó.

Tiểu tử này không phải là sợ hắn đau, cho nên mới cố ý nói giỡn như thế chứ?

Ngẫm lại lời nói an ủi của nàng đêm đó, hắn cảm thấy rất có thể là như thế!

Nụ cười của Nguyên Tu bất giác càng thêm ấm, tiểu tử này nhìn quái gở lạnh lùng, thật ra cũng là người cẩn thận trọng tình.

“Vừa rồi là đùa giỡn, thế nói xem vì sao lại chọn con đường này?” Nguyên Tu hỏi. Nếu nàng đã muốn hắn không chú ý, vậy thì hắn sẽ phối hợp, có điều hắn cảm thấy lời nói vừa rồi của nàng cũng không phải hoàn toàn là nói giỡn, nàng thật sự muốn tiến vào nghiên cứu những bộ xương này. Giống như mấy ngày trước đây ở đại mạc, nàng đào xương cốt cả ngày. Nhưng hắn lại cảm thấy nàng cũng không phải người qua loa như thế, nàng là người trọng tình, sẽ không đem tính mạng của chiến hữu đặt trên thú vui của bản thân.

Mộ Thanh dùng đao đem thân tên tách ra khỏi vùng da thịt đã sưng đỏ, nhìn vào bên trong, trước khi rút mũi tên ra bên ngoài còn kiểm tra xem phía sau mũi tên có vướng gì hay không, tránh cắt qua mạch máu. Thấy không có chuyện gì, nàng bắt đầu rút mũi tên ra, vừa rút vừa nói: “Những bộ xương này không mặc quần áo, nhìn ra xương cốt đầy đủ, không xương gãy. Thi cốt được đặt hàng lối chỉnh tề, hiển nhiên là khi chết cũng được sắp xếp ngay ngắn. Bên trong hành lang không có mũi tên hay đá tảng, trên vách tường không thấy lỗ hổng, vết rách, hay những dấu vết do cơ quan lưu lại. Nếu người chết ở bên trong này, có thể loại trừ khả năng bị tên bắn, bị đá đè và một số cơ quan có thể thiết kế trên mặt đất và vách tường. Đương nhiên, người cũng có thể không phải chết chỗ này, mà là chết ở bên ngoài, khi chết bị chuyển vào. Nhưng dù người đã chết rồi bị chuyển vào, cũng có thể loại trừ mũi tên và những cơ quan không lưu dấu vết khác.”

“Lúc trước ta đã nói, cơ quan trong địa cung này thiết kế đa dạng chồng chất, đằng trước đã có cơ quan tiễn, khả năng nơi này xuất hiện cơ quan tiễn thật sự rất nhỏ, cho nên có thể bài trừ. Cũng không có khả năng là giết người là cơ quan không để lại dấu vết, đừng nói là ngàn năm trước, cho dù là triều đại này, cơ quan giết người không lưu dấu vết đều vô cùng lợi hại. Cơ quan loại này nếu có chỉ có thể ở phía sau, nơi này không có. Thật vất vả mới gặp được người có thể phá giải cơ quan địa cung, không tiếc thiêu hủy tiền điện chính là muốn ép chúng ta tiến vào trò chơi này, sớm giết chết chúng ta không phải rất vô nghĩa hay sao? Không ai sống sót để đi ra ngoài thăm một chút cơ quan hắn thiết kế ở mặt sau, hắn sẽ rất buồn chán.”

Không có người nguyện ý thiêu hủy lăng tẩm của chính mình, nhưng hiện tại Mộ Thanh đối với chủ nhân của lăng mộ này đã thay đổi cái nhìn. Hắn tình nguyện thiêu hủy đại điện, cũng muốn buộc bọn họ lựa chọn, tiến vào phía sau du ngoạn, có lẽ hắn rất cô quạnh, muốn tìm cao thủ phá giải cơ quan của hắn, hoặc cũng là hắn có dụng ý khác, nhưng cần phải thông qua tầng tầng thử luyện.

Bất luận là loại nào, hiện tại bọn họ đã qua cửa thứ hai, khó khăn sẽ không cao đến mức lập tức đe dọa bọn họ.

“Còn lại là cơ quan tảng đá, ta cảm thấy có thể có, cũng có thể không có. Nhưng mặc dù có, ta cũng sẽ chọn con đường này. Trên con đường này, ít nhất có những thi thể này để chúng ta phán đoán, con đường kia quá mức trống rỗng, sự mơ hồ quá lớn. Đương nhiên, những hình điêu khắc trên tường cũng có thể giúp suy đoán chỗ cơ quan, nhưng chúng ta lúc ấy ở ngoài điện, không thể đi vào thăm dò, ta liếc mắt nhìn không ra manh mối gì, con đường này có thể nhìn ra nhiều điều hơn, cho nên ta chọn.”

Lúc ấy, không biết cửa đá khi nào thì đóng, cho nên nàng không dám đi vào cả hai bên để xem xét, cũng không biết bên trong có cơ quan hay không, không dám tiến vào, hơn nữa có Hô Diên Hạo ở đó, ai biết khi nào hắn sẽ ra tay hại người? Đủ loại nguyên nhân khiến nàng không thể tiến vào xem xét, chỉ có thể tiến hành lựa chọn từ bên ngoài.

Từ bên ngoài xem, nàng tất nhiên sẽ lựa chọn con đường cho nàng manh mối nhiều hơn, không có ai hiểu biết thi cốt rõ hơn nàng, cho nên con đường này hiển nhiên là thích hợp.

Khi nói chuyện, Mộ Thanh đã giúp Nguyên Tu lấy ra một mũi tên, ngay khoảnh khắc múi tên được lấy ra, máu tươi bắt đầu tuôn trào, Mạnh Tam đang từ thán phục những phân tích của nàng mà bừng tỉnh lại, vội vàng cởi áo, giúp Nguyên Tu băng bó lại miệng vết thương.

“Không có việc gì, cánh tay nâng lên.” Mộ Thanh nói với Nguyên Tu, lại nhìn áo choàng trong tay Mạnh Tam nói, “Xé thành mảnh nhỏ.”

Máu cũng không phải phun ra, tuy rằng đỏ tươi, nhưng là theo miệng vết thương chảy ra, không ảnh hưởng đến động tĩnh mạch.

Nguyên Tu theo lời đưa tay cánh tay nâng lên, Mạnh Tam vừa xé vạt áo thành mảnh vải vừa khẩn trương nhìn chằm chằm vết thương của Nguyên Tu, máu vẫn đang chảy, nhưng thoạt nhìn cũng quá nguy hiểm. Trước khi làm thân binh của Đại tướng quân, hắn từng là tiểu tướng kỵ binh, có lần vào trướng quân y, nhìn thấy một tên binh lính rút mũi tên ra, máu chảy đỏ cả một chậu nước, cũng bởi vì mất quá nhiều máu mà bỏ mạng! Giờ phút này vết thương của Đại tướng quân nhìn cũng không quá nghiêm trọng như vậy.

Mộ Thanh lấy một mảnh vải, giúp Nguyên Tu đem lau sạch vết máu bên miệng vết thương, sau đó từ trong lòng lấy ra bình thuốc cầm máu.

Nguyệt Sát ở một bên thấy thế, biến sắc, ánh mắt giết người!

Mộ Thanh cúi đầu, vẻ mặt không thấy rõ, Nguyên Tu và Mạnh Tam đều ngẩn người, không nghĩ tới trên người nàng lại mang theo thuốc trị thương. Thuốc trị thương kia vừa mở ra, hương thơm xông thẳng vào mũi, hàng lông mày của Nguyên Tu chau lại, con ngươi giống bị ánh đèn thắp sáng, chớp mắt bức người! Hắn duỗi tay đem bình thuốc mỡ kia đoạt lấy, đưa lên mũi ngửi, kinh ngạc chuyển thành hoài nghi, yên lặng liếc mắt đánh giá Mộ Thanh, ánh mắt giống như sắt đá, ngàn cân áp bách người, “Từ đâu mà có?”

Mạnh Tam không biết một lọ thuốc mỡ vì sao lại khiến cho sắc mặt Đại tướng quân nghiêm túc dị thường, nhưng Nguyên Tu biết thuốc mỡ này! Mặc dù hắn không thông y lý, nhưng chung quy là người của Nguyên gia, kiến thức không phải người thường có thể so sánh.

Đây là Cao Tam Hoa cầm máu, là loại thuốc cầm máu bí truyền của bộ tộc Đồ Ngạc ở phía nam biên quan. Bộ tộc này thần bí, trong cao cầm máu chỉ có ba vị thuốc, lại đều mọc ở sâu bên trong tộc Đồ Ngạc, ngàn vàng khó cầu, trong cung cũng chưa chắc đã có! Cao cầm máu này mà nói chẳng khác gì thuốc tiên, ở trong quân chính là thần dược cứu mạng! Nguyên gia có một lọ, năm đó bị hắn lấy đến trong quân đưa cho Ngô lão. Ngô lão có nó như có được bảo vật, tướng giả trong quân trọng thương khó có thể chữa khỏi mới dùng đến, hắn cũng mới chỉ dùng thuốc này một lần, là năm đó đánh bất ngờ Lặc Đan nha, trúng phải một mũi giáo trí mạng.

Lọ Cao Tam Hoa hắn đưa cho Ngô lão nhiều năm vẫn chưa dùng hết, có thể thấy được thuốc này trân quý thế nào, mà tiểu tử này trước khi tòng quân là ngỗ tác, như thế thuốc này từ đâu mà đến?

Tiểu tử này, hắn vẫn luôn cảm thấy rất thông minh, khi khám nghiệm tử thi có dùng một số từ nghe không như ngôn ngữ của triều đại này, nhưng những điều này hắn chỉ nghi hoặc trong lòng, bởi vì tiểu tử này làm người cũng không tệ, lập quân công không thiếu, hắn còn cho rằng là nhân tài, cho nên muốn suy nghĩ nhiều. Nhưng hiện tại trong tay hắn có Cao Tam Hoa, không thể không làm cho Nguyên Tu hoài nghi thân phận của hắn!

Vẻ mặt Mộ Thanh vẫn không chút thay đổi, từ trong tay Nguyên Tu lấy lại thuốc mỡ, Nguyên Tu cũng để nàng cầm lấy, chính là vẫn nhìn chằm chằm, thấy nàng bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương của hắn, thản nhiên mở miệng: “Lấy được từ chỗ Công Tử Ngụy.”

“...” Ngụy Trác Chi?

“Ta cùng Lỗ tướng quân từng đánh cược ba ngàn lượng bạc, phường bạc kia là địa bàn của Công Tử Ngụy, sau đó ta lại đến một chuyến, người trong phường bạc nhận ra ta, đúng lúc Công Tử Ngụy có ở đó, ta liền đánh cược với hắn một ván.” Giọng nói của Mộ Thanh lãnh đạm, sắc mặt lạnh lùng, chỉ có động tác giúp Nguyên Tu xử lý miệng vết thương chưa từng chậm trễ.

Nguyên Tu nghe vậy, nhớ tới lúc trước Lỗ Đại quả thật từng nói chuyện kỹ năng đánh bạc của tiểu tử này rất cao, từng ở phường bạc của thành Biện Hà thắng hắn ba ngàn lượng bạc. Việc này đúng là có, chỉ là Ngụy Trác Chi... Ngụy gia Giang Nam gốc rễ lâu đời, cùng sĩ tộc môn phiệt Giang Nam có liên quan lợi ích rắc rối phức tạp, Ngụy Trác Chi ngoại trừ là thiếu chủ Ngụy gia, còn là người giang hồ, địa vị cao, khả năng hắn có quen biết với người của tộc Đồ Ngạc, có được thuốc tiên này rất cao.

Chỉ là...

“Nếu đã quen biết, ngày ấy ở trong thư phòng cần gì làm bộ như không thấy?” Nguyên Tu hỏi.

“Chỉ là đánh một ván bạc, không tính quen biết, người được mạt tướng cho là quen biết không nhiều lắm.” Mộ Thanh giúp Nguyên Tu thoa đều thuốc mỡ, lấy từ chỗ Mạnh Tam một mảnh vải giúp hắn băng bó lại, lại cầm lấy dao tiếp tục xử lý vết thương ở chỗ khác.

Còn có lý do này?

Mặc dù điều này nghe rất giống như ngụy biện, nhưng Nguyên Tu lại có chút tin tưởng, tính tình của Mộ Thanh không giống người thường, vốn có chút cổ quái, chuyện gì không thích liền nói thẳng, như thế người trong mắt hắn không quen thuộc có thể bỏ qua là chuyện bình thường.

Nhưng Nguyên Tu vẫn chưa chịu bỏ qua như vậy, hắn nhìn nàng chốc lát, hỏi: “Lúc trước vì sao phải đánh cược với Lỗ Đại ba ngàn lượng bạc?”

Bàn tay rút mũi tên của Mộ Thanh hơi ngừng lại, miệng vết đột nhiên đau nhói, nhưng Nguyên Tu mày cũng chưa nhăn, chỉ nhìn thẳng Mộ Thanh, thấy nàng im lặng rất lâu, ngọn lửa chiếu lên nửa khuôn mặt của của nàng, khi nàng đem mũi tên lấy ra đặt sang một bên sắc mặt hơi đổi, chỉ một cái chớp mắt, Nguyên Tu giống như thấy khuôn mặt lạnh lùng kia ẩn giấu đau xót.

“Chuyện nhà.”

Nàng hiển nhiên không muốn nhiều lời, Nguyên Tu nhìn nàng trong chốc lát, nếu đã hỏi, thật sự là muốn hỏi cho xong.

“Ba ngàn lượng không đủ xử lý chuyện nhà sao? Sau đó vì chuyện gì lại phải đến phường bạc, Ngụy Trác Chi cớ làm sao phải lấy thứ này để đánh cược?” Nàng xuất thân là ngỗ tác, trong nhà tất nhiên nghèo khó, nếu chuyện nhà cần dùng bạc, có lẽ ba ngàn lượng là đủ rồi, vì sao còn phải đến phường bạc?

Mộ Thanh quả thật là lại đến phường bạc, ba ngàn lượng kia nàng đặt mua quan tài và lo việc mai táng cho cha, lại cho lão nhân canh giữ nghĩa trang một ít, trên người không còn lại bao nhiêu. Sau đó muốn lẫn vào Mỹ Nhân Tư, vì muốn qua cửa nghiệm thân, nàng lại phải đến phường bạc, chỉ là không đến phường bạc Xuân Thu của Công Tử Ngụy, hơn nữa trước khi đi nàng còn dịch dung thêm một lần, thay đổi dung mạo, bởi vậy không bị ai nhận ra.

Nàng không muốn lừa gạt người, nhưng nếu như không làm như vậy, thật khó giải thích việc Cao Tam Hoa. Vết thương trên cánh tay Nguyên Tu thật ra vẫn chưa nghiêm trọng đến việc phải dùng Cao Tam Hoa cứu mạng, nhưng nàng khó có thể thuyết phục bản thân có thuốc mà không dùng, vết thương của hắn cũng là vì cứu nàng mà chịu, một khắc kia hắn không tiếc tính mạng, giờ khắc này nàng trong người có thuốc, sao có thể ép buộc chính mình bỏ qua?

Ở thời đại này, nếu như trúng tên mà xử trí không ổn rất dễ bị mang tật. Nguyên Tu phòng thủ biên quan mười năm, anh hùng trong lòng vạn người, nàng thực không muốn thấy hắn một thân chí khí anh hùng, sau đó lại tàn tật mà trở lại kinh đô. Hơn nữa địa cung này cơ quan thâm quỷ, con đường phía trước không biết còn gì nguy hiểm, vết thương chưa thể lập tức được xử trí hoàn hảo, nếu nàng có thuốc lại cất giấu, chỉ sợ khó an lòng.

Nhưng thuốc này một khi đã lấy ra, Nguyên Tu nhất định sẽ nghi ngờ, Bộ Tích Hoan không thể bại lộ, nàng chỉ có thể lấy Ngụy Trác Chi làm tấm chắn, hắn là người giang hồ, việc này nói cũng thông, nếu hắn cơ trí, Nguyên Tu có hỏi, hắn có thể ứng phó.

Mộ Thanh đem miệng vết thương buộc lại, nâng mắt liếc mắt nhìn Nguyên Tu một cái, lạnh nhạt nói: “Bạc nhiều, nhàn rỗi.”

“...” Nàng đang nói về Ngụy Trác Chi?

Nguyên Tu nhìn nàng, Ngụy gia là dòng tộc lâu đời ở Giang Nam, thuốc này cảm thấy nhàm chán đem ra đánh cuộc, cũng rất có thể. Công tử sĩ tộc quyền quý, cũng không hiếm lạ mấy thứ này, trước khi hắn đến Tây Bắc, ở Thịnh Kinh mỗi ngày đều gặp được.

“Mạt tướng chỉ có thể đoán như thế, đến tột cùng Công Tử Ngụy có phải bạc nhiều mà đau trứng hay không, Đại tướng quân có thể trở về tự mình hỏi hắn.” Có một số việc giải thích rõ ràng, lại có vẻ giống lời nói dối đã được dựng sẵn, để lại chút mập mờ ngược lại có vẻ chân thực.

“Còn có, ba ngàn lượng có thể đủ giải quyết chuyện nhà của dân chúng bởi vì dân chúng vốn nghèo khó. Đại tướng quân có từng nghe một câu nói dân gian? Hưng, bách tính khổ. Vong, bách tính khổ. Sĩ tộc môn phiệt, chỉ thấy cuộc sống xa hoa, không thấy dân gian đau khổ, vĩnh không biết dân chúng gặp chuyện, cần bao nhiêu bạc mới có thể cầu xin đám hôn quan liếc mắt nhìn một cái.” Con ngươi Mộ Thanh lạnh lẽo bức người, liếc mắt nhìn Nguyên Tu một cái rồi cúi đầu, nhưng chỉ một cái liếc mắt, băng sương trong con ngươi thiếu niên giống như lưỡi đao sắc nhọn đâm khiến cho hắn không nói được gì.

Nguyên Tu là anh hùng sa trường, Mộ Thanh khâm phục hắn, nhưng hắn chung quy là con trai trưởng của Nguyên gia, nỗi khổ trong quân hắn đã trải qua, nhưng cái nghèo khổ của dân chúng hắn lại không biết.

Mạnh Tam ở một bên cầm ngọn đèn cúi đầu không nói, hiển nhiên lời nói của Mộ Thanh hắn có thể hiểu được.

Không khí trầm mặc xuống, Nguyên Tu nhìn Mộ Thanh, nghi vấn trong lòng nhạt dần, nhìn nàng giúp hắn băng bó cánh tay, bất giác có chút buồn cười.

Nàng tức giận, mới vừa rồi nói chuyện với hắn đều tự xưng là mạt tướng. Cách xưng hô này khi còn ở ở trong phủ hắn cũng nghe gặp qua, chỉ là khi đó hai người còn chưa quen thuộc, hắn nghe không cảm thấy thế nào, mà hiện tại một đường gắn bó, nghe tiểu tử kia xưng hô xa cách như thế, hắn cảm thấy cả người khó chịu!

Nhìn thuốc mỡ trong tay nàng, ý cười đáy mắt nam tử bất giác dịu xuống, vết thương của hắn không quá nghiêm trọng, nàng có thể không lấy thuốc này ra, tránh chọc hắn hoài nghi đưa ra nghi vấn. Tính tình nàng lãnh đạm quái gở, nhất định không thích chuyện rắc rối, nhưng nàng vẫn đem ra...

Việc này hắn nên xin lỗi, không nên nghi ngờ nàng!

Ngọn lửa chầm chậm cháy, trong con ngươi của nam tử có vẻ xấu hổ mà chính hắn cũng không phát hiện được, sau một lúc lâu, hắn cười nói: “Được rồi! Đừng trầm mặt, Anh Duệ tướng quân đại nhân đại lượng, xin bớt giận!”

Ngọn đèn trong tay Mạnh Tam run lên, Nguyệt Sát cổ quái nhìn về phía Nguyên Tu, nổi một thân da gà!

Vẻ mặt Mộ Thanh không chút thay đổi ngẩng đầu, đem thuốc mỡ đặt xuống mặt đất, liếc nhìn chân Nguyên Tu, nghiêm mặt nói: “Mạt tướng trong nhà nghèo khó, ăn không đủ no cơm, lượng cơm ăn ít, lượng cũng không đại.”

Nàng đem đao gần đến ngọn lửa, lại nướng nướng, nói: “Lui người đến đây!”