Kết thúc công tác ở đại viện Thẩm gia, Hà Tu Ý bị lôi kéo quay mấy ngoại cảnh. Lý Triều Ẩn nói, trừ cảnh đường lớn bạch quả, ngoại cảnh phải thừa dịp quay xong trong mùa hè, bởi vì chờ đến tháng mười thì sẽ không quay được. Đường bạch quả đẹp nhất trong mùa thu, trong kế hoạch quay là vào tháng chín.
Lúc sau, cảnh quay chuyển dời đến "cửa hàng", "quán trà", lúc sau lại là thôn của Tống Chí —— thôn Sơn Cảnh. Đóng vai cha, mẹ, anh trai, chị dâu, hai cháu trai còn có diễn viên cháu gái của Tống Chí đã vào đoàn phim. Hà Tu Ý đã gặp mấy người ở đội hình đối đáp ngày đó, những người còn lại là lần đầu thấy người thật. Tả Nhiên vốn dĩ không cần đi theo, nhưng hắn lại một hai phải đi theo, nghe nói là muốn càng lí giải câu chuyện, Hà Tu Ý lại một lần cảm thán Tả Nhiên nghiêm túc. Việc xảy ra ở thôn Sơn Cảnh chia làm hai giai đoạn, bao gồm việc trước khi Tống Chí vào thành gặp Tống Viêm, còn có chuyện sau khi Tống Chí từ biệt Thẩm Viêm trở lại. Đạo diễn Lý Triều Ẩn quay đoạn phía trước. Cha Tống Chí nhiễm bệnh nặng. Ông mới hơn bốn mươi tuổi, là nguồn lao động chủ yếu trong nhà, cả nhà đều buồn rầu. Ngày nọ, cha Tống Chí đột nhiên cảm thấy bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn xuống bếp làm một bữa cơm, nhưng mà đang lúc mọi người hân hoan nhảy nhót, ông lại lâm vào hôn mê hơn nữa còn qua đời đột ngột —— hóa ra mấy ngày trước chỉ là "hồi quang phản chiếu". Trong nhà chợt trở nên nghèo khó. Ông, cha tử vong, con của anh trai cũng còn nhỏ. Hai anh em cậu còn trẻ không thể gánh vác việc nuôi dưỡng bà, mẹ, chị dâu, cùng ba đứa cháu, huống chi anh cũng không thể làm. Mẹ Tống Chí trở thành chủ nhân mới của gia đình, dốc hết sức lực mà tính kế dùng tiền. Bà nói cho Tống Chí, đừng coi trọng con gái nhà ai, bởi vì trong nhà không thể cho cậu cưới vợ sinh con. Một ngày nọ, mẹ Tống Chí phát hiện, đứa cháu thứ hai của Tống Chí dụ em gái nhỏ tuổi trộm tiền trong nhà để mua đồ chơi phương Tây. Bà rút một cây dây mây, liều mạng đánh hai đứa nhỏ, khóc khàn cả giọng: "Vì sao tôi nuôi ra hai đứa cháu mất dạy thế này! Vì sao tôi nuôi ra hai đứa cháu khốn nạn thế này!" Người đóng vai mẹ Tống Chí là một diễn viên gạo cội. Năng lực diễn của bà tốt, luôn luôn ẩn nhẫn, cảm xúc "lấy đại cục làm trọng" của mẹ Tống Chí bùng nổ đến có thể nói là vô cùng nhuần nhuyễn. Tiếp theo là mẹ Tống Chí quyết định đưa cháu gái Tống Chí đi làm con dâu nuôi từ bé. Cháu gái còn quá nhỏ, không đến hai tuổi, chiếm dụng quá nhiều thời gian của mẹ và chị dâu Tống Chí, khiến hai người không thể thoát ly việc nhà, vặn càng nhiều dây mây, hoặc là, trồng càng nhiều hoa màu. Mà đưa đi, có thể được một số tiền, đồng thời tiết kiệm thời gian của mình. Đây cũng là tập tục cổ xưa ở nhiều nơi. Đối với gia đình nghèo khó có con gái, con gái không thể "nối dõi tông đường", gả đi còn mang đi của hồi môn, mà gia đình nhận con dâu nuôi từ bé, tới lúc làm lễ thì chỉ cần làm mấy bàn tiệc rượu, bớt tiền bớt việc, đôi bên cùng có lợi. Tống mẫu cũng cho rằng con gái "Không có lời" —— con gái gả đi rồi sinh con cũng phải ở lưu tại trong nhà người khác, đi theo dòng họ người khác, chẳng thể thay thế gia tộc khai chi tán diệp. Mẹ Tống Chí cẩn thận dặn dò đối phương không được ngược đãi cháu gái nhỏ của nhà mình, nhà kia đáp ứng, nhưng mà đây chỉ là một phương pháp tự an ủi mình. Cho dù có ngược đãi hay không ngược đãi, Tống gia đều không thể biết được. Kỹ thuật diễn của diễn viên gạo cội rất xuất sắc. Mẹ Tống Chí một lòng vì gia tộc, nhưng mà, em gái nhỏ ngây thơ, tự mình hy sinh, làm tâm tình của mọi người trong phim trường đều trở nên nặng trĩu. ... Phim trường thôn Sơn Cảnh rất hẻo lánh, không có gì để giải trí, mọi người rất chán, vì thế đêm nào cũng đánh bài. Có người mang theo một bộ mạt chược, từ đây, nội dung đánh bài không giới hạn ở double up, đấu địa chủ linh tinh, thăng cấp thành Texas Poker. Hà Tu Ý không chơi, hai ngày trước chỉ nhìn nhìn, mãi đến khi buổi tối ngày thứ ba mới lần đầu ngồi vào bàn bài. Tham dự trò chơi tổng cộng có sáu người. Tả Nhiên, Hà Tu Ý, quay phim Kevin, phụ trách thu âm Mạc An, sắm vai chị dâu Tống Chí - Trương Tiêu Mậu, còn có sắm vai anh Tống Chí - Du Vu Thi. Trương Tiêu Mậu không tính là hồng, nhưng có thế bay lên. Cả người có khí chất, có một loại siêu phàm thoát tục, không dính khói lửa phàm tục. Ngày thường cô cũng là như vậy, mỗi lần nhận phỏng vấn của phóng viên, đều có thể lộ ra không tranh không đoạt, không ham không muốn, thái độ rất đạm nhiên. Nhưng mà qua một tuần, hai người trở nên quen biết, Hà Tu Ý phát hiện cô...... Là một người trái tim thủy tinh. Trương Tiêu Mậu thường xuyên search tên mình ở trên Weibo, chỉ cần thấy **, tỷ như nói xấu, kỹ thuật diễn kém, hồng không nổi...... sẽ tức giận đến điên lên, lôi kéo Hà Tu Ý tính tình tốt phun tào, ngẫu nhiên còn sẽ đăng nhập nick clone để chửi người. Hà Tu Ý đã từng nói: "Tính cách của em...... Không giống anh nghĩ." Trương Tiêu Mậu trả lời: "Giả bộ thôi. Công ty và người đại diện bảo em giả bộ." Thậm chí cả Du Vu Thi, cũng không giống trong lời đồn. Nhắc tới Du Vu Thi, người mê điện ảnh đa số sẽ cảm khái mà nói một câu "Thương Trọng Vĩnh". Du Vu Thi xuất đạo đã từng được chú ý, nhưng mà đường xuống dốc lại đi đến là lợi hại. Từng hợp tác với anh ta, đạo diễn Đường có một câu nổi danh có lẽ có thể giải thích vấn đề: "Quá lười." Ý tứ hiển nhiên là nói, Du Vu Thi có thiên phú, nhưng mà không đủ nỗ lực, suốt ngày nhàn hạ rong chơi. Hà Tu Ý xem qua hai ba bộ phim của đối phương, cũng có thể cảm giác được kỹ thuật diễn bị mai một. Tóm lại, Du Vu Thi mới ba mươi ba tuổi, đã bước lên ngõ cụt. Tuy nhiên, khi diễn chung, Hà Tu Ý lại cảm thấy kỹ thuật diễn của Du Vu Thi xem như là cũng không tồi, nghĩ đến có lẽ là tỉnh ngộ. Hơn tám rưỡi tối, Trương Tiêu Mậu muốn đi ngủ để dưỡng nhan, Mạc An liền kêu trợ lí âm thanh tới thay. Hà Tu Ý lần đầu tiên ngồi vào bàn, lại đen đủi, thua hết bài trong tay. "...... Ngại quá," Hà Tu Ý đứng lên, "Tôi thua hết." Tả Nhiên ngẩng đầu nói: "Tôi có thể cho anh mượn." "Vậy không dzuii!" Trợ lý âm thanh kêu lên, "Còn muốn mượn nữa à?!" "Không sao," Hà Tu Ý cười cười với Tả Nhiên, nói, "Vừa nãy rất vui." Lúc này Mạc An đột nhiên hỏi nói: "Được rồi...... Nhóm bạn già của tôi ơi...... Chúng ta đánh cược gì đây? Chẳng lẽ cứ đánh thế này à?" "Chơi lớn đi!" Trợ lý âm thanh lại lần nữa kêu lên, "Dám lên bàn bài, thì phải làm tốt chuẩn bị thua quần lót!" Mạc An: "Ôi, thượng đế ơi, đây quả thực quá tuyệt vời." Hà Tu Ý có hơi mờ mịt —— ký hợp đồng với《Gia tộc》, anh dư dả hơn rất nhiều, nhưng cũng không đến mức tiêu xài phung phí. Nghe được trợ lý âm thanh nói, Tả Nhiên luôn luôn trầm mặc bỗng nhiên ngoài ý muốn chen vào một câu: "Thế này đi." Hà Tu Ý: "......?" Tả Nhiên nâng mắt quét qua Hà Tu Ý: "Người thua cuối cùng, cởi quần lót về." Hà Tu Ý: "......" "Cởi ở toilet, chỉ mặc quần ngoài rời đi." "......" Tả Nhiên tiếp tục thong thả ung dung nói: "Vì phòng ngừa gian lận, giao cho người thắng cuối cùng giữ. Người thua khác...... Về sau mời cơm vậy." Mặt Hà Tu Ý "phừng" đỏ lên. Anh đấu tranh nói: "Không cần như vậy chứ......" Mọi người cười vang một tiếng, lại tiếp tục đánh bài. Mạt chược trong tay Tả Nhiên không ngừng tăng. Tay trái cầm bài, tay phải thường thường xoay xoay mạt chược, ngón tay thon dài cầm mạt chược, buông, làm phát ra âm thanh thanh thúy, giống như gõ bôm bốp ở trái tim Hà Tu Ý. Lại qua một đoạn thời gian, mạt chược trong tay Tả Nhiên quả thực xếp thành dãy. "Thằng chả tính bài." Giao chồng mạt chược cuối cùng cho Tả Nhiên, quay phim Kevin bất đắc dĩ nói, "Cậu ấy có thể nhớ kĩ bài nào đã dùng, phân tích mỗi người rồi suy ra ám bài, cùng minh bài để so sánh tỉ lệ với cậu ấy...... Người ta thắng lớn thì sẽ nhớ, thắng nhỏ thì bỏ bài. Còn có tính kế khác, mấy người hỏi cậu ấy là ok." Texas Poker, trong tay mỗi người có hai ám bài, trên bàn còn sẽ có năm con bài công cộng. Trải qua áp chú, trò chơi tiến vào giai đoạn ngả bài, mỗi người sẽ chọn ba minh bài, phối hợp với hai ám bài của mình, xem có tạo thành đồng hoa thuận hay không, tứ điều, đồng hoa, Thuận Tử, tam điều, nhị điều, một đôi vân vân. Đoàn phim không có nhà cái, quy tắc đó là, người thắng nhiều nhất ở mỗi ván bài sẽ có mạt chược. Thấy Kevin nói Tả Nhiên tính bài, Hà Tu Ý lại nghĩ tới thuộc tính thần học của Tả Nhiên. Về sau còn có thể đánh bài với cậu ấy được không đây...... Cuối cùng, không ngoài dự đoán, trừ Tả Nhiên mọi người đều rời bạn, mạt chược trước mặt Tả Nhiên quả thực giống một ngọn núi. Tả Nhiên đẩy mạt chược sang một bên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hà Tu Ý. "Cái kia...... Cái kia......" Không rõ lý do, trong lòng Hà Tu Ý căng thẳng, "Cái trừng phạt kia, hẳn là mọi người đùa giỡn...... nhỉ?" anh cảm thấy lỗ tai của mình giống như đỏ hết lên rồi. Tả Nhiên nhìn Hà Tu Ý vài giây, mới ung dung đứng lên: "Đương nhiên là nói giỡn." "À......" Hà Tu Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Tôi không muốn giữ quần lót của anh." Tác giả có lời muốn nói: Ô ô oa oa, Gấu trúc đạo diễn và Tả tiên sinh hình như ai cũng biến thái! Thế mà lại cảm thấy hứng thú với quần – lót của tiểu thụ! Tu Ý: Đáng sợ, tôi muốn rời tổ! Ảnh đế: Kỳ thật, không phải vui đùa...... Thật sự muốn...... Muốn......QAQ.