Đáng thương thỏ nhỏ,
đông đi tây ngó.
Áo quý vì mới,
người thương do cũ.
(Cổ diểm ca)Bài thơ này Vương Thụ Dân đọc được trong một lần ngồi ngẩn người ở thư viện. Hắn không hiểu ngôn từ bình dị giản đơn sao lại có cái tên mỹ lệ
Cổ diễm ca.
Mỹ lệ ở nơi nao?
Khi một mình đứng giữa dòng người đông đúc trong một thành phố xa lạ sầm uất lại thốt nhiên hiểu ra. Gọn gàng, vội vã, khóc cười nhân thế, đâu can hệ đến mình. Xinh đẹp thì nhìn nhiều một chút, xấu xí thì rụt người tránh lui.
Chỉ duy nhất người kia.
Lúc bất giác nhận thức được, tại phố thị huyên náo này, vì sự tồn tại của chỉ duy nhất một người mà mọi phố to ngõ nhỏ, hay thậm chí đến từng tấc đất, đều sản sinh ra hơi thở quen thuộc.
Áo quý vì mới, người thương do cũ, mỹ lệ lại ở nơi nao?
Bay qua ngàn cánh buồm nâu, trôi đi ngàn ngày mệnh tuổi, thốt nhiên nửa đêm mộng tỉnh, khoảnh khắc quay đầu ấy, nhớ ra dưới đáy lòng phủ bụi có một cái tên vẫn không tài nào quên, chợt hiểu rằng, người kia từ lâu đã thành giọt máu hồng mình giấu trong tim. Sự thật giản đơn ấy, không phải sẽ chẳng còn có điều nào mỹ lệ hơn sao?
Vương Thụ Dân tìm được bốt điện thoại công cộng, nhắm mắt bấm dãy số đã in khắc trong lòng. Có tín hiệu. Vừa nghe ra hơi thở Tạ Nhất hắn liền cười khổ, quả nhiên số của hắn đã bị chặn rồi. Nhưng thời gian lâu như vậy, sao hắn không đổi một số mới? Hoặc cũng giống như bây giờ, tìm đại một bốt điện thoại ven đường nào đó?
Phải chăng vì hắn muốn đánh cược, một ngày Tạ Nhất còn chặn số của hắn thì một ngày cậu còn giận hắn, cho nên hắn mới kiên quyết dùng chính cái số sớm bị đưa vào danh sách đen ấy mà gọi cho cậu, chờ cậu nhấc máy lên trả lời hắn.
"Xin chào, Tạ Nhất nghe, ai thế ạ?"
Vương Thụ Dân cay đắng cười không thành tiếng, "Tiểu Tạ, là tôi."
Tạ Nhất khựng lại một lúc, tuy đã kiềm chế nhưng giọng nói vẫn cao hơn một quãng, "Đây là số nội địa, cậu đang ở đâu?"
Vương Thụ Dân chợt thấy đắc ý, "Tôi đang đứng ở cửa Nam, giờ đang bơ vơ đầu đường, đợi cậu đón tôi về."
Đoạn ngừng một chút mới bổ sung, "Tôi vừa lạnh vừa đói. Thật đó! Đói và lạnh muốn chết!"
Tạ Nhất không đáp liền cúp điện thoại, Vương Thụ Dân hí hửng cười, co đầu rụt cổ đứng ở ven đường, chắc chắn là Tạ Nhất sẽ chẳng đời nào mặc xác hắn chết lạnh ở xó này không lo. Cái tính nhẹ dạ đó của đối phương hắn quá rành rồi.
Hai người từ bé đã quen nhau, đối phương vẫn hệt như người trong ký ức.
Trong ấn tượng của Vương Thụ Dân, ngoại trừ Tạ Thủ Chuyết vô lương tâm ra thì với ai Tạ Nhất cũng đều nho nhã lễ độ. Giận thì giận, cùng lắm là không nghe điện thoại hay không nhìn tới mặt người kia, ngoài ra vẫn sẽ quan tâm tới.
Còn trong suy nghĩ của Tạ Nhất, Vương Thụ Dân vĩnh viễn chỉ là đứa trẻ không chịu lớn, chẳng bao giờ tin tưởng nổi, lại còn thường xuyên thay đổi, tính tình thất thường, lúc nào cũng hiếu kỳ, càng không có được càng cố chấp theo đuổi. Bao năm trong quân ngũ, luyện tập khắc nghiệt chỉ luyện được thể lực không rèn được cảm tình. Nên dù có thích một vật gì đó cỡ nào, một thời gian sau cũng sẽ phai nhạt lu mờ. Đứa trẻ ham chơi, dù nhìn quen sinh tử, hay dạn dĩ băng qua mưa bom lửa đạn, cũng không nhất định sẽ hiểu được ý nghĩa của hai từ "suốt đời."
Thế nhưng hai người đều sai cả. Đôi khi, cái tự cho là thấu hiểu ấy còn nguy hiểm hơn cả chuyện không hiểu gì.
Vương Thụ Dân không gặp được Tạ Nhất. Trong lúc đứng chờ thì trông thấy một chiếc BMW chạy tới, trên kính chắn gió có dán một tấm hình. Vương Thụ Dân cúi đầu xuống nhìn, là hình chụp hắn hồi mới vừa giải ngũ, Giả Quế Phương không có chuyện làm bèn gửi một tấm cho Tạ Nhất.
Bức ảnh bị phóng to, nguyên gương mặt mỉm cười ngu si bày ra, gợi lên cảm giác rùng rợn dọc sống lưng. Rồi một cô gái xinh đẹp bước ra khỏi xe, người tuy gầy nhưng lại ăn bận khoa trương, từng tế bào cơ thể dường như đang cố thét gào cho thế giới nghe "Chị tuy khiêm tốn nhưng chị rất sành điệu nhé." Cô giật tấm hình dán trên kính xuống, rồi nhíu mày quay sát vật thể nguyên bản là Vương Thụ Dân, hệt như đang khảo nghiệm cổ vật, mất một lúc mới gật gù, chìa bức ảnh về phía hắn, "Anh là anh Vương trong hình phải không?"
Giọng nói ngọt ngào mềm mỏng chuẩn tiếng phổ thông làm Vương Thụ Dân giật mình, nhớ mài mại là đã nghe ở đâu rồi.
"Phó tổng Tạ hôm nay hơi bận nên bảo tôi tới đón anh, lên xe đi." Cô cười đến là rực rỡ, dù không son phấn nhưng vẫn đẹp lộng lẫy, khiến Vương Thụ Dân thấy ngực tức nghẹn, mặt mày khó chịu theo người đẹp lên xe.
"À, xin chào, tôi tên Vương Thụ Dân, Tiểu... Phó tổng của cô..."
"Là bạn hồi bé chứ gì, hiểu mà." Cô gái vừa lái xe vừa xoay lại nói, "Tôi họ Tưởng, tên Tưởng Linh Khê, là đồng nghiệp của Tạ Nhất."
Đồng nghiệp thân thiết à... Vương Thụ Dân thấy lòng chua chua, "Bộ công ty nhiều việc lắm à tới giờ còn phải tăng ca nữa?"
Tưởng Linh Khê khẽ cau mày, "Đám khách hàng đó đòi hỏi đủ thứ hết, Tết nhất chẳng để người ta yên. Tôi chở anh về nhà Tạ Nhất trước nhé? Hôm nay chẳng biết mấy giờ anh ấy mới về."
Vương Thụ Dân đáp lấy lệ một tiếng. Ban nãy còn nghĩ, khi nào gặp Tạ Nhất thì sẽ bay tới ôm cậu, hỏi cậu có lạnh không, rồi mặt dày mà làm nũng. Tiểu Tạ nhà hắn chỉ thích nói nhẹ, chỉ cần hắn chịu khó múa lửa một tí, nói không chừng chuyện gì cậu cũng bỏ qua.
Thậm chí, khi còn ở trên tàu lửa, hắn còn nghĩ ra hơn mười cách làm sao để mở miệng chào hỏi cậu, thế nhưng bây giờ đang phấn khởi nhiệt tình thì lại bị giội cho nguyên gáo nước lạnh lên đầu, khiến chút vui vẻ cũng không còn.
Thật là bận đến thế sao... Chợt nhớ tới mùa đông buốt rét dị thường mười năm trước, Tạ Nhất còn làm công cho một cửa hàng be bé, sẵn sàng xin nghỉ một ngày để ra nhà ga đón hắn, mùa đông lạnh lẽo người chẳng có cái áo ấm nhưng lại đứng đợi hắn những mấy tiếng liền... Vẫn nhớ là bàn tay ngày hôm ấy của cậu cóng hết cả lên, từng ngón dài trắng muốt xanh xao.
Điều gì đã thay đổi? Phải chăng tất cả đã đổi thay? Năm tháng buông trôi hối hả.
Tưởng Linh Khê hết sức nhiệt tình dẫn Vương Thụ Dân lên ngôi nhà cao cấp của Tạ Nhất, lại còn quen thuộc mà lấy chìa khóa mở cửa cho hắn. Vương Thụ Dân tinh mắt trông thấy chuôi chìa khóa có gắn mấy hình anime đáng yêu, Tiểu Tạ thì chẳng đời nào rớ tới thứ đồ như thế, nếu vậy chìa khóa đó là của ai?
Tưởng Linh Khê vào nhà xong thì hoàn toàn không hề tỏ ra mình là khách, rất rành rẽ lấy dép cho Vương Thụ Dân mang vào, lại còn quen thuộc mà tìm cốc pha trà bưng lên cho hắn, thậm chí còn giúp hắn mở nước nóng tắm cho khỏe người, cạnh bồn tắm còn để sẵn cả khăn lông nội y bàn chải đánh răng, còn gọi điện thoại kêu thức ăn nhanh nữa chứ.
Vương Thụ Dân vừa khách sáo bảo không dám làm phiền, vừa buồn bã nghe lòng mặn đắng.
Hắn biết Tạ Nhất sống rất khép kín, hồi đi học trừ hắn ra thì đều quen biết sơ giao với người khác, đối phương vừa lướt qua liền quên, không thích có quan hệ thân thiết với bất kì ai. Nhưng cái cô Tưởng Linh Khê này cư xử như thể nữ chủ nhân trong ngôi nhà của Tạ Nhất, làm hắn kiềm lòng không đặng mà nheo mắt quan sát cô, từng động tác cử chỉ đều cho thấy là con nhà gia giáo, lại xinh đẹp, biết chăm sóc người khác.
"Anh Vương này." Tưởng Linh Khê xoay lại cười với hắn, bấy giờ hắn mới hoàn thần a một tiếng.
Cô lại nói, "Nửa tiếng nữa người ta sẽ giao thức ăn tới, sẽ trừ thẳng vào thẻ của phó tổng, anh không cần trả tiền nữa, chừng 10 phút nữa phòng tắm sẽ xả nước xong anh có thể tắm được rồi." Đoạn lại nhìn đồng hồ trên tay, "Anh còn cần gì nữa không?"
Vương Thụ Dân vội lắc đầu.
"Vậy tôi đi trước nhé, công ty còn có việc." Tưởng Linh Khê ra tới cửa, chợt nhớ mà gỡ chìa khóa nhà Tạ Nhất ra khỏi chùm chìa khóa của cô để trên tủ giày, "Suýt nữa thì quên chuyện quan trọng, đây là chìa khóa cửa chính, tôi để đây, anh nhớ ra đường thì mang theo nhé."
Vương Thụ Dân giật mình, Tưởng Linh Khê nói tiếp, "Tạm thời anh ở đây thì cứ giữ chìa khóa, tôi xin Tạ Nhất cái khác cũng được, đừng bận tâm, tạm biệt nhé." Rồi đóng cửa đi mất.
Những lời này và câu "Tôi là bạn gái anh ấy" có gì khác nhau không? Vương Thụ Dân hoàn toàn xụi lơ.
Hắn lướt mắt ngắm nhìn căn nhà, tất cả đều tràn ngập hơi thở người kia, phòng óc bày trí khiêm tốn và đơn giản, xa xỉ nhất chính là phòng sách, bốn mặt ốp kệ gỗ, dưới sàn lót thảm, nhìn đâu cũng thấy toàn sách, hệt như một thư viện thu nhỏ. Tựa thể muốn níu lại năm tháng xưa cũ, cậu bé côi cút ngồi trên băng ghế nhỏ nhà họ Vương lo sợ làm bài đọc sách. Trên bàn trà là khung hình bằng gỗ, Hoàng Thái Hương cười đến là xinh đẹp, lúm đồng tiền hiếm hoi lắm mới xuất hiện.
Phòng ở không nhỏ, lại sạch sẽ gọn gàng, đến mức gây cảm giác cô tịch.
Tưởng Linh Khê không thèm gõ cửa đã xộc thẳng vào phòng làm việc của Tạ Nhất, "ầm" một tiếng ném khung hình đã cũ lên bàn. Trong hình là hai thiếu niên trong sáng, một người choàng vai người kia, một người khẽ nghiêng đầu. Tạ Nhất sững ra vội cầm khung hình lên, mở ra nhìn hàng chữ được viết sau lưng tấm ảnh:
Thành Nam cây lớn bóng cao, lòng trần chẳng thể vin vào tựa nương.(Kinh thi - Hán Quảng 1)Tưởng Linh Khê kéo ghế ngồi sát cậu, đắc ý nói, "Ở ngay trên tủ thấp đầu giường của cậu. Mau cảm ơn tớ đi chứ, may mà tớ lướt trước một vòng, lấy thứ không nên xuất hiện ở đó giúp cậu."
Tạ Nhất lắc đầu, chống cằm hỏi, "Vậy chắc là cậu cũng đã bỏ thứ cần xuất hiện vào đó rồi chứ?"
Tưởng Linh Khê bẻ khớp tay, "Trà và ấm trà là mới, một tá đồ lót mặc một lần... À, không cần trả tiền lại đâu, hôm nào dẫn tớ đi ăn là được."
Tạ Nhất thở dài nhìn cô, "Không dưng cậu làm thế làm gì?"
"Vì tớ muốn giúp cậu chứ còn sao nữa. Sao cậu lại chẳng có chút lương tâm nào hết vậy?" Tưởng Linh Khê trừng mắt, "Được rồi, dù gì cũng là lễ lạt, cậu mau về nhà đi, đừng có ở đây lãng phí điện quốc gia nữa."
Tạ Nhất giơ tay đầu hàng, "Cảm tạ đại ân đại đức của đại tỷ, hẹn ngày không bằng đúng dịp, hôm nay tớ mời cậu ăn tối chịu không?"
Tưởng Linh Khê nhảy khỏi ghế, "Muộn rồi cưng, hôm nay người đẹp có hẹn rồi..." Đoạn chìa ma trảo ra nâng cằm Tạ Nhất lên, "Tránh được một thời không trốn được một đời, cậu chấp nhận đi, ai gia bãi giá đây."
Nói xong liền lắc mông đi khỏi.
Chỉ còn mỗi Tạ Nhất trong phòng làm việc to lớn rũ mắt nhìn hai gương mặt non nớt trong tấm ảnh cũ, khóe mắt dịu dàng thâm tình, nhưng môi miệng lại trào ra một nụ cười đắng chát.