Nhỏ Cùng Bàn!!! Em Yêu Chị

Chương 8

- Hi Chi đi uống trà sữa không? tớ bao nek. Tớ vừa mới lãnh tiền tháng của mẹ nên hôm nay tớ sẽ bao tiểu quỷ cậu một chầu sả láng.

Sau khi tan ca thấy trời còn sớm vừa lúc nó vừa lãnh tiền ăn tahn1g của mẹ nên Tiểu Cảnh nãy ra ý định rủ đứa bạn thân của mình lê la hàng quán. Nên đứng chóng nạnh ngướt mặt hí hửng nói với cô.

- ( HÔm nay tên tiểu Không Não lại đi bơi rồi sao? Ở đó có gì mà thứ 7 nào cũng đến đó thế nhỉ. Hay là chị ta hẹn ai ở đó.Đi xem mới được)

Hi Chi thì đứng suy nghĩ tới Hạ Vi mặc cho Tiểu Bạch đứng kế bên đang nói cái gì tâm một mực hướng tới Hạ Vi à.

- Này...cậu nghe tớ nói không?

Thấy mình nói cả buổi trời mà con nhỏ kế bên vẫn không phản ứng gì  nên liền ngướt xuống nhìn cô thì mới thấy Hi Chi nãy giờ lo nghĩ cái gì đó mà nhìn xung quanh không chú tâm nghe mình  nói nên Tiểu Bạch liền khó chịu lây vai cô hỏi.

- Ờ..bữa khác đi.Tớ có việc rồi.Tớ đi đây bye cậu.

Cô vội trấn tĩnh trả lời Tiểu Bạch xong toan hướng phòng bơi chạy tới.

***

- (Chị ta bơi giỏi vậy sao?.Chỉ buồn cho mình là không biết bơi.)

Cô vừa chạy vào trong phòng bơi để túi xách xuống ghế nhìn nó đang hụp lặn dưới nước từ mức 2m bơi tới chỗ mình.

- Ủa...nhóc tới đây làm gì?

Hạ Vi vừa chạm tường liền ngoi lên lặc lắc đầu làm nước văng tung tóe.Mặt lắm tắm tóc vương trên mặt. nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế liền đưa tay gỡ tóc trên mặt ra leo lên với chiếc áo thun trắng bó sát và chiếc quần ngắn trên người.Dễ hiểu vì nó không muốn ở trường ai thấy nó mặc đồ bơi gợi cảm cả nên đồ như vậy là lựa chọn tốt nhất của nó.

- thì tới đây xem chị đang hẹn ai ở đây mà tuần nào cũng siêng năng tới.Mà xem ra...ở đây không có ai nhỉ.

Hi Chi đưa mắt nhìn nó đang bước lên tóc thì ướt sủng lại gương mặt thanh tú bờ môi hồng mặt còn lắm tắm những giọt nước nhìn trông đầy quyến rũ.Nên cô liền đỏ mặt giả bộ quay nhìn xung quanh như tìm bóng ai để nó không bắt gặp cô đang ngại ngùng nhưng không ngờ ở đó không có một ai hết.

- Đúng..Tôi có hẹn 1 người.

- Vậy sao...tôi chả thấy ai hết vậy.

Câu nói của nó làm cho cô quay phắt lại tò mò muốn xem đó là ai nên nhìn nó với ánh mắt trông chờ.

- Người đó đã tới rồi.

Hạ Vi nhìn cô chăm chăm ôn  nhu đầy ngụ ý

- huk...

Cô cũng  hiểu ra nó là đang nói mình nên bĩu môi quay nơi khác cười nhẹ.

- Mà tôi còn bơi lâu lắm.em về trước đi.

- Vậy à...Không não!!! 

nói rồi nó tiếng đến gần mép thành hồ định từ từ phóng xuống.Nhưng không ngờ cô lưu manh lí lắc lại giỡ trò.Cô tự nhiên kêu nó.Nó theo bản năng quay lại. thì cô vội đẩy nó. Nó cũng thế không chịu thua nắm tay kéo tay cô vừa đẩy cùng nhau té xuống nước.

...Bùm

- Tên đáng ghét kia.Chị ướt mình chị được rồi.kéo tôi xuống chi hả. Đồ lưu manh...đồ lưu manh

Vừa ngôi lên đứng nước chỉ mới ngang ngực cô mà cô đã la hét ầm ỉ lên còn đánh bùm bụp vào người nó trách móc.

- Hỗn đản...lễ phép lại chút đi

- Huk.đi chết đi.hịc..hịt..người ta là không biết bơi đó...

Cô mếu máo xụ mặt vì nỗi sợ muôn thở là chết đuối lại tiếp tục đánh nó.Vẻ mặt  như một đứa trẻ đang bị ức hiếp vô cùng đáng yêu.

- Làm sao để em chết được...trong khi tôi đang ở đây

Nó thấy cô mếu máo như vậy liền ôn nhu đi tới chỗ cô vuốt vuốt mặt cô nhìn ôn nhu trấn an bằng chiêu thả thính lung tung.

- huk...Chị đi chết đi...

cô đánh một cái mạnh vào ngực trái nó rồi quay lưng lội vào thành tường định leo lên.Nhưng khi cô quay lưng chỉ nghe 1 tiếng la nhỏ của nó rồi im bặc đi.

- Đừng có mà giả bộ.Tôi không tin chị đâu.

Cô thấy mọi thứ yên tĩnh đến lạ liền quay lưng lại thì thấy nó đang chìm xuống đáy hồ.tư thế buông thõng như bị đuối nước vậy.Nhưng nghĩ là nó giả bộ để phá cô vì vừa rồi đã đẩy nó xuống nước.Nên chỉ đứng nhìn nó mà nói chuyện.

- Này...không lẽ khi nãy mình đánh mạnh tay quá làm chị ta sỉu thật chứ.Này...

Cô hốt hoảng đi tới chỗ nó hụp xuống nắm tay nó kéo lên. nhưng nó cứ như bất tỉnh nhắm nghiền đôi mắt không phản ứng gì.

- Này...Không não..chị mở mắt ra đi...đừng dọa tôi mà...Hạ Vi đừng làm tôi sợ....

cô khó khăn lắm mới lôi được nó lên bờ.cô nhìn nó lắc lắc đầu nó tán nhẹ vào mặt nó.Nhưng nó không phản ứng gì.Càng lúc làm cho cô càng sợ hãi hơn.

-( Còn không mau hô hấp nhân tạo cho tôi)

Nó nằm đó nhắm mắt mà đầu nghỉ cực kì thăm hiểm, tức tối trong lòng vì cái con người ngốc phía trên chưa chịu hiểu phải làm gì tiếp theo.

- hic...hic...tỉnh lại đi mà...Không được..mình phải làm liều thôi.

Cô khóc rồi.Nó là sợ đến phát khóc rồi.Nhưng cuối cùng cô cũng chịu hô hấp nhân tạo cho nó.Tay cô bóp mũi nó mở miệng nó ra.Mặt cô bất giác đỏ lên nhưng vẫn liều không suy nghĩ nhiều khom xuống thổi hơi vào trong.Nó thì đắt ý ngay khi cô vừa khom xuống thổi hơi, tay nó đột nhiên vòng lên cổ cô đè xuống hôn cô.

Cô phát hiện môi mình đang bị hôn chứ không phải đang hô hấp nhân tạo.Liền giật mình ngồi bậc giậy.

- khụ...khụ....Tôi bị làm sao thế.Vùa rồi tôi vừa mơ là có ai đó đang hôn mình. Tôi còn đáp lại  nữa chứ

Nó ngồi dậy xoa đầu mình giả bộ ngốc nghếch đưa gương mặt vô tội nhìn cô.Cô thì ấm ức không nói được gì.

- Chị...😤

- Sao vậy...mặt em sao lại đỏ lên thế..em sốt à...

- Không...Không có..Vừa rồi chị sỉu dưới nước nên tôi lôi lên thôi.Xong rồi giờ tôi đi về đây

- hi..( Đồ ngốc!!!.)

Nó ngồi lại nhìn vẽ lúng túng của cô bước đi.Mà cười một mình.Sau đó nó mới chịu vào trong thay đồ khô vào đi ra ngoài.

- ( Mày đúng là không có tiền đồ mà...Nụ hôn đầu đời còn bị cướp bởi tên lưu manh đó nữa chứ.Tức chết đi được)

Hi chi vừa đi vừa ậm ực  tức tối.

***

- Cái đồng hồ chết tiệt..Trễ nữa rồi.🕰️

Nó hoảng hồn khi nhìn đồng hồ gần giờ vô tiết rồi.Liền cong đuôi chạy vào nhà vệ sinh VSCN thay đồ đi học.Nó lái xe cấp tốc tới trường sao đó lội thang máy lên phòng học.

- "Này!!! Hi Chi bị sao vậy?" 📱

Ngay khi vừa vào thì Giảng viên cũng vừa vào.Nó vừa kịp ngồi xuống thì quay qua thấy mặt người kế bên đang chù ụ như mới bị đòi nợ.Nên nheo mày khó chịu.Nó liền ngó giảng viên rồi ngó ra xem có giám thị không mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho người chắc chắn biết cô bị gì đó là Tiểu Bạch.

- 📲 "thì ngày mai là sinh nhật nó. Định sẽ cùng nhau đi chơi. Nhưng mà gia đình em có chuyện đột xuất nên không đi với nó được. Nên nó buồn"

5 phút sau tin nhắn cũng được hồi đáp.Khi đọc những dòng chữ tin nhắn mới vừa hồi đáp xong nó đưa ánh mắt ôn nhu quay sang nhìn người kế bên đang tâm tâm chép bài.Sau đó mới cất điện thoại vào.

- Này...Mai có rảnh không?

Nó dùng ngón tay út của mình dịch sang trái một chút khều ngón út của cô đang đặt trên bàn.CÔ liền quay sang nhìn nên nó.Nên nó cũng nhanh chóng lên tiếng.

- Chi...

- Thì...ngày mai dù gì cũng được nghỉ.Đi chơi với tôi không

- ( dù gì Tiểu Bạch ngày mai cũng không thể đi với mình.Đi với chị ta cũng đỡ hơn ở nhà. Mình mà ở nhà thì mình sẽ thành bà cô già vì chán chết mất.) Cái này vì thấy chị thành ý nên tôi đồng ý đó....đi đâu

-( Còn bài đặt ra vẻ nữa. đồ ngốc) đi khu vui chơi.chịu không???

- ok. 😉😉😉