Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Chương 106: Mơ Một Đời, Một Đời Rất Dài. Mà Trong Mơ, Chỉ Toàn Hình Bóng Em

Chú Tống lái xe chở bọn họ đến Hồ Bạc Duyệt Long rồi quay lại. Hai người xách hành lý đến quầy lễ tân check in, nhân viên niềm nở tươi cười chào hỏi bọn họ: "Cho phép tôi được xác nhận lại, phòng đặt là phòng Bridal Suite (*), người nhận phòng là ngài Bùi và ngài Lạc, có đúng không ạ?"

(*) Bridal Suite: Phòng Suite là hạng phòng cao cấp nhất trong các khách sạn, resort tiêu chuẩn 4 – 5 sao, thường được bố trí ở khu vực có tầm nhìn ngắm cảnh đẹp nhất. Phòng Bridal Suite là dạng phòng Suite chuyên giành cho các cặp đôi mới cưới.

Lạc Hành Vân ngượng ngùng quay mặt đi, Bùi Diễn nở nụ cười, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ: "Đúng vậy."

"Tân hôn vui vẻ~" Nhân viên lễ tân đưa lại thẻ căn cước cho hai người: "Sáng mai sẽ có một phần chè bánh trôi đậu đỏ (*) được mang lên phòng cho quý khách."

(*) Chè bánh trôi đậu đỏ: được khuyến khích dùng để bổ máu và khí huyết Ăn sau đêm tân hôn chắc để lại sức sau khi làm việc vất vả đó các bạn.

Lạc Hành Vân che kín mặt, Bùi Diễn ôm Omega đang ngại ngùng vào trong ngực: "Cảm ơn."

Cất hành lý xong xuôi, thời gian vẫn còn sớm, hai người ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu. Khách sạn Bạc Duyệt nằm ở bên hồ, giữa đêm mùa hè, sóng vỡ như va vào trời cao, gió mát hiu hiu thổi. Dọc theo con đê dài là đèn lồng thả trên hồ, là sân khấu kịch, là những dãy nhà tường trắng ngói xanh. Mặt trăng cao cao giữa bầu trời tỏa ra ánh sáng màu bạc, hai người dắt tay nhau đi dưới bóng cây chuối tây, tâm sự những điều riêng tư.

"Ý mọi người trong nhà là hai đứa mình còn nhỏ, mặc âu phục đi giày da giống mấy đứa bạn học thì không ổn lắm, hệt như trẻ con lên sân khấu chơi trò gia đình vậy. Thế nên mọi người chỉ tổ chức đơn giản trước, nếu sau này chúng ta trưởng thành, có ý tưởng khác, lúc ấy lại tổ chức thêm một lần nữa."

Lạc Hành Vân cũng không để ý đến chuyện này: "Em cảm thấy thế này là đủ rồi, cũng đỡ phức tạp." Cậu không thích những chuyện rườm rà, cảm thấy mọi thứ cứ đơn giản là hay nhất.

Bùi Diễn cũng không nói gì thêm: "Sau này nếu em muốn làm khác đi, thích thế nào cứ nói với anh, anh sẽ lo hết."

Lạc Hành Vân đi nhanh về phía trước rồi xoay người đứng trước mặt Bùi Diễn, đan tay vào tay hắn: "Ồ, vậy anh thích như thế nào, em cũng sẽ lo hết cho anh~"

Bùi Diễn nói: "Thế nào anh cũng thích."

"Anh có biết những người hay nói thế nào cũng được là những người khó chiều nhất không?"

Bùi Diễn thu tay lại, kéo cậu đến gần, đặt một nụ hôn lên trán cậu dưới ánh trăng: "Anh thích đám cưới, nhưng anh sẽ không kén chọn gì cả. Chỉ cần trong đám cưới ấy có nhân vật chính là em, dù là đám cưới kiểu gì anh cũng sẽ tham gia."

Lạc Hành Vân ôm chặt eo hắn: "Em hiểu, hai ta đúng là một đôi cuồng kết hôn nhỉ~"

"Đúng vậy."

Lạc Hành Vân cẩn thận ngẫm nghĩ: "Em từng thấy một đôi vợ chồng rất thú vị. Vào dịp kỷ niệm hôn lễ hàng năm, bọn họ đều sẽ mặc vest và áo cưới, chụp ảnh cùng ảnh của năm trước..." Cậu ngắm nhìn ngón tay Bùi Diễn, sờ ngón áp út, xoay tròn nhẫn Mobius trên tay hắn: "Ảnh cưới lồng trong ảnh cưới, tựa như một vòng đời." (*)

(*) Nhẫn Mobius: là cặp nhẫn được mô phỏng theo dải Mobius. Dải Mobius này có đặc tính khá thú vị là nếu vẽ một đường bắt đầu từ 1 điểm ở giữa dải Mobius, sẽ gặp lại chính nó nhưng ở phía bên kia dải này. Nếu tiếp tục đường vẽ sẽ gặp lại điểm bắt đầu và nó sẽ có độ dài gấp 2 lần chiều dài của dải ban đầu. Vì vậy, nhẫn cưới Mobius tượng trưng cho sự chung thủy, luôn hướng về nhau, dù có đi bất kì nơi đâu chúng ta cũng sẽ gặp lại.

Bùi Diễn đắm chìm trong ánh mắt cậu: "Váy cưới à? Anh thích lắm."

Lạc Hành Vân cười ha ha, ngã vào lồng ngực hắn: "Không được, anh không được thích!"

Bùi Diễn đứng đắn, ra vẻ nhún nhường: "Trước mặt em, anh sẽ kiên định nói mình không thích, sau đó sẽ trộm thích trong lòng."

"Ai mà ngờ anh lại là kiểu người như này chứ hả, Chủ tịch Bùi." Lạc Hành Vân nhảy lên lưng hắn: "Phạt anh cõng em về~"

Bùi Diễn quen tay hay việc đỡ lấy chân cậu: "Mệt à?"

"Không mệt, nhưng lát nữa còn phải làm chuyện khác." Lạc Hành Vân tựa lên cổ Bùi Diễn, cắn nhè nhẹ lên tuyến sinh dục của hắn.

Bùi Diễn không nói gì, nhưng bước chân rõ ràng nhanh hơn hẳn.

Về đến phòng, Bùi Diễn lập tức thả Lạc Hành Vân vào bồn tắm: "Em tắm trước đi."

"Anh muốn tắm cùng không?" Lạc Hành Vân đá mắt, trúc trắc quyến rũ Bùi Diễn, nắm chắc chiến thắng trong tay.

"Mọi ngày em đều tắm qua loa, dội chút nước liền đi ra, anh biết hết đấy." Bùi Diễn vô tình, vặn vòi nước nóng, để dòng nước bao phủ lấy đầu cậu: "Hôm nay anh vô cùng hi vọng em có thể nể tình ngày cưới trọng đại này, cẩn thận tắm rửa trong nửa tiếng."

Lạc Hành Vân vô tội duỗi chân: "... Em sạch lắm! Em là một Omega mềm mại thơm tho!!! Cái tên cuồng sạch nhà anh muốn ép em phải chết thì có! Tuy lần nào em cũng tắm nhanh, nhưng một ngày em tắm tận hai lần đấy!"

"Tắm đi." Bùi Diễn nhỏ tinh chất pheromone của mình vào bồn tắm, bật nhạc, cất áo choàng tắm của khách sạn đi, treo áo choàng mang theo lên, sau đó hẹn giờ 30 phút cho Lạc Hành Vân rồi quay người rời đi.

Lạc Hành Vân quấn khăn tắm trên đầu, tắm đủ 30 phút rồi mới ra ngoài, cả người lười nhác, xương cốt như mềm nhũn ra. Cậu khoác áo choàng tắm mềm mại trắng như tuyết, chân mang dép lê đi về phía giường, Bùi Diễn đang ở đó chỉnh sửa ảnh chụp. Cậu nhìn thoáng qua, phần lớn đều là ảnh chụp kỷ niệm ba năm cấp 3. Đa phần là ảnh của cậu, phần còn lại là ảnh các bạn cùng lớp, ảnh phong cảnh các loại. Bùi Diễn tự chỉnh lại theo trình tự.

"Vì sao bức này lại ở đầu?" Lạc Hành Vân chỉ vào bức ảnh đầu tiên.

Trong ảnh không có bất kỳ ai, chỉ có một bàn tay đang cầm một cốc trà sữa, cậu nhận ra đây là tay Bùi Diễn, bóng người trên mặt đất cũng rất giống hắn.

Ở cổng sau của trường có một cửa hàng trà sữa Uyên Ương (*), rất đắt hàng, nhưng Lạc Hành Vân chưa từng thấy Bùi Diễn uống trà sữa bao giờ. Hắn không thích đồ ngọt, khẩu vị thiên về thanh đạm.

(*) Trà sữa Uyên Ương: là món trà sữa đặc trưng của Hong Kong, được pha chế với một nửa là cà phê, nửa còn lại là trà sữa.

Bùi Diễn hỏi: "Em còn nhớ lần em giúp anh đánh Hạc Vọng Lan không?"

"Đương nhiên."

"Anh đi ra nhưng không tìm thấy em, nên chạy đi uống một cốc trà sữa."

Lạc Hành Vân *insert meme anh da đen hỏi chấm*: "Vì sao?"

(*) Meme anh da đen hỏi chấm:

"Tâm trạng lúc ấy rất tốt, muốn uống cái gì đó ngọt ngọt." Bùi Diễn nói với vẻ đương nhiên: "Cũng tại chỗ đó, anh là mỹ nhân được anh hùng là em cứu một lần. Lúc ấy anh mơ màng cảm nhận được người cứu mình lần nữa chính là em, vậy nên anh rất vui."

Lạc Hành Vân trách hắn: "Đáng lẽ anh phải mời em chứ!"

"Vốn muốn mời em mà, nhưng em chạy nhanh quá." Bùi Diễn bất đắc dĩ lắc đầu: "Sau này chẳng phải cũng thường xuyên mời em rồi hay sao?"

Lạc Hành Vân nghĩ đến chuyện từ sau khi chính thức hẹn hò, mỗi ngày đều được thưởng thức đủ loại đồ ăn ngon, khoan hồng độ lượng tha thứ cho hắn: "Được rồi... Thế bức này là ở đâu?"

Loading...

Cậu cầm lấy bức thứ hai, nhìn giống như ảnh chụp lúc cậu đang đợi xe buýt. Khi đó cậu ăn uống không đầy đủ, mái tóc khô vàng ủ rũ giữa màn mưa, rất dễ nhận biết.

"Lúc ấy chúng ta vô tình gặp nhau tại khoa ABO, khi đi ra khỏi bệnh viện Số 1, anh bắt gặp em đang đợi xe buýt. Vì biết em có khả năng là Omega nên anh rất vui." Lạc Hành Vân cảm thấy có một bàn tay to lớn đang xoa đầu mình: "Khi ấy có phải rất khó để vượt qua, đúng không?"

Lạc Hành Vân cũng không che giấu sự thất vọng trong quá khứ của mình: "Gia đình xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa em vẫn luôn cho rằng mình là một nam sinh bình thường. Cảm giác lúc ấy chẳng khác nào trai thẳng đột nhiên biến thành gay, không thể chấp nhận sự thật. Nhưng đến hôm sau, mọi chuyện cũng tốt hơn, phải nghĩ thông thôi vì đâu thể làm trái quy luật tự nhiên được."

"Tự làm công tác tư tưởng tốt vậy à? Phí mất một gói Cripsy Shark của anh rồi."

Lạc Hành Vân: "Sao cơ?"

Cậu cẩn thận nhớ lại, đúng là ngày hôm sau đến trường có thấy một ít đồ ăn vặt trong ngăn kéo. Nhưng vì Cripsy Shark là "tiền tệ" của nhóm tự kỷ, nên có lẽ cậu vừa thấy đã ăn luôn, không nghĩ gì nhiều.

Bùi Diễn ôm cậu vào trong ngực: "Cơ thể Omega có nhiều bất tiện, nhưng anh sẽ chăm sóc em, đừng sợ."

"Em không sợ." Lạc Hành Vân ngẩng đầu hôn lên má hắn: "Em là Omega mới có lợi chứ, ít nhất trong việc chúng ta ở bên nhau, lấy giấy đăng ký kết hôn cũng tiện hơn nữa~"

Bùi Diễn "ừ" một tiếng, đưa một bức ảnh thuần phong cảnh cho cậu xem: "Đoán xem đây là gì?"

Ánh mặt trời chiếu sáng một mặt bàn gỗ, bài tập được mở ra, bút máy đặt giữa chồng bài tập, máy khuếch tán tinh dầu phun sương đặt bên cạnh. Bên khung cửa sổ, cỏ đồng tiền (*) nổi trên chiếc bình tròn trong suốt, những chú cá nhỏ tung tăng bơi lượn giữa những đốm sáng.

(*) Cỏ đồng tiền:

Lạc Hành Vân rất quen thuộc với khung cảnh này: "Đây là nhà anh, bàn học của anh."

Bùi Diễn khen ngợi cậu: "Em đoán xem là lúc nào."

Lạc Hành Vân quay đầu lại, vẻ mặt như chú mèo nhỏ: "Đây là đề thi Địa lý đấy à? Dựa vào góc chiếu sáng của mặt trời để tính xem là mùa nào?"

Bùi Diễn lắc đầu: "Lúc chụp bức ảnh này, anh đang gọi điện cho em."

Lạc Hành Vân "ôi chà" một tiếng: "Lúc ấy tâm trạng anh tốt lắm nhỉ~"

"Không tốt chút nào, đêm trước đó, giá trị SAN của anh vừa giảm, không kiềm chế được." Bùi Diễn quấn chặt ngón tay cậu: "Là đêm tại nhà Hạc Vọng Lan."

Lạc Hành Vân lập tức hiểu ra.

"Nhưng buổi sáng gọi điện cho em xong, tâm trạng của anh lại tốt hơn hẳn. Bởi vì lúc đó anh có cảm giác em rất kích động."

"Đâu chỉ là kích động, mới sáng sớm đã thấy đầu bếp của Hành Vận mang gà hoa tiêu tới, em hoảng quá trời. Đã vậy anh còn điên cuồng trêu ghẹo em nữa..." Lạc Hành Vân hung hăng nhéo eo hắn: "Suốt ngày chỉ biết đùa giỡn em."

"Anh đặc biệt thích em như vậy. Chỉ nói một câu mà em đã luống cuống tay chân, mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn cãi cứng lắm." Bùi Diễn ôm cậu, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao: "Có phải từ lúc ấy em đã bắt đầu thích anh rồi không?"

Lạc Hành Vân "hừ" một tiếng: "Em thích cẩu ấy."

Bùi Diễn gác cằm lên vai cậu, hỏi: "Phải vậy không?"

Lạc Hành Vân: "Anh thì có tác dụng gì chứ? Chẳng "gâu" được lấy một tiếng, đúng là không có mắt nhìn."

"Rốt cuộc ai mới là chú chó con gâu gâu chứ?" Bùi Diễn không chút hoang mang mở cho cậu xem bức ảnh tiếp theo: "Em xem lúc ấy tóc mình có giống chó Old English Sheepdog (*) không?"

(*) Old English Sheepdog:

Lạc Hành Vân liếc mắt nhìn lại thời kỳ lịch sử đen tối của mình, cậu đứng giữa sân thể dục, xoa thắt lưng, trao đổi cùng Hoắc Tư Minh và Thích Vũ, sau lưng là một Omega xinh đẹp đang tập yoga. Cậu kéo cao khóa áo đồng phục, cổ áo dựng thẳng, tóc mái phủ xuống, không nhìn thấy mặt. Cậu và nhóm bạn của mình đều chung một phong cách, những nam sinh cao gầy vô cùng phổ thông, không ăn diện, có hơi luộm thuộm.

Lạc Hành Vân muốn cướp lấy ảnh xóa đi.

Bùi Diễn chơi xấu giơ tay lên cao.