- Chúng ta kiểm tra ai không ráp được ở lại dẹp như tôi đã nói. Nam lên trước rồi tới nữ.
Ông thầy ngồi phía trên quan sát từng cặp lên ráp. Mọi người thông qua rất dễ dàng cho tới cặp Hi chi.
- Khúc Hi Chi...Hôm nay hết đi trễ giờ thì tới việc gáp súng cũng không xong. Ở lại dọn cho tôi...về chỗ
Ông thầy có vẻ không thích Hi Chi nên khi thấy Hi Chi gáp sai liền lên tiếng trách mắng.Hạ Vi ngồi phía dưới cũng chỉ biết nhìn không nói gì được.Sau đó là cặp Hạ vi cùng với Gia Linh đi lên cũng là cặp cuối cùng rồi.
Hạ Vi lên gáp cố tình gáp sai khiến cho ông thầy như bị tức điên. Khi khúc đầu nó là người gáp giỏi nhất trong đám nữ sinh bây giờ thì làm sai bét.
- Hạ Vi..em ở lại dọn chung với Hi Chi luôn đi..Cái lớp gì thế này không biết....Cả lớp không ai được giúp 2 em ấy.Ai giúp tôi đánh rớt hết. giờ giải tán.
Ông thầy cũng ít ác không cho ai giúp hai người kia. Rồi cho lớp nghỉ, Vĩ Đình hiểu rõ đó là Hạ Vi cố tình, cô bực mình lấy cặp rồi rời đi.
- ( Hạ Vi...rõ là cậu cố ý mà....cậu chưa từ bỏ nữa sao?)
Gia Linh đứng nhìn Hạ Vi đang loai hoai mà ánh mắt buồn đi.
- Đi thôi chị.
Ôn Nhị thấy Gia Linh ánh mắt buồn trông thấy, xoay lại thấy Hạ Vi và Hi Chi. Ôn Nhị cũng hiểu gì đó nên liền nhắc nhở rồi cùng Gia Linh rời đi.
Hạ Vi chẳng nói tiếng nào đi nhặt súng ôm đi vào kho cất.
- Sao chị lại làm vậy?
Hi Chi tò mò biết nó rõ ràng cố tình mà nên liền lên tiếng hỏi.
- Lúc đó tôi quên thôi chứ không có lí do gì nữa.
( Nếu một mình em dọn hết trời tối cũng chưa xong)Hạ Vi mặt lạnh nhìn Hi Chi nói rồi tiếp tục ôm súng đi vào kho cất. Hi Chi nghe xong cũng im lặng không hỏi thêm đi nhặc lựu đạn mà các nam sinh tập ném đi bỏ vào thùng rồi mang vào kho. Hai người cứ im lặng dọn cho tới trời chập tối mới xong. Lúc này cả hai người mệt mỏi mới đi thay đồ quân sự ra đi về.
Họ vừa ra thì Hạ Vi liền nhìn thấy Thiên Nhân đứng ngay xe cậu ta nhìn mình và Hi Chi. Hi Chi cũng thấy nên liền lén nhìn mặt Hạ Vi. Hạ Vi không nói gì liền nhanh chân đi trước bỏ lại Hi Chi phía sau.Hi Chi nhìn theo bóng lưng Hạ Vi mà mặt buồn đi trông thấy. Hạ Vi đi tới xe vào rồi nhanh lái đi.Nó cứ nghĩ Hi Chi sẽ về cùng xe với Thiên Nhân nhưng nào đâu biết sự thật là cô vẫn chấp nhận đi xe bus dù trời tối rồi.
***
Hôm sau là ngày được nghỉ nên Tiểu Bạch tranh thủ hẹn Vĩ Đình đi chơi. Ôn Nhị cũng tranh thủ rủ luôn cả Gia Linh. Hạ Vi thì chẳng quan tâm cũng chả thèm đi chung cứ ở lì trong nhà xem Tv rồi chơi game.Vì thế là 4 người kia lại đèo nhau đi.
Đến khu ăn vặt Tiểu Bạch mê ăn cứ đi với Ôn Nhị phía sau kiếm thức ăn. Còn Gia Linh và Vĩ Đình đi phía trước kiếm đồ mua. Nhưng mà Vĩ Đình đi trước mà cứ 5 phút lại quay đầu ra phía sau nhìn. Gia Linh cũng biết là Vĩ Đình đang tìm kiếm Tiểu Bạch nên liền lên tiếng hỏi.
- Vĩ Đình...em thích Tiểu Bạch đúng không?
Gia Linh nhìn Vĩ Đình gặn hỏi. Vĩ Đình bị Gia Linh hỏi thẳng thừng quá đâm ra ngại mà vẻ mặt đỏ lên chối phăn phắt
- Làm gì có..Tên đáng ghét đó tối ngày kiếm chuyện chọc tức em..thích cái nổi gì. Đứa nào điên mới thích cái đứa vừa đáng ghét vừa khùng như cô ta á.
Vĩ Đình giả bộ chê khí thế Tiểu Bạch không thương tiếc. nhưng cô càng vậy thì Gia Linh càng nắm chắc phần thắng.
- Vậy à..Vậy chị không cần khó xử nữa rồi.
- Chị nói vậy là sao?
- ờ...Thì hôm qua có 1 bé lớp bên nhờ chị tỏ tình với Tiểu Bạch nè. Lúc đầu chị còn nghĩ em thích Tiểu Bạch nên từ chối không giúp. Mà ai dè đâu em không thích.
- chị nói thật sao?
- ừm..Bé đó rất dễ thương, còn nói chuyện thì đáng yêu khỏi nói luôn. chị tin Tiểu Bạch gặp sẽ thích cho mà xem...Để xem số điện thoại em ấy đâu rồi..
Gia Linh đóng trọn vai diễn, cô nói mà cứ như thật vậy còn giả bộ lấy điện thoại ra lướt lướt danh bạ tìm kiếm nữa chứ. Vĩ Đình thấy vậy không khống chế nữa liền nhanh tay dựt lấy điện thoại của Gia Linh.
- Chị..chị mà giúp cô gái đó..em sẽ giận chị suốt đời luôn đó.
Vĩ Đình bĩu môi mặt ủy khuất ôm khư khư cái điện thoại mà nhìn Gia Linh. Gia Linh thấy đứa em gái đáng yêu như vậy liền phì cười.
- Vậy giờ sao? Có nói thật chị nghe không nào?
- thì...thì em có thích tên đáng ghét đó chút chút. Nhưng mà em là ai..Trương Vĩ Đình đó...sao có thể đi tỏ tình trước chứ...nếu bị từ chối chắc em đi tu luôn quá
- Thà bị từ chối còn hơn là phập phòng trong lòng thắc mắc. Em không nói sao biết người ta có thích em không. Giờ ha...1 là em tỏ tình 2 là ôm cái tôi rồi ế tới già luôn đi.
Vĩ Đình nghe Gia Linh nói cũng có lí, có vẻ mặt lo lắng quay lại nhìn Tiểu Bạch phiá sau đang vui vẻ ăn vặt với Ôn Nhị. Cô đứng nhăn nhó suy nghĩ một lúc rồi chạy nhanh lại phía Tiểu Bạch.
- Chạy nhanh...đi với tôi
Vĩ Đình nắm tay Tiểu Bạch lôi đi chạy đi đâu đó. Tiểu Bạch đang ăn bị cô hối hả kéo đi cũng không biết chuyện gì nhưng cũng ngoan ngoãn chạy theo.
- Phụ tôi tìm mau...nó mất tiêu rồi.
Vĩ Đình lôi Tiểu Bạch tới một bãi cỏ mà hối hả khom kiếm gì đó. Tiểu Bạch không biết cô mất cái gì cũng cứ khom xuống tìm kiếm khắp chỗ. Một lúc mệt lả người thì nó mới lên tiếng.
- Rốt cuộc cô mất cái gì vậy hả?
Tiểu Bạch vừa thở vừa nhăn nhó nhìn Vĩ Đình hỏi.
- Tôi để thất lạc người yêu rồi...
Vĩ Đình tỏ ra đáng yêu nắm lấy tay Tiểu Bạch mà nói. Tiểu Bạch nghe xong liền ngơ người cười ngây ngô.
- (
Lắm trò) Này...người yêu của ai lại nhận hộ tôi cái. Này..người yêu anh hả? Người yêu chị hả?
Tiểu Bạch cũng lí lắc lại trêu Vĩ Dình. Tiểu Bạch nắm tay Vĩ Đình đưa lên rồi nhìn xung quanh la to. Vĩ Đình đứng bên cạnh thấy nó làm vậy liền bĩu môi tức tưởi.
- Này....không ai nhận vậy tôi lấy đó nha.
Tiểu Bạch nói rồi kéo Vĩ Đình vào lòng ôm. Vĩ đình cũng cười tươi ôm nó mà đánh thình thịch vào ngực nó cứ mải mắng là đáng ghét.
- này...hay chúng ta lấy xe về đi..cho hai con người kia đi bộ đi.
- được đó.hihi.
Tiểu Bạch và Vĩ Đình lần này lại lên cơn nhưng không phải đối phương nữa mà chuyển mục tiêu sang ôn Nhị và Gia Linh đáng thương.
***
Phía bên kia đột nhiên có hai kẻ bị bỏ rơi giữa chợ. Ôn Nhị đứng ngơ người nhìn Vĩ Đình cướp mất bạn bè trên dường ăn của mình mà đau lòng. Nhưng đau lòng chưa hết thì quay lại thấy Gia Linh đi một mình tâm liền động liền bắt đầu lo sợ.
- Đến hay không đến...Đến...không được..không đến..Cũng không được không đến sẽ lỡ mất chị ấy.Đến...
Ôn Nhị đứng đi đi lại lại vẻ mặt ủy khuất độc thoại một mình mà rối não. Gia Linh đằng xa thấy đứa trẻ cứ đi đi lại lại rất đáng yêu nên liền đi lại nhẹ nhàng kê sát tai Ôn Nhị.
- đến gì vậy?
Gia Linh kê sát tai nói nhỏ vào lỗ tai Ôn Nhị. Một làn hơi ấm phả vào tai khiến Ôn Nhị rùng mình nổi hết da gà lên nên liền ngước mặt lên nhìn. Ngay giây phút này 4 mắt chạm nhau khoảng cách gần Ôn Nhị cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của Gia Linh. Gia Linh ngây người khi nhìn vào mắt Ôn Nhị đột nhiên tim Gia Linh vội đập nhanh. Cả hai giữ nguyên tư thế một lúc thì mới chịu bừng tỉnh. Cả hai tách ra quay mặt chỗ khác e thẹn mặt ai nấy cũng đỏ cả lên.
- (
Nếu cứ ngại như này thì không được.) chị...tụi nó đi rồi hay tụi mình lên phía trước kiếm gì mua đi.
Ôn Nhị thấy cả hai im lặng cũng không ổn nê n đành mở lời trước. Gia Linh cũng tùy hứng gật đầu rồi nhanh đi về phía trước. Một lúc họ ngừng ngay trước một tạp kĩ múa áo thuật. Cả hai mân mê xem ải miết, cuối tiết mục đột nhiên có một ống pháo bắn lên. Có lẽ pháo bắn quá lớn nên khiến Gia Linh giựt bắn người bịnh hai tai mà rút người. ôn Nhị thấy vậy tay đang cầm hộp bánh cũng quăng đi. Ôn Nhị kéo Gia Linh lại ôm cô.
- Không sao....không sao..chỉ là pháo thôi..Em đưa chị đi nơi khác.
Ôn Nhị ôm Gia Linh vào lòng cho Gia Linh gục vào vai mình tay vuốt mái tóc cô mà trấn an rồi đưa cô đi nơi khác cách xa nơi đó. Ôn Nhị đưa Gia Linh tới một cái ghế đá rồi ngồi xuống.
- Chị sợ pháo sao?
Ôn Nhị thấy Gia Linh có vẻ ổn đôi chút nên nhìn cô hỏi chuyện.
- ừm..lúc nhỏ tôi từng rất thích pháo nhưng có một lần được ngồi trên cổ ba tôi xem pháo. Lúc đó nó bắn to quá khiến tôi giựt mình té ngã khỏi vai ba tôi chấn thương. Nên từ đó tôi rất sợ.
Gia Linh vẫn hốt hoảng chuyện vừa rồi nên mặt vẫn tái đi. Nhưng nghe Ôn Nhị hỏi cô không ngần ngại kể cho Ôn Nhị nghe. Do sợ nên ô vừa kể mà tay vẫn nắm chặc tay Ôn nhị không buông.Cảm nhận một bàn tay lạnh run đang nắm tay mình Ôn Nhị nhìn xuống thì mới phát hiện đó là tay của Gia Linh. Tim Ôn Nhị liền không biết sao lại vui hơn nhưng nhìn Gia Linh run rẩy vì sợ thì lòng cũng xót xa. Cô không cần suy nghĩ gì mà kéo Gia Linh vào lòng.
- Từ hôm nay về sau để em bảo vệ chị.
Ôn Nhị chẳng ngần ngại gì mà ôm Gia Linh vào lòng mà ban cho 1 câu mía lùi. Gia Linh nghe như vậy đột nhiên ấm lòng nhưng mà có lẽ vẫn chưa đủ để cô run động. Gia Linh trước nay luôn thẳng tín nên chuyện cần hỏi cũng nên hỏi.
- Ôn Nhị!!! em thích tôi sao?
Gia Linh nghiêm mặt nhìn đứa trẻ mà hỏi khiến cho cục thịt nhỏ kia nghe xong đứng hình 30 giây khi không ngờ cô hỏi thẳng thừng một cách khó chấp nhận như vậy. nó lúng túng mặt đỏ hết cả lên tay nắm chặc rồi lại mở ra rồi lại nắm chặc rồi lại nắm mà hít thở.
- Em không trả lời vậy tôi đi về nha.
Gia Linh cũng rất thích bé Ôn Nhị nhưng Ôn Nhị rất nhát nên cô đành phải thử.Bị cấp bách rồi không nói không được.
- Phải...EM rất thích chị..EM thích chị ngay lần gặp đầu. nhưng mà em biết chị không thích em. chị là người yêu của chị Hạ Vi. Những ngày vừa qua em đã suy nghĩ rất nhiều, em nhắc nhở bản thân mình người yêu của bạn không được nghĩ tới. Nhưng càng như vậy em lại càng nhớ chị. hình ảnh chị cứ vây lấy em.Em chưa bao giờ nhớ ai ngày đêm như vậy. Trước đây em từng thích Hạ Vi. Nhưng khi gặp chị em mới nhận ra cái cảm giác em đối với Hạ Vi chỉ là tò mò và muốn sở hưu như một món hàng chứ không phải tình cảm. Còn cảm giác với chị hoàn toàn khác...
- Ôn Nhị...xin lỗi.Tôi nghỉ chúng ta làm bạn sẽ tốt hơn.
Gia Linh e ngại rồi rời đi. Ôn nhị như ai vừa đâm 1 nhát dao vào nó vậy cứ đứng trơ trơ cho tới khi Gia Linh đi khuất.
- EM SẼ KHÔNG TỪ BỎ ĐÂU