Nhị Trọng Ảnh

Chương 93: Yêu mị dưới ánh trăng

Thời điểm Tần Phong nhìn thấy liệt hỏa hừng hực thiêu đốt Trương gia, trong lòng hắn lạnh băng, lập tức gia tốc đuổi qua.

Bên ngoài Trương gia chật ních người, mọi người xách theo thùng nước lớn cùng nhau dập lửa, trêи mặt đất lầy lội ướt đẫm phát họa ra ánh lửa đỏ chót hung tàn cùng khói xám bịt kín Trương gia.

Trương gia lão gia ngồi bệch trêи mặt đất hai mắt ngơ ngẩn nhìn gia nghiệp mấy chục năm gầy dựng cuối cùng lại bị hủy trong chớp mắt, nữ quyến sau lưng đua nhau gào khóc, không biết làm thế nào cho phải.

Đột nhiên trước mặt Trương lão gia xuất hiện một con ngựa lớn, lão còn chưa phản ứng thì người trêи ngựa đã lập tức xoay người xuống, mạnh bạo nắm lấy cổ áo lão, rống to: “Người bên trong đều đã ra ngoài?!”

Trương lão gia ngơ ngẩn, một chữ cũng không phun ra.

Tần Phong bực tức không kiềm chế được, hắn lắc lắc thân mình to lớn của Trương lão gia, một lần nữa rống to: “Ta đang hỏi ông đấy!! Người bên trong đều đã ra ngoài hết rồi có phải hay không?!! Ngươi có nhìn thấy một nam nhân cao cao, dung mạo dễ nhìn, mặc y phục gia phó đi ra ngoài?”

Tần Phong hình dung rất mơ hồ, Trương lão gia bị lắc đến khó chịu, không trả lời, nhìn gia nghiệp một đời của mình bị huỷ hoại, lão tức khắc òa lên khóc lớn, nước mũi nước mắt rơi xuống, Tần Phong vừa ghê tởm vừa bực tức trực ném lão đi.

Tần Phong lại tìm một vài người khác hỏi thăm vài lần nhưng cũng đều không có kết quả, không khí cũng trầm trọng xuống.

Lúc này, đột nhiên có một cô gái xuất hiện trước mắt hắn, vâng dạ hỏi: “Công tử, ta hình như đã gặp qua người trong lời nói của ngươi. Khi đó, mọi người đều bạt mạng chạy ra ngoài, nhưng riêng y lại ngơ ngác đi vào trong lửa lớn, nhìn theo hướng đi của y thì có lẽ là vào một đình viện nào đó, phỏng chừng là có tài sản gì chưa gom kịp nên mới trở về lấy.”

Lời nói của cô gái làm sắc mặt Tần Phong càng ngày càng khó coi, nàng bị hắn dọa cho giật mình, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Ta cũng không chắc đó có phải là người ngươi muốn tìm hay không, chỉ là trêи người y có hương hoa nhè nhẹ, trùng hợp lúc ta lướt qua y cũng nghe được hương hoa, nhưng ta lại không biết đó là hoa gì, hơn nữa ta còn thắc mắc vì sao một đại nam nhân mà lại dùng nước hoa……”

Tần Phong vừa nghe câu này liền xác định người mà cô gái kia nói chính là sư phụ của mình, hắn móc trong túi ra một đống ngân phiếu nhét vào lòng cô gái, cũng không quan tâm gì nữa mà quay đầu chạy vào Trương gia.

Cô gái nhìn đống ngân phiếu trong lòng, thất thanh kêu to: “Công tử, ngươi đừng làm bậy a, bên trong lửa rất lớn đấy, ngươi có nghe thấy không!!!”

Sau khi đã không còn nhìn thấy bóng của Tần Phong nữa, bộ dáng vốn nôn nóng của cô gái nháy mắt biến mất, đối Tần Phong làm mặt quỷ: “Từ lâu ta đã sớm khó chịu với ngươi, vốn dĩ sau này muốn hảo hảo giáo huấn ngươi. Nhưng thấy ngươi là người còn biết tri ân báo đáp, biết lo lắng cho giáo chủ mà hớt ha hớt hải chạy về, không tồi không tồi a.”

Thanh Đằng đem đống ngân phiếu nhét vào trong túi, sau đó vỗ vỗ vài cái, vừa lòng xoay người rời đi. Cũng không nghĩ tới lửa lại lớn như vậy a, Tần Phong chỉ mới có mười lăm tuổi, hắn sẽ an toàn trong trận đại hỏa đó sao? Trong đâu nàng nghĩ đến một chuyện, nếu Tần Phong sợ lửa mà bỏ cuộc, vậy không phải những hy sinh lúc trước của giáo chủ nhà nàng là công dã tràng sao?

……

Tần Phong đoạt lấy thùng nước gần đó xối lên người, sau đó hắn không thèm để tâm gì nữa, một thân một mình xông vào Trương gia.

Bên trong chỉ có tiếng đùng đùng của lửa lớn thiêu thân, nóng rát làm da thịt đỏ bừng chói mắt, nhưng chung quy vẫn không thấy một ai.

Tần Phong che lại miệng mũi điên cuồng chạy đến nơi mà cô gái ban nãy đã diễn tả.

Tần Phong ho khan không dứt, mắt phượng thon dài cũng bị khói đặc nhuộm đến đỏ ửng đầy ánh nước, nhưng vẫn không thấy ai xung quang đây, Tần Phong càng ngày càng nôn nóng.

Đúng lúc này, Tần Phong bỗng nhiên mơ hồ nghe được thanh âm rêи rỉ nhỏ vụn thoát ẩn thoát hiện trong tiếng lửa……

Gác mái bên cạnh bắt đầu sụp xuống, ánh lửa văng tung tóe khắp nơi, Tần Phong cắn răng một cái, kiên quyết chạy đến nơi phát ra âm thanh kỳ lạ đó.

Có câu vạn sự đều do trời định đoạt, đây cũng xem như là trời định đi, nếu đã là trời định thì tránh cũng tránh không khỏi, trốn cũng trốn không thoát.

Trong lòng Tần Phong tràn đầy nôn nóng xuyên qua ánh lửa, trêи người hắn không ít nơi đã bị bỏng do lửa lớn thiêu đốt nhưng hắn tuyệt nhiên không hề để ý đến, trong mắt hắn giờ này chỉ duy có một ý nghĩ là phải mau mau tìm được Nguyệt Ảnh, hiện tại Tần Phong rối rắm lo sợ không ít, hắn thật hy vọng tiếng người phía trước là do sư phụ hắn phát ra, nhưng lại có chút hy vọng là không phải. Tần Phong vội vã chạy đi tìm người mà mình tâm tâm niệm niệm nhưng lại sợ đối phương vì bị thương nên mới rêи rỉ……

Tần Phong theo thanh âm chạy đến, tìm được một cánh cửa lớn, xung quanh đã bị lửa lớn thiêu sạch, trêи cửa lớn cũng đã cháy đen không ít.

Cách cửa lớn vài bước thì tiếng rêи rỉ càng rõ ràng, hắn cũng không kịp nghĩ vì sao thanh âm này lại vừa xen lẫn đau đớn vừa có chút nhu mềm ngọt lịm, một chân đá văng cửa.

Sau một cước đó, tâm hắn nổi lên gợn sóng điên cuồng vì sắp gặp lại Nguyệt Ảnh mà hắn tôn kính, vì lực đá của Tần Phong quá lớn nên khi cánh cửa văng ra thì Tần Phong cũng mất đà mà bổ nhào về phía trước, hắn duỗi tay chống lên mặt đất tránh để bị ngã sấp, thời điểm ngẩng đầu lên, cảnh sắc chung quanh đã hoàn toàn khác, một cảnh tượng mà cả đời hắn cũng không thể nào quên!!!!

Hoa dưới trăng, hai nam nhân y phục bán mở quấn quýt bên nhau, nam tử thân mang hồng sa bọc lấy vòng eo trắng nõn, mái tóc buông dài mờ ảo ẩn trong gió.

Một nam nhân khác trong mắt đã nhiễm đầy ɖu͙ƈ vọng, đôi tay hắn víu lấy hồng sa trêи người nam tử nọ, đôi môi đỏ tươi phát ra tiếng rêи rỉ như nước mùa xuân.

Trong không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt làm người ta cảm thấy choáng váng……

Tần Phong cắn lưỡi lấy lại tỉnh táo, sau đó mở miệng kêu thử một tiếng: “Sư phụ, là ngươi sao?”

Nam tử hồng sa trước mắt ngẩn ra, sau đó xung quanh y hiện lên vô số ngân điệp che lấp mọi vật, đáy mắt y mê mang nhìn quanh bốn phía, tựa hồ là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chốc lát, đêm trăng mờ ảo bắt đầu nứt toạc, hương hoa kỳ lạ cũng biến mất từ bao giờ mà thay vào đó là khói đen vốn có làm người ta không ngừng sặc sụa, khung cảnh lửa lớn bao trùm Trương gia cũng hiện ra trước mắt.

“Phong nhi! Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?!! Không phải ta bảo ngươi đi trước sao?!”

Tần Phong nghe thấy thanh âm tức giận nghiêm khắc của Thư Lộng Ảnh thì ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là sư phụ Nguyệt Ảnh mà hắn tôn kính, trêи người y chỉ còn lại áo trong tuyết trắng, chiếc áo lỏng lẻo hơi hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và bả vai gầy ốm, trêи chiếc cổ trắng nõn cũng lộ ra đóa hoa màu đỏ yêu diễm tựa như vật sống, khuôn mặt bình phàm không có gì lạ mắt giờ phút này cũng mang theo tức giận, nhưng hắn lại không biết vì sao trêи khuôn mặt trắng nõn của y lại nhiễm lên một phần đỏ ửng, con ngươi đen láy cũng mang đầy ánh nước, thanh âm ltức giận cũng yêu kiều lạ thường.

Thư Lộng Ảnh bị Mị Thuật của Vô Diện châm lên chút lửa, tưởng tượng đến cảnh đối phương giả nữ nhân gạt mình, còn dùng Mị Thuật đối phó với mình, Thư Lộng Ảnh liền bực không chịu nổi. Vốn định một chưởng bụp chết đối phương nhưng không biết vì sao hồ ly lại lên tiếng nói: “Ký chủ, mấy cái kỹ năng kia ngươi đều đã luyện đầy nhưng “Nguyệt Hoa Hương” còn chưa có xong đâu. Chi bằng thừa dịp cơ hội này dùng “Nguyệt Hoa Hương” đối phó với Vô Diện, nhanh chóng luyện xong?”

Nếu là ngày thường, Thư Lộng Ảnh khẳng định sẽ cự tuyệt, nhưng lúc nãy y đã nếm qua tư vị của Mị Thuật nên hiểu được nó khó đối phó thế nào, tuy y không trọng sắc ɖu͙ƈ nhưng dù sao y cũng là nam nhân nên muốn một lần trải nghiệm một chút… Vì thế, Thư Lộng Ảnh dùng “Nguyệt Hoa Hương” kết hợp với “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh”, tức khắc đã đem Vô Diện kéo vào vực thẳm vô gian.

Nhưng ai có ngờ đúng lúc này, Tần Phong lại đột nhiên xuất hiện.

Lúc này Thư Lộng Ảnh không có sử dụng dịch dung nên y sợ tới mức quýnh quáng lên, ảo cảnh cũng vì vậy mà nứt toạc, y cự kỳ tức giận giáo huấn Tần Phong.

Mà Tần Phong lại giống như chả nghe thấy gì, lăng lăng nhìn y chằm chằm, làm Thư Lộng Ảnh sợ tới mức cả người có chút cứng đờ, y sợ Tần Phong đã biết cái gì rồi.

Qua lúc lâu, Tần Phong mới mở miệng: “Sư phụ, ngươi không có việc gì thì tốt rồi……”

Dứt lời hắn lập tức quay đầu đi ra cửa lớn, sau đó ‘rầm’ một tiếng đóng lại, lực đạo cực to làm than tro xung quanh bay tán loạn lên.

Thư Lộng Ảnh: “……”

……

Sau khi Tần Phong đóng cửa lại, hắn liền đưa tay lau mũi, sau khi bỏ xuống thì tay đã nhiễm một đạo máu đỏ……

Không biết có phải là đã bị sặc hay không, Tần Phong cảm thấy đầu óc giật giật ẩn đau, nhưng chỉ cần hắn nhắm mắt lại thì bộ dáng yêu mị của nam nhân trong ảo cảnh lại hiện ra.