Nhỏ Cùng Bàn!!! Em Yêu Chị

Chương 17

- hello....

Hi Chi vừa mở cửa ra đi học thì đã bắt gặp nó đứng ngay cửa đợi cô từ  khi nào rồi.Cô có chút bất ngờ nếu là trước đây cô chắc sẽ rất vui nhưng mà nếu là bây giờ thì cô không muốn gặp nó chút nào. Có thể nói là tránh nó lúc nào hay lúc đó.

- Chị đến đây làm gì?

Hi chi đưa mắt lạnh lùng nhìn nó hỏi rồi nhanh tay kháo cửa phòng lại.

- Đón em đi học.

- Không cần...tôi tự đi được.

Nói rồi cô đi nhanh xuống đi ra trạm xe bus đón xe. Nó thấy thái độ khó chịu của cô dành cho nó mà nheo mày chẳng hiểu gì. Nhưng rồi nó cũng nhanh chân đuổi theo cô từ phía sau.

Xe bus vừa tới cô nhanh bước lên xe. Nó cũng chạy lên theo, nhưng mà người ta có thẻ xe còn nó từ đó giờ có biết đi xe bus bao giờ. Nên vừa lên xe nó phải loai hoai vì ai cũng quẹt thẻ còn nó có gì đâu mà quẹt.

Cô từ xa thấy nó loai hoai với tài xế nên đành đi tới lấy thẻ của mình quẹt trả cho nó. Nó cũng ngại nhưng cũng nhìn cô cong khóe môi một cái đi tới ngồi cạnh cô. Cô lạnh lùng quay mặt ra cửa sổ chả thèm nhìn nó một cái.

Chuyến xe bus câm lặng cuối cùng một lúc sau nó và cô cũng đến lớp, nó mang tâm trạng rối bời đi học. Bước vào lớp đi tới chỗ mình ngồi, nhưng một lúc liền có một cô gái ngồi xuống cạnh nó. Nó đưa mắt khó hiểu vì hôm nay môn học này bình thường Hi Chi chung nhóm với nó ngồi cạnh nó. Hôm nay đột nhiên lại là một người khác ngồi xuống thật lạ thường.

- Sao cô lại ngồi ở đây?

Nó đưa ánh mắt lạnh lùng kèm khó chịu nhìn cô gái kế bên hỏi chuyện.

- dạ..Hi Chi nói muốn đổi chỗ, nên bảo em xuống ngồi ở đây.

cô gái kia tâm có chút thích Hạ Vi nhưng nhìn Hạ Vi ở cự li gần nên e thẹn nhỏ nhẹ trả lời. Trái lại Hạ Vi nghe câu trả lời của cô thì máu sôi đến não rồi. Nó quay lên nhìn thì thấy quả thật Hi Chi đang ngồi cạnh một chàng trai khác mà còn vui vẻ trò chuyện nữa chứ. Nó đứng phắt dậy đi lên chỗ Hi Chi đang ngồi khó chịu hỏi chuyện:

- Tại sao lại đổi chỗ?

Hi Chi biết chắc nó sẽ làm vậy, cô đang ngồi nói chuyện với người bạn kế bên nghe tiếng nó cô cũng bình thường đứng dậy nhìn nó không một chút sợ hãi hay ôn nhu mà lên tiếng:

- Bởi vì tôi không thích ngồi với chị.

Câu trả lời của cô như nguyên ráo nước lạnh tạt vào mặt nó. Các sinh viên khác trong lớp ai cũng bở ngỡ. Vì nhiều người muốn ngồi cạnh Hạ Vi mà không được, cô được ngồi cạnh thì lại không muốn. Nó tâm tình dao động nghe câu trả lời của cô xong nó nhìn cô chăm chăm ánh mắt có chút thất vọng. Rồi liếc mắt sang nhìn cậu bạn kế bên Hi Chi như muốn lấy mạng vậy.Sau đó Nó không nói gì thêm xuống lấy cặp bước ra khỏi lớp bỏ tiết. Tiểu Bạch ngồi bên dưới nhìn hai người mà tâm cũng rối bời vì chẳng hiểu Hi Chi đang làm trò gì nữa.

Ngay lúc nó nghĩ thông suốt khi cố xếp chuyện không vui của bản thân sang một bên để tiếp tục vui vẻ bên cô. Thì cô lại làm trò để đẩy nó ra xa hơn. 

Nó bỏ học chạy xe tới quán bar riêng của gia đình chơi. Sau một lúc kiểm tra tình hình kinh doanh của quán xong nó mới vào kho lấy ra một chay rượu nhăm nhi uống. Uống rượu một mình thì không vui nên nó liền móc điện thoại nhắn tin cho tiểu Bạch rủ rê.

- " Ca 3 em rảnh không?"

- "dạ, rảnh"

- "Có muốn đi uống chút gì không?"

- "Tôi ở quán bar DM đợi em"

- "Vâng"

Cuộc trò chuyện kết thúc Tiểu Bạch tiếp tục học. Nó tiếp tục uống rượu đợi tiểu Bạch tới.

Quả thật chiều Tiểu Bạch đến quán bar tìm Hạ Vi. Uống rượu cùng nó một lúc hiểu tâm tình nó tiểu Bạch cũng nhẹ nhàng từ chối ở lại lâu. Sau khi rời đi nó quyết đến tìm Hi Chi

***

NHÀ HI CHI

Sau khi tạm biệt Hạ Vi, Tiểu bạch bắt taxi đến nhà trọ Hi Chi. Nhưng trên đường đi cũng không quên mua những món ngon đem tới cho con bạn thân của mình. 

- Hi Chi!!! cậu với chị Hạ Vi đang chơi trò gì vậy?

Tiểu Bạch ngồi sofa cầm ly trà sữa hút một cái rồi nhìn Hi Chi đang say sưa ăn đồ chiên mà lên tiếng.

Nghe Tiểu Bạch đột nhiên hỏi chuyện của Hạ Vi, miệng cô đang ăn cũng ngưng ngay động tác nhay mắt đảo đảo giả bộ không hiểu gì.

- Cậu nói gì vậy?

- Cậu đứng có giấu. Tớ nhìn thấy hết đó.Rõ ràng cậu thích chị Hạ Vi mà, sao còn tránh chị ấy chứ.

- Cậu nói gì vậy. tớ làm sao mà thích chị ấy được chứ. Cái tên không não đáng ghét đó có gì để tớ thích.

Hi chi tiếp tục ngoan cố giả vờ chối đi những lời Tiểu Bạch nói. Cô mặt mài khó coi cầm ly trà sữa nhìn

- ( Cậu còn chống chế được sao...không dùng chiêu với cậu là không được mà) hi...Vậy tốt quá.

Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt đang cố diễn của Hi Chi mà bực tức. Diễn mà chẳng đạt gì cả. Nên Tiểu Bạch quyết định tung chiêu, nên đột nhiên vui vẻ cười nói câu đầy ngụ ý.

- Ý cậu là sao?

- Hồi sớm tớ có gặp chị ấy ở văn phòng khoa. Nên có nói chuyện vài câu mới biết chị ấy quyết định trở về Mĩ rồi.

Nó viện ra một tình huống hết sức hay là Hạ Vi quyết định về Mĩ. Hi chi nghe xong không biết là mình đang diễn vai gì nữa hốt hoảng nhìn Tiểu Bạch gặn hỏi lại 1 lần nữa.

- CẬU NÓI CÁI Gì? Chị ấy về Mĩ sao?...Máy bay cất cánh khi mấy giờ.

- 8 giờ tối nay.

- 6 giờ rồi...tớ phải chạy đi tìm chị ấy.

Hi Chi quay nhìn đồng hồ rồi mới phát hiện chỉ có hai tiếng nữa là máy bay Hạ Vi cất cánh. Nên cô hốt hoảng rối rít cằm điện thoại định chạy đi ra sân bay.

Ngay khi cô vừa đứng dậy thì Tiểu bạch đã cằm tay cô lại ánh mắt có ý cười nhìn cô hỏi:

- Này...cậu không thích người ta sao mà lo lắng như vậy chứ?

- Tớ...

- hi..Con ngốc này...Tớ nói sạo cậu đó.

- Cậu...

- Cậu thật sự thích Hạ Vi

Hi chi biết chỉ là trò đùa vô cớ của Tiểu Bạch nên thở phào nhẹ nhõng ngồi lại ghế. Rồi tiếp tục màng tra khảo của cảnh sát Bạch.

- vậy sao lại tránh né chị ấy còn lấy Thiên Nhân làm bình phong nữa.

- Tớ thích chị ấy thì đã sao? Trong lòng chị ấy chỉ có mỗi Gia Linh. 

- Hi.Thì đã sao? Giờ Gia Linh không có ở đây.Hơn nữa như tớ nghe câu trả lời của chị ấy trong môn tâm lí. Thì tớ suy đoán cô gái đó....có lẽ có khi không còn sống  trên đời đó.

- ...

- Bây giờ cậu không phải lo, cậu không phải thay thế ai cả, mà cậu phải làm sao để chị ấy quên hẳn cô gái kia mà yêu cậu kìa.

- Tớ...tớ phải làm sao đây?

- Đó là do cậu. Đây là tình yêu của cậu.Tớ nói vậy thôi...tớ về đây.

Nhiệm vụ đã xong Tiểu Bạch đứng lên ra về. Hi chi ngồi yên trên sofa suy nghĩ gì đó.

- Làm thế nào để xóa nổi một hình xăm, khi nó đã ăn sâu vào tim và tâm trí. Thôi vậy thì cứ tự nhiên đi.

Không biết là những lời của Tiểu Bạch nói có thấm miếng nào vô não cô không. Nếu có thấm thì cô sẽ làm gì tiếp theo đây.