Sau ngày thứ ba thân phận bị đưa ra ngoài ánh sáng, Hà Tu Ý nhận được điện thoại của phó đạo diễn Trương Hi. Trương Hi bảo anh lập tức chạy về đoàn phim, nói muốn cùng anh trao đổi về hợp đồng lần nữa.
"Được ạ." Hà Tu Ý nói. Anh biết rõ, chuyện này nhất định có quan hệ với chuyện "thân phận bị đưa ra ngoài ánh sáng" —— bí mật là quy tắc của lõa thế, Hà Tu Ý cảm thấy, phần diễn của anh sợ là phải bị xóa hết. Trong lòng anh hạ quyết tâm: Xóa phần diễn của anh, không thành vấn đề; bắt anh trả tiền, tuyệt đối không có khả năng. Anh không làm sai bất cứ việc gì, đoàn phim bảo anh cởi anh cởi, bảo anh cho tát anh cho tát, cẩn trọng hoàn thành chức trách của anh. Tiểu thịt tươi Liễu Dương Đình, anh cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng —— bất kì người nào trong đoàn phim cũng không thể bắt anh trả tiền. Không nghĩ tới, tới phim trường, Trương Hi căn bản không đề cập đến việc lõa thế, mà là giũ ra một hợp đồng khác, bảo anh kí tên ở trên đó. "......?" Hà Tu Ý nhìn kỹ, phát hiện, vài tờ giấy kia, là hợp đồng đóng vai Tống Chí cho anh! "Này......" Hà Tu Ý mở miệng hỏi Trương Hi, "Vẫn là việc lõa thế, đúng không ạ?" Tuy rằng thoạt nhìn là cho anh đóng vai Tống Chí, nhưng là Hà Tu Ý không cho rằng đó là thật. "Không phải đâu," xảy ra loại chuyện phiền phức này, Trương Hi cũng nóng tính, "Liễu Dương Đình bị thay đi, nhân vật Tống Chí này cho cậu." "...... Cái gì?" Chuyện này nghe qua thật sự quá mức hoang đường, thế cho nên Hà Tu Ý hoàn toàn không thể tin được, "Vì sao?" "Tả Nhiên nói, có cậu ấy thì không có Liễu Dương Đình, có Liễu Dương Đình thì không có cậu ấy, bảo Lý đạo chọn." Hà Tu Ý: ".................." "Được rồi, 8 giờ sang mai, vào đoàn báo danh chính thức." "Vâng." ......... Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tu Ý tới phim trường chờ Lý Triều Ẩn và Tả Nhiên từ sớm. Ở phim trường nhân viên công tác đã đến không ít, tất cả mọi người đều say sưa hít drama, Hà Tu Ý cũng từ lời của mọi người mà biết được càng nhiều chi tiết. Vốn dĩ, đối với việc Liễu Dương Đình công khai thân phận lõa thế đồng thời dát vàng cho mình, mọi người trong đoàn phim đều ăn ý mà trầm mặc, bởi vì Hà Tu Ý chỉ là một lõa thế nhỏ bé, Liễu Dương Đình lại là tiểu thịt tươi có không ít fan sức chiến đấu cực lớn. Không nghĩ tới, Tả Nhiên đột nhiên bị điên, kiên trì thay đổi người, cũng uy hiếp muốn rời khỏi đoàn phim. Thái độ của đạo diễn Lý Triều Ẩn tương đối ba phải, một mặt, ông không thiếu một hai cái giải thưởng, bởi vậy hy vọng có thể duy trì hiện trạng, không muốn làm giới điện ảnh cho rằng mình tham vọng nên khống chế đoàn phim. Hơn nữa, Liễu Dương Đình có kỹ thuật diễn, kỳ thật cũng rất không tồi, vừa có sắc lại có dáng người, đã là hiếm có, lúc trước ông cũng tán thành cậu ta, không thể sớm ba chiều bốn. Nhưng mà về mặt khác, Lý đạo lại rất rõ ràng, ông tìm không thấy người nào thay thế Tả Nhiên, cho dù miễn cưỡng ép người ở lại, hai vai chính như nước với lửa cũng tuyệt không có khả năng làmd ra tác phẩm xuất sắc —— đây tuyệt đối không chỉ là vấn đề giải thưởng nữa, còn là nỗi khổ tâm của ông. Việc này làm Lý Triều Ẩn rất khó xử. Cuối cùng cực lực thúc đẩy chuyện này, lại là Chu Lân. Chu Lân nghe thấy yêu cầu của Tả Nhiên, cả người cũng điên lên, chỉ kém lên án Tả Nhiên vô tình vô nghĩa ích kỉ. Tuy thế, sau khi xem mấy cảnh nóng và cảnh tát, Chu Lân thay đổi thái độ, cho rằng "Nếu phim không thể công chiếu ở đại lục, người nước ngoài lại không quen biết Liễu Dương Đình, như vậy dùng Hà Tu Ý có kĩ thuật diễn tốt hơn càng nắm chắc lấy được giải thưởng." Đối với Chu Lân mà nói, bộ phim này có ý nghĩa phi phàm, được ăn cả ngã về không, ông càng làm tợn, điểm này không giống với Lý Triều Ẩn. Mấy người tám chuyện drama không rõ lắm về tình huống hủy hợp đồng, chỉ biết là hợp đồng dành cho Liễu Dương Đình là hợp đồng hủy công việc, cho Liễu Dương Đình tiền, nhưng cũng không xem như là quá nhiều, hai bên vẫn chưa cào nát mặt nhau vì chuyện lộ bí mật, nhưng đoàn phim cũng không bồi thường một trăm phần trăm phí hủy hợp đồng. Mà ba ngày này, quả thực lộn xộn. Sau khi xảy ra sự việc đổi người, hai nhà đầu tư muốn ngừng đầu tư, Chu Lân uống rượu đến nỗi dạ dày xuất huyết nhập viện. Tuy là như thế, vẫn có một người nhanh chân chạy mất. Tả Nhiên đầu tư một ngàn vạn, trở thành cổ đông, miễn cưỡng bù đắp tổn thất cho việc này. Vì từng nghe lén Lý Triều Ẩn nói chuyện với Chu Lân nên Hà Tu Ý biết, Chu Lân cũng không thích mình, đương nhiên cũng không thích Liễu Dương Đình, còn không thích Tả Nhiên, cho rằng mấy thằng này tất cả đều "ích kỷ", bởi vậy bị Lý Triều Ẩn đánh giá là không có giới hạn. Chu Lân đã từng yêu cầu Hà Tu Ý đi bồi rượu, quay đầu rồi lại cho anh làm diễn viên chính của《Gia tộc》, Hà Tu Ý đối với sản xuất Chu....... Cảm giác trở nên phức tạp, nhưng xét đến cùng, khả năng cũng chỉ bởi vì một câu "Không giống nhau" của Lý Triều Ẩn. Khoảng 7 giờ bốn mươi, Tả Nhiên tới. Hắn liếc mắt một cái đã thấy Hà Tu Ý, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh nói: "Anh đã đến rồi." Hà Tu Ý đứng lên, đi đến trước mặt Tả Nhiên: "Chuyện đó...... Cảm ơn...... Phó đạo diễn Trương Hi nói, là ngài......" "Không." Tả Nhiên chen ngang lời Hà Tu Ý, "Lý đạo cảm thấy khi anh diễn phù hợp với cảm giác của ông ấy về Tống Chí —— ông ấy cũng không phải là người dễ bị uy hiếp." "Vậy còn ngài? Vì sao lại đi uy hiếp Lý đạo?" Rất kì cục, Hà Tu Ý muốn biết. Liễu Dương Đình phơi thân phận lõa thế của anh ra ngoài ánh sáng, tuy nói trái với quy định, nhưng cũng không phải việc lớn, không đến mức làm đoàn phim nháo nhào lên. Tả Nhiên vì mình làm đến tận mức này —— có cậu ấy thì không có Liễu Dương Đình, có Liễu Dương Đình thì không có cậu ấy, Hà Tu Ý thật sự không thể không nghi ngờ. Tả Nhiên nhàn nhạt đáp một câu: "Về sau anh sẽ biết." "À......" Biết cái gì chứ......? Có được vai Tống Chí này, bản thân Hà Tu Ý cũng cảm thấy giống như ở trong mộng, không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà, giấc mộng này thật sự rất đẹp, phim trường hết thảy đều huy hoàng mà loá mắt. 8 giờ, Lý Triều Ẩn cũng tới. Ông đi đến phim trường, đã hỏi phó đạo diễn Trương Hi: "Thông báo hết chưa? Có bao nhiêu người không thể tới đây?" Trương Hi nói mấy tên, Lý Triều Ẩn cúi đầu nghĩ nghĩ, nói, "Vẫn ổn, quan trọng nhất là Giải Tiểu Khê có thể tới." Giải Tiểu Khê là người đóng vai vợ Tống Chí, rất quan trọng trong cốt truyện, làm Chu Lân chờ đến nỗi phong thấp ăn không ngon ngủ không yên chính là cô gái Giải Tiểu Khê này. Lý Triều Ẩn bảo nhân viên công tác phim trường xếp hơn mười cái ghế dựa thành một vòng tròn, đi đến trước mặt Hà Tu Ý hỏi: "Đọc một lượt kịch bản chưa? Có ý tưởng gì khác đối với nhân vật không?" Diễn viên có ý tưởng là chuyện tốt, cho dù không nhất trí với đạo diễn cũng được. Hà Tu Ý cười khổ nói: "Đọc qua một lần ạ, chưa kịp đọc kĩ, càng chưa kịp......" Lý Triều Ẩn gật gật đầu: "Không sao, cuối tuần mới chính thức bắt đầu quay. Chúng ta dùng một tuần tới để tập luyện, hôm nay một lần nữa đối đáp cả đoàn." Lý Triều Ẩn có thói quen yêu cầu tất cả mọi người cùng nhau đối đáp, như vậy có thể giúp cho các diễn viên quen thuộc toàn bộ câu chuyện, gia tăng phản ứng hoá học lẫn nhau, đồng thời bồi dưỡng ra trạng thái hưng phấn với điện ảnh. Lần này xảy ra việc đột ngột, không thể gom đủ người, nhưng những người khác lúc trước đã thoại với nhau, chỉ cần Tả Nhiên, Giải Tiểu Khê diễn chung với Hà Tu Ý có thể tham dự, cũng không có vấn đề gì. Lý Triều Ẩn chưa bao giờ tin tưởng các diễn viên sẽ tự mình cẩn thận nghiên cứu kịch bản, thà rằng nhìn bọn họ làm thành một vòng thành thành thật thật đọc kịch bản còn hơn. Có đạo diễn cũng không tập luyện, nhưng Lý Triều Ẩn cho rằng, trên thực tế không khác nhau mầy —— họ mở họp luyện tập. William Wyler(*) không tập luyện, nhưng mà mỗi cảnh diễn lại đáng giá ngàn bảng Anh. Ở trong truyền thuyết, "Again!" là chỉ đạo duy nhất của ông đối với diễn viên. (William Wyler: đạo diễn nổi tiếng, biểu tượng của nền công nghiệp phim Hollywood) Sau khi các diễn viên tham dự đối đáp lục tục kéo đến và yên vị trên ghế, Lý Triều Ẩn giới thiệu từng người, trọng điểm là Hà Tu Ý —— ông tán thưởng kỹ thuật diễn của Hà Tu Ý, lại không đề cập đến hỗn loạn "đổi người". Sau đó, ông dùng năm phút đồng hồ nói một lời dạo đầu, giới thiệu lý giải của ông với《Gia tộc》và yêu cầu đối đáp: "Đầu tiên, thả lỏng mình. Đây cũng không phải diễn thật, tuyệt đối đừng có mà theo đuổi kỹ thuật diễn, nhẹ nhàng, tự tại đối thoại là tốt rồi, tự nhiên mà xem cốt truyện lưu động, giống như đọc sách bình thường. Cô cậu có thể làm bất cứ chuyện gì, đứng đọc, ngồi đọc, nằm đọc, đi lại đọc, thế nào cũng không có vấn đề. Thứ hai, chú ý lắng nghe. Khi người khác đọc câu, xin vểnh tai nghe, đáp lại, đừng mải nhìn câu dưới. Thứ ba, tùy thời hỏi đáp. Có chỗ nào không hiểu, hoặc là muốn thảo luận, không được giấu giếm, phải hỏi. Thứ tư, chú ý tìm kiếm mối quan hệ của nhân vật, tình cảm chủ yếu là gì, phụ là gì, trong lòng hiểu rõ, chứng thực trình tự và kết cấu của nhân vật." Ngừng lại một chút, Lý đạo lại nói, "Tu Ý, tuần này chú sẽ không ngừng hỏi cái nhìn của cháu với Tống Chí, cháu phải làm tốt chuẩn bị." Hà Tu Ý gật gật đầu: "Vâng." Lý Triều Ẩn còn nói thêm: "Đừng sợ tập luyện. Có diễn viên cho rằng, tập luyện sẽ bóp chết cái mới, đây là một loại hiểu lầm. Theo ý tôi, linh cảm giống như đại dương mênh mông biển rộng, lấy không hết dùng không cạn, tự vấn càng nhiều, thu hoạch càng nhiều, tập luyện có thể làm biểu diễn trở nên càng có lực. Lần lượt tập luyện, tình cảm sẽ dũng mãnh vào đến trong óc, hiểu biết về nhân vật càng ngày càng khắc sâu. Nếu cậu cho rằng lần đầu diễn đã đỉnh rồi, lúc sau sẽ không có hiểu biết mới, như vậy tôi chỉ có thể thật đáng tiếc mà tỏ vẻ, diễn viên, con đường này đại khái cũng không thích hợp với cậu." Bỗng nhiên, máu Hà Tu Ý có chút sôi trào. Đúng vậy, anh là diễn viên chính —— khác với lần làm lõa thế cho đoàn phim, đạo diễn Lý Triều Ẩn đang kỹ càng tỉ mỉ mà dạy dỗ anh trở thành người ưu tú thế nào. Lý Triều Ẩn không có chỉ nói nhân vật Tống Chí này, mà truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm cho anh. Anh giống như đang đứng ở đêm đen, sắp bước tiến lên thế giới rực rỡ kia. Lời dạo đầu kết thúc, đối đáp chính thức bắt đầu. Hà Tu Ý thả lỏng xuống, theo mọi người, êm tai mà thoại lời thoại thuộc về Tống Chí. Anh ghi nhớ lời nói của đạo diễn Lý Triều Ẩn, khi người khác đọc câu đều lẳng lặng mà nhìn đối phương, vểnh tai nghe, nghiêm túc cảm nhận. Có điều...... Có khi, Tả Nhiên đọc đọc, sẽ đột nhiên ngẩng đầu, mắt chạm mắt anh, dùng giọng điệu không mang kĩ thuật diễn, tự nhiên mà nói với Lý Triều Ẩn: "Tôi nguyện vì em vượt lửa băng sông." Hoặc là: "Em biết không, Babayeva có nói, ly biệt đối với tình yêu...... Tựa như gió với lửa —— nó dập tắt ngọn lửa, nhưng lại có thể làm lửa bùng cháy dữ dội." Vân vân. Không biết vì sao, giống như...... So với đóng phim, càng có thể làm trái tim Hà Tu Ý đập mạnh. Tác giả có lời muốn nói: Tả ảnh đế: Vợ tới rồi! Xoay người bật lên! Nổ mạnh trên không! Tôi phải tao nhã, tôi phải cao lãnh. Câu thơ kia là thời kì gì tôi cũng không biết, coi như là đã tồn tại đi......