Nhiễu Giường Làm Trúc Mã

Chương 17: 17 Gặp Mặt Phải Gọi Hoài Vương Phi

Lai Phúc sau khi trở về, vốn còn đang nghĩ có nên đem chuyện phát sinh ngày hôm nay tại thư cục nói cho Tiểu hầu gia nhà hắn, thế nhưng tiểu hầu gia nhà hắn tựa hồ phải bận rộn những chuyện khác, tiếp nhận bạc liền đẩy hắn đi chỗ khác.

Lai Phúc vừa nghĩ, ngược lại cũng không phải đại sự gì, liền đem chuyện này nuốt xuống.

Theo bước chân Lý Ấu Khanh, Thẩm Trúc ở bên trong một gian bao sương của quán rượu gặp được Chu Đoan.

Thẩm Trúc đang muốn hỏi Chu Đoan có chuyện gì, không nghĩ tới Chu Đoan vừa thấy Thẩm Trúc, lập tức quỳ xuống, nhấc tay lên trán làm một cái quỳ lạy đại lễ, trịnh trọng lạ thường: "Ty chức bái kiến Hoài Vương phi!"

"! " Thẩm Trúc, "Đầu óc ngươi bị lừa đá à?"

Chu Đoan nghe vậy lườm một cái, phủi phủi trên người mà đứng lên bất đắc dĩ nói: "Hỏi nam nhân của ngươi đi.

"

Lý Giác lại lên cơn điên gì?

Chu Đoan tìm một chỗ ngồi xuống, chậm rãi rót một chén nước cho chính mình, đè nén lửa giận trong lòng, nhìn như ôn hòa nhã nhặn đối Thẩm Trúc chậm rãi nói: "Ngày hôm trước, ta ở nhà ngủ đang ngủ ngon giấc.

Kết quả Hoài Vương điện hạ thân mến nhà ngươi đột nhiên gọi người đem ta trói đến Hình bộ, biết vì sao bị mang đến không?"

"ặc! " Thẩm Trúc cảm giác không tốt lắm, chầm chậm lắc đầu nói, " vì sao?"

"Bởi vì ngươi!" Chu Đoan tại chỗ liền bùng nổ, "Bởi vì ngươi là người của Hoài Vương! Ta sau này không thể đơn độc cùng ngươi gặp mặt! Cũng không thể gọi ngươi Tiểu Trúc Tử!"

Chu Đoan căm phẫn sục sôi hướng về phía Thẩm Trúc lên án Lý Giác cực kỳ bi thảm: "Ta sau đó thấy ngươi nhất định phải có người thứ ba ở đây, gặp mặt phải gọi Hoài Vương phi, hành tam bái chín dập đầu đại lễ.

Nếu không hắn liền muốn dùng cái danh đại bất kính mang ta đi Hình bộ.

"

Thẩm Trúc: "! "

Nha, nguyên lai là Lý Thức Ngọc đầu óc bị lừa đá.

Kia không sao rồi, dù sao Lý Thức Ngọc đầu óc không có một ngày nào là bình thường.

Bất quá Chu Đoan mạo hiểm chịu tội đại bất kính đến gặp Thẩm Trúc cũng không chỉ là cùng Thẩm Trúc phun tào Lý Giác, lải nhải lên án đủ rồi, Chu Đoan cũng khôi phục bộ dáng nghiêm nghị nói: "Hoàng đế hạ lệnh để ta đi Tây Bắc.

"

"Ba" một tiếng, chén nước vừa mới đổ đầy trà trong tay Thẩm Trúc liền rơi xuống đất, bàn tay trắng trẻo chẳng mấy chốc nổi vệt đỏ do nước nóng tạo ra.

"Tiểu hầu gia.

"

Lai Phúc bị Thẩm Trúc doạ sợ hết hồn, lập tức lấy khăn tay ra lau tay cho Thẩm Trúc.

Thẩm Trúc dường như bản thân không cảm thấy nóng, nhíu mày lại hỏi: "Nói lúc nào?"

Chu Đoan: "Sáng nay.

"

Thẩm Trúc hít một hơi dài, lại từ từ phun ra, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại, lén lút cắn chặc hàm răng.

Chu Đoan nhìn thần sắc Thẩm Trúc không đúng, hỏi Lai Phúc: "Tiểu Trúc Tử đây là làm sao?"

Lai Phúc cúi đầu thay Thẩm Trúc sát tay, lén lút ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái thần sắc Thẩm Trúc, mới thấp giọng nói: "Bệ hạ muốn để tiểu hầu gia nhà ta đi Xu Mật Viện.

"

Chu Đoan nghe xong cũng kinh sợ, bật thốt lên: "Hoàng thượng làm đến quyết tuyệt như vậy?"

Thẩm Trúc nói không ra lời, cực lực ổn định tâm trạng.

Chuyện này, hoàng đế làm đích xác rất quyết tuyệt.

Năm đó Tây Bắc chiến sự khốc liệt cũng là bởi vì kinh thành an bài xảy ra vấn đề, đây là kết luận nghẹn trong lòng Thẩm Trúc bấy lâu moi chẳng ra.

Hiện tại Chu Đoan đi Tây Bắc, coi như là vì không muốn cho Chu Đoan lặp lại vết xe đổ của mình, Thẩm Trúc buộc phải đi Xu Mật Viện.

Cho nên Hoàng đế đây là đang trá hình ép y.

Ép y không thể không đi.

Nhưng để Thẩm Trúc tâm nguội lạnh chính là, ép y vào ván cược của Hoàng đế, chính là dùng lòng trung nghĩa của y.

Có thể làm ra quyết định này, nói rõ Hoàng đế vô cùng hiểu rõ Thẩm Trúc.

Thẩm Trúc nếu không phải trung, chính là có thể không hề lay động mà nhìn ngọn lửa chiến tranh thiêu cả bầu trời Tây Bắc; Thẩm Trúc nếu không phải nghĩa, mệnh lệnh Chu Đoan đi Tây Bắc cũng không mảy may ảnh hưởng tới Thẩm Trúc.

Nếu muốn cái quyết định này có hiệu quả, đánh cược chính là lòng trung nghĩa của Thẩm Trúc.

May mà, Thẩm Trúc đầy đủ trung nghĩa.

Cho nên, Hoàng đế cũng có thể toại nguyện lấy Thẩm Trúc trung nghĩa để uy hiếp.

Thực sự là!

Thẩm Trúc tự giễu nở nụ cười, y cảm thấy được bản thân mình đêm hôm qua trằn trọc trở mình cả đêm lại như trò cười.

Hôm qua sau khi Thẩm Trúc từ trong cung trở lại, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.

Toàn bộ suy nghĩ không chịu khống chế mà nghĩ đến tình hình chiến sự Tây Bắc thế nào rồi, suy nghĩ nếu như là y cần phải bố trí sắp xếp ra sao.

Có một số việc là khắc vào trong xương, gạt không đi cũng không thể quên được.

Tỷ như Thẩm Trúc, y từ nhỏ là thuộc về Tây Bắc, thuộc về chiến trường.

Mặc dù là ngủ đông mười năm, mặc dù là y biết cần phải từ chối yêu cầu của Hoàng đế, nhưng y vẫn là không nhịn được suy nghĩ.

Ban đêm Thẩm Trúc mơ một giấc mơ, giấc mơ thấy mình hai chân kiện toàn rong ruổi chiến trường, giấc mơ thấy mình phong quan phong tước thành công mà về, mơ thấy Lý Giác chờ đợi hắn trở về trút hết chuyện xưa, mỗi một chuyện đều tốt đến mức như một giai thoại.

Sau đó chỉ nháy mắt, ánh đao bóng kiếm, hắn liền vừa mơ thấy cuộc chiến ở Tây Bắc kia chết đi mấy vạn chiến sĩ, mơ thấy Tiên đế ban thánh chỉ muốn hắn hồi triều, mơ thấy Lý Giác đứng ở bên người hoàng đế một mặt lạnh lùng.

Thẩm Trúc bỗng dưng mở mắt ra, đột nhiên đứng dậy từng ngụm từng ngụm mà thở gấp.

Tỉnh táo lại, Thẩm Trúc mới nhận ra được đây là một giấc mộng, một cái ác mộng quanh quẩn ở trong lòng mười năm.

Y mỗi lần làm mơ thấy mấy loại giấc mơ này khi tỉnh lại cả người đều sẽ thấm đầy mồ hôi lạnh, thậm chí ngay cả chân đã khỏi, cũng ân ẩn đau.

Thẩm Trúc nhìn mặt trăng mơ mơ hồ hồ bên cửa sổ, y biết, y giả bộ mười năm không cầu tiến tới, cuối cùng là không giả bộ được.

Xu Mật Viện này y bắt buộc phải đi.

Vì mấy vạn tướng sĩ chết không toàn thây ở Tây Bắc, vì bình định Tây Bắc mấy chục năm rối loạn, vì muốn xoá đi sự không cam lòng khi thấy đôi chân mình bị gãy, đây là cơ hội cuối cùng của y.

Kỳ thực Hoàng đế cũng biết, không cần lấy Chu Đoan ép y, Thẩm Trúc cũng nhất định sẽ đi.

Mà Hoàng đế chính là muốn dùng phương pháp này đập y, cho y biết, đừng lại muốn giống như mười năm trước kháng chỉ không tuân theo, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời.

Thẩm Trúc lắc đầu một cái, nở nụ cười.

Không hổ là Hoàng đế lợi hại của bọn họ, thực sự là đem trò chơi vương quyền chơi tới vô cùng nhuần nhuyễn.

Bưng lên bát cơm thả xuống bát chửi, má nó này một bộ diễn xuất, cùng Tiên đế quả thực là giống nhau như đúc.

Chu Đoan tựa hồ cũng biết Thẩm Trúc nhất định phải đi, vì vậy sớm cấp Thẩm Trúc một cái ý tứ.

Mặc dù xung quanh không có ai, Chu Đoan vẫn là nhìn chung quanh một chút, hạ thấp giọng đối Thẩm Trúc nói: "Tiểu Trúc Tử, việc này Ngự Sử đài phỏng chừng cũng có một chân.

"

Ngự Sử đài, chức trách là giám sát đủ loại quan lại, nói trắng ra chính là mách lẻo cho hoàng Đế.

Thẩm Trúc suy nghĩ một chút đại phu bên Ngự Sử đài, liền cảm thấy Chu Đoan cứ tự tin lên, đem cái suy đoán này là thật đi.

Y dùng đầu ngón chân cũng biết, Ngự Sử đài nhất định sẽ đến phiền y.

Ngự Sử đài vốn cũng không đề xướng để Thẩm Trúc đi Xu Mật Viện, càng khỏi nói để Chu Đoan quen biết Thẩm Trúc đi Tây Bắc.

Ở trên triều đình, quan lại cùng Lý Giác cấu kết cho là Thẩm Trúc cùng Lý Giác không hợp, khắp nơi đề phòng Thẩm Trúc.

Mà như Ngự Sử đài loại này cùng Lý Giác đối nghịch, liền bởi vì những năm gần đây Thẩm Trúc bị bêu danh, cho là Lý Giác cùng Thẩm Trúc một ổ rắn chuột, không có chuyện gì liền cứ chọc vào Thẩm Trúc.

Đặc biệt là Ngự Sử đài Bành Trạch, mấy ngày trước đưa bản tử vạch tội Thẩm gia chính là hắn đưa lên.

Bành Trạch kia bản tính không xấu, thế nhưng nổi danh là tử giáo điều, trong lòng nhìn không lọt Thẩm Trúc.

Bành Trạch là trạng nguyên trẻ nhất trong triều, có tài hoa.

Nhưng là cùng Thẩm Trúc loại này hoa lý hồ tiếu tài hoa không giống nhau, Bành Trạch thường nói lý lẽ phê phán, làm việc có nề nếp.

Hắn cho là tướng lĩnh cần phải trung quân giao quyền, đề nghị tước quyền lực võ quan chính là hắn đề.

Hắn còn nhận thức vì quốc gia lại càng không nên phát động chiến tranh, hao tiền tốn của, là cái tiêu chuẩn chủ hòa phái.

Như Thẩm Trúc năm đó kháng chỉ không tuân theo, khăng khăng tấn công Tây Bắc biên cương, vẫn luôn bị Bành Trạch khinh thường.

Hắn và Thẩm Trúc quan điểm không chung một đường.

Bất quá Thẩm Trúc lý giải Ngự Sử đài, đối với lý mà nói, Ngự Sử đài lo lắng cũng không sai.

Thẩm Trúc một khi cùng Lý Giác cấu kết cùng một chỗ, Chu Đoan lại trú quân tại Tây Bắc, Lý Giác trong triều thế lực cơ hồ nhưng lại có thể nói là trên vạn người.

Nghĩ như vậy, Thẩm Trúc sống hơn hai mươi năm, vậy mà không có một người tin tưởng y là người tốt.

Y không khỏi cảm thấy, chính mình sống đến có chút thảm.

"Đúng rồi.

"

Chu Đoan xem Thẩm Trúc bận tâm những việc này liền hỏi, "Việc này, Lý Thức Ngọc nói thế nào?"

Nói thế nào? Nhất định là sẽ không để cho y đi.

Vừa nghĩ đến Lý Giác, Thẩm Trúc liền đau đầu.

Xu Mật Viện vốn dĩ không phải hắn quản, đối thủ sống chết của mình lại đến đấy, Lý Giác sẽ không phải tức điên sao?

Ngày hôm qua từ trong cung trở về, Lý Giác liền một hơi ở trong viện tử dùng ba mươi cái khóa, trực tiếp đem Thẩm Trúc nhốt lại một buổi tối, chỉ lo Thẩm Trúc chạy đi nhậm chức.

Nếu không phải ngày hôm nay Thẩm Trúc quấy rầy thuyết phục Lý Giác, nói không chừng Thẩm Trúc lại phải bắt đầu kiếp sống bị canh cổng nghiêm ngặt.

Lý Ấu Khanh vẫn luôn trầm mặc bên cạnh, lúc này cuối cùng mở miệng.

Lý Ấu Khanh đi tới bên người Thẩm Trúc, hiếm thấy không có thần sắc tươi vui, dường như suy tư một phen hạ quyết tâm nói: " tẩu tử, kỳ thực ca của ta không cho ngươi đi, không phải là bởi vì liên quan đến phân quyền.

"

Đối với chuyện chính sự, Lý Ấu Khanh vẫn luôn rất khó mở miệng.

Thứ nhất là nàng xác thực không hiểu lắm, thứ hai cũng là bởi vì, nàng là nữ nhi của hoàng đế.

Nàng không có cách nào đứng trên bất luận lập trường nào, cây ngay không sợ chết đứng lên tiếng.

Thế nhưng chuyện của Lý Giác cùng Thẩm Trúc, nàng vẫn là biết một ít nội tình.

Lý Ấu Khanh nhìn hai mắt Thẩm Trúc, có ý: "Tẩu tử, năm đó Thẩm gia tội danh là kháng chỉ không tuân theo, coi như miễn tội chết, mang vạ cũng là khó thoát.

"

Thẩm Trúc nghe lời này, ngón tay trỏ khẽ động.

"Nhưng là Thẩm gia có thể tường an vô sự nhiều năm như vậy, thậm chí còn giữ lại tước vị lão Hầu gia, không chỉ là bởi vì Thẩm gia những năm này khiêm tốn làm việc.

"

Những việc này Lý Giác chưa bao giờ để Lý Ấu Khanh hướng bên ngoài nói tới, nhưng hiện tại chuyện đã tới nước này, Lý Ấu Khanh không tránh khỏi muốn nói hơn hai câu, "Tẩu tử, ta nghĩ, ngươi so với ta cũng biết ca của ta là hạng người gì.

Chuyện này, ngươi là có thể cùng ca của ta đàm luận.

"

Thẩm Trúc trầm mặc, không lên tiếng.

Ngón tay bị nóng không tự chủ được co rụt lại một hồi, hậu tri hậu giác, mới nhận ra được có chút đau.

Y không phải không biết rằng Lý Giác làm người ra sao.

Những năm này y hoài nghi, tra xét qua, cũng hỏi thăm qua.

Mà Lý Giác đem bản thân giấu quá tốt rồi, y cái gì cũng đều tra không được.

Mỗi lần Lý Giác đều sẽ hướng y giội một chậu nước lạnh, đem ngọn lửa hy vọng hiếm thấy mà sinh ra của y, dội đến tắt ngúm.

Bao gồm cả mấy ngày trước, y vẫn đang hoài nghi nguyên nhân Lý Giác cùng y kết hôn.

Mà Lý Giác chỉ lạnh lùng nói cho y bốn chữ "Bởi vì dòng dõi", lần thứ hai đem hi vọng của y đánh lại nguyên hình.

Thẩm Trúc nhìn một chút chân của mình, trong lòng có chút khó chịu.

Chân của y chịu thương tổn là chuyện chặn ngang giữa hai người bọ họ, không có cách nào lơ là coi như không có gì.

Mỗi một lần, y đều là hạ quyết tâm thật lớn mới tạm thời gác lại oán hận trong quá khứ, muốn cùng Lý Giác hảo hảo đàm luận, thế nhưng Lý Giác luôn là như vậy một lần lại một lần từ chối y, đem chuyện đã qua ngộp ở trong lòng, không cho bất luận người nào biết đến.

Có lẽ sự tình tốt ở chỗ, Thẩm Trúc là người tính cách đặc biệt cường, từ nhỏ đến lớn trong tự điển sẽ không bao giờ tồn tại hai chữ từ bỏ.

Lý Ấu Khanh ngày hôm nay vừa nói như thế, Thẩm Trúc liền bừng tỉnh nhớ lại chuyện ngày hôm qua Lý Giác hạ triều đón y trở về, từng việc từng việc trong quá khứ xâu chuỗi lại, tro tàn lâu ngày trong lòng Thẩm Trúc, dường như lại lần nữa có dấu hiệu cháy lên.