Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Họ Hạ

Chương 41

Cơ hội lại một lần nữa đến với cô, cô rất vui mừng khi nghe cậu nói.

Cứ tưởng suốt đời cũng không tìm được công việc đúng chuyên môn đã được học, thật không ngờ trong lúc đang đứng trước vực thẳm khi sắp bị sa thải lại có một phép màu vực dậy.

"Cảm ơn chủ tịch.

Cảm ơn chủ tịch".

Cô cúi đầu nói vô vàn lời cảm ơn với cậu, cậu bây giờ lại cảm thấy làm sếp đúng là tốt thật.

Muốn xử sao cũng được.

*****

Tập đoàn MK..

Phòng làm việc của hắn nằm ở tầng 20, cũng là tầng cao nhất tập đoàn.

Nhân viên làm việc ở đây đều là những người có năng lực và được hắn tín nhiệm, hầu như là chưa từng phạm phải dù chỉ một lỗi nhỏ.

"Đại ca, em..."

Tần Nguyên từ ngoài hấp tấp chạy vào báo tin mà quên cả gõ cửa, trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của hắn.

Khi cánh cửa vừa mở cũng là lúc một con dao găm vừa lướt ngang qua.

Rất may chỉ làm rơi vài cọng tóc.

Hắn chau mày nhìn y, sau khi y bình tĩnh lại hướng hắn nói: "Đại ca, em vừa mới....."

Y chưa nói xong đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang, một cô gái xinh đẹp bước vào.

Ấy là thư ký của hắn:

"Chủ tịch, Dương tổng đã tới".

ôm nay tập đoàn hắn sẽ hợp tác với một tập đoàn có thương hiệu thời trang nổi tiếng trên thị trường.

Và mục đích chính vụ hợp tác lần này chính là sự kết hợp giữa trang sức đá quý cùng với trang phục sang trọng.

Nó giúp tôn lên vẻ đẹp của người sở hữu cũng như khẳng định thân phận cao quý của mỗi người.

Hắn gật đầu, đối y nói: "Có gì lát nói" rồi bỏ đi cùng cô thư ký.

Y nhìn hắn đi mà trong lòng lại dâng lên thắc mắc: Nếu đại ca biết chuyện này có liên quan tới Hạ Tuấn Lâm thì có như vậy mà đi không?

Sau khi mọi chuyện bàn bạc xong, hai bên đại diện liền thuận lợi ký hợp đồng.

Lúc người kia ký tên hắn thấy cái tên Dương Nhất Lâm quen quen, hình như nghe ở đâu rồi thì phải.

Nghĩ mãi vẫn không nhớ ra người này là ai nên thôi.

"Nghiêm tổng, hợp tác vui vẻ".

"Dương tổng, hợp tác vui vẻ".

Hai bên bắt tay giao hữu rồi rời khỏi đó.

Hắn trở lại phòng mình, Tần Nguyên vẫn ngồi đó đợi hắn trở về.

Hắn ngồi vào ghế đối diện với y, sắc mặt không cảm xúc: "Nói".

"Đại ca, như lời căn dặn trước đó, em đã theo dõi cậu Lâm suốt thời gian qua.

Cũng không có gì quan trọng, chỉ là cậu ấy giả làm nhân viên vào đó điều tra một số chuyện.

Nhưng hôm nay em bắt gặp cậu Lâm có hành động thân mật với một cô gái, mọi người còn tán dương hai người nhìn vô cùng đẹp đôi, rất có thể cô gái kia là bạn gái của cậu ấy.

Còn đây là hình em chụp được".

Y đưa một sấp hình trong tay cho hắn, như dự đoán trước đó mặt hắn đã biến sắc.

Khó coi đến mức khiến người đối diện run sợ, hắn nhàu nát những tấm hình trên tay rồi lớn tiếng mắng.n

"Sao tới giờ cậu mới nói?"

"Đại ca, tại anh........"

"Mang cậu ấy trở về ngay cho tôi".

"Đã biết".

Y không dám chậm trễ nên đã nhanh chóng triệu tập anh em đến đưa cậu về.

Sau bao nhiêu chuyện, hắn chưa bao giờ yên tâm khi cậu không ở bên cạnh.

Lúc nào cũng có nỗi bất an lấn ác, nó cũng chính là nguyên nhân làm hắn liên tục mất kiểm soát.

Liên tục không gái thì trai quấn lấy, hắn chỉ muốn giam cậu lại muốn cậu vĩnh viễn chỉ ở bên hắn.

Vừa rồi nhìn thấy bức ảnh một cô gái ngồi lên đùi cậu, vì không nhìn thấy khuôn mặt cô gái kia nếu không hắn nhất định không để cô gái ấy sống thêm một ngày.

Nhưng đối với hắn việc này không quan trọng, quan trọng nhất là tại sao cậu lại để cô ấy muốn làm gì thì làm.

Cậu yêu cô ấy lắm sao?

Những suy nghĩ tiêu cực liên tục quanh quẩn trong tâm trí hắn.

Rồi hắn lái xe đến địa bàn của mình, ngồi uống hết chai này đến chai kia.

Vì hắn là đại ca nên chuyện của hắn không ai dám quản.

Đây cũng là lần đầu mọi người thấy hắn như vậy.

Trước giờ chỉ khi nào có sự kiện gì vui hắn mới uống với anh em, hiếm khi thấy hắn một mình bất cần như vậy.

Một lúc sau, có người không biết sống chết chạy tới giật lấy chai rượu trong tay hắn.

Cậu ta là Khải Hiên cũng là người thầm thương đại ca mình từ rất lâu.

"Cậu làm cái khỉ gì thế? Có phải chê mình sống đủ lâu rồi không? CÚT!",.