Nhiễm Phải Pheromone Của Em

Chương 107: Ngoại Truyện 1 Chồng Em Mãi Mãi Là Chồng Em

【Tuyến thời gian tiếp tục vào lúc cả hai đang đi du học như chương kết của chính văn】

Lạc Hành Vân kết thúc một ngày làm việc, lê tấm thân rã rời về nhà. Thấy cậu, Bùi Diễn lập tức tiến đến, quấn lấy, ôm ôm cọ xát từ cổ đến hai má, lại từ hai má sang đến tai, cọ đến khi cả người cậu ngập tràn mùi hương của hắn. Khi ấy, Bùi Diễn mới kéo Lạc Hành Vân tới bàn, đưa cơm canh nóng hổi cho cậu. Lạc Hành Vân vốn mệt gần chết, vừa khôi phục một chút sinh lực đã bị ném vào bồn tắm, sau đó Bùi Diễn lại ấn cậu lên giường kẽo cà kẽo kẹt. Một ngày cứ như vậy kết thúc.

Lạc Hành Vân vô hồn nằm trên giường, cảm thấy gần đây đời sống sinh hoạt của mình đều diễn ra như thế này: đến trường, tan học, ăn cơm, tắm rửa, ngủ say… Thật là nhàm chán quá đi~

Tuy có hơi lặp lại nhưng tốt xấu gì cuộc sống của cậu còn có chút màu sắc, ngược lại, dường như Bùi Diễn chỉ làm tổ trong nhà cả ngày.

Lạc Hành Vân không khỏi nghĩ tới mấy video về thú cưng trên mạng: sau khi chủ nhân rời nhà, chú cún nhỏ liền ngơ ngác nằm cạnh cửa chờ chủ về. Mỗi lần bên ngoài có tiếng bước chân, cún con đều vểnh tai, vẫy đuôi, nhưng hầu như lần nào cũng nghe nhầm. Có khi nào Bùi Diễn cũng như vậy, tới tới lui lui suốt một ngày, khi vừa thấy cậu về nhà lập tức nhào tới cọ cọ. Dù là đàn ông con trai, lúc xem mấy video ấy, Lạc Hành Vân vẫn rưng rưng nước mắt.

Cậu không nhịn được ôm chặt lấy Bùi Diễn đang say ngủ vào lòng. Haizz, lão Bùi mới đến, chưa quen với cuộc sống, mỗi ngày đều rúc ở nhà làm vợ hiền, có khi nào nảy sinh vấn đề tâm lý gì không?

Mình phải ở bên hắn nhiều hơn, dẫn hắn ra ngoài nhiều hơn…

Lạc Hành Vân đã quyết tâm, cẩn thận vạch ra “kế hoạch cổ vũ Alpha của gia đình ra khỏi nhà hòa nhập với xã hội”. Hôm sau, vừa ngủ dậy cậu đã nói với Bùi Diễn: “Gần nhà mới mở một quán ăn được lắm, giữa trưa em mời anh ra ngoài ăn cơm~”

Bùi Diễn đang định ra ngoài chạy bộ có phần bất ngờ: “Em không bận gì chứ?”

Lạc Hành Vân: “Không không không, hôm nay em xin nghỉ nửa ngày để ở với anh rồi.”

Mới sáng sớm đã được vợ hứa hẹn, Bùi Diễn vui vẻ ra khỏi cửa.

Gần nhà mới mở một nhà hàng Quảng Đông, nghe nói ăn rất đúng điệu, cực kỳ nổi tiếng. Lạc Hành Vân gọi điện đặt hai chỗ, không ngờ phòng thí nghiệm đột nhiên có việc, giữa trưa đến muộn.

Phục vụ cao giá trả lời: “Chỗ của ngài đã bị hủy bỏ.”

Lạc Hành Vân khó lắm mới có dịp mời Bùi Diễn đi ăn, giờ lại đổ bể. Thấy Bùi Diễn đã sắp đỗ xe xong, cậu chắp tay thành chữ thập, cầu xin: “Có thể sắp xếp giúp tôi không? Tôi chỉ đến muộn mười lăm phút thôi…”

Phục vụ đáp: “Xin lỗi ngài, đây là quy định, ông chủ của chúng tôi không thích những người không đúng giờ.”

Lạc Hành Vân oán thầm không biết ở đây đang mở nhà hàng hay đang kết bạn nữa. Cậu mở ví ra, lén lút rút một ít tiền mặt, đung đưa trước mặt nhân viên phục vụ: “Thêm tiền cũng không sao, tôi chỉ muốn hai chỗ thôi, bé chút cũng không có vấn đề gì. Chồng tôi là một Alpha giá trị A cao, tính tình không tốt, nếu lát nữa không ăn được cơm, rất có thể anh ấy sẽ đánh người!”

Loading...

Phục vụ: “…”

Bùi Diễn đẩy cửa vào, nhìn Lạc Hành Vân, lại nhìn nhân viên phục vụ, thản nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Lạc Hành Vân sợ hắn biết chuyện buổi hẹn hò vốn đang tốt đẹp lại bị đổ bể, vội xoay người đẩy Bùi Diễn rời đi: “Nhà hàng quảng cáo rõ rầm rộ nhưng khi xem thử trà bánh của bọn họ em lại thấy cũng chẳng đạt chuẩn lắm đâu! Bên trên còn có ruồi bọ, vệ sinh không đạt tiêu chuẩn, chúng ta nhanh đổi sang chỗ khác thôi.”

Nhân viên phục vụ đứng bên cung kính nói với Bùi Diễn: “Ông chủ, vị khách này đang gây sự.”

Lạc Hành Vân: “…?”

Cậu liếc mắt về phía Alpha: “Anh mở nhà hàng này sao?”

Bùi Diễn kéo cậu vào phòng riêng, gọi mỗi món một phần: “Ngày nào em cũng than thở ăn không quen cơm Tây nên anh mới mở một nhà hàng, việc buôn bán cũng không tệ lắm.”

Lúc đầu hắn chỉ tự làm ở nhà, nhưng có một số nguyên liệu phải đặt riêng, vừa mất thời gian lại tốn công sức, vậy nên Bùi Diễn chọn cách đơn giản, mời đầu bếp về mở một nhà hàng. Như vậy, khi nào hắn thích thì tự xuống bếp, không thích thì đặt ngoài, Lạc Hành Vân vẫn có đồ để ăn.

Bên này có không ít người Trung Quốc nên mở nhà hàng đồ Hoa tương đối lời. Lạc Hành Vân không để ý tới tiền, nhưng là một Alpha, Bùi Diễn vẫn rất quan tâm tới việc chi tiêu trong nhà, chuyện đầu tư này cũng xem như là gây dựng sự nghiệp nuôi gia đình.

Trà và món điểm tâm kiểu Quảng Đông được mang lên, Lạc Hành Vân cẩn thận đánh giá vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Diễn: “Anh mở lúc nào vậy? Sao em chưa từng nghe anh nói gì?”

“Anh có thông báo rồi, ngay khi em diễn giải lý luận M trên bảng trắng. Lúc khánh thành còn muốn mời em tới cắt băng, nhưng hôm đó em đi nghe giảng.”

“… A.” Lạc Hành Vân chọc chọc canh gà nấm tâm trúc: “Vậy… anh mở nhà hàng có thuận lợi không?” (*)

(*) Canh gà nấm tâm trúc: nấm tâm trúc hay nấm lưới trắng hoặc nấm nữ hoàng là một trong những loại nấm quý hiếm nhất thế giới. Nấm tâm trúc là một loại thực phẩm cao cấp, có nhiều lợi ích cho sức khỏe con người.

Bùi Diễn xoa đầu cậu: “Buôn bán nhỏ thôi, không cần bận tâm.”

Lạc Hành Vân uống quá nửa bát canh vẫn chưa hết giận: “Lão Bùi, em cảm thấy mình không quen biết anh.”

Mở nhà hàng là một chuyện trọng đại, vậy mà cậu lại không hề biết gì, không nhúng nửa ngón tay tham gia, thậm chí còn cho rằng Bùi Diễn làm tổ ở nhà cả ngày, đúng là mang tiếng vợ chồng. Cậu cắn đũa, tức đến mức biến thành cá nóc, chủ yếu là giận chính bản thân mình.

Khi ra ngoài ăn cơm, Bùi Diễn và Lạc Hành Vân không bao giờ ngồi đối diện mà luôn ngồi cạnh nhau. Lúc này, Bùi Diễn vươn tay chọc lên má cậu: “Thật sự là một chuyện nhỏ thôi, anh không quá bận tâm nên mới không nói. Giai đoạn trước lúc chuẩn bị có chút bận, nhưng giờ thuê được quản lí rồi, anh cũng không tới nữa.”

Lạc Hành Vân tiện đà bị chọc, mượn thế ngã vào vai hắn, cọ cọ: “Anh còn “việc nhỏ” gì giấu em nữa?”

“Không có.” Bùi Diễn hôn trán cậu: “Nếu em rảnh, anh sẽ nói cho em hết.”

“A, em cũng muốn rảnh, nhưng cuối tuần còn có bài presentation.” Lạc Hành Vân ngã ra ghế: “Người em muốn làm chung lại không muốn làm với em!”

“Em muốn tìm ai?”

“Nói ra anh cũng không biết…”

Bùi Diễn hạ vai, khiến đầu Lạc Hành Vân đang dựa trên vai hắn cũng hẫng một nhịp. Cậu chán nản kể: “Nielsen… Em quan sát cậu ta nửa học kỳ, phương hướng và lập trường nghiên cứu của cậu ta rất hợp với em, nhưng cậu ta cũng có nhóm riêng của mình.”

Bùi Diễn gọi phục vụ vào đóng gói một phần há cảo tôm. Sau khi cơm nước xong xuôi, hắn dẫn Lạc Hành Vân tới chào hỏi bà Bird sống ở góc phố. Hắn chỉ vào Lạc Hành Vân, giới thiệu: “Đây là vợ cháu.”

Bà Bird ngạc nhiên mừng rỡ chào cậu, Lạc Hành Vân chưa từng đi qua con phố này nên không biết gì về bà, tặng há cảo tôm xong liền ngoan ngoãn đứng bên cạnh Bùi Diễn, nghe hai người nói chuyện.

Trò chuyện một hồi, Bùi Diễn nói: “Vợ cháu và cháu bà học cùng một lớp, vợ cháu rất muốn làm bài presentation lần này cùng cậu ấy nhưng lại xấu hổ không dám nói, bà có thể giúp bọn cháu chuyển lời không ạ?”

Bà Bird: “Không vấn đề gì~”

Xế chiều hôm đó, Lạc Hành Vân nhận được lời mời vào nhóm của nam thần.

Vì sao vòng bạn bè của một người luôn ở nhà như Bùi Diễn còn rộng hơn cậu chứ?!

Lạc Hành Vân nhìn Bùi Diễn đang đọc sách trong phòng trà: “… Rốt cuộc anh còn có bao nhiêu “việc nhỏ” chưa nói với em hả?”

Bùi Diễn hết sức chăm chú pha trà đọc sách, không trả lời.

Lạc Hành Vân đi tới bỏ tai nghe của hắn ra, Bùi Diễn ngẩng đầu lên, không hiểu chuyện gì. Trong tai nghe còn vang ra những âm uốn lưỡi khủng bố.

Tim Lạc Hành Vân giật thót: “Anh học tiếng Đức làm gì thế?”

Bùi Diễn lật bìa sách: “Anh đang đọc “Hiện tượng học tinh thần” bản gốc.”

Lạc Hành Vân “rầm” một phát, quỳ xuống tấm đệm mềm trước mặt hắn: “Lớp trưởng, vì sao trước mặt anh, em mãi mãi chỉ là một học tra.”

Bùi Diễn: “Phu nhân miễn lễ.”

Lạc Hành Vân chẳng những không miễn lễ mà còn lết về phía trước, ghé lên đùi hắn, hai mắt long lanh nhìn Bùi Diễn.

Alpha buông quyển sách xuống, lông mày thon dài nhướn lên: “Sao nào?”

Trên cửa sổ bày cây xanh mà Alpha trồng, bình gốm sữa màu macaron trồng sen đá và cây trầu bà. (*) Ánh mặt trời xuyên qua phiến lá hắt trên mặt hắn, khiến Lạc Hành Vân thất thần: “Anh học triết học sao?”

(*) Bình màu macaron:

Cây trầu bà:

“Sở thích cá nhân, đang đọc thêm thôi.”

Nước miếng Lạc Hành Vân như sắp chảy xuống.

Bùi Diễn đóng sách lại, mũi chân trần cọ vào quần cậu: “Sao nào, Hegel (*) làm em có cảm giác à?”

(*) Georg Wilhelm Friedrich Hegel là một nhà triết học người Đức. Cùng với Johann Gottlieb Fichte và Friedrich Wilhelm Joseph Schelling, Hegel được coi là người sáng lập ra chủ nghĩa duy tâm Đức.

“Không mà~” Lạc Hành Vân ôm chặt đùi hắn, không cho Bùi Diễn lộn xộn: “Em chỉ muốn tâm sự một cách bình thường với anh, cảm nhận sự ưu tú của anh, đừng để cuối cùng lại thành lăn giường, chúng ta không thể chỉ có quan hệ thể xác được!”

Bùi Diễn biếng nhác tựa ra sau, ngón tay thon dài đặt lên mặt cậu: “Anh lại cảm thấy như vậy rất tốt.”

Đầu Lạc Hành Vân hiện ra vô vàn dấu chấm hỏi, không vừa lòng cọ eo Bùi Diễn: “Có phải có em hay không cũng không có gì khác biệt, có phải anh có Omega khác không?”

Bùi Diễn lắc đầu: “Anh dễ nuôi lắm, ở một mình vẫn rất tốt.”

Trái tim Lạc Hành Vân tan nát, lời nói này thật tàn nhẫn! Độ độc ác tương đương với việc hắn có Omega khác!

Alpha nhìn đôi mắt mất đi ánh sáng của Omega, nghiêng người, khẽ nâng cằm cậu lên: “Nhưng vẫn muốn mỗi ngày được em cho một cái ôm.”

Lạc Hành Vân: “…”

Cuối cùng, tuy không lăn thẳng lên giường, nhưng ngày nào cậu cũng phải “điểm danh” ở trong phòng sách, Bùi lão cẩu thật là đáng giận!

Nhưng được cái, Lạc Hành Vân không bao giờ phải lo Bùi lão cẩu sẽ cô đơn chiếc bóng khi ở nhà. Dù sao sau khi xem xong “Hiện tượng học tinh thần”, hắn còn định xem luôn cuốn “Tư bản” nữa mà.

Sau đó, khi cả hai đã nằm trên giường, Bùi Diễn mới lên tiếng nhắc nhở: “Anh hiểu em rất bận, nhưng em cũng nên kiểm tra hòm thư thường xuyên, đối chiếu hóa đơn, chứng từ của gia đình. Toàn bộ thu chi của cửa hàng đồ ăn Trung Quốc đều được ghi vào bảng kê, ngoài ra còn có bất động sản, vàng, cổ phiếu và tiền lãi từ việc đầu tư. Bảng kê tháng trước anh gửi cho em hơn hai tuần rồi, nhưng đến hôm nay vẫn chưa hề được em xác nhận.”

Lạc Hành Vân quấn chăn mỏng, ngón tay vẽ vòng vòng lên ngực Bùi Diễn, tự hỏi vì sao nhà bọn họ phải đối chiếu sổ sách hàng tháng, còn phải xác nhận đã nhận được thư?!

Cậu xem bảng kê mỗi tháng một lần, chẳng những có thu chi mà còn có cả biểu đồ tròn, chi tiết, trực quan hơn cả presentation của cậu. Tháng sau là ngày bọn họ sang đây vừa tròn một năm, Bùi Diễn gửi thư trước tận một tháng, nhắn cậu chừa ra một tối rảnh rỗi để nghe hắn báo cáo tình hình tài chính năm qua, địa điểm là studio ở dưới tầng hầm, đệt mợ.

Lạc Hành Vân thật muốn viết hai chữ “chuyên nghiệp” lên ngực Bùi Diễn.

Alpha nhéo vai cậu như đang cảnh cáo: “Anh không tin em lờ luôn cả thư của ông chủ. Mau thêm anh vào danh sách ưu tiên.”

Lạc Hành Vân: “… Được rồi.”