Nhất Thế Thành Danh

Chương 49: 《Lối rẽ》(ba)

Bởi vì ông chủ của công ty điện ảnh thích "ngược tâm",《Lối rẽ》bi thương, chủ đề là "vận mệnh". Nó nói chính là rất nhiều năm trước, anh em trong thôn nhỏ thi đậu đại học cùng lúc, nhưng mà trong nhà rất nghèo khó, cha mẹ lại thân tàn tật cần người chăm sóc, vì thế, anh em hai người lựa chọn tin tưởng "ông trời" —— dùng phương thức rút thăm quyết định ai vào đại học. Kết quả rút thăm là, em trai thắng. Trên lưng cậu bọc hành lý, đi nơi khác tới một khu nhà trứ danh tên là "985" đọc sách, cũng hẹn với anh trai, sau khi tốt nghiệp chính quy cậu sẽ nỗ lực kiếm tiền, bù đắp cho anh trai đọc sách. Nhoáng cái bốn năm qua đi, em trai thực hiện lời hứa, nhưng anh trai lại cũng không thi đậu, tới thành phố của em trai làm công mưu sinh, được cha mẹ giới thiệu, cưới đồng hương cùng ở thành phố, thuê một phòng nhỏ nhất ở trong khu, trong phòng ngoài giường không có chỗ đặt chân. Mà em trai, tốt nghiệp, yêu đương phong hoa tuyết nguyệt với hoa khôi khoa tiếng Trung, đi nước Mỹ học Tiến sĩ, lại về nước vào trường Đại học, tinh anh, kim lãnh, nhảy tầng ở công ty lớn, cùng bà xã mỗi năm đi nước Pháp mua mua mua mua. Em trai rất tiếc cho anh mình, thế nhưng, anh trai luôn an ủi cậu nói, "ông trời" không chọn sai, bởi vì chính anh sau thi đại học phát huy rất không tốt, em trai vẫn luôn tin là thật, thẳng đến có ngày cậu tìm được thư thông báo trúng tuyển ở quê nhà —— là một khu nhà càng tốt hơn so với trường 985 của cậu. Chuyện xưa xoay quanh anh em hai người, bày ra rất nhiều vui buồn tan hợp.(*)

(Dự án 985: dự án được khởi động vào những năm 1998 của Trung Quốc. Các trường đại học thuộc dự án 985 là các trường đại học trọng điểm của trọng điểm, hàng đầu Trung Quốc và đẳng cấp thế giới.)

Em trai làm "người thắng" ở cuộc bốc thăm, an thường chỗ thuận, tính cách vẫn luôn ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát rộng rãi. Anh trai làm "người thua", giãy giụa cầu sinh, khéo đưa đẩy lõi đời, tối tăm tinh thần sa sút.

Chử đạo phát hiện, Liễu Dương Đình...... xuất hiện một mình còn được, chỉ cần một khung với Hà Tu Ý, kỹ thuật diễn liền...... Xấu hổ lan ra hệ Ngân Hà, tỏa khắp đến toàn vũ trụ.

Hà Tu Ý diễn rất có trình tự, hoàn mỹ suy diễn một người ở tầng chót bị vận mệnh trêu cợt, có chút lưu manh, vì tiền vắt hết óc, từng bước một hướng lên trên leo lên, lại cũng có giới hạn của mình.

Trái lại Liễu Dương Đình...... Diễn em trai ngày thường còn được, nhưng gặp phải Hà Tu Ý, có điểm giống thiếu niên ngu ngốc, không có sức sống. Em trai tốt nghiệp trường nổi tiếng, lại ở nước ngoài nhiều năm, tuy rằng khó tránh khỏi mang theo khí phách thư sinh, nhưng là chỉ số thông minh rất cao, sẽ không ngây ra như phỗng. Theo lý thuyết, quan niệm của hai người khác nhau, đối kháng hẳn là cực kì xuất sắc, nhưng diễn xuất thì...... Lại biến thành, "Anh trai nói rất có đạo lý, em trai đứng nói chuyện thôi eo cũng đau."

Ngày đó, đoàn phim bắt đầu quay đoạn cốt truyện cực kì quan trọng "Em trai phát hiện thư thông báo trúng tuyển". Ở vị trí phim truyền hình là đoạn sau, ở kế hoạch lại là nội dung thuộc về quay lúc đầu.

Liễu Dương Đình tay cầm thư thông báo màu đỏ, mở to mắt, há to miệng, hết sức khiếp sợ —— em trai từ xưa tới nay cho rằng anh trai thi đại học phát huy thất thường, lý trí nói rằng mình đọc sách thì càng được lợi, giờ phút này thấy được thư thông báo, mới biết, anh trai không vào đại học so với cậu không vào đại học càng đáng tiếc. Hết thảy an ủi tự mình tức khắc sụp đổ.

Mà Hà Tu Ý, dưới nước gợn bình tĩnh có dũng động lưu chảy. Anh trai sớm đã tin "mệnh", tin tưởng vận mệnh chú định hết thảy, mình cả đời này, vốn dĩ hẳn là cái dạng này. Vì để sống tốt, anh không thể oán cha mẹ, không thể oán em trai, vì không thể oán em trai, nên chỉ có thể tin mệnh.

Chử đạo kêu lên: "Dừng dừng dừng dừng! Cut cut cut cut! Dương Đình, quá ngớ ngẩn!" Chử đạo là đạo diễn độc miệng đương thời, thường mắng diễn viên đến khóc, hơn nữa còn thực dương dương tự đắc, đây cũng là lí do mà vị đạo diễn họ Chung nhấc lên "phong trào".

Liễu Dương Đình hoảng sợ nói: "Vâng...... Rất xin lỗi...... Xin lỗi......"

"Lại."

Lần thứ hai, không được; lần thứ ba, vẫn không được.

"Dương Đình!" Chử đạo tiếp tục hung ác, "Nhân vật trung tâm của cảnh tượng là ai? Là cậu! Trong mắt người xem nhân vật trung tâm là ai? Ra Hà Tu Ý! Cảm giác tồn tại quá thấp!" Chử đạo nghĩ: Thật là...... Bị chèn ép tới rúm ró. Cảnh này nhân vật em trai càng thêm quan trọng, nhưng mà Hà Tu Ý kia một bên động tác biểu tình rất phong phú, Liễu Dương Đình thì sao, mở to hai mắt, há miệng, dừng hình, không còn gì nữa, ánh mắt người xem sẽ bị diễn viên nào hấp dẫn quả thực xem là biết liền hà! Ngay cả mình, lực chú ý cũng trước sau theo Hà Tu Ý, không muốn bỏ qua bất luận một chút biểu diễn gì của đối phương. Tựa như...... Sân khấu có hai diễn viên khiêu vũ, một người biểu diễn phức tạp, một người hoàn toàn bất động, thằng ngu mới đi nhìn người sau.

"Chử đạo......" người đại diện của Liễu Dương Đình cho tới nay đều giống như che chở tiểu bạch hoa, "Dương Đình tuổi còn nhỏ, tính cách cũng mềm, đừng nói quá tàn nhẫn ạ...... Cậu ấy nghe xong sẽ có bao nhiêu khổ sở, ảnh hưởng thân thể thì không tốt." Anh ta thật sự cho rằng, Liễu Dương Đình rất "nhuyễn manh".

Liễu Dương Đình vội vàng nói: "Không không không không, đừng nói như vậy, Chử đạo nói đúng cả, đặc biệt đúng trọng tâm, tất cả đều là tốt với em. Kỹ thuật diễn kém là chuyện thật, em thừa nhận, đừng như vậy, em không yếu ớt như thế."

Lần thứ tư, lại không được; lần thứ năm, lại lại lại lại không được.

Hà Tu Ý có chút ý xấu, bị Liễu Dương Đình dẫn dắt, cũng bắt đầu "sắm vai" tiểu bạch hoa: "Chuyện là, Chử đạo, về em trai, tôi có một ít ý tưởng, có thể diễn xuất vì mọi người thả con tép, bắt con tôm không? Có lẽ có thể kích phát linh cảm của Liễu Dương Đình."

"Đương nhiên, diễn đi."

Vì thế, Hà Tu Ý hóa thân thành "em trai".

Anh cũng là tay cầm thư thông báo màu đỏ, mở to mắt, há miệng, nhưng mà, rất nhanh anh lật đi lật lại tờ thư thông báo, dường như đang phân biệt thư thông báo này là thật, không phải giả, không phải làm ra để chơi. Hà Tu Ý cho rằng, em trai nhất định sẽ có một cái chớp mắt...... Hy vọng giấy chứng nhận là giả —— chỉ có như vậy, cân bằng mới có thể liên tục. Tiếp theo, hai chân Hà Tu Ý mềm nhũn, không đứng được, anh vội vàng ngồi xuống, dùng tay vịn tường, tựa như giảm bớt đầu váng mắt hoa. Sau một lát, tay chống tường của Hà Tu Ý nắm thành quyền, bắt đầu vỗ trán của mình liên tục, hai mắt nhắm nghiền. Bất luận kẻ nào cũng biết, em trai đang thống hận mình —— qua đi, cậu đều cho rằng mình không vào đại học thì tiếc, đê tiện an tâm, giờ phút này biết được anh trai điểm cao hơn, từ "hối hận" khuếch tán mở ra quanh thân, dường như mang theo sắc đen. Các loại cảm xúc tựa như nước lũ, đập qua em trai đang suy sụp.

"Tốt! Tốt! Thật tốt quá!" Chử đạo kêu to, "Thật tốt quá!"

Hà Tu Ý như tiểu bạch hoa "thẹn thùng" nói: "Cảm ơn ạ." anh phát hiện, hình tượng này thật đúng là...... Sướng điên.

"Dương Đình, thấy sao, chiếu theo học đi." Chử đạo chỉ ra một con đường. Đối với nghệ thuật mà nói, sáng tạo luôn là khó hơn so với bắt chước.

Liễu Dương Đình: "Vâng, dạ."

Kết quả...... Học cũng không học nổi, Chử đạo vẫn bất mãn: "Quá giả, quá giả, cậu không được miễn cưỡng học, hóa thành chính cậu ấy!"

Mười lần không qua, Liễu Dương Đình cũng lo được lo mất, như đi trên băng mỏng. Cậu ta hoài nghi mình, không dám dựa theo lý giải của mình mà diễn, chỉ có thể dựa theo phương thức mà cậu ta cho rằng Chử đạo sẽ thích mà diễn, kết quả lần sau không bằng lần trước.

Hà Tu Ý biết, đây là "Để ý đến mình quá mức", "Vẫn diễn mình, mà không phải diễn người khác" mà Tả ảnh đế từng nói qua, thế nhưng anh rất tốt bụng —— không nói cho Liễu Dương Đình nghe.

Đoạn cốt truyện quan trọng này quay một buổi sáng, vẫn không hề tiến triển, Chử đạo dần dần không kiên nhẫn, mắng mỏ không ngừng bức bách Liễu Dương Đình, Hà Tu Ý cũng phân không rõ đoạn nào là tiếng phổ thông đoạn nào là tiếng địa phương.

Ngay lúc này, Liễu Dương Đình bỗng nhiên ôm ngực, nhíu chặt mày.

Người đại diện của cậu ta vội vàng hỏi: "Làm sao thế?!"

"Không sao ạ......"

"Nói thật cho anh!"

"Tim khó chịu......"

"Khó chịu thế nào?"

"Đau...... Quặn đau...... Đau quá......" Liễu Dương Đình dùng sức ôm tim, cắn môi, giống như cực kì thống khổ.

"Chử đạo," người đại diện muốn phát tác rồi lại không dám phát tác, "Ngài đừng thật sự ép chết cậu ấy!"

"Thế, thế thì......" Chử đạo hung hãn nhìn thấy "đau tim", tuy bán tín bán nghi, lại không dám xem nhẹ, sợ thật sự sẽ cướp đi mạng người, đành nói, "Bỏ đi, cứ như vậy đi. Qua, dùng lần đầu tiên quay kia đi."

Người đại diện của Liễu Dương Đình: "Cảm ơn Chử đạo, tôi dìu cậu ấy đi nghỉ ngơi một chút."

Cứ như vậy, mùa hè, một gian phòng có điều hòa duy nhất bị Liễu Dương Đình phát "bệnh tim" chiếm lấy. Hà Tu Ý không nghĩ nhiều, chỉ phải chờ ở phòng khác, tùy tay cầm lấy một tờ báo quạt phần phật.

Vừa quạt, vừa tám nhảm trên WeChat với Tả Nhiên: "Liễu Dương Đình này, quay chục lần, lại nói đau tim, đại khái lại là giả. Đáng tiếc một phòng điều hòa...... Làm cho em bây giờ chỉ có thể dùng quạt, à, không đúng, dùng báo."

Tả Nhiên không trả lời. Hà Tu Ý biết Tả Nhiên bận, cũng không thèm để ý, chỉ là cười mắng câu "người xấu".

Không nghĩ tới, gần một tiếng rưỡi, Hà Tu Ý gặp được Tả Nhiên ở phim trường!!

Tả ảnh đế tới thăm ban!

Hà Tu Ý hận không thể lập tức nhào vào trong lòng ngực người ta. Anh thích được ôm, cũng thích được hôn môi, đặc biệt là ở những ngày chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Tả ảnh đế tới thăm ban, mọi người cực kì kinh ngạc, có mấy nhân viên công tác gan lớn muốn xin chữ kí. Đạo diễn tiếp đón Tả Nhiên, đưa hắn vào phòng nghỉ của Hà Tu Ý.

"Tả...... Tả Nhiên?" Hà Tu Ý đần người, "Sao lại tới đây thế?" Tuy nói phim trường ở Thông Châu, cũng coi như đất Bắc Kinh, nhưng đi một chuyến cũng phải một tiếng rưỡi, đi tới đi lui ba giờ, đi tong một buổi trưa.

Tả Nhiên đưa một cái túi giấy qua: "Tới đưa đồ."

"Để em xem xem......" Hà Tu Ý thò tay bắt đầu đào, móc ra quạt điện nhỏ, rồi sau đó lại lấy ra hộp giữ ấm. Hà Tu Ý không cần hỏi đã biết bên trong là đá —— ở đoàn phim 《Gia tộc》, bọn họ chính là hạ nhiệt độ như vậy. Anh cầm lấy một viên ném vào trong miệng, lại nhặt một cái nắm trong tay, tức khắc cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều.

Tả Nhiên hỏi: "Liễu Dương Đình làm chuyện xấu à?"

"Không," Hà Tu Ý nói, "Việc của cậu ta còn lo liệu không hết. Chử đạo nói, chỉ cần diễn cùng em, cậu ta sẽ biến mất, không tồn tại, không còn là vai chính."

Tả Nhiên cong môi cười một chút.

Tả Nhiên vừa nói chuyện với Hà Tu Ý, vừa tùy tay khảy viên đá ở hộp giữ nhiệt. Hắn nhặt một viên lên, dùng ngón cái của tay phải chọc vào giữa viên đá, chậm rãi, làm hòa tan phần trung tâm của viên đá, đâm thủng, làm một viên đá hình vuông bình thường biến dạng.

Tả Nhiên vẫn như cũ một bộ không chút để ý, kéo tay trái Hà Tu Ý, tròng lên ngón áp út của Hà Tu Ý viên đá mình vừa chế tác.

Hà Tu Ý: "......" Ngón áp út lạnh lạnh, thực thoải mái.

Tả Nhiên: "Sao?"

Hà Tu Ý rất ngượng ngùng: "Anh làm gì chứ......" Vừa mới hẹn hò đã đưa nhẫn? Ai chả biết, đeo nhẫn cho người, chẳng khác nào là cầu hôn, từ đây đi khắp núi sông, sinh tử gắn bó, có dấu chân hồi ức.

"Anh làm gì?"

"......" Hà Tu Ý phát hiện —— nhẫn đã tan, một chút dấu vết cũng không còn, chỉ còn lại có một bãi nước lưu lại ở ngón út. Những bọt nước đó trong suốt lạnh lẽo, hình như là đồ vật thuần khiết nhất trên thế giới.

Tả Nhiên...... Cường ngạnh đeo nhẫn lên cho mình, rồi lại không thừa nhận —— dù sao cũng đã tan.

Loại thả thính này thật là ——

Hà Tu Ý suy tư một lát, nâng tay phải lên, đưa ngón áp út lên bên môi mình, đôi môi hé mở, liếm hết nước còn đọng lại từ chiếc nhẫn, cuối cùng, lật tay phải, lại từ lòng bàn tay bên kia liếm hết một nửa kia. Cuối cùng, vươn đầu lưỡi cuối cùng liếm một lần đốt ngón tay, nói: "Em nhận." Đầu lưỡi hơi lạnh, cuốn lên "nhẫn" tựa hồ còn có một chút tê dại.

Tả Nhiên không lên tiếng.

Hà Tu Ý còn nói thêm: "Dùng toàn thân nhận lấy."

"......"

"Nó...... Ở trong thân thể của em." Chảy vào dạ dày, truyền đến toàn thân, cùng với hơi nước, trở thành một bộ phận không thể thiếu trong sinh mạng của mình.

"......"

"Đây là cái nhẫn thứ hai anh đưa cho em...... Lại còn quang minh chính đại hơn cái trước. Em chờ xem, cuối cùng có thể nhận được bao nhiêu nhẫn của anh." Cái thứ nhất, chính là đạo cụ của《 Gia tộc》—— nhẫn vàng Thẩm Viêm đưa cho Tống Chí. Mặt trong có khắc "ZY", lúc ấy Hà Tu Ý nghĩ "Chí" "Viêm", bây giờ anh cũng hiểu được kia chỉ là ngụy trang, ý tứ chân chính là "Tả Nhiên" "Hà Tu Ý" mỗi tên lấy một chữ.

Nghe được lời này, Tả Nhiên lại bỗng chốc ôm Hà Tu Ý đến trước người, nhưng mà lại chưa trực tiếp hôn bờ môi của anh mà là nhẹ vuốt tóc đen, làm đối phương ngẩng đầu, tiến lên liếm hầu kết của đối phương, rồi sau đó lại từ hầu kết thẳng tắp hướng về phía trước, liếm cằm tinh xảo, lại chậm rãi chuyển qua môi Hà Tu Ý, cuối cùng mới dùng đầu lưỡi lôi cuốn lấy đối phương, dùng sức mà □□.

"Ưm...... Ưm." Hà Tu Ý lại phát ra một tiếng rên rỉ.

Anh rất thích hôn môi. Lúc trước chậm trễ đã hơn một năm, gần đây luôn nghĩ bồi lại gấp bội.

Ngẫu nhiên, Hà Tu Ý sẽ hối hận hẹn hò với Tả Nhiên quá muộn. Anh có đôi khi cũng não bổ ở trong lòng: Tui lớn lên đẹp như vậy, qua tuổi ba mươi mới có nụ hôn đầu tiên, cũng là quá cmn kì. Đương nhiên, cái ý niệm tự luyến như thế này, không thể nói cho Tả Nhiên.