Buổi tối, đoàn người của đoàn phim chia nhau ra ngồi ba chiếc xe đến nhà hàng tư nhân xa hoa.
Bởi vì Tả Nhiên nói "Đừng lo lắng, tin tưởng tôi.", cho nên Hà Tu Ý cảm thấy cũng còn tốt —— ảnh đế chung quy không làm cho anh lo lắng. Tuy rằng anh chỉ là thế thân, nhưng mà cái vòng luẩn quẩn này quá nhỏ, tốt nhất đừng dùng một lời từ chối yêu cầu của đoàn phim, huống chi đối phương vẫn chưa nói rõ cái gì. Tới nhà hàng tự mình chú ý một chút, nếu nhà đầu tư thật sự có biểu hiện vô lễ, lại danh chính ngôn thuận uyển chuyển từ chối cũng chưa muộn. Tả Nhiên, Hà Tu Ý đều ngồi xe của Tả Nhiên. Liễu Dương Đình tuy rằng không đi bữa tiệc, nhưng cũng theo mọi người đi ra ngoài phim trường. Cậu ta vừa nhìn thấy xe Tả Nhiên, đã nhẹ giọng hỏi: "Mẫu mới năm 2016 ạ? Xịn thật đó." Tả Nhiên "Ừ" một tiếng, Liễu Dương Đình còn nói thêm: "Nếu tôi cũng đi theo, thì chính là một trong ba xe tốt nhất mà tôi từng ngồi. Tốt nhất, chính là Rolls-Royce năm ấy." Lại qua chừng hai giây, quay đầu hỏi Hà Tu Ý, "Tiền bối, xe nổi tiếng nhất mà anh từng ngồi là gì ạ?" Hà Tu Ý cảm thấy vấn đề này cứ bị nhàm chán, nhìn đầu đèn xe cúi đầu suy nghĩ vài giây, khóe miệng cong lên một nụ cười, phun ra mấy chữ kì quái: "CRH380." Liễu Dương Đình chớp mắt vài cái, do dự, lại mở miệng hỏi: "Tiền bối, có phải anh nhớ nhầm hay không? Hình như không có loại xe này..." "Nhớ không lầm, là cái đó." Hà Tu Ý vẫn là bộ dáng lười nhác, "CRH380." Tả Nhiên mở cửa xe liếc nhìn Hà Tu Ý một cái, con ngươi tựa hồ khó được một chút ý cười. Liễu Dương Đình chỗ hiểu chỗ không, móc di động ra search một chút "CRH380 là xe gì", rồi sau đó nhìn Baidu hiện lên kết quả tìm kiếm: "..." Đáp án rành mạch viết: 【Tàu đường sắt.】 Phía dưới còn giới thiệu kĩ càng tỉ mỉ: 【CRH380 chia ra làm bốn loại hình ABCD. CRH380A, là đường tàu riêng để vận chuyển hành khách trên tuyến đường sắt cao tốc của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, từ phía Nam Thanh Đảo vốn có cơ sở tự chủ nghiên cứu phát minh xe cao tốc CRH, tốc độ tối đa đạt 350 cây số / giờ. Tháng 6 năm 2009, bộ đường sắt nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa tổ chức đấu thầu cho các xí nghiệp sản xuất xe... Ngày 28 tháng 9 cùng năm, bộ đường sắt cục đường sắt Vũ Hán cùng phía Nam Thanh Đảo ở Bắc Kinh ký hợp đồng mua 104 động cơ xe, bao gồm 100 chiếc 16 bản thảo sơ bộ, còn có đơn đặt hàng 40 chiếc 8 động cơ, tổng kim ngạch hợp đồng ước giá 450 trăm triệu nguyên nhân dân tệ.】 .............. Tới trước nhà hàng, Hà Tu Ý xuống xe, phát hiện mọi người trong đoàn phim đã đợi ở trước nhà hàng. Hà Tu Ý không thấy Lý Triều Ẩn, cũng không biết là ông không tới, hay là tổng sản xuất Chu Lân không cho, có lẽ là ý tứ của hai bên, chung quy là Lý Triều Ẩn không thích nhà đầu tư, nhà đầu tư cũng không thích Lý Triều Ẩn. Hà Tu Ý mới vừa chào hỏi với tổng sản xuất Chu Lân, đã thấy một chiếc xe cực kì đáng chú ý "Két" ngừng ở bên cạnh. Một người đàn ông dáng người cao gầy xuất hiện, Chu Lân vội vàng đón tiếp: "Giám đốc Từ!" Nhà đầu tư giám đốc Từ quả nhiên căng thẳng với đoàn phim, mắt nhìn thẳng, lập tức một đường đi vào đại sảnh của nhà hàng, Chu Lân nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau ông ta. Hà Tu Ý trong lúc vô ý nghe qua việc giữa Chu Lân và 《 Gia tộc 》. Chu Lân, vốn dĩ cũng là một đạo diễn, so với tiền, càng thích giải thưởng —— luôn muốn lấy giải thưởng, nhưng cũng lấy không được. Nhưng mà cũng không biết là vì sao, mấy năm gần đây, phim của ông ta càng ngày càng khó coi. Rơi vào đường cùng, Chu Lân mới hơn bốn mươi tuổi đã đánh mất năng lực sáng tác, đổi nghề trở thành nhà sản xuất độc lập, trông cậy vào đạo diễn đóng vai trò quan trọng trong sản xuất để xoay người. 《Gia tộc》 là hạng mục đầu tiên của Chu Lân, quan hệ đến bát cơm nhà sản xuất của ông ta, hai năm qua ông ta vì thế mà trả giá rất nhiều. Chu Lân cho rằng《Gia tộc》rất có tiềm năng lấy được giải, nhưng mà nội dung có đồng tính luyến ái, nguyên tác cũng không nổi tiếng, lăn lộn tới lăn lộn đi, cũng không kéo được đầu tư gì, đến khi Lý Triều Ẩn có hứng thú với hạng mục này. Bởi vì Lý Triều Ẩn đề cử, Chu Lân rốt cuộc tìm được mấy công ty nguyện ý đầu tư. Chỉ là, bởi vì rất khó kiếm tiền, công ty cũng không quá lớn, quá trình xin hỗ trợ cũng rất khó khăn. Hà Tu Ý biết, công ty điện ảnh hoặc là không tiếp tục đầu tư hoặc là dừng vốn, cũng không hiếm thấy. Lúc này, người đầu tư nhiều nhất là giám đốc Từ không vui, sản xuất Chu Lân nhắm mắt theo đuôi nịnh nọt...... Cũng bình thường. Nhà hàng theo kiểu Trung Quốc, ngói đen tường hồng, trong viện có giếng trời, trên vách tường hành lang có đèn đỏ thẫm, mái cong tường vàng, cổ phong đậm đà. Phòng họ được đưa vào cũng là phong cách trang hoàng như vậy, trong phòng một mặt có bình phong, sườn vách tường còn lại là một bức tiên hạc đồ hoàn chỉnh, gia cụ gỗ đỏ chạm trổ tinh xảo, ánh sáng từ đèn cung đình đổ xuống. Chu Lân còn có giám chế ngồi ở hai bên giám đốc Từ, rồi sau đó là nhân viên đi cùng, Tả Nhiên vân vân các diễn viên, Hà Tu Ý không có địa vị nhất, bị ném vào ghế dựa gần cửa. Từ tổng thích món ăn thôn quê. Rất nhanh, rùa hộp ba vạch, rắn hầm, cá mú hoa nâu, cá mú chấm, từng món từng món được đặt trên bàn. Chu Lân lại cười: "Nhà hàng này có hầm rượu, giám đốc Từ, đợi chút nữa ngài nếm thử, không tầm thường chút nào. Rượu là từ mấy trang trại nổi tiếng nhất nước Pháp, nước Mỹ vận chuyển tới đây, đắt nhất 50 vạn một bình. Trong một góc nhà hàng có phòng phẩm rượu, cơm nước xong chúng ta đi xem nhé?" Giám đốc Từ quả nhiên có hứng thú: "Ha? Được, cơm nước xong đi xem." Chu Lân cười lớn nói: "Giám đốc Từ quả nhiên thích rượu ngon, tới tới tới, rót đầy hết, mọi người cạn ly trước." Phục vụ xinh đẹp rót rượu cho mọi người, Hà Tu Ý hơi chút nhấp hai ba hớp, mông còn chưa kịp ngồi nóng chỗ, đã nghe thấy Chu Lân nói với mình: "Tu Ý, cậu mau tới kính giám đốc Từ một ly rượu, xin giám đốc Từ về sau quan tâm cậu một chút." Hà Tu Ý: "......" Chu Lân kỳ thật đã đoán trước. Đoàn phim này Lý Triều Ẩn là lớn nhất, hơn nữa điện ảnh Trung Quốc từ trước tới này đạo diễn là trung tâm, việc quan trọng nhất của nhà làm phim là tìm đầu tư, bởi vậy, tuy rằng ông ta oán hận Lý Triều Ẩn xào chuyện thành rối rắm như thế, lại cũng chưa từng nghĩ tới đối nghịch với Lý Triều Ẩn —— hai ông lớn của ekip không hợp nhau, tuyệt đối là trở ngại lớn nhất của thành công. Nếu Lý Triều Ẩn muốn che chở diễn viên của ông ta, vậy để ông ta che chở đi. Nhưng mà, Hà Tu Ý không giống Liễu Dương Đình. Hà Tu Ý chỉ là lõa thế mà thôi, nghỉ ngơi năm ngày thì phắn, căn bản không quan trọng gì, chờ cậu ta rời tổ thì chẳng ai nhớ rõ. Thế thân, chính là cái gì cũng phải thay thế, thay thế uống chút rượu, đại khái cũng là chuyện thường tình. Loại chức nghiệp lõa thế này, bị người sờ là chuyện thường —— cũng không phải là nam diễn viên nào cũng là chính nhân quân tử, có khối người nhân cơ hội ăn bớt, động tay động chân, thậm chí rất thường gặp. Trong lúc diễn khỏa thân cũng bị người sờ, lúc không diễn còn mặc quần áo thế nào lại không cho? Lõa thế bởi vì lớn lên giống minh tinh, lại phóng túng, thường xuyên tham gia vài tiệc rượu, bồi rượu, bồi - ngủ tất cả đều chẳng có gì lạ. Chu Lân còn chưa gặp qua liệt nam liệt nữ nào lúc diễn có thể sờ, lúc không diễn thì không thể sờ. Hơn nữa, những người làm nghề này vì mộng tưởng đều liều mạng, sẽ không dễ dàng đắc tội bất luận người nào, Hà Tu Ý 6 năm trước thì còn có thể, nhưng giờ đã lưu lạc đến dạng này, cậu ta từng có tương lai, hẳn là càng thêm lo được lo mất. Chỉ là.......... Ông chủ thích minh tinh, tuy rằng Hà Tu Ý so với Liễu Dương Đình còn xinh đẹp hơn, giám đốc Từ cũng không nhất định thật sự có thể coi trọng cậu ta, chỉ có thể tận lực thử một lần. Bên kia, không đợi Hà Tu Ý nghĩ từ chối như thế nào mới tốt, Tả Nhiên vẫn luôn yên lặng ngồi đột nhiên nói: "Tu Ý không thể uống rượu." Chu Lân: "Hả?" Khóe môi Tả Nhiên cong lên một chút: "Tu Ý không thể uống rượu." "Vì sao chứ?" Chu Lân hạ quyết tâm, nếu Tả Nhiên dám nói loại lấy cớ thường thấy là "viêm dạ dày", mình sẽ phổ cập khoa học rồi nói "Chả sao", tuy rằng cái phổ cập khoa học này tương đối bậy bạ, lừa dối. Kết quả, Tả Nhiên lại nói: "Mắt anh ấy không tốt." Chu Lân: "Hở?" Tả Nhiên lại nói: "Có đôi khi giống như mù, thậm chí người đứng trước mắt, cũng nhận không ra." Hà Tu Ý: "....." Không biết vì sao, anh cảm thấy, lời nói của Tả Nhiên hơi u oán....... Một người trong đoàn phim lại thật sự tin: "A! Bệnh tăng nhãn áp hở?! Đây là không thể uống, sẽ làm nhãn áp tăng cao, làm cho bệnh tăng nhãn áp trở nên càng nghiêm trọng, gia tốc quá trình mù!" Thấy Chu Lân nhìn về phía mình, Hà Tu Ý đành phải căng da đầu nói: "Dạ, đúng, bệnh tăng nhãn áp." Tả Nhiên thong thả ung dung đứng lên: "Tôi thay Tu Ý uống cùng giám đốc Từ." Từ tổng nói: "Cậu..." "Sao? Anh ấy chỉ là thế thân thôi, tôi diễn viên này thay anh ấy làm, mặt mũi ngược lại không đủ à?" Nói xong, Tả Nhiên bước chân dài, vòng qua cái bàn đi đến chỗ ngồi của Hà Tu Ý, từ trong tay anh cầm cái ly rượu vang đỏ anh vẫn nắm chặt, cất bước đến trước mặt giám đốc Từ, ánh mắt vẫn như cũ giống sông băng, chẳng hề có chút ôn nhu nào mà cụng ly với giám đốc Từ, ngửa đầu uống vào chất lỏng trong ly. Tả Nhiên mặc áo sơ mi đen, động tác cực kì tiêu sái xinh đẹp. Mặt Hà Tu Ý hơi đỏ lên —— ly rượu kia anh đã uống qua hai ba ngụm, Tả Nhiên lại cường ngạnh cầm đi, uống sạch chỗ rượu mà mình uống còn dư....... Giám đốc Từ cũng uống. Ấn theo lẽ thường mà nói, sau khi uống xong rượu, ông ta nên ôm lấy eo đối phương sau đó lại gần sờ soạng hôn hít một cái, nhưng ông ta nhìn mặt Tả Nhiên, cảm thấy thôi bỏ đi —— khí thế của đối phương so với ông ta còn mạnh hơn, lộ ra một cỗ cảm giác uy áp, ông ta trong lúc nhất thời yếu đi ba phần. Ai ngờ, Chu Lân lại không dễ dàng bỏ qua. Qua khoảng mười phút, ông ta lại kêu Hà Tu Ý đi kính rượu: "Chỉ uống một chén, không sao." Tả Nhiên "cạch" một tiếng bẻ chân cua thành hai nửa, tiếng vỡ vụn vang dội kia làm mọi người hoảng sợ: "Tu Ý không thể uống rượu." "..." Tả Nhiên đặt con cua đã lột tốt ở bên cạnh đĩa của Hà Tu Ý, nâng mí mắt lên, con ngươi không có một chút độ ấm: "Tôi thay Tu Ý uống cùng giám đốc Từ." So với lần đầu tiên một chữ cũng không bớt. Giới điện ảnh cũng không lớn, hắn không muốn làm Hà Tu Ý khó xử, bởi vậy đều uống thay, ý bảo Hà Tu Ý không cần chen vào, thành thật ngồi im. Sau vài lần, giám đốc Từ nhìn mặt băng sơn của Tả Nhiên, cảm thấy trái tim thủy tinh cũng vỡ vụn rồi, không kiên nhẫn phất tay: "Được rồi được rồi, bỏ đi." ... Chầu cơm này giám đốc Từ ăn đến phi thường áp lực. Mới chỉ một giờ, ông ta liền vội vội vàng cùng Chu Lân đến hầm rượu. Người khác trong đoàn phim nhỏ giọng nói với Tả Nhiên: "Thầy Tả, xong rồi, chúng ta có thể đi rồi." Một bàn tay Tả Nhiên chống đầu, sau một lúc lâu cũng không phát ra tiếng vang. Giám chế lại nói: "Tả Nhiên.........? Xong rồi.........!" Tả Nhiên vẫn không có phản ứng. Giám chế cảm thấy không đúng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tả Nhiên, hơi hơi cúi thấp người xuống, kéo tay vẫn luôn chống đầu của Tả Nhiên ra, cẩn thận nhìn mặt Tả Nhiên. Tả Nhiên: ".........." Hai mắt hắn không có tiêu điểm, dao động cũng không có, hơi mơ màng. "Đi thôi!!!" Giám chế gào to, "Về nhà!!!" Tả Nhiên nói: "Tôi không đi." "Mợ nó!!!" Giám chế giờ phút này cuối cùng là chắc chắn, "Thằng chả say rồi!!!" Có người hỏi: "Tổng cộng uống mấy chén chứ?" Giám chế tính tính trong lòng: "Hẳn là....... Cũng chỉ bốn năm ly thôi chứ?" Ông ta cảm thấy sầu —— tửu lượng của Tả Nhiên căn bản không được....... Vừa rồi lung tung thể hiện cái gì? Lúc này rượu kính xong, cậu ta lại ở đây mơ mơ màng màng, vựng vựng hồ hồ. Nghe nói ảnh đế say, vài người vây tới ý đồ cậy mạnh kéo Tả Nhiên ra ngoài. Không nghĩ đến, Tả Nhiên còn rất quật cường, lung tung rối loạn nói: "Tôi không quen biết mấy người!", "Mấy người là ai?", "Chỉ có vợ tôi tới, tôi mới có thể đi!", "Tôi chỉ đi với bà xã!". Hà Tu Ý thấy vài người bị đẩy ra, mình cũng không thể chỉ đứng nguyên một chỗ, đành phải đi lên trước, theo mọi người khuyên nhủ: "Tả Nhiên, ảnh đế....... Đi thôi?" Tả Nhiên ngẩng đầu, cực kì nỗ lực nhìn người đối diện. Qua một lúc lâu, hắn tựa hồ nhận ra đối phương là ai, nói: "Ừ, đi thôi." Ý thức Tả Nhiên không rõ ràng, nhưng đi đường lại vô cùng rõ ràng. "........." Thấy Tả Nhiên nhận ra mình, Hà Tu Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh cảm thấy không quá yên tâm, tiến lên một chút đỡ Tả Nhiên, lại hỏi: "Tả Nhiên, nhà ngài ở đâu thế?" "........?" Tả Nhiên tựa hồ rất là khó hiểu quay đầu lại, liếc nhìn Hà Tu Ý bên người một cái, "Nhà anh còn không phải là nhà em à?" "........." Hà Tu Ý cảm thấy có hơi đau đầu. Mới vừa rồi còn tưởng rằng Tả Nhiên nhận ra mình. Này cmn vẫn không nhận ra à?