Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị

Chương 11

Edit: Olwen_5

Thời Lục đang rối rắm bỗng Hứa Túc Dã gửi một tin nhắn tới trước.

Hứa Túc Dã: [Có việc?]

Thời Lục gõ ra một hàng chữ dài, sau đó lại đem toàn bộ xóa hết, thật lâu sau mới hồi phục lại.

Mà bên kia, Hứa Túc Dã nhìn chằm chằm vào di động.

Đợi vài phút, rốt cuộc tin nhắn trả lời cũng tới.

Thời Lục: [xin lỗi]

Thời Lục: [Mấy năm nay, còn có tối hôm qua nữa]

Hứa Túc Dã gắt gao mà nhìn chằm chằm.

Hắn chưa từng trách cô.

Ở bên nhau những năm đó, Thời Lục đem trái tim chân thành của hắn đạp ở dưới chân giẫm đạp, nhưng cơ hội là hắn cho, là hắn cam tâm tình nguyện.

Không thấy Hứa Túc Dã trả lời.

Thời Lục lại gửi một tin nhắn tới.

Thời Lục: [Anh còn hận tôi sao?]

Con ngươi Hứa Túc Dã trở nên run rẩy, trước ngực kịch liệt phập phồng vài cái, cuối cùng vẫn là tắt điện thoại đi, tùy ý để ở một bên.

Buổi tối trước khi ngủ, Thời Lục rốt cuộc cũng nhận được hồi đáp.

Hứa Túc Dã: [Không hận]

Thời Lục trong lòng khẽ buông thả, tay phải gõ tiếp dòng chữ: [Không nghĩ rằng chúng ta sẽ trở thành hàng xóm, thật hay]

WeChat chính là nói chuyện qua tin nhắn, so với đối mặt trực tiếp thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Ít nhất, Thời Lục sẽ không giống như những lần trước, bị cảm xúc hối hận cùng áy náy gắt gao mà bao lấy, trở nên hô hấp khó khăn. Hơn nữa không có Hứa Túc Dã trong tầm.mắt, trong lòng cô bớt áp lực đi nhiều.

Hứa Túc Dã nhanh chóng trả lời [Ừ]

Gõ ra dòng chữ này, hắn có chút tự chế giễu.

Lúc trước nhìn thấy Thời Lục cùng người môi giới ở dưới lầu, hắn còn tự cho rằng Thời Lục chọn thuê căn hộ này là bởi vì vẫn còn nhớ rõ chuyện cũ vì bọn họ đã cùng nhau điở trên đường gần đây, Thời Lục nhìn vào căn hộ ở nơi này nói rất thích, cô còn nói muốn mua hai bộ đối diện phòng.

Khi đó, Hứa Túc Dã không có đủ tiền để mua phòng ở nơi này, chỉ ở trong lòng yên lặng ghi nhớ.

Hiện tại hắn có thể mua được, cô cũng đã đem những việc này vào lãng quên.

Hứa Túc Dã không hận Thời Lục, cũng không hận cô không yêu hắn.

Hắn chỉ hận chính mình, đem mọi sở thích của Thời Lục ghi nhớ kĩ, thật buồn cười lại thật đáng thương.

Sau đó, Thời Lục hỏi muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, Hứa Túc Dã không chút do dự từ chối.

Bị Hứa Túc Dã từ chối, ở trong Thời Lục đã sớm đoán ra.

___________

Thời gian gần đây, học viện âm nhạc giảng bài rất ít, phần lớn là ngoại khóa.

Tuy rằng cố ý muốn quay lại với Hứa Túc Dã, nhưng Thời Lục kiêu ngạo không muốn chính mình bị người khác từ chối.

Vừa lúc trường học có nhiều chuyện, cô dứt khoát chuyên chú vào việc công tác, không cố tình đi tiếp cận hắn nữa.

Ngẫu nhiên gặp được ở trong thang máy, ánh mắt đạm bạc mà đan xen với một cái chớp mắt, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói lời nào lại rời đi, tựa như người xa lạ.

Thời Lục mỗi ngày không phải là luyện cầm thì cũng là soạn bài, đi học, viết luận văn,....

Ngay lúc này, người nhà cô không ngừng thúc giục cô gặp mặt cùng Giang Thừa.

Bị thúc giục đến phiền, Thời Lục nhịn không được hỏi: "Có cần gấp như vậy không?"

Từ Song nói: "Lục Lục, mẹ không có thúc giục con, chỉ là cảm thấy con tuổi cũng không còn nhỏ, nên một lần yêu đương đi"

"Vâng" Thời Lục môi đỏ hơi nhấp, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

"Lục Lục, con phải nhanh lên một chút, con không chủ động, đến lúc đó Giang Thừa có bạn gái, con sẽ không còn cơ hội, như vậy thì rất đáng tiếc."

Ngắt điện thoại, Thời Lục vào phần tin nhắn với Giang Thừa, muốn hỏi một chút chuyện.

Bỗng nhiên lại cảm thấy, chuyện trong nhà, cô không hỏi người nhà mình, ngược lại đi hỏi người ngoài.

Cuối cùng, Thời Lục tắt điện thoại.

Kỳ thật, dù không hỏi, Thời Lục đại khái cũng có thể đoán ra được.

Hẳn là công ty gia đình cô gặp chuyện, muốn Giang Thừa hỗ trợ, bằng không ba mẹ cùng anh trai cô cũng không đến mức như vậy.

Nhưng mặc dù vội vã, bọn họ cũng không muốn nói thêm nhiều cho cô biết.

Thời Lục tự giễu mà kéo kéo khóe môi, đối với chuyện này sớm đã tập thành thói quen.

Cô để điện thoại sang một bên, tiếp tục việc làm của mình.

Thời Lục đi đến cửa Đông của mãi đỗ xe trường học.

Lúc đi qua, bỗng nhiên cô bị người khác gọi lại.

"Thời Lục?" Là một giọng nữ sinh hoạt bát không xác định.

Thời Lục dừng bước chân lại, quay đầu nhìn.

Nữ sinh mang thân hình gầy lùn, mang một cặp kính đen, da trắng nõn, mặc một chiếc áo thun rộng, cùng quần jean, tinh thần có vẻ phấn chấn đầy sức sống.

Trong đầu Thời Lục chỉ có một ấn tượng mơ hồ.

"Thật đúng là cậu" Nữ sinh nhìn đến cô một cách kích động, đôi mắt nháy mắt sáng lên, bước nhanh chạy đến trước mặt cô bỗng đứng yên, "Lục lục, cậu về nước từ bao giờ?"

"Mới về"

"Cậu ở Kỳ đại? Cũng là nghiên cứu sinh ở bên này sao?"

"Không phải, làm giảng viên"

"Wow, Lục Lục, cậu thật giỏi, tớ là nghiên cứu sinh còn chưa tốt nghiệp, cậu giờ đã là giảng viên rồi. Chúng ta thật nhiều năm không gặp, cậu một chút cũng không thay đổi, tớ lập tức liền nhận ra cậu" Đôi má nữ sinh có hơi phiếm hồng, hưng phấn mà nói không ngừng.

Nguyên bản, ở trên đường gặp được một người mà cô hoàn toàn nhớ không nổi. Nhưng giờ khắc này không biết sao, nhìn nữ sinh trước mắt hưng phấn kích động như vậy, Thời Lục bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Nữ sinh đó gọi cô thân mật, bọn họ có lẽ đã từng có quan hệ cũng không tệ. Nhưng chính mình lại hoàn toàn không nhớ được.

Nữ sinh đó cùng Thời Lục trao đổi WeChat.

"Lục Lục, cậu đổi WeChat sao lại không nói cho tớ biết? Tớ ở trong ban hỏi rất nhiều lần, cũng chưa có ai có phương thức liên hệ với cậu".

"Đã quên, thật xin lỗi." Thời Lục nói.

"Không có việc gì, tớ dẫn cậu tới ban đàn, lần sau họp lớp, cậu nhất định phải tới đó"

Thời Lục không tính sẽ đi, nhưng miệng vẫn đáp ứng "Ừ"

Thời Lục ngày thường đối xử với người khác lạnh nhạt, cho nên nữ sinh kia không để ý nhiều, Thời Lục ngay cả tên nữ sinh ấy cũng không nhớ nổi.