_ Khì, ngốc ạ. Người ta làm mình bị thương như vậy mà còn bênh vực, em cao thượng quá rồi đó. Anh sẽ không làm gì đâu, đừng có mà nghĩ vớ vẫn nữa!
Xoa đầu Thiên Di rồi nhẹ nhàng nói, vẻ mặt của Thiên Di lúc cầu xin cho người khác, tính cách của nó, nụ cười của nó, …mọi thứ về nó, dường như đã dần lấn át tâm trí của Vĩnh Khoa. Không phải cậu không truy cứu chuyện đó, mà vì…cậu muốn trấn an nó, về chuyện bọn kia, cậu đã có cách xử lí.
_ Để anh kêu người nấu đồ ăn cho em. Ăn xong là phải đi ngủ ngay đấy! Anh có việc bận, tí nữa anh về.
Bước lên lầu căn dặn Mai xong, Vĩnh Khoa lại ra xe phóng đi không kịp để Thiên Di nói một câu. Nó nhăn mặt :
_ Đi đâu nữa vậy trời, nhưng….sao lúc nãy thấy hắn dịu dàng thế nhỉ? Hình như tim mình có vấn đề thì phải…..ui, xì xì, điên quá đi..
Xua vội cái ý nghĩ mà cho là “điên rồ” ra khỏi đầu mình, Thiên Di chạy lon ton xuống bếp hệt một đứa trẻ con :
_ Mình cùng ăn nha chị Mai.
-----
Chiếc BMW màu đen bóng loáng lại vút đi trong màn đêm như thường lệ, chỉ khác một điều là địa điểm dừng xe không phải ở tổ chức mà là nhà của một người bạn.
_ Chào cậu Trương.
_ Chào cậu Trương!
Người quản gia già và các cô hầu kính cẩn cuối chào khi nhìn thấy Vĩnh Khoa bước vào, điều đó cho thấy cậu thường xuyên đến đây. Cười đáp. Vĩnh Khoa nhanh chóng bước lên lầu. Người trong phòng không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Vĩnh Khoa, người ấy từ tốn nói :
_ Cậu đến đây giờ này là vì chuyện vợ cậu à?
_ Đúng. Tại hôm nay cậu “vắng mặt” đấy. – Ngồi xuống ghế, Vĩnh Khoa lạnh lùng nói.
_ Tại sao tôi “vắng mặt” chứ? Tại chủ tịch tổ chức họp chứ đâu.
_ Tôi biết! Ngày mai, hãy làm cho số cổ phần của công ty Lập – Du chỉ còn một nữa, nếu không muốn nói là ……làm cho công ty họ phải phá sản. Đây chỉ là cảnh cáo! Cậu truyền lệnh và thực hiện được chứ!
_ Ok. Nhưng …..tôi thấy cậu ….khác quá rồi đó, Vĩnh Khoa! – Ngưng lại một lát, người ấy nói tiếp – Cậu có cảm giác với “vợ” cậu rồi chăng?
Câu nói bâng quơ ấy làm tim Vĩnh Khoa khựng lại vài giây, nét mặt cậu cũng thay đổi hẳn nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, không để ai nhìn thấy. Hắng giọng, Vĩnh Khoa lạnh lùng nói :
_ Đùa. Chỉ là trách nhiệm của tôi thôi. Tôi phải bảo vệ con nhóc ấy vì tôi là “chồng” cô ta mà. Đừng lo, tôi không – để – mình – có – điểm – yếu đâu, Chính An à!!!
_ Không ai biết trước được tương lai đâu, chủ tịch ạ!!
-----
Về nhà, Vĩnh Khoa vẫn còn nhớ lại mẫu đối thoại ấy, cậu nhủ thầm : Không ai biết trước được tương lai nhưng tôi có thể tự tạo ra tương lai cho mình. Cảm xúc của tôi, tôi tự biết. Ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục, tôi đã được nếm trải cũng là vì tương lai đấy thôi.
Cạch!
Nhìn về hướng phát ra tiếng động, Vĩnh Khoa khẽ nhíu mày khi nhìn thấy Thiên Di đang làm gì đó trong bếp, linh cảm có chuyện không hay, Vĩnh Khoa bước nhanh đến nhà bếp :
_ Sao em chưa ngủ mà còn làm gì thế hả?
Mặt đỏ mộng, Thiên khập khiễng bước đi rồi nói :
_ Anh…ức….ức..anh…về…hả….ức..ức..
Thấy thái độ là lạ của Thiên Di, Vĩnh Khoa đỡ lấy nó rồi nhìn vào nhà bếp, một cái chai đang nằm lăn lóc trên bếp, không quá khó để Vĩnh Khoa nhận biết được cái chai ấy. Hết nhìn cái chai rồi nhìn Thiên Di, Vĩnh Khoa nhíu mày :
_ Em uống cái đó hết luôn hả?
_Ức…ức..tôi…khát…nước..nên..uống…hết…ức…mà….cái…đó…cái..đó…là…nước…gì…mà…ngon…vậy….
_ Khát nước? Trời ạ! Sao không rót nước lọc uống mà lấy nước trong tủ chứ?
_Ức…hihi…tôi…thích…uống…nước…lạnh…hà…ức…ức…mà…..sao….anh…về…trễ…vậy…
Ngao ngán lắc đầu, Vĩnh Khoa đưa Thiên Di lại ghế, đặt nó ngồi xuống rồi cậu xuống bếp thu dọn “chiến trường”
_ Trương Vĩnh Khoa ơi là Trương Vĩnh Khoa, sao mày bất cẩn vậy chứ? Chết thật! Mà nhỏ ngốc đó, đến cả rượu và nước cũng không biệt được nữa, đã vậy còn tu hết nguyên chai.
Dọn dẹp xong, Vĩnh Khoa bước lên phòng khách để đưa Thiên Di về phòng. Ai ngờ đâu, cậu vừa lên tới đã thấy thêm….một “bãi chiến trường” nữa. Bàn ghế méo xẹo, báo rớt lung tung, trái cây thì lăn lóc dưới đất. Còn “thủ phạm” thì đang hả hê cười. Vĩnh Khoa thật không ngờ, một con nhỏ như Thiên Di, khi say lại có “sức công phá” mạnh mẽ đến thế. Phải nói là còn hơn chữ “quậy”.
_ Này, này, bỏ cái đó xuống ngay đi!
Vĩnh Khoa khựng lại khi thấy một vệt sáng màu bạc lóe lên. Trên tay Thiên Di là một con dao gọt trái cây, nó đang hứng thú với “đồ chơi” mới, quơ quơ lại làm tim Vĩnh Khoa đập loạng xạ tưng bừng. Bước từ từ lại gần nó, Vĩnh Khoa ôn tồn bảo :
_ Vợ à, ngoan đi, em đưa cái vật đang cầm cho anh, mau lên.
_ Hông….đây….là….đồ….chơi…của…tôi….mà. – Thiên Di vừa nói vừa đung đưa con dao trong tay.
_ Ngoan, thứ đó nguy hiểm lắm, không phải đồ chơi đâu. Đưa đây cho anh!
Chìa tay ra trước mặt Thiên Di, mắt dõi theo con dao trên tay nó, Vĩnh Khoa sợ nó ….lại bị thương.
_ Nè, nè, đừng có cầm như thế, nguy hiểm lắm.
Đột nhiên, Thiên Di có “sáng kiến” mới, nó không cầm cán dao nữa mà quay lại cầm lưỡi dao, không do dự, Vĩnh Khoa chụp lấy tay nó rồi giành lấy con dao. Máu ứa trên tay Vĩnh Khoa ứa ra, đặt con dao ra nơi cách xa “siêu quậy”, Vĩnh Khoa ngồi xuống đỡ lấy đầu Thiên Di :
_ Đồ ngốc, làm tay anh chảy máu rồi nè!
_ Hi hi, vui….quá.. – Thiên Di vẫn vô tư cười như con nít vì nó đang say mà, có biết trời trăng mây đất gì đâu.
_ Đúng là nói chuyện với người say cũng như không. Thiệt tình, không hiểu sao anh có thể ở chung với một con nhóc như em nữa. Tuy em không đẹp bằng những đứa con gái khác, nhưng ở em, anh tìm thấy một điều gì đó, rất yên bình. Em có biết tại sao mặt trăng và các tinh tú (ngôi sao) luôn ở bên cạnh nhau không?
Chăm chú nhìn vào đôi môi của Vĩnh Khoa, dựa đầu vào vai cậu, Thiên Di (đang trong tình trạng say xỉn) khẽ mấp mấy :
_ Tại….sao…chứ?
_ Vì mặt trăng và ngôi sao sinh ra là để ở gần nhau, bên cạnh nhau, thuộc về nhau. Sao luôn đợi trăng xuất hiện để tỏa sáng cùng nhau. Tuy có đôi lúc, mặt trăng không xuất hiện, khi đó sao vẫn luôn soi sáng, nhưng cũng rất nhớ trăng. Vì sao chỉ là một đóm sáng nhỏ nên không ai thấy được nỗi buồn của nó…
_Nhưng….khi….trời…mưa….cả…trăng….và….sao…đều…không…xuất…. hiện..
Khẽ cười một cái, Vĩnh Khoa đưa tay xoa đầu Thiên Di, cậu chưa có câu trả lời cho nó, vì đơn giản, cậu không nghĩ đến điều đó. Không ngờ hôm nay, một người lạnh lùng như cậu lại có thể nói chuyện nhiều, và nội dung câu chuyện lại “lãng mạng” đến vậy. Đặc biệt là, người cậu đang nói chuyện, đang dần chiếm được tình cảm của cậu mà ngay chính cậu cũng không nhận ra…
Áng mây thứ 15 : Thoang thoảng mùi của hạnh phúc
“Hạnh phúc sẽ đến khi ta biết mở lòngVà hạnh phúc sẽ đi nếu ta không biết trân trọng.Nước mắt sẽ ngừng chảy khi ta biết mỉm cườiVà nụ cười sẽ không tắt nếu ta biết yêu thương”
Câu hỏi của Thiên Di vẫn “dừng chân” trong đầu Vĩnh Khoa, cậu nhất định sẽ tìm ra câu trả lời cho nó (mặc dù bây giờ nó đang say không biết sáng mai có còn nhớ gì không nữa^^)
_ Thôi khuya rồi, để anh đưa em lên phòng. Chắc ngủ một đêm sáng mai sẽ tỉnh táo thôi!
_ Hông….hông…ngủ…. – Thiên Di ngốc đầu dậy rồi vùng vằn.
Không nói nữa, Vĩnh Khoa đứng lên và kéo tay nó, trong khi đó, Thiên Di vẫn “chứng nào tật nấy”, ương bướng không chịu đứng lên.
_ Ngoan đi vợ, đừng bắt anh “dùng phương án” khác.
_ ….
…
Vẫn vậy, Thiên Di cứ ngồi đó cười mà không chịu nghe lời, Vĩnh Khoa khẽ lắc đầu, ngồi xuống trước mặt nó :
_ Em ngang bướng quá rồi đó. Đừng tưởng em đang say là anh không dám đánh đòn em…..
Câu nói của Vĩnh Khoa bị chặn ngang bởi….một nụ hôn. Không phải Vĩnh Khoa mà là Thiên Di, nó cuối người rồi đặt lên môi Vĩnh Khoa một nụ hôn. Vĩnh Khoa mở to mắt, tim cậu đập liên hồi.
Bộp!
Đầu Thiên Di dựa vào vai Vĩnh Khoa, nó đã chìm vào giấc ngủ. Ngồi bất động mấy giây, Vĩnh Khoa mới tỉnh người. Cậu đâu nghĩ Thiên Di lại “bạo dạng” đến vậy, cậu cũng biết, một phần là do tác dụng của rượu (vì nó đang say cơ mà). Cậu nhủ thầm rồi phì cười : Chắc lần sau mình để rượu trong từ nữa quá!
Bế Thiên Di lên phòng, đắp chăn cho nó, Vĩnh Khoa trở về phòng mình. Cậu trằn trọc cả đêm vì …nụ hôn đó (biết cảm giác khi bị người khác hôn bất chợt rồi chứ gì ^^!). Tuy nụ hôn chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng nó để lại “ấn tượng sâu sắc” trong cậu. Chợt, vết thương ở tay nhói lên, lúc này, Vĩnh Khoa mới nhớ là mình (cũng) đang bị thương, mà người gây ra vết thương ấy, không ai khác ngoài cô vợ bé nhỏ của cậu.
Cầm máu rồi tự băng vết thương lại, Vĩnh Khoa ngã người xuống giường, nhắm mắt lại. Nếu có ai nhìn thấy cậu ngay lúc này, người đó sẽ khẳng định rằng : Đây là một thiên thần chứ không phải ác quỷ. Nhưng…điều đó không xảy ra, bởi, đâu một ai nhìn thấy gương mặt Vĩnh Khoa lúc này.
-----
_ Đồ ngốc, làm tay anh chảy máu rồi nè!
_ Hi hi, vui….quá..
_ Đúng là nói chuyện với người say cũng như không. Thiệt tình, không hiểu sao anh có thể ở chung với một con nhóc như em nữa. Tuy em không đẹp bằng những đứa con gái khác, nhưng ở em, anh tìm thấy một điều gì đó, rất yên bình. Em có biết tại sao mặt trăng và các tinh tú (ngôi sao) luôn ở bên cạnh nhau không?
_ Tại….sao…chứ?
_ Vì mặt trăng và ngôi sao sinh ra là để ở gần nhau, bên cạnh nhau, thuộc về nhau. Sao luôn đợi trăng xuất hiện để tỏa sáng cùng nhau. Tuy có đôi lúc, mặt trăng không xuất hiện, khi đó sao vẫn luôn soi sáng, nhưng cũng rất nhớ trăng. Vì sao chỉ là một đóm sáng nhỏ nên không ai thấy được nỗi buồn của nó…
_Nhưng….khi….trời…mưa….cả…trăng….và….sao…đều…không…xuất…. hiện..
Sáng sớm tinh mơ, khung cảnh ngoài trời hôm nay thật đẹp, Vĩnh Khoa, vẫn như thường ngày, tay cầm tờ báo, ngồi chễm chệ trên chiếc sofa, trên bàn là một cốc cà phê thơm phức.
Từ trên lầu, Thiên Di chậm rãi bước xuống, những gì trong giấc mơ y như thật làm đầu nó đau nhức, nó than thở :
_ Đau đầu quá đi!!
Mới nghe tiếng Thiên Di, tim Vĩnh Khoa lại “rộn ràng”, cậu đặt tờ báo xuống rồi tự nhủ : Không được như thế nữa. Mày sẽ có điểm yếu mất thôi, Trương Vĩnh Khoa à!!