Rời đi nhà mới Tống gia, Hà Tu Ý quay hai cảnh diễn cuối cùng của anh —— đều là ngoại cảnh.
Ở đường bạch quả, anh ôn lại thời gian tốt đẹp của Thẩm Viêm và Tống Chí. Hai bên đường lớn tất cả đều là cây, liếc mắt nhìn lại, trước mắt toàn là màu vàng. Lá trên cây giống như thảm lông mềm mại, trải ở trên mặt đất. Trước khi quay phim, Tả Nhiên đóng vai Thẩm Viêm ngắt mấy cái lá, xếp thành một hình, một tay nắm mấy cái lá, một tay tách bạch quả ra, làm ra một đóa hoa hồng, đưa cho Hà Tu Ý sắm vai Tống Chí. Cảnh này đặt ở cảnh "Thẩm Viêm Tống Chí yêu đương cuồng nhiệt" ở nửa trước của phim. Cảnh cá nhân thứ hai của Hà Tu Ý là ở đường bạch quả, cùng với cảnh vừa rồi, vừa lúc là kết thúc của phim. Anh được chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp hóa trang thành một ông lão —— thời gian chiều ngang của phim dài đến 60 năm. Tới cuối cùng, Tống Chí đã là ông lão gần tám mươi tuổi. Ở trong phim, sau khi ly hôn, Tống Chí vẫn luôn tìm Thẩm Viêm. Ông biết, ngày đó chia tay, Thẩm Viêm đi kháng Nhật —— Thẩm Viêm từng nói, giữa loạn thế, vận mệnh mỗi người đều gắn bó với vận mệnh quốc gia, nhưng kháng chiến thắng lợi, Thẩm Viêm lại biến mất. Tống Chí thường xuyên đi tra danh sách liệt sĩ, nhưng trước nay vẫn không tìm được Thẩm Viêm. Kết cục của《Gia tộc》, sau văn cách hai mươi năm, Tống Chí đột nhiên tìm được phần mộ của Thẩm Viêm. Hi vọng Thẩm Viêm còn sống, liên tục đến cuối phim, đột nhiên "Rầm" một tiếng rách nát —— ảnh chụp trên bia mộ liệt sĩ kia, đích xác chính là gương mặt Thẩm Viêm, không sai. Tống Chí sở dĩ vẫn luôn không thể tìm được Thẩm Viêm, là bởi vì Thẩm Viêm dùng tên giả lúc tòng quân. Trên bia mộ kia viết rõ rành rành tên liệt sĩ: 【Thẩm Chí Viêm】. Trong nháy mắt, Tống Chí hiểu rõ, Thẩm Viêm dùng tên giả, là bởi vì không muốn cho mình biết được tin tức hắn chết. Mà Thẩm Viêm lấy tên giả, vẫn là đặt chữ "Chí" ở giữa, được hai chữ "Thẩm" và "Viêm" dịu dàng bảo vệ. Lại nhìn ngày hy sinh một cái: tháng 6 năm 1945, chiến dịch Nhiệt Liêu. Qua hai tháng, Nhật Bản đầu hàng. Thấy tất cả, Tống Chí gào khóc ở bên mộ Thẩm Viêm. Bên cạnh, cháu gái nhỏ nhất của ông khờ dại hỏi: "Ông ơi, đây là ai thế?" Hà Tu Ý cảm thấy, trái tim bị đâm xuyên qua, máu chảy ở lồng ngực khoang bụng, làm cho cả lục phủ ngũ tạng đều đau, hơn nữa còn là đau không dứt, toàn thân nơi nơi đều là máu tươi đầm đìa. Trong một mảnh hoang vắng, bóng dáng mỏng manh của ông nằm sấp ở trước mộ bia, nước mắt trào dâng, từng giọt từng giọt chảy xuống cỏ hoang. Ở trong không khí bi thương, lại có tiếng ca vang lại đây, đó là một đám học sinh, khi nhìn mộ liệt sĩ thì hát lên bài ca《Tông hoa giang thượng》, năm 1935 Thẩm Viêm đã từng dạy Tống Chí hát. Hà Tu Ý cảm thấy mình có thể hiểu rõ tâm tình của Tống Chí —— nếu sớm biết là kết cục này, lúc trước ở trong loạn thế kia, em nhất định sẽ cầm tay anh theo anh đi Bắc Bình, ở cạnh anh che chở anh...... Anh tốt như vậy, tốt như vậy, nhưng em của lúc ấy lại không biết. Khoảng một phút đồng hồ sau, Hà Tu Ý nghe thấy đạo diễn Lý Triều Ẩn dùng loa lớn tiếng hô một câu: "Cut!" "......" Hà Tu Ý nhắm mắt, rồi sau đó lại mở ra lần nữa, bò lên từ mộ bia, thân mình lung lay hai cái. Lý Triều Ẩn lại kêu: "Tu Ý, quá xuất sắc!" Đổi Liễu Dương Đình đi, quả nhiên không đổi sai. Biểu hiện của Hà Tu Ý một lần lại một lần mà vượt qua mong muốn của ông, cái này làm cho Lý Triều Ẩn có một loại cảm giác số mệnh cực kỳ may mắn. Hà Tu Ý lại định thần một chút: "Cảm ơn ạ." Giọng của Lý Triều Ẩn trở nên lớn chưa từng có: "Tất cả chuẩn bị một chút, quay cảnh cuối cùng!" "......" Hà Tu Ý đi tới bên cạnh một cái lều, đối mặt với lều trại, há miệng thở dốc, tựa hồ muốn phun ra hết thảy thống khổ, bi thương, hối hận, tự trách. Anh còn đắm chìm ở giữa cảm xúc "Thẩm Viêm sớm đã chết", rút không ra. Hà Tu Ý mơ hồ cảm thấy, anh đặt mình trong một đảo nhỏ, thủy triều mãnh liệt, sắp bao phủ đảo nhỏ, mà chính bản thân anh, cũng đang dần chìm vào đáy biển. Qua mấy tháng, anh chưa bao giờ nhập vai như vậy, không thể kiềm chế. Có lẽ bởi vì sắp rời đoàn, sắp từ biệt Tả Nhiên, Lý Triều Ẩn, Kevin, Mạc An, bóng dáng ngoài lúc diễn ẩn ẩn chiếu vào phim, Hà Tu Ý có một loại cảm giác sắp mất đi mãnh liệt —— Tống Chí không bao giờ được nhìn thấy Thẩm Viêm nữa, còn mình thì sao? Anh và Tả Nhiên có tình bạn mấy ngày nay, liệu cũng gào thét rời đi theo ngày mình đóng máy không? Tả Nhiên lén lút đi tới trước người Hà Tu Ý. Hà Tu Ý ngẩng đầu, nhìn Tả Nhiên, miễn cưỡng cười một chút, cực lực làm bộ bình thường, chỉ là ánh mắt anh vẫn như cũ còn ở trong phim. Tả Nhiên trầm mặc nhìn Hà Tu Ý một hồi lâu, bỗng nhiên thở dài, cho Hà Tu Ý một cái ôm: "Đừng khổ sở, đều là phim." "......" Hà Tu Ý vẫn chưa giãy giụa, anh cũng không hiểu là vì sao. Có lẽ bởi vì, ở trong lòng anh, đây là một lần tiếp xúc gần gũi cuối cùng của họ, không nên đẩy ra. Tả Nhiên tiếp tục nói: "Tống Chí là một nhân vật anh diễn, anh đứng ở chỗ này...... Cũng như vậy, Thẩm Viêm là một nhân vật tôi diễn, tôi cũng đứng ở chỗ này." "......" "Tu Ý, anh nhìn tôi." Hà Tu Ý ngẩng đầu, thấy Tả Nhiên mặc quần áo để quay miệng mang theo nụ cười, đang nhìn chăm chú vào mình. Tả Nhiên cơ hồ chưa bao giờ cười, lúc này khóe môi hơi cong, Hà Tu Ý thế mà nhìn đến ngây người. Không biết vì sao, thấy Thẩm Viêm y nguyên như cũ, đè nén của Hà Tu Ý, bỗng dưng ít đi vài phần. Anh biết rõ diễn trong phim cũng không như đời, nhưng Thẩm Viêm đang cười, anh vô cớ thấy nhẹ nhàng hơn. "Được rồi được rồi." đôi tay Tả Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy hai vai Hà Tu Ý, lắc lắc vài cái: "Tôi ở đây, vĩnh viễn không đi, cho dù có xảy ra cái gì, cả đời cũng theo anh." "......" Lời này cứ bị sai sai, tuy nhiên, đại khái là một loại an ủi khoa trương. Có lẽ vẫn là bởi vì tác dụng an ủi, Hà Tu Ý mơ hồ cảm thấy đây là một kết cục khác của《Gia tộc》, anh mơ mơ màng màng gật đầu một cái. An tâm hơn rất nhiều. ... Một cảnh cuối cùng của Hà Tu Ý là cảnh hôn, cũng là kết cục của toàn bộ phim. Ở trong phim, Tống Chí đi ra từ nghĩa trang, ngơ ngác nhìn một đôi tình nhân đồng tính ở phương xa. Rồi sau đó, ở trong đầu óc của anh, đôi tình nhân hôn môi kia, biến thành bộ dáng hai người họ khi còn trẻ. Theo cảnh hôn của Thẩm Viêm, Tống Chí mờ nhạt dần, phụ đề cuối phim chậm rãi hiện lên. Chuyện sau khi Tống Chí tám mươi tuổi phát hiện mộ bia Thẩm Viêm đã không cần phải nói. Tất cả mọi người có thể đoán được —— Tống Chí đã thống khổ cả đời, chỉ có tới cuối cùng đèn tắt dầu khô, nhắm mắt lại bước vào hoàng tuyền là lúc, ông mới có thể quên đi Thẩm Viêm. Hương khói của Tống gia kéo dài, đám hậu bối tất cả đều là nhân tài, không làm liệt tổ liệt tông thất vọng, nhưng mà lại huỷ hoại cả đời ba người. Có thể là bởi vì mới vừa rồi mất đi Thẩm Viêm quá mức bi thương, Hà Tu Ý rất nhập tâm vào cảnh cuối cùng. Tả Nhiên còn ở đây, Thẩm Viêm còn ở đây —— đây chẳng qua là phim, diễn viên "chết đi" còn có thể "sống lại". Đầu lưỡi hai người đưa đẩy, dây dưa. Tả Nhiên quấn lấy lưỡi Hà Tu Ý, cũng miêu tả hình dạng nó, có khi liếm đến bên trong, có khi lại đi liếm đến đầu lưỡi. Không biết bắt đầu từ khi nào, một tay Tả Nhiên ôm chặt eo Hà Tu Ý, một tay khác vuốt mặt, lỗ tai, cổ, tóc đối phương, đồng thời liếm hết khoang miệng, vô cùng bá đạo, Hà Tu Ý cảm thấy hô hấp đều cũng bị cướp đi, thở cũng khó khăn, chỉ có thể bị động mà đi theo tiết tấu cuồng nhiệt của Tả Nhiên, toàn thân trên dưới rất nóng, tựa như muốn thiêu đốt. Hai người hôn môi một hồi lâu, đạo diễn Lý Triều Ẩn mới lại lớn tiếng kêu lần nữa: "Cut! Hoàn thành!" Toàn bộ phim trường vỗ tay như sấm dậy, tất cả mọi người đập tay với nhau. Cảnh quay cuối cùng của Hà Tu Ý hoàn thành, có nghĩa, anh lập tức phải rời khỏi đoàn phim. Hà Tu Ý thấy nhân viên chạy vù tới, đưa một bó hoa cho mình, sau lại đưa một bó cho Tả Nhiên ở đối diện: "Thầy Tả, đây là anh đặt, anh nói muốn lấy danh nghĩa cá nhân đưa......" Hà Tu Ý nói: "Cảm ơn." Tả Nhiên cực kỳ việc công xử theo phép công cũng nói một câu "Cảm ơn", rồi sau đó cúi đầu nhìn hoa của mình, trên mặt khôi phục đạm mạc ngày xưa. "Ờ......" Hà Tu Ý vừa mới nói một chữ "Ờ", đã thấy Tả Nhiên mặt không cảm xúc, rút bông hoa hồng trên bó hoa của hắn ra, lại cắm từng bông một vào bó hoa của anh: "Không nghĩ tới lại lớn như vậy, anh cầm không nổi hai bó." Hà Tu Ý nhìn bó hoa bỗng nhiên nhiều ra thêm mấy đóa của mình: "Ặc......" Tả Nhiên rút ra một đóa hoa hồng đỏ cuối cùng, đồng thời cũng là một bông hoa lớn nhất đẹp nhất, đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn một chút, tiếp theo cẩn thận cắm ở chính giữa bó hoa của Hà Tu Ý. Hà Tu Ý: "......" Tả Nhiên nói: "Diễn một lần tình nhân, đưa anh mấy đóa hoa hồng đẹp, dư lại những cái đó thì kệ đi." Hà Tu Ý đỏ mặt: "Cảm ơn." Loại tán tỉnh này, đại khái cũng là một lần cuối cùng nhỉ. Tả Nhiên lại mở miệng lần nữa: "Tôi còn có mấy cảnh phải quay." Hà Tu Ý đóng máy, Tả Nhiên lại vẫn chưa. Hắn sắp theo đoàn phim chuyển đến cảnh quay tiếp theo, quay tiếp cảnh sau khi Thẩm Viêm và Tống Chí chia tay. Hà Tu Ý nói: "...... Ừ." Danh tiếng của Hà Tu Ý nhỏ, không dám yêu cầu ở lại đoàn như Tả Nhiên, cũng như bắt đoàn phim sắp xếp bữa ăn, chỗ nghỉ, bởi vậy tuy rằng không muốn, anh cũng phải về nhà. "Vậy thì, gặp ở tiệc đóng máy." "...... Ừ."