Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 3

Edit: Rea

—————

Quán bar vừa mới mở cửa, lúc Hạ Kiến Vi đi vào thì bên trong không có quá nhiều người, có một cô gái khoảng đôi mươi đang đàn guitar và hát ballad trên đài.

Hạ Kiến Vi liếc qua sân khấu rồi đi thẳng đến quầy bar ngồi xuống.

“Kiến Vi, hiếm lắm mới thấy cậu tới đây. Muốn uống gì?” Bartender vừa lau ly vừa hỏi.

“Nước chanh.”

Bartender nghe vậy cười, “Có lẽ người đến quán bar uống nước chanh chỉ có cậu.”

“Tôi lái xe đến đây.” Hạ Kiến Vi nhận lấy nước chanh từ anh ta, uống một hớp, có hơi lạnh.

“Sao cậu bé lần trước chưa tới?” Hạ Kiến Vi như lơ đãng hỏi.

“Cậu ấy chỉ đến vào tối thứ sáu thứ bảy thôi, Kiến Vi, không phải là cậu nhìn trúng người ta đó chứ? Nhưng mà cũng đúng, cậu bé kia vừa tới là sân khấu nhất định sẽ chật ních, tất cả đều đến vì cậu ấy.”

Hạ Kiến Vi nhướng mày, “Vậy anh có biết cậu ấy có cùng ai ra ngoài không?”

Bartender cười ái muội, “Cái đó ngược lại không có, cậu ấy thường rời đi sau khi hát xong, lúc trước có mấy cô gái quấn lấy cậu ấy muốn xin số điện thoại, cậu ấy cũng không cho người ta sắc mặt tốt.”

“Cảm ơn, tôi đi trước.” Hạ Kiến Vi thanh toán tiền rồi đứng dậy định rời đi.

“Ghế này còn chưa ngồi nóng mà cậu đã muốn đi rồi, mấy người bọn Alban mỗi ngày đều hỏi thăm cậu đấy.”

Hạ Kiến Vi vẫy tay với anh ta, không có một chút lưu luyến nào.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Kiến Vi nhận được cuộc gọi từ mẹ mình.

“Kiến Vi à, con và thầy Lục ở cùng thế nào?”

“Thầy Lục không nói với mẹ sao?” Hạ Kiến Vi mở loa ngoài, tới tới lui lui giữa nhà bếp và phòng khách trên đôi dép lê của mình.

“Nói rồi, nói cái gì mà không thích hợp lắm, hai đứa bây giờ chỉ là bạn bè, bạn bè tốt, trước tiên bắt đầu từ bạn bè đi, từ từ đến, từng bước phát triển.”

Mẹ Hạ Kiến Vi lý giải ý nghĩa của bạn bè hiển nhiên là không giống với lý giải của bọn họ cho lắm.

“Mẹ, con và thầy Lục thật sự không thích hợp, mẹ cũng đừng bận tâm nữa, huống chi con trai người ta còn đang học cấp ba, lúc này mẹ lại giới thiệu đối tượng xem mắt cho người ta làm gì.” Hạ Kiến Vi lục lọi tìm nửa ngày mới tìm được một chai nước sốt salad mới.

Mẹ anh còn ở bên kia nhắc mãi, “Mẹ biết con trai thầy Lục, Lục Tri à, đứa nhỏ đó ngược lại làm người ta bớt lo, đâu có giống con, giống như con khỉ nghịch ngợm ấy. Mẹ đây chẳng phải là vì muốn tốt cho tiểu Lục sao, nếu Lục Tri định thi vào đại học B, đến lúc đó nó đến đó học, không phải là một mình tiểu Lục ở nhà sao, quá đáng thương mà.”

Đại học B, cách nơi này có hơi xa, vậy chẳng phải rất có khả năng sau này phải yêu xa rồi. Hạ Kiến Vi cân nhắc trong lòng.

Nhưng cách mạng vẫn chưa thành công, trước tiên cân nhắc chuyện này có phải là hơi suy nghĩ nhiều quá không?

“Hiệu trưởng Dương à, ngài cũng đừng suy nghĩ nữa, trường học của mọi người nhiều giáo viên như vậy, dù sao thì mẹ cũng không có khả năng đi quản từng người một mà.”

“Đương nhiên không phải, mẹ thấy tiểu Lục là một đứa nhỏ kiên định giỏi giang, nhân phẩm và ngoại hình của người ta nào có điểm không xứng với con, con nói con thích đàn ông ba và mẹ cũng không nói gì, con ngược lại chỉ có một mình, con đã hai mươi tám rồi còn tưởng mình mười tám, lại kì kèo chọn thì còn lại đều bị người ta nhặt đi rồi.”

Hạ Kiến Vi đặt quả trứng gà cuối cùng lên đĩa, “Được, con biết rồi, mẹ với ba chú ý thân thể hơn chút, hai ngày nữa con sẽ trở về thăm hai người, con phải ăn bữa sáng, cúp máy đây.”

Sáng sớm tinh mơ mà Hạ Kiến Vi đã bị âm thanh ma quỷ của mẹ mình rót đầy lỗ tai.

Hạ Kiến Vi nhìn lướt qua WeChat, Lục Tri đã đồng ý lời mời kết bạn của anh, anh mở vòng bạn bè của Lục Tri ra nhìn thoáng qua, bên trong chỉ có một bài, là một bức ảnh phong cảnh, cũng không nói gì cả.

Hạ Kiến Vi bình luận cho cậu một câu: Phong cảnh nơi này không tồi, là núi trong thành phố sao?

Anh chụp một tấm bữa sáng của mình, rồi đăng lên vòng bạn bè, không lâu sau đã có một đám người vào bình luận khen ngợi, khen tài nấu nướng của anh xuất sắc.

Hạ Kiến Vi cầm chìa khóa đang định ra cửa thì nhận được điện thoại nói chuyển phát nhanh của anh đến rồi.

Rõ ràng gần đây anh không mua gì, sao lại có chuyển phát nhanh chứ? Hạ Kiến Vi nghĩ đi xuống lầu lấy, khi thấy hai cái thùng lớn kia thì anh chợt nhớ ra tuần trước mẹ Diêm Hồng Phi đi du lịch, bị hướng dẫn du lịch lừa mua một lố hoa quả, nghe nói là thuần thiên nhiên không ô nhiễm, gửi cho Diêm Hồng Phi hai thùng lớn cũng không quên anh.

Vất vả khiêng hai thùng hoa quả lớn lên lầu, Hạ Kiến Vi cảm thấy mình lại có thể tắm rửa thêm lần nữa. Anh cầm dao nhỏ rạch hai cái thùng, bên trong chỉnh tề đặt mấy quả táo vừa to vừa đỏ, cầm lên nhìn xem thì thấy không hư hỏng gì, không cắn xuống cũng có thể ngửi được một mùi thoang thoảng, Hạ Kiến Vi nhất thời cảm thấy mình có hơi khát, anh gọt một quả táo nếm thử thì phát hiện hương vị của nó thế mà lại rất ngon.

Hạ Kiến Vi ăn xong một quả táo thì bỗng nở nụ cười, anh định mang một ít qua nhà Lục Thâm, đúng lúc có thể đi gặp Lục Tri.

Hạ Kiến Vi ôm một thùng táo xuống lầu, bỏ vào cốp xe, lại gọi điện cho mẹ Diêm Hồng Phi cảm ơn táo của bà, hình như mẹ Diêm Hồng Phi đang leo núi, giọng cười vô cùng to, sang sảng ở bên ngoài.

“Kiến Vi à, dì không nói chuyện cùng con được, dì thấy miếu Tống Tử Quan Âm rồi, phải đi vái chào đây, để sang năm là dì có thể ôm cháu trai.”

Mẹ Diêm Hồng Phi vẫn luôn tâm niệm đối với chuyện ôm cháu trai, xem ra là bà còn chưa biết con dâu mình bỏ chạy, bằng không thì lỗ tai của Diêm Hồng Phi thế nào cũng phải bị mẹ mình kéo đứt.

Hạ Kiến Vi gửi cho Lục Thâm một tin nhắn WeChat hỏi khi nào y tan tầm.

Lục Thâm: Hôm nay tôi phải chấm bài thi, có thể là phải trễ một chút mới có thể trở về, có chuyện gì sao?

Hạ Kiến Vi: Mẹ của bạn tôi có gửi cho tôi hai thùng hoa quả, một mình tôi cũng ăn không hết nên tính tặng cho anh và Tri một ít.

Lục Thâm: Cảm ơn ý tốt của cậu, không cần phiền thế đâu.

Hạ Kiến Vi: Đây có gì mà phiền chứ, mấy loại hoa quả mà thôi, cũng không phải là đồ có giá trị gì, thầy Lục nói lời này là không xem tôi như bạn bè sao?

Lục Thâm: Không phải không phải, vậy cảm ơn cậu, khoảng sáu giờ rưỡi Tri về đến nhà, cậu cứ trực tiếp đến là được.

Hạ Kiến Vi nhìn địa chỉ Lục Thâm gửi cho anh, cảm thấy ông trời cũng đang giúp mình.

Đoán chừng đã gần đến giờ, Hạ Kiến Vi sửa sang lại dáng vẻ của mình một chút, nhìn anh đẹp trai trong gương hài lòng nhếch khóe miệng, ôm một thùng hoa quả đi lên lầu.

Nhà Lục Thâm ở là chung cư cũ không có thang máy, tổng cộng có sáu tầng, cầu thang vừa hẹp lại vừa tối, đèn cảm ứng khi bật khi tắt, may là bình thường Hạ Kiến Vi có chú ý rèn luyện thân thể nên lúc này mới không đến mức leo lên tầng năm bị mệt chết.

“Cốc cốc cốc.”

Hạ Kiến Vi vừa gõ cửa đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân, hiệu quả cách âm này cũng quá kém.

Chắc là Lục Tri mới vừa tan học nên trên người còn mặc đồng phục, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu lên người cậu, khiến cho khuôn mặt thanh lãnh của cậu nhu hòa đi không ít.

“Chú Hạ, ba tôi vẫn chưa trở về.” Lục Tri hiển nhiên cho rằng Hạ Kiến Vi tới tìm ba cậu.

“Tôi biết, tôi đã nói với ba em rồi, y nói em ở nhà nên bảo tôi trực tiếp đến đây là được, tôi đến tặng hai người ít hoa quả, có thể vào không?” Hạ Kiến Vi chỉ cái thùng anh đặt trên mặt đất.

Lục Tri nghiêng người để Hạ Kiến Vi đi vào, Hạ Kiến Vi khom lưng ôm thùng hoa quả kia, từ góc độ của Lục Tri vừa hay có thể thấy chiếc áo sơ mi màu lam nhạt của Hạ Kiến Vi phác họa ra vòng eo anh.

Lục Tri thu tầm mắt, “Chú trực tiếp vào là được.”

“Sẽ không dẫm bẩn nhà chứ?” Hạ Kiến Vi do dự hỏi.

“Không sao.” Lục Tri vươn tay muốn giúp mang thùng hoa quả, Hạ Kiến Vi lại lắc đầu.

“Không cần, để chỗ nào?”

“Đặt trên mặt đất là được.” Lục Tri chỉ vào một khoảng trống, Hạ Kiến Vi đặt cái thùng ở đó.

Lục Tri vào phòng bếp rót một ly nước cho Hạ Kiến Vi, khi Hạ Kiến Vi nhận ly nước ngón tay chạm phải tay Lục Tri, anh điềm nhiên như không cười nói cảm ơn cậu, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.

“Em đang làm bài tập sao? Có làm phiền đến em không?”

Lục Tri lắc đầu, “Viết gần xong rồi.”

“Loại táo này hương vị không tồi, nghe nói là không tiêm thuốc, tôi ăn thấy ngon nên muốn đến tặng cho hai người một ít.”

“Vâng, cảm ơn.” Lục Tri lấy mấy quả ra, lại rửa dưới vòi nước một chút, rồi cứ như vậy cắn một miếng.

“Em không gọt vỏ sao?” Hạ Kiến Vi nhìn quả táo Lục Tri đưa cho mình hỏi.

Khi Lục Tri đứng lên giống như một cây bạch dương nhỏ thẳng tắp.

“Phiền phức.” Tay nghề nấu nướng của Lục Tri ở mức bình thường, trình độ gọt táo cũng bình thường, không chú ý là sẽ gọt vỏ rất dày, vô cùng lãng phí, còn không bằng rửa sạch rồi ăn luôn.

Hạ Kiến Vi cười lắc đầu, rốt cuộc thì vẫn là một đứa trẻ, nhưng ngẫm lại thì khi anh ở tuổi này của Lục Tri lại càng không có kiên nhẫn.

“Thật ra rất dễ, em xem.” Hạ Kiến Vi lấy dao gọt hoa quả rồi gọt vỏ chỉ với hai ba nhát, vỏ rất mỏng còn không bị đứt, kỹ thuật này quả thật lợi hại.

Phản ứng của Lục Tri bình thường, “Chú Hạ, chú ở lại ăn cơm không?”

Hạ Kiến Vi quan sát vẻ mặt của Lục Tri một chút, cũng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì từ con ngươi lãnh đạm mà xinh đẹp ấy.

“Nếu không phiền.”

“Tôi nấu ăn rất bình thường, nếu chú Hạ không chê thì có thể ở lại ăn.” Lục Tri nghĩ thầm dù sao thì anh cũng là đối tượng đang phát triển của ba cậu, nên thế nào cũng phải lễ phép một chút.

“Để tôi giúp, tôi về nhà cũng chỉ có một mình.” Đương nhiên Hạ Kiến Vi sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt ở chung với Lục Tri.

Hạ Kiến Vi xào thịt lợn nấu chín hai lần, còn Lục Tri thì xào cà chua với trứng cùng thịt lợn xé, và nấu một nồi miến dưa chua. (*)

Đúng như lời Lục Tri nói, tay nghề của cậu thật sự rất bình thường, hương vị tàm tạm, nhưng làm Lục Tri ngạc nhiên chính là tay nghề của Hạ Kiến Vi rất tốt, bộ dáng anh kéo tay áo khuấy muôi trong phòng bếp gợi cảm mà đẹp trai.

“Tôi có chừa cho ba tôi chút đồ ăn, chúng ta ăn trước đi.” Mỗi món ăn Lục Tri đều gắp một ít đặt sang một bên, rồi cầm đũa và bát ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Lục Tri ăn cơm nhà ngon như vậy, cậu và ba mình nấu ăn rất bình thường, có lẽ là nhà bọn họ không có thiên phú xuống bếp. Vừa ngẩng đầu Lục Tri đã thấy Hạ Kiến Vi đang nhìn mình cười tủm tỉm, tựa hồ đang chờ cậu khen anh.

“Ăn rất ngon.”

“Vậy là tốt rồi, ăn nhiều một chút, cơ thể em đang phát triển, lúc tôi bằng tuổi em đã ăn rất nhiều, theo cách nói của ba tôi thì là một nửa đứa trẻ, ăn nghèo người lớn.” Hạ Kiến Vi đặt đĩa thịt lợn nấu chín đến trước mặt Lục Tri, còn mình thì ăn mấy món cậu xào.

Lục Tri ngẩn người, có vài phần không quen với sự nhiệt tình của Hạ Kiến Vi, tình thương của cha đột ngột này thật sự khiến cậu rất không thích ứng.

Hẳn là chú Hạ rất thích ba cậu, bằng không thì hà tất gì phải lo lấy lòng cậu như thế. Lục Tri ăn thịt trong bát trong khỏi nghĩ như vậy.