Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Họ Hạ

Chương 19

Hắn liếc nhìn cậu một cái, âm mưu sau này về nhất định phải chỉnh cậu lại mới được.

Rồi nói tiếp với cô gái: "Chuyện lúc nhỏ mà cô cũng cho là thật? Sao cô ngây thơ quá vậy.

Vả lại bây giờ cậu ấy đã có người yêu, thậm chí là đối tượng kết hôn trong tương lai.

Tôi khuyên cô nên đi tìm hạnh phúc của mình thì hơn".

"Không, anh nói dối.

Anh Lâm, anh ấy...."

"Lời anh ta nói là thật.

Anh xin lỗi vì lúc nhỏ nói bậy khiến em hiểu lầm ".

Sau khi nghe hắn nói, cậu cũng mượn lời của hắn để từ chối cô.

Mong là cô sẽ tìm được hạnh phúc của mình.

Vì bây giờ, cho dù cậu có thích cô đi nữa thì hai người cũng không thể đến với nhau.

Hắn không thể nào để yên cho cậu nếu thật sự làm vậy.

"Tuấn Lâm, anh..."

Dù đã tính đến trường hợp này nhưng tình cảm của cô đối với cậu là thật, suốt thời gian cậu không ở đây mặc kệ có rất nhiều người đến xin hỏi cưới cô, cô vẫn một mực chờ cậu chỉ muốn lấy cậu.

Còn bây giờ....

"Nếu anh đã có người thương rồi...hức...em..em sẽ không làm phiền anh.

Nhưng có thể đừng xem em như người xa lạ được không?"

"Tất nhiên.

Vì anh vẫn luôn xem em là em gái mà".

Cô gật đầu lia lịa, coi như mất một người chồng nhưng bù lại có thêm một người anh.

Cô là người luôn nhìn sự việc một cách rất đơn giản, chỉ cần có hướng giải quyết thì cô cũng không so đo nữa.

Cậu cũng không nghĩ cô lại chịu như vậy cho nên tự nói với mình về sau phải chăm sóc cô thật tốt để bù đắp lại.

Sau khi cô tạm biệt mọi người rời đi, cậu quay sang:

"A~ có chuyện gì sao?"

Con...có người yêu rồi?" Mẹ cậu hỏi.

Lỡ phóng lao thì phải theo lao, cậu gật đầu.

"Tốt, rất tốt.

Có rồi mà lại muốn giấu sao? Con nhà ai? Dung mạo thế nào?" Ông cậu nói.

"Ơ....."

"Hoàn hảo.

Người đó rất hoàn hảo thưa ông".

Hắn cướp ngang lời cậu.

Cậu thầm mắng: Cái đồ tự luyến

"Vậy à.

Lâm nhi, sao không đưa về đây".

"Dạ người đó hiện tại đang đứng.........."

"Dạ khi khác con sẽ đưa về giới thiệu với mọi người.

Đừng mãi nói chuyện của con nữa, mau vào thôi".

Cậu không để hắn nói thêm đã vội chen vào.

\=\=\=\=

3 ngày sau......

Buổi tối hắn nhận được điện thoại của Tần Nguyên báo là các lão già trong bang muốn liên kết lại lật đổ ba hắn.

"Cái gì?......Được, tôi sẽ về ngay".

Nói xong liền quay sang cậu.

"Về thôi".

"Hả? Anh nói cho tôi một tuần mà? Nếu anh có chuyện thì cứ về trước đi, sau khi hết một tuần tôi sẽ trở về".

"Thật à? Sẽ không trốn sao?"

"Sẽ không".n

Được.

Hết thời gian thì về đó, em nên nhớ dù có ở đâu tôi cũng sẽ tìm ra.Còn có...."

"Biết rồi biết rồi.

Anh mau đi đi, tôi nói về sẽ về".

Đến nơi, hắn thấy bên ngoài có rất đông người, tay cầm mã tấu sẵn sàng máu nhuộm mặt đường đêm nay.Cho người giải quyết ở đây rồi hắn hùng hồn tiến vào, trước mặt là ba hắn đang ngồi ở ghế chủ tọa đang nói chuyện với các lão già.

Hắn đến đó cũng không làm gì mà đứng ở bên cạnh xem tình hình.

"Các người muốn đoạt quyền của tôi sao? Thật không biết tự lượng sức".

"Hừ,Nghiêm Hùng Phi tôi thấy cậu chiếm giữ chức lão đại cũng lâu quá rồi.

Đã đến lúc cần có người thay thế".

Một lão già lên tiếng.

"Cần người thay thế? Chẳng phải đã có con trai tôi sao? Các người không phải là chưa biết năng lực của nó?"

"Cậu ta? Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa có thể làm được gì lớn".

"Lão già ông nói cái gì?" Một đám đàn em của ba hắn lên tiếng.

"Vậy sao?" Giọng nói của hắn vô cùng băng lãnh dọa người, tiếp tục.

"Các ông ở đây, ai muốn sống tiếp?"

Các lão nhìn nhau, nhìn lên gương mặt không cảm xúc của hắn liền run người.

Nhìn hắn còn khí thế, hung ác hơn ba hắn rất nhiều.

"Bị dọa sợ rồi sao? Sẵn có đầy đủ ở đây, tôi xin tuyên bố sau này Nghiêm Hạo Tường con trai Hùng Phi tôi đây sẽ kế thừa vị trí lão đại trong bang.

Có ý kiến gì không?"

"CÁI GÌ? CẬU TA?".

Hắn đưa đôi mắt như muốn ăn thịt người kia nhìn người vừa mới nói ra câu đó, nhanh chân bước đến gần người đó lấy khẩu súng trên tay nhắm ngay vào thái dường của người đó mà bắn một phát.

Đùng Tiếng súng vang lên tất cả đều kinh ngạc, nét mặt người nào người này đầy sự sợ hãi.

Hắn biết vậy nên quay sang nhìn những người con lại nhếch mép khinh thường, giọng điệu nhàn nhạt: "Các người dường như cũng bất mãn thì phải? KHông sao gϊếŧ hết các người cũng không gây tổn thất gì trong bang".

"Cậu dám sao? Bên ngoài người của bọn tôi đang chờ nếu chúng tôi không ra họ sẽ lập tức xong vào".

"Ồ thế à.

Vậy phải thử mới được".

Đùng.

Lại một phát súng nữa vang lên.

Tất cả như đứng chết trân dưới sự ác độc của cậu.

"Bên ngoài tất cả đều đã được chết hết rồi, không tin có thể ra kiểm tra.

Còn nữa, phía trên có ba chiếc trực thăng mang theo khoảng hơn 10 tay súng bắn tỉa giỏi nhất đang chờ các người.

Ra cũng chết mà ở lại thì cũng chết.

Sao? Có cần tôi cho các người thời gian gọi điện chọn đất chôn trước không.

Hơn 500 anh em của tôi vẫn đang chờ ngoài đó để quăng sát các người".

"Tôi....lão đại......xin ngài tha cho chúng tôi".

Mọi người bên trong đều quá hoảng hốt khi đường chết ngay trong gan tất, ai lại dám hành xử lỗ mãng nữa, đành tâm phục khẩu phục..