Nhị Trọng Ảnh

Chương 54: Ta chính là đại cừu nhân của ngươi!

Cảm giác được trong mạch máu dường như có dị vật mấp máy, Cổ Triển che cổ lại, hỏi: “Ngươi hạ cổ với ta?!”

Thanh Đằng xoa xoa eo, nhảy một bước đứng trước mắt Cổ Triển nói: “Ngươi cũng có chút kiến thức, chính xác, đây là cổ trùng Miêu Cương của chúng ta, hiện tại đã bò khắp kinh mạch ngươi rồi.”

Thanh Đằng bất quá chỉ là đem mặt nạ da người xé xuống, trêи người nàng vẫn còn mặc quần áo của nha hoàn, Cổ Triển rất nhanh liền nhận ra Thanh Đằng là người phương nào: “Ngươi chính là nha hoàn của Thư Mặc A Oản? Người Thần Nguyệt Giáo các ngươi thật đúng là lớn mật, ngang nhiên xuất hiện vào ban ngày ban mặt, không sợ bị Cổ gia chúng ta phát hiện sao?!”

Thanh Đằng lại tiến lên một bước, dùng tay vỗ vỗ mặt Cổ Triển: “Tiểu hài tử, ta là người thế nào, việc nhỏ này ta sao lại không suy xét rõ ràng? Yên tâm đi, hiện tại dù ngươi có gào lớn tiếng đến đâu thì cũng sẽ chẳng có ai nghe thấy.”

Cổ Triển che lại cổ, trong lòng nôn nóng: “Ngươi rốt cuộc có mục đích gì, vì sao lại hạ cổ với ta?”

Thanh Đằng hừ lạnh một tiếng: “Giáo chủ đã nói với ta chuyện ngươi biết bí mật của Thần Nguyệt Giáo, ngươi đương nhiên cũng đừng tưởng chỉ lo cho thân mình. Giáo chủ có việc phải làm, nếu không hạ cổ ngươi ta sợ ngươi sẽ quấy nhiễu kế hoạch của giáo chủ chúng ta.”

Cổ Triển cắn răng: “Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi?”

Thanh Đằng ha hả cười, lá trúc tinh xảo lập tức đặt ở bên môi, du dương phát ra tiếng nhạc phong tình kỳ lạ.

Chạng vạng.

Cổ Hoàn dẫn một đám người, còn mang theo một đống ngọc như ý đến nơi ở của Cổ Triển.

“Triển huynh, gần đây bọn họ đến tặng ta ít ngọc như ý, ta thấy thứ này tinh xảo nên đặc biệt đưa tới cho ngươi thưởng thức.”

Mới vừa bước vào cửa, Cổ Hoàn liền nhìn thấy Cổ Triển với khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy nhìn hắn.

Cổ Hoàn tức khắc kinh hãi: “Ai u, Triển huynh, ngươi làm sao vậy, sao sắc mặt không tốt như thế?”

Cổ Triển lắc lắc đầu, thấy đám ngươi phía sau Cổ Hoàn thì nhăn mày lại: “Để bọn họ trở về, ngươi tiến vào.”

Cổ Hoàn ngửi được mùi không tốt, lập tức nghe theo lời Cổ Triển mà phân phó để đám người kia lui xuống, sau đó nhanh chân bước vào phòng Cổ Triển, đóng cửa lại.

“Triển huynh, có phải là có chuyện gì hay không a?” Cổ Hoàn rót một ly trà cẩn thận đưa cho Cổ Triển.

Cổ Triển không nhận trà của Cổ Hoàn, lạnh lùng nói: “Hắn không chết.”

Choảng!

Chén trà rơi xuống mặt đất vỡ toang để lại vài vũng nước nhỏ, hai mắt Cổ Hoàn trừng lớn: “Triển ca, ngươi nói gì? Ngươi đừng có lừa ta a!”

Từ Vạn Khô Nhai cao ngất như vậy mà ngã xuống thì thịt xương nào còn?

Cổ Triển cười lạnh: “Ta lừa ngươi làm gì? Hắn đích xác là không có chết, hơn nữa còn sống đặc biệt tốt, tay chân không đứt, không những thế hắn còn tìm được một chỗ dựa không tồi, hiện tại đang chuẩn bị trở về Cổ gia.”

Cổ độc của Thanh Đằng rất lợi hại, nàng chỉ thổi lên mấy khúc mà đã tra tấn hắn đến chết đi sống lại, thiếu chút nữa đã cắn lưỡi tự sát. Nhưng đối phương chỉ là hù dọa hắn một chút, không có chân chính giết chết hắn.

Thanh Đằng từ trêи cao nhìn xuống nói: “Uy! Tiểu tử, giáo chủ nhà ta có chuyện muốn ngươi làm.”

Khi đó Cổ Triển đã hư thoát đến không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt nhìn khuôn mặt ương ngạnh của Thanh Đằng: “Giáo chủ nhà ta đang chuẩn bị thu tiểu tử Tần Phong làm đồ đệ, chính là tiểu tử kia lại không biết tốt xấu mà muốn trở về Cổ gia! Ngươi nghĩ cách nói cho tên Cổ Hoàn biết rằng Tần Phong không chết, để hắn nghĩ biện pháp quấy nhiễu Tần Phong một chút, bằng không những đãi ngộ mà hắn hiện tại được hưởng không những biến mất mà còn không còn mặt mũi để sống!”

“Còn ngươi, bẻ cong sự thật, nếu Tần Phong trở lại thì ngươi cũng đừng nghĩ lấy được lòng hắn!”

“Nhớ rõ làm việc cho tốt bằng không tỷ tỷ ta đây sẽ để cổ trùng cắn chết ngươi!”

Thu Tần Phong làm đồ đệ…

Cổ Triển chợt nhớ tới lúc ở Vạn Khô Nhai Thư Lộng Ảnh đã thật cẩn thận ôm Tần Phong thế nào. Nhưng mà…

“Nếu giáo chủ của các ngươi đã muốn thu Tần Phong làm đồ đệ thì vì sao trong lần so đấu lúc trước, y lại muốn ra tay phế bỏ Tần Phong?” Cổ Triển cười lạnh phun ra một búng máu, “Có phải các ngươi cảm thấy Tần Phong lưu lại Cổ gia sẽ gây uy hϊế͙p͙ cho Thần Nguyệt Giáo nên mới tính toán diệt trừ? Trừ không được liền muốn thu hắn trở thành người của Thần Nguyệt Giáo?”

Thanh Đằng nghe xong những lời này, tức khắc giận không thể áp chế, lập tức đá một đá vào bụng Cổ Triển, hắn lập tức va mạnh vào vách tường, khó chịu vặn vẹo.

“Ngươi không nói thì thôi, nói tới thì ta đây lại sinh khí!” Thanh Đằng tức khắc đỏ mặt, nàng lấy tay vuốt vuốt lồng ngực cho hạ hỏa, nói, “Giáo chủ khi đó vốn dĩ thân thể đã không tốt, còn dùng vài tia nội lực cuối cùng giúp tiểu tử thúi kia đả thông kinh mạch! Không phải chỉ là phun ra vài ngụm máu thôi sao! Thế nhưng còn bôi nhọ rằng giáo chủ ta muốn phế hắn! Còn gia chủ nhà các ngươi thế nhưng dám đả thương giáo chủ của chúng ta!! Thật là khinh người quá đáng!!”

Cổ Triển nghe hết lời nói hung ác của Thanh Đằng, hắn chợt nhớ tới lúc ở Vạn Khô Nhai, cái người phong hoa tuyệt đại kia đã rất cẩn thận bảo hộ Tần Phong.

Nguyên lai, lúc trước khi còn ở Cổ gia, Thư Lộng Ảnh không phải vì chán ghét Tần Phong nên mới nhằm vào hắn mà là y đã để ý hắn nên mới cố tình nhắm vào.

Cổ Hoàn nghe Cổ Triển nói xong, sắc mặt thoắt cái trắng bệch, rối loạn không biết làm sao đi vòng vòng trong phòng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu hắn trở về, ta đây chẳng phải là… Chẳng phải là……”

Nghĩ đến những gì mà hắn đang có bây giờ hết thảy sẽ hóa thành hư vô, Cổ Hoàn liền vô cùng sợ hãi.

Cổ Triển khụ vài tiếng: “Sợ cái gì, không phải không trở về nữa là được rồi sao?”

Cổ Hoàn dừng bước chân, nhìn về phía Cổ Triển: “Triển huynh, ngươi là có ý gì?”

“Còn có thể có ý gì? Ngươi hiện tại không phải không thiếu tiền sao, tốn chút tiền gọi người trêи giang hồ quấy nhiễu bọn họ, sau đó thì…”

Cổ Triển làm một động tác cắt cổ.

==============================

Tần Phong qua mười ngày rốt cuộc cũng bị tên đại phu này bức điên.

Lão đại phu nói ông sẽ dẫn độc tố dư thừa trong cơ thể hắn ra, châm cứu, tắm dược, cộng thêm ngày ngày uống thuốc cũng không có hiệu quả gì. Dùng một đống thảo dược không biết là cái gì đâm thành bùn nhão tỏa ra mùi quái dị đắp lên mắt hắn. Tất cả đều không sao…

Chính là! Vì cái gì lại kêu hắn làm mấy cái thể ɖu͙ƈ không thể hiểu được này?!

Thư Lộng Ảnh không biết từ nơi nào tìm được một cành trúc nhỏ, bụp một tiếng vỗ vào trán Tần Phong: “Tiếp tục a! Tiếp theo, vận động nhảy lên!”

Trêи mặt Tần Phong quấn đầy băng gạc buồn cười, biệt nữu đứng giữa nhà.

Thư Lộng Ảnh ôn thanh tế ngữ bắt đầu điếm: “Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu bảy tám…”

Tần Phong khóe miệng giật giật, hai tay chụp lại với nhau giơ lên đỉnh đầu, sau đó đổi bước chân, hai tay lại chụp với nhau…

Hồ ly bên cạnh cười lăn lộn lộ ra cái bụng nhỏ.

Tần Phong rốt cuộc nhịn không được hơi dừng động tác, bước chân nhảy tới, dựa tường lớn tiếng hỏi: “Tập cái này với việc chữa mắt rốt cuộc là có quan hệ gì a?!”

Thư Lộng Ảnh cười nói: “Đương nhiên là có, không tin ngươi hỏi đại phu thử xem.”

Sau đó hắn lại quay sang hỏi đại phu đang đứng ở một bên quan sát: “Đại phu, ngươi cảm thấy ta luyện cái Ngũ Cầm Hí* này có hiệu quả không? Đối với mắt của ta có hữu dụng?”

(*Ngũ Cầm Hí: tương truyền Hoa Đà đã sáng tạo ra bộ Ngũ Cầm Hí(năm loài thú nô đùa) để tập dưỡng sinh. Bộ Ngũ Cầm Hí đã tồn tại và phát triển hơn 1800 năm, gồm năm loài thú là Hổ(cọp), Lộc(nai), Hùng(gấu), Viên(vượn), Điểu(chim). Mỗi hí gồm 2 thức, mỗi thức vài động tác)

Lão đại phu mặt đầy vừa lòng: “Đương nhiên là có hiệu quả tốt rồi, luyện thể ɖu͙ƈ là sinh hoạt căn bản, chiêu thức đơn giản dễ hiểu, có thể cường thân kiện thể, tăng cường thể chất, tự nhiên đối với mắt cũng có chỗ lợi. Ngươi nên luyện thật nhiều Ngũ Cầm Hí a!”

Thư Lộng Ảnh cười đến cong cong đôi mắt.

Ở địa cầu, Ngũ Cầm Hí là của Hoa Đà phát minh ra để tập dưỡng sinh, hơn nữa mỗi buổi sáng đài phát thanh sẽ phát Ngũ Cầm Hí để mọi người tập theo, y nhìn cảnh đại phu dạy Tần Phong luyện theo Ngũ Cầm Hí lại liên tưởng đến chuyên mục tập thể ɖu͙ƈ theo đài nên y liền dứt khoát trực tiếp dạy dỗ Tần Phong như thế nào là tập thể ɖu͙ƈ theo đài…

Nhìn lãnh tụ tương lai của giang hồ ngoan ngoãn nề nếp tập thể ɖu͙ƈ, Thư Lộng Ảnh liền thấy vui vẻ, dạy hài tử gì đó quả nhiên là thú vị ╮(╯▽╰)╭.

#Giáo chủ, người dạy bảo nam chủ đến nghiện như vậy? #

Tần Phong đen mặt, hắn từng có cảm giác Nguyệt Ảnh là mờ ảo như sương đêm không gì chạm tới…

Hắn từng tưởng rằng đối phương là tiên nhân cao cao tại thượng, mờ ảo không thể thân cận, tính tình sẽ dị thường đạm mạc bất cận nhân tình, nhưng đã qua nhiều ngày, Tần Phong từ bản tính ôn hòa thanh nhã của đối phương ngửi ra bản chất ác liệt được ẩn tàn, tuy chỉ là một chút nhưng không phải là không nghe thấy.

Thư Lộng Ảnh thấy Tần Phong muốn tạc mao giống Bạch Miêu thì nhẹ nói: “Nếu không muốn thì thôi vậy.”

Sau khi tiễn đại phu đi thì cũng đã đến giờ cơm rồi, y đi xuống kêu lên mấy món đồ ăn phong phú, lúc trở lại phòng thì nhìn thấy Tần Phong đang ngồi nghiêm chỉnh bên bàn ăn: “Đôi mắt của ta khi nào mới tốt lên?”

Mấy ngày trước thì hắn đã có thể cảm nhận được ánh sáng nhưng Nguyệt Ảnh và đại phu đều nói còn chưa đủ, không cho hắn gỡ băng gạc xuống. Hiện giờ đã qua bảy tám ngày, Tần Phong tựa hồ đoán được Nguyệt Ảnh là đang muốn kéo dài thời gian, mà hắn thì không chờ được nữa.

Hắn cũng đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, nếu Nguyệt Ảnh lại dùng lý do vì hắn nhìn không rõ mà từ chối thì hắn tự nhiên cũng sẽ có biện pháp thuyết phục lại y.

Nhưng mà, lần này Nguyệt Ảnh lại thực sảng kɧօáϊ đáp ứng.

“Đêm nay ngươi cởi băng gạc ra đi, hẳn là đã được rồi.” Thư Lộng Ảnh không biết khi nào đã đứng trước mặt Tần Phong, hương nguyệt quế nồng đậm mà ngắn ngủi làm hắn thoáng quên đi hô hấp.

Đối phương dùng tay sờ sờ đôi mắt quấn đầy băng gạc của hắn, xuyên qua tầng tầng băng gạc, Tần Phong có thể cảm giác được động tác của y rất mềm nhẹ, nỗi giận vì Ngũ Cầm Hí lúc nãy của hắn hiện tại cũng sớm đã quên không còn một mảnh.

“Ân, nếu đôi mắt đã tốt. Ngày mai chúng ta liền thu thập hành lý mà đi thôi?” Tần Phong duỗi tay bắt lấy tay Thư Lộng Ảnh.

Thật mảnh mai, Tần Phong bắt lấy tay Thư Lộng Ảnh, hắn có thể tưởng tượng được nếu hắn thoáng dùng sức thì tay y nhất định sẽ bị bẻ gãy.

Thư Lộng Ảnh không dấu vết rút tay về, ôn hòa trả lời: “Được.”

Y đã kéo dài đủ thời gian rồi, lại kéo thêm thì chỉ sợ làm Tần Phong bực mình thì liền không tốt, chặt lỏng có độ, điểm này Thư Lộng Ảnh hiểu rõ.

“Nguyệt Ảnh, ngươi lớn lên có bộ dáng gì?” Tần Phong đột nhiên mở miệng hỏi, “Khi còn nhỏ ta đã từng gặp ngươi trong mộng, nhưng mỗi lần gặp đều là mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ mặt. Mau nói cho ta biết, ngươi có phải là rất xinh đẹp hay không?”

Thư Lộng Ảnh cười gượng nói: “Còn có thể là bộ dạng gì, hai con mắt, một cái mũi. Bộ dáng bình thường, nếu ngươi thấy qua chỉ một lần thì khẳng định sẽ quên rất nhanh.” Ngẫm lại trêи mặt mình có mặt nạ da người, mang lên thật sự là không thoải mái, chẳng lẽ một năm tới y phải mang cái da chắn gió này suốt sao…

Thư Lộng Ảnh có chút do dự.

“Không quan hệ.” Tần Phong đột nhiên vươn tay sờ lên mặt Thư Lộng Ảnh, “Nếu ngươi lớn lên bình thường, ta cũng sẽ nhớ kỹ bộ dáng của ngươi.”

Thư Lộng Ảnh thân mình cứng đờ, cách lớp mặt nạ mỏng manh y có thể cảm giác được đầu ngón tay nóng rực của Tần Phong.

Ai… Ngươi đúng là người có sinh mệnh tràn đầy a, toàn thân ấm áp, không giống y, dù có nội lực bảo hộ thì nhiệt độ vẫn thấp hơn người bình thường.

Nghe Tần Phong đơn phương hứa hẹn, Thư Lộng Ảnh hơi hơi thở dài, ngươi không phải đã sớm thấy bộ dáng của ta rồi sao? Nếu ngươi biết ta chính là Thư Mặc thì chỉ sợ ngươi sẽ một kiếm bổ chết ta.

Thư Lộng Ảnh nhịn không được mở miệng hỏi: “Nói đến diện mạo, ta nhớ trong Cổ gia có một mỹ nhân, hình như tên là Thư Mặc.” →_→ thành thật tự gọi mình là mỹ nhân như vậy thật không tự nhiên, làm người cũng đừng quá khiêm tốn a.

Tay Tần Phong cứng đờ, cười lạnh: “Thư Mặc, đúng thật là một mỹ nhân.”

Thư Lộng Ảnh bày ra tư thế chăm chú lắng nghe.

“Đáng tiếc có tâm địa độc ác, người như vậy, thật không xứng với cái gương mặt kia.”Ngữ khí của Tần Phong mang theo âm ngoan nói, “Người này cũng là một trong những nguyên nhân để ta trở về Cổ gia, y nhiều lần xuống tay với ta như vậy, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, thù này không báo, sợ là nuốt không trôi.”

Quả nhiên…

Thư Lộng Ảnh không biết là nên cười vì mình có kỹ thuật diễn xuất cao siêu hay nên khóc vì được nam chủ Tần Phong hận đến tận xương a? Đang lúc không biết nên trả lời thế nào thì người đưa cơm cũng đã tới, Thư Lộng Ảnh nhẹ nhõm thở phào đi ra mở cửa.

==============================

Tác giả có lời muốn nói: →_→ Vốn dĩ định viết hơn 4000 chữ, kết quả khúc sau lại là mấy đoạn không đâu, nhưng trước tiên đăng lên cái đã!