Editor: Olwen_5
Ngày hôm sau, Thời Lục lấy cớ đi đến trường học để lấy tài liệu, sáng sớm cô đã ra ngoài.
Hứa Túc Dã cách nửa giờ sẽ nhìn định vị xe cô một cái, kết quả hắn lại phát hiện, xe cô không ở Kỳ Đại, mà là chạy đến vùng ngoại ô.
Rất nhiều suy nghĩ không tốt ý nhanh chóng nảy lên trong lòng, Hứa Túc Dã lập tức bỏ công việc đang làm, xuống lầu, rồi rời khỏi công ty, theo định vị mà đuổi theo cô.
Hắn không tự mình lái xe, mà là nhờ trợ lý lái.
Khoảng cách tới ngoại ô càng gần, xe trên đường càng thưa thớt.
Ngoài cửa sổ xe là cảnh tượng các tòa cao ốc phồn hoa đang được xây dựng, giờ lại biến thành rừng cây và đồng ruộng thưa thớt.
Bóng cây xác xơ bay đi, phía xa là đồng ruộng được phủ một lớp tuyết dày, che phủ hoa màu bên dưới.
Thời Lục để tay trên tay lái xe, đóng cửa sổ xe thật chặt, bên trong xe không bật nhạc, chỉ còn lại tiếng của động cơ xe.
Trong nhà cô mấy ngày nay không ngừng có chuyện xảy ra.
Hôm trước, là ngày anh trai cô kết hôn, gia đình cô cùng nhau ăn cơm.
Chị dâu cô xuất thân hào môn, so với anh trai cô là môn đăng hộ đối. Xem như là liên hôn, nhưng cũng không phải không có tình cảm.
Nói chuyện trong nhà xong, bọn họ lại nói về chuyện trong công ty.
Chị dâu và anh trai cô tiếp xúc trong khoảng thời gian này, đã hiểu biết sơ qua về chuyện trong công ty Khi gia.
Cô ấy là thạc sĩ ngành tài chính, lại biết quản lý công ty của gia đình, nên có rất nhiều chuyện để nói.
Cha mẹ, anh trai, chị dâu đều nói chuyện.
Thời Lục chỉ yên lặng lắng nghe, có rất nhiều chuyện cô nghe được như lọt vào trong sương mù. Toàn bộ cuộc nói chuyện cô cũng chưa nói một câu.
Chị dâu cô nhắc tới chuyện trong công ty gần đây, cũng không ai nói tiếp.
Bầu không khí trên bàn cơm đang rất hòa hợp, đột nhiên rơi vào im lặng.
Chị dâu cô mờ mịt nhìn một vòng, cho rằng mình nói sai, nhỏ giọng dò hỏi Khi Thanh Duyên.
Từ Song và Văn Bát Cổ Xa nhanh chóng đổi chủ đề nói chuyện, trong lúc đó, tầm mắt lại dừng trên người Thời Lục.
Chị dâu cô nhìn theo ánh mắt bọn họ, nhìn thấy cô từ nãy đều rất yên tĩnh.
Trên cơ bản, con cái nhà hào môn sau khi lớn lên, mặc kệ có giỏi giang không, đều sẽ vào công ty trong gia đình làm việc.
Còn Thời Lục, đối với chuyện công ty trong nhà hoàn toàn không biết rõ.
Từ đó mà suy nghĩ, cũng không khó đoán lắm. Đều lad mgười làm ăn, bọn họ rất nhanh đã nói sang chuyện khác.
Chị dâu cô đột nhiên không kịp chuẩn bị mà chạm ánh mắt với Thời Lục, sau đó cười trấn an cô.
Là nụ cười tươi đầy thiện ý, nhưng với Thời Lục mà nói, lại như một thứ làm cô nuốt không trôi, cả đêm đều không ngủ được.
Thời Lục bỗng nhiên phát hiện, cô mới là người ngoài trong ngôi nhà này.
Cô sống ở đây hơn hai mươi năm, so với một người mới vào nhà được một ngày là chị dâu cô lại được tin tưởng hơn.
Xe dừng ở một ngọn núi thấp, Thời Lục xuống xe đi bộ.
Cô dẫm lên bậc thang được làm từ vách đá chênh vênh mà đi tới đỉnh núi, hôm nay Thời Lục cố ý đi giày đế bằng, nhưng thật ra cũng không khó đi.
Cô đến được đích của đỉnh núi, trên đó là một ngôi chùa miếu.
Chùa miếu rất nhỏ, không phải là nơi du lịch. Mỗi năm chỉ có ngày tết mới mở ra, lý do khác là các sư phụ muốn ở bên trong thanh tịnh, không mươn người khác vào làm phiền.
Hơn nữa đường đi chênh vênh, cho nên người tới chùa miếu này cũng không nhiều, Thời Lục dọc theo đường đi cũng chỉ nhìn thấy được vài người.
Cô biết nơi này, bởi vì khi còn nhỏ cha mẹ đã đưa cô tới đây.
Khi đó trong nhà gặp khó khăn, nghe nói ngôi chùa miếu này rất linh nghiệm, mỗi năm ăn tết, cha mẹ cô đều sẽ tới đây thắp hương, cầu nguyện.
Sau đó, chuyện trong nhà đúng thật là đã thay đổi, cha mẹ cô cũng không bao giờ tới đây nữa.
Thời Lục lại rất nhớ kỹ nơi này, sau khi lớn lên, mỗi năm cô đều sẽ tới.
Đến trên đỉnh núi, trên trán Thời Lục đã có một tầng mồ hôi.
Hôm nay cô để mặt mộc, gương mặt sạch sẽ trắng nõn, tròng mắt màu đen nâu, quần áo của cô cũng rất đơn giản.
Đi vào trước cửa, trong nháy mắt trong lòng cô cũng thanh tịnh theo.
Hứa Túc Dã dựa theo định vị của xe, một đường đuổi theo tới đây, dọc theo đường núi cũng đi đến ngôi chùa miếu này.
Đi qua trước cửa, hắn thấy Thời Lục đang thắp hương.
Cô đưa lưng về phía hắn, động tác của cô rất nhẹ nhàng, chậm chạp lại quen thuộc.
Trong mắt Hứa Túc Dã, Thời Lục luôn là một người lạnh nhạt, kiêu ngạo, đương nhiên sẽ có bộ dáng hồn nhiên như lúc này.
Nhưng hắn chưa từng thấy cô yên bình như vậy.
Thắp hương xong, Thời Lục quỳ gối lên đệm, chắp tay trước ngực, nhắm mắt mà nói cái gì đó.
Hứa Túc Dã không biết vì sao cô lại đến đây, hắn ở chỗ tối yên lặng nhìn cô.
Cho đến khi qua giữa trưa, Thời Lục mới đứng lên, đi đến trước cửa chùa, cầu nguyện dưới thân cây.
Trên cây treo vài tờ giấy ước nguyện màu đỏ, cùng với những người để lại, có vẻ có chút hoang vắng.
Thời Lục cầm tờ giấy ước nguyện lên, không suy nghĩ mà dùng bút viết ước nguyện của cô xuống.
Bảy năm, mỗi năm cô đều ước nguyện cùng một điều.
Ngay cả như vậy, mỗi năm cô đều sẽ tới đây, hy vọng nguyện vọng có thể thực hiện thì thật tốt.
Lúc viết chữ, Thời Lục lại nhớ tới lúc còn nhỏ, cô cùng cha mẹ, anh trai cùng đi đến đây.
Mỗi người bọn họ đều viết ước nguyện.
Nhưng không có ai ước nguyện vì cô.
Cha mẹ hy vọng anh trai cô thành tài, hy vọng công ty sớm ngày thoát khỏi khó khăn.
Anh trai cô hy vọng mình có thể mau lớn lên, giúp ba mẹ bớt ưu phiền.
Bọn họ đều đã quên Thời Lục.
Cuối cùng, Thời Lục không viết gì hết, chỉ treo tờ giấy trống không lên trên.
Khi đó, có một tiểu tăng hỏi cô rằng có phải không biết viết bút lông, hắn có thể giúp cô viết.
Thời Lục lắc đầu, nói mình không có ước nguyện nào.
Thật ra là khi đó nguyện vọng của cô không ai biết cả. Cô mãi mãi là Thời Lục cao ngạo, sẽ không cần khẩn cầu bất kì ai cả.
Viết xong một hàng chữ, Thời Lục nhón chân lên treo tờ giấy ở trên cây.
Cô tin ngôi chùa miếu này linh nghiệm, bởi vì ước nguyện của cha mẹ cô và anh trai đều đã được thực hiện.
Cô cũng hy vọng ước nguyện của cô cũng có thể thực hiện.
Treo tờ giấy ước nguyện xong, Thời Lục như vứt xuống được gánh nặng, cô nặng nề thở ra một hơi.
Cuối cùng, cô nhìn về phía gương mặt hiền từ của Bồ Tát ngay giữa ngôi chùa, rồi xoay người rời đi.
Không ai cầu nguyện cho cô cả.
Cô cũng không có nguyện vọng.
Thời Lục đi rồi, Hứa Túc Dã từ cây cột được sơn hồng bước ra, đi tới cái cây kia.
Hắn không cần đem tờ giấy gỡ xuống, cũng có thể nhìn thấy chữ viết ở trên.
Chữ viết tinh tế, từng nét bút đều là nghiêm túc và thành kính.
Nguyện vọng của Thời Lục rất đơn giản, ngắn ngủn một hàng chữ.
"Cầu nguyện cho Hứa Túc Dã bình an".
Hứa Túc Dã ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tờ giấy ước nguyện đó thật lâu, nhìn cho đến khi đôi mắt phát đau, gần khô lại, trong lòng hắn lại nổi lên đau đớn.
Hắn rũ mắt xuống, dùng bút viết xuống nguyện vọng của mình, rồi treo ở bên cạnh tờ giấy ước nguyện của Thời Lục, sau đó đuổi theo cô xuống núi.
Hắn muốn Thời Lục sống tốt.
Phật không cần phù hộ hắn.
Phù hộ tốt cho Thời Lục là đủ rồi.
Hứa Túc Dã đi theo xe Thời Lục, nhìn thấy cô rời khỏi chùa miếu, rồi dừng ở một nơi trong Kỳ Thành.
Cô không xuống xe, nên hắn chỉ có thể ngồi ở trong xe, nhớ lại bọn họ đã cùng nhau trải qua 6 năm học ở trường.
Hứa Túc Dã dừng xe ở trước cây huyền linh hạ, hắn điều chỉnh ghế rồi ngả lưng ra sau, cánh tay tùy ý mà đặt ở trên tay lái xe, sau đó nhìn về phía Kỳ Thành ở xa kia.
Hiện tại là kỳ nghỉ đông, trong trường học không người, quầy bán quà và bữa sáng đều đã đóng cửa.
Hai bên cổng trường là hai bảo vệ đứng canh.
Phía Đông là một loạt cửa hàng văn phòng phẩm, hiệu sách, xa một chút là siêu thị, trước kia hắn thường xuyên đến đó mua đồ ăn vặt và đồ dùng sinh hoạt cho Thời Lục.
Phía Tây là tiệm trà sữa và cửa hàng thức ăn nhanh. Thời Lục thích thứ hai chính là nước chanh, nửa đường có đá.
Hiện tại mấy cửa hàng đó đều đã đóng chặt cửa, tuyết rơi cũng không có người dọn dẹp.
Một loạt ký ức ở Kỳ Thành này, đối với Thời Lục mà nói thì không có ý nghĩa gì, còn Hứa Túc Dã cũng không rõ.
Nhưng là trong mắt hắn, đây đây là khoảng thời gian trong đời mà hắn hoài niệm nhất, cũng là khoảng thời gian mà hắn với Thời Lục có quan hệ tốt nhất.
Sau đó hắn đi Kỳ Đại, cô đột nhiên ra nước ngoài, bọn họ càng lúc càng xa nhau.
Không chỉ là khoảng cách địa lý, ngay cả trong lòng cũng có khoảng cách.
Lúc học Trung Học, hắn có thể đoán được Thời Lục đang nghĩ gì, hiện tại thì hắn hoàn toàn nắm không ra.
Buổi chiều 3 giờ, đột nhiên Thời Lục gọi cho hắn.
Hứa Túc Dã dựa lên cửa sổ xe, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Hắn nhìn chiếc xe màu đen trước mắt, rồi mới nghe điện thoại.
"Anh ở công ty sao?" Thời Lục hỏi, giọng nói của cô bình tĩnh.
"Ừ".
"Hôm nay mấy giờ về?".
"Bảy giờ tối. Em về nhà sao? Đã ăn cơm trưa chưa?".
"Đã biết".
Thời Lục không có trả lời câu hỏi của hắn, nói xong liền tắt điện thoại.
Hứa Túc Dã đang nghĩ ngợi, vì sao Thời Lục đột nhiên gọi điện thoại hỏi hắn mấy giờ về nhà. Còn không đợi hắn suy nghĩ, đã thấy chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển.
Vì không để cho Thời Lục phát hiện dị thường, hắn cố ý đợi hơn mười phút rồi mới đi theo sau.
Trên đường lái xe về, Thời Lục gọi điện thoại cho Vân Mùa Đông.
Cửa sổ xe đóng chặt, điện thoại vang lên, bên trong xe trừ tiếng ô tô chạy bên ngoài, cũng chỉ còn lại tiếng thông báo nhắc nhở từ điện thoại, một chút lại một chút, rất có tiết tấu.
Có thể là Vân Mùa Đông đang vội, không nhận hồi âm của cô nên gọi lại.
Vang lên bảy tám tiếng, tay Thời Lục để ở trên tay lái xe nhẹ nhàng gõ vài cái, tắt điện thoại đi.
Cô bình tĩnh mà nhìn về con đường phía trước, khẽ thở dài một cái, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Cùng đi một đoạn đường, Hứa Túc Dã phát hiện xe Thời Lục đang di chuyển tới Vân Loan, có thể là cô về nhà.
Hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa lúc, trợ lý gọi điện thoại cho hắn nhắc nhở sắp có hội nghị diễn ra, hắn không rảnh để lo ăn cơm, nên về công ty trước.
Họp xong, Hứa Túc Dã trở về văn phòng, ngồi ở trước máy tính làm việc.
Tuy rằng trên đầu hắn có một đống việc lớn, việc gấp cần xử lý, nhưng hắn lại không chú ý vào được, từ lúc trở về công ty, tim đập của hắn đập rất nhanh. Loại này cảm giác này giống như lúc trước khi ngủ, hắn uống quá nhiều cà phê, nên cả người trong trạng thái căng thẳng và hưng phấn.
Tình trạng này hắn rất ít gặp phải.
Hứa Túc Dã ngậmđiếu thuốc, nghiêng cầm bật lửa, sau đó đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất.
Hắn làm việc ở tầng cao nhất, có thể nhìn rõ những văn phòng đang được xây dựng và những chiếc xe đang đi dưới đường.
Tầm mắt hắn không tự giác mà nhìn về căn hộ ở Vân Loan, rồi dừng lại.
Nghĩ đến đã trôi qua hai giờ, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy lo lắng, giống như ám chỉ điều gì đó.
Hứa Túc Dã không còn hứng thú tiếp tục ngắm phong cảnh nữa, hắn trở lại trước máy tính rồi ngồi xuống.
Hắn không tiếp tục làm việc, mà muốn xem trong nhà đang xảy ra chuyện gì.
Qua vài cái camera cũng không thấy Thời Lục.
Cô ra ngoài sao?
Hứa Túc Dã nhìn xuống điện thoại, là định vị xe cô, cũng đều ở nhà.
Hắn nhăn mắt lại, lập tức gọi điện thoại cho cô.
Phòng ngủ có bức màn dày đang đóng, ánh sáng trong phòng rất tối. Màn hình điện thoại của hắn bỗng nhiên sáng lên, làm hắn lập tức cầm lấy điện thoại.
Hứa Túc Dã cứ nhìn mãi, chờ đến khi điện thoại tự động tắt, hắn cũng không thấy Thời Lục nghe máy.
Trong nhà chỉ có một nơi duy nhất hắn không lắp camera, chính là phòng tắm.
Có lẽ là Thời Lục đi tắm, Hứa Túc Dã nghĩ như vậy.
Hắn lại tùy ý nhìn những nơi khác trong nhà.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, còn có giọng nói của trợ lý, Hứa Túc Dã đang chuẩn bị tắt theo dõi, rồi kêu người bên ngoài đi vào.
Đóng cửa xong, hắn chú ý tới có chỗ không giống bình thường.
Vừa rồi, hắn cảm thấy có điều kỳ lạ, hắn nhìn lại thật kỹ, mới phát hiện ra...
Cửa ngăn tủ mở ra, bên trong thiếu dụng cụ.
Đống dụng cụ Thời Lục mua đã không còn nữa.
Đồng tử Hứa Túc Dã phóng to lên, trong đầu "ong" một tiếng, đột nhiên cảm thấy choáng váng như bị đánh úp.
Hắn lập tức đứng dậy, bởi vì động tác quá lớn, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, thiếu chút nữa đã té ngã. May mắn hắn kịp thời chống đỡ lên bàn làm việc.
Hứa Túc Dã đóng cameras lại, lấy chìa khóa xe đi ra cửa.
"Hứa tổng, Vương tổng vừa rồi liên hệ chúng ta, nói cần xem xét con chip......" Cửa vừa mới mở ra, vì tiết kiệm thời gian, trợ lý nói thẳng công việc.
"Tôi về thì nói" Hứa Túc Dã để lại một câu, rồi vội vàng đi xuống thang máy.
Lần đầu trợ lý thấy hắn vội vàng như vậy, trong đầu liền mờ mịt, chỉ có thể đứng chờ trong văn phòng.
Đến tầng 1 bãi đỗ xe, Hứa Túc Dã ngồi trên xe, lập tức nhấn chân ga, phi ra bãi đỗ xe.
Khoảng cách từ công ty đến đến Vân Loan không xa, ngày thường chỉ cần hơn mười phút là có thể đến. Nhưng hôm nay, hắn cảm thấy đường đi thật dài, dài đến nỗi làm cho hắn khủng hoảng.
Ký ức đáng sợ hồi còn trẻ hiện lên trong đầu hắn.
Thời gian lúc cha hắn vừa mới mất, chỉ còn hắn và mẹ sống bên nhau.
Tang sự xong xuôi, cả ngày mẹ hắn ôm bức ảnh của cha hắn, cũng không ăn không uống.
Khi đó hắn còn học tiểu học, hắn không chỉ muốn mình nấu được cơm, còn muốn chăm sóc mẹ hắn.
Hắn không phải không đau lòng, chỉ là không muốn làm gánh nặng cho gia đình, nên hắn không tư cách mà đau lòng.
Mẹ hắn mơ màng đến hồ đồ, nếu hắn chìm đắm trong cảm xúc đau khổ, thì gia đình hắn có lẽ sẽ thật sự sụp đổ.
Hứa Túc Dã luôn cảm thấy, tuy rằng cha không còn nữa, nhưng hắn còn có mẹ, bọn họ nhất định có thể sống tốt, làm cho cha hắn trên trời được yên lòng.
Cho đến một ngày, hắn tan học về nhà, gọi nửa ngày cũng chưa nghe thấy mẹ hắn đáp lại.
Hắn cảm thấy khác lạ, nên đẩy cửa phòng ngủ ra, thì thấy được cảnh tượng suốt đời khó quên.
Là hình ảnh vết máu đặc sệt lan tràn ra, làm ướt sũng cả khăn trải giường.
Cảm giác choáng váng và ghê tởm hiện lên trong đầu óc trống rỗng của hắn, trong nháy mắt hắn té ngã trên mặt đất, lúc sau hắn dùng sức đi đến mép giường, dùng ngón tay run rẩy để xem mẹ hắn còn thở không.
Còn thở, là còn sống.
Hắn chạy nhanh gọi điện thoại cho xe cấp cứu, tự mình đưa mẹ hắn lên xe cứu thương.
Vì tránh cho chuyện như vậy xảy ra lần nữa, Hứa Túc Dã đành phải tạm nghỉ học, mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc mẹ hắn.
Nhưng hắn ngủ cũng không dám ngủ quá sâu. Đã từng có một lần, hắn mơ hồ nghe được động tĩnh khác thường trong nhà, chỉ là hắn thật sự không mở được mắt ra, rồi cứ như vậy mà nằm hai phút.
Kết quả là hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" truyền đến, là tiếng kim loại sắc bén rơi ở trên gạch men sứ, làm lông tơ của hắn trong phút chốc liền dựng thẳng, mọi buồn ngủ cũng đều biến mất.
Lúc đó, Hứa Túc Dã đã từng khóc lóc, rồi cầm lấy con dao nhỏ lên, dưới lưỡi dao sắc bén mà cứa vào lòng bàn tay, mùi máu màu đỏ dính dính liền bay ra xung quanh, mùi vị nồng đậm khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
"Mẹ, người tỉnh lại đi, con đã không còn cha, vậy nên không thể không mất đi mẹ".
Cuối cùng hắn lại nói một câu "Mẹ còn có con, mẹ đừng như vậy được không?"
"Con thì có ích lợi gì? Mẹ muốn chết là vì...." Mẹ hắn không nói hết, nhưng hắn biết mẹ muốn nói gì.
Người muốn chết là hắn.
Nếu người chết là hắn thì tốt rồi, như thế hắn có thể thay thế cha hắn chết thì tốt rồi.
Khi đó, Hứa Túc Dã bỗng nhiên phát hiện, hắn rất vô dụng, dù là ai hắn cũng không cứu được.
Hắn không cứu được cha, không thể thay cha hắn chết đi, cũng không cứu được mẹ hắn.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của hắn ra đi.
Trước kia là cha, mẹ, hiện tại là Thời Lục.
Là hắn không tốt sao? Vì sao bọn họ đều bỏ hắn mà đi?
Mí mắt Hứa Túc Dã vẫn luôn run, môi trắng bệch, vừa xuống xe, hắn liền đi thẳng đến thang máy.
Nhìn số trên thang máy đang dần đi lên, trong lòng hắn có một dự cảm không lành, càng ngày càng to lên.
Hắn như chìm dưới đáy biển, hô hấp từng chút đều bị cướp mất, hắn chỉ có thể nhìn thấy mình càng cách xa trời đất.
Không ngừng rơi xuống, rơi xuống.
Hắn lao ra thang máy, mở khóa vân tay lần thứ ba, rốt cuộc mới mở ra được
"Thời Lục? Thời Lục? Em ở trong nhà không?".
Một bên Hứa Túc Dã gọi tên Thời Lục, một bên đi tới phòng tắm.
Hắn dừng ở trước cửa, lỗ tai dán ở trên cửa, nghe được bên trong có tiếng nước chảy, mọi cái khác thì hắn không nghe thấy.
Hắn dùng sức vặn khóa cửa.
"Thời Lục? Em ở bên trong sao?" Hứa Túc Dã điên cuồng đập cửa, bên trong vẫn như cũ, không đáp lại hắn.
Dưới tình huống vội vành, hắn nhớ tới trước kia hắn cố ý đổi khóa cửa, liền lập tức đi tới tủ đầu giường lấy chìa khóa ra, dưới sự hoang mang rối loạn mà mở khóa cửa, hắn dùng sức xoay khóa.
Lúc mở được khóa, bên trong là Thời Lục mặc một chiếc váy đen, cô đang ngồi yên tĩnh dựa vào góc tường trong phòng tắm. Trên đỉnh đầu là vòi hoa sen đang chảy, nước lạnh lẽo chảy xuống trên gò má cô.
Cô gắt gao nhắm mắt lại, mặt trên đã bị nước chảy xuống làm miệng vết thương trắng bệch và loang lổ những vết thương đan xen vào nhau.
Hứa Túc Dã không nhớ rõ mình đã tiến đến ôm cô vào trong ngực như thế nào, cũng không nhớ rõ ngay lúc đó hắn đã có cảm xúc gì.
Hắn chỉ nhớ rõ, hắn gọi điện thoại cho xe cứu thương, điện thoại thiếu chút nữa đã rơi xuống, hết nửa ngày hắnnói không nên lời.
Hắn thậm chí không dám xem cô còn thở không.
Trên ngăn tủ phòng tắm bị cô dùng sức đục khắc lên hai chữ "Xin lỗi".
Hứa Túc Dã ôm Thời Lục đi ra ngoài phòng tắm. Gương mặt hắn dán lên mặt cô, hy vọng như vậy có thể mang đến cho cô một ít ấm áp.
Trên mặt hắn đều là chất lỏng lạnh lẽo, giọng nói nghẹn ngào đến phát run "Anh không cần em xin lỗi, em muốn nói thì hãy chính miệng nói cho anh nghe".