Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Họ Hạ

Chương 16

Cậu gật gật thấy ông nói cũng đúng.

Mà nãy giờ hình như quên mất một người, thấy ông cứ mãi nhìn người này mà tò mò quan sát.

"Đây là....."

"Dạ đây là bạn con, còn đây là ông ngoại tôi".

Hắn sao khi được giới thiệu thì cũng lên tiếng: "Dạ chào ông, con tên Nghiêm Hạo Tường là ch....bạn trai của Tuấn Lâm".

"Bạn trai? Hai đứa....?"

"À..ha...thì bạn là con trai....nên gọi tắt là bạn trai...thưa ông".

Cậu vội lên tiếng dập tắt sự nghi ngờ của ông.

Còn hắn thì cũng không nói gì thêm chỉ khẽ gật đầu khóe môi cong lên một nụ cười nham hiểm.

Đang lúc thấy không ổn thì từ xa xa...

"Anh ba! Úi anh ba của em về rồi".

Vừa về tới cửa đã thấy bóng dáng quen thuộc, cô chạy ùa vào ôm chằm lấy anh trai mình.

Mặc kệ người nào đó đang liếc nhìn người hai người.

Nhưng nghĩ lại họ là hai anh em nên nhắm mắt cho qua.

Người bên ngoài cũng hấp tấp chạy vào, nhìn thây cậu ai nấy cũng đều cười tươi còn thêm ánh mắt rưng rưng không kìm được như sợ mất cậu.

Hết người này đến người kia ôm.

Đột nhiên cô thấy có người lạ mặt ở đây, liếc nhìn hắn một cái, rồi lại quay sang anh trai.

"Anh! Người này là bạn anh hả?"

"Ừ"

"Woa~ bạn anh đẹp trai quá nha".

Rồi cô tiến lại gần hắn :"Chào anh! Em là em gái của anh Hạ Tuấn Lâm.

Anh tên gì?"

"Nghiêm Hạo Tường"

"Anh kì nha, có bạn soái ca vậy mà không giới thiệu cho em".

Bảo Ngọc bĩu môi quay sang nói giọng hờn dỗi với cậu.

"Cả chị nữa nè.

Em đó, đáng lẽ phải giới thiệu cho chị biết sớm chứ".

Cậu thầm nghĩ: hai người không biết hắn biếи ŧɦái cỡ nào đâu, ở đó mà mê.

Chỉ được cái nhan sắc, nhiều tiền, lắm quyền.

"Con làm bạn với Lâm nhi lâu chưa, bác là mẹ của nó.

Nó có gây phiền gì cho con không?"

"Dạ không ạ, Lâm nhi rất tốt.

Chỉ có điều cậu ấy thường hay ăn hϊếp con thôi, còn lại không tệ".

Hắn đưa vẻ mặt ngây thơ của mình ra nói khiến cậu thấy hôm nay hắn như không phải hắn, nói chuyện thì rất vui vừa nói vừa cười.

Còn ra vẻ như hiền lành, thiệt chẳng hiểu có uống lộn thuốc rồi hay không.

"Có chuyện này sao? Nếu sau này nó có như vậy nữa cứ nói với bà".

"Đúng đó.

Nếu anh em có bắt nạt anh cứ nói mọi người sẽ bảo vệ anh".

"Lâm nhi sao con lại...?"

"Mọi người sao vậy?Sao ai cũng tin anh ta".

"Chứ con nhìn con đi, tính tình hiếu thắng hay gây chuyện như vậy.

Bỏ nhà đi con cũng dám có gì con không dám làm".

Lời nói của bà như nhát dao cứa thẳng vào tim cậu, cậu rưng rưng mếu môi như sắp khóc tới nơi, hạ thấp giọng uất ức nói: "con bây giờ khác rồi mà, mấy năm con đi hầu hết thời gian đều ở trong trường cảnh sát có đi gây sự với ai đâu mà bà nói vậy..hức." Rồi khóc nấc lên như con nít.

Đây là lần đầu tiên cậu khóc trước mật nhiều người như vậy.

Trước đây dù có buồn cách mấy cũng âm thầm trốn sang một góc giường ôm gối mà khóc.

Còn bây giờ cậu thấy rất tủi thân, rõ ràng là hắn ta làm vậy mà lại đảo lộn lại hết.Đáng nói nhất là người nhà mình hết mực yêu thương lại tin hắn tuyệt đối.

Thấy cậu như vậy ai cũng trợn to mắt nhìn cậu như không tin, lần đầu họ thấy cậu khóc, cậu trước giờ luôn mạnh mẽ kiên cường như thế, ấy vậy mà hôm nay lại khóc.

Bà nhìn cháu cưng mình như vậy thì không khỏi đau lòng.

Biết chắc là mình đã lỡ lời làm cháu buồn, dù gì thì trước đây cũng là có lí do.

Bà liền đến gần cháu dỗ ngọt :

"Thôi mà, bà xin lỗi.

Là bà lỡ lời đừng giận bà...ngoan".

"Con không giận bà, con chỉ là......chỉ là thấy ai cũng tin anh ta..."

"Thằng nhóc này, người ta là bạn con đó.

Cư xử sao cho phải phép, ai đời lại đi ghen tị với bạn mình như vậy.

Con vẫn là cục cưng của nhà này mà".

"Bà...." Cậu lau nước mắt, chợt nhớ không biết thời gian qua có chuyện gì không liền quay sang hỏi mẹ.

"Mẹ, mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không ạ?"

"Không có gì.

Nếu có thì là chuyện hôm qua ông nội con có tới đây đòi đưa mẹ con mình về, nhưng mẹ từ chối nói muốn ở lại đây.

Ông con nghe vậy cũng không ép, nhưng.......con là người thừa kế nhà họ Hạ nên ông bắt buộc con phải về đó".

"Con không về.

Đánh chết cũng không về.

Con đâu cần mấy cái đó, chỉ cần ở bên cạnh mọi người là đủ rồi"..