Áng mây thứ 28 : Xoay chuyển 180 độ
Có duyên thì sẽ gặp nhau
Có phận sẽ được ở với nhau
Không duyên không phận thì chỉ như là cơn gió lướt qua đời nhau,
Và đôi khi khoảnh khắc lướt qua đó cũng làm ta nhói lòng 1 khoảng thời giandài trong đời…
Dòng xe cộ tấp nập cứ guồng bánh chạy theo yêu cầu của chủ nhân, con đường dài ngoằn ngoèo bất tận. Thành phố rộng lớn thế mà cũng có lúc chật hẹp như một con hẻm nhỏ.
Gió vờn những chiếc lá xanh mởn đung đưa, chạm vào thành cửa. Tiếng chuông gió kêu leng keng đến vui tai. Không khí nơi đây thật thoáng đãng.
Tiếng nhạc vu vương phát ra từ chiếc loa treo trên tường. Nhân viên phục vụ lễ phép cuối chào các vị khách rồi giúp họ gọi món làm họ rất hài lòng.
Cạnh cửa sổ, Hải Nhân đang ngồi đó và thưởng thức vị đăng đắng của tách café trong tay. Mắt cậu nhìn chăm chú vào màn hình laptop, theo dõi tình hình của công ty ở Mỹ.
Bỗng chốc, ở khung cửa sổ hiện ra một lời mời. Nhấp chuột vào đó, không phải vì tò mò, mà cậu cảm thấy được sự thú vị của trang wed cậu sắp vào.
Màu đen bao phủ khắp màn hình. MÁU.
Thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy dòng chữ đỏ rực được trang trí sắc sảo trên nền đen huyền bí. Chủ nhân của trang wed này đúng là rất thú vị.
“Chào thành viên mới!’’
Khung trò chuyện bỗng hiện ra một dòng chữ đỏ. Đúng là rất phù hợp với chủ đề của trang wed nhỉ?
“Chào!’’
Một lời chào hỏi gắn ngọn được Hải Nhân nhập vào khung trò chuyện. Cái khung lại tiếp tục rung lên, dòng chữ đỏ thẳm lại xuất hiện.
“Tôi biết cậu, Ngô Hải Nhân. Không chỉ có thế, tôi còn biết rất nhiều thứ, chẳng hạn như : Hàn Triết Minh, Vương Bách Nhật, Trương Vĩnh Khoa và Lữ Thiên Di!! Thú vị chứ!”
Bàng hoàng nhìn vào màn hình không rời mắt. Một nỗi bất an dấy lên trong cậu. Điều cậu lo không phải vì người này biết cậu và mấy tên con trai kia. Mà ở đây, điều cậu lo lắng là tại sao Thiên Di cũng nằm trong danh sách đó?
Bàn tay lướt nhẹ trên bàn phím, các ngón tay run run nhập vào dòng chữ :
“Cậu là ai? Muốn gì ở chúng tôi?”
“Khá lắm. Tôi rất thích người thông minh. Tôi chỉ muốn chúng ta chơi một trò chơi thôi. Một trò chơi đầy thú vị. Đáng lí ra trò chơi này chỉ có một mình sóc con tham gia. Nhưng vì con sóc ấy quá ngốc để hiểu mọi chuyện nên tôi đã phá bỏ giới hạn.”
Sóc con?
Người này quả thật không tầm thường chút nào. Ngay cả biệt danh mới của Thiên Di mà cũng biết được. Người này….chắc chắn đang ở rất gần Thiên Di.
“Trò chơi đã được bấm giờ. Chúng ta sẽ bắt đầu từ …. Vương Bách Nhật!”
Một câu chốt ngắn ngọn mà đầy ẩn ý. Thoát khỏi trang wed thành viên, Hải Nhân đang cố dồn hết mọi chất xám có trong não để tập trung suy luận. Thật ngạc nhiên, khi cậu chỉ vừa về đây một tuần. Trò chơi lại có liên quan đến cậu?
Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy trời?
----
Tại Thụy Điển, một tòa công ty đầy uy quyền. Các tốp người ra vào thoáng nhìn qua điều là người tài. Trong một căn phòng rộng lớn, màu đỏ được tô điểm khắp gian phòng. Tạo cho người ta cảm giác ghê rợn thật sự!
Người con trai mang một dung mạo tuyệt đẹp, đôi khuyên tai bạc lấp lánh làm sáng bừng một bên mặt. Tấm rèm cửa bay phấp phới trong gió.
Một khoảng cách khá xa để nắm bắt kịp thời mọi tình hình nơi mình muốn là một chuyện khó khăn đối với người khác. Nhưng đối với người con trai đang ngồi đây, là một chuyện hoàn toàn dễ dàng, như cướp đi một que kẹo từ tay trẻ con. Người mà cậu gởi vào công ty cũng như tập đoàn Demonwhite cũng không hẳn là ít. Tiếc một điều, người chủ tịch đương thời đủ thông minh để trừ khử và xử lí mọi chuyện rất nhanh. Nhưng người đó lại không nhận ra một khía cạnh khác của câu chuyện. Chỉ biết tìm ra kẻ phản và tiêu diệt. Vậy thì quá dễ dàng để cài thêm mật thám.
Màn hình laptop cũng đã vụt tắt. Đóng cái laptop đang nằm trên bàn lại. Đôi môi đỏ mềm mại khẽ hình thành một đường cong đầy nham hiểm.
Đôi mắt lấp lánh mang một một tia nhìn tường tận. Nắm bắt được mọi thứ.
Hải Nhân đã nhầm to khi nghĩ “người bí ẩn” ấy ở gần Thiên Di. Một sai lầm đối với cái trí tuệ thông minh. Mọi chuyện điều trong tầm kiểm soát.
Người con trai ấy khoan khoái đứng dậy, bước đến cánh cửa sổ có thể nhìn toàn cảnh một đất nước rộng lớn và xinh đẹp. Đôi mắt ấy hướng nhìn bầu trời trong xanh, vẻ mặt đẹp tựa điêu khắc, môi khẽ nhếch lên :
_ Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi.
-----
Tại trường Quang Tuyến :
Nhận được điện thoại của Hải Nhân xong, mặt Thiên Di trở nên tái nhạt. Sóc con vội vã chạy vào lớp báo với Triết Minh vì hôm nay Bách Nhật vắng mặt. Thật trùng hợp!
Khẽ chau mày, Triết Minh cố tìm mọi cách trấn an Thiên Di để nó đừng lo lắng. Bịa ra một lý do thật thuyết phục, cậu nhanh chóng lấy cặp táp và phóng ra khỏi lớp.
Nhìn theo dáng Triết Minh, Thiên Di bắt đầu cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như nó nghĩ. Tất cả diễn tiến quá nhanh. Không kịp để nó tiếp nhận.
Chỉ mới hôm qua thôi, Hải Nhân còn bày mưu cho nó chinh phục Vĩnh Khoa. Vậy mà bây giờ, câu chuyện lại xoay chuyển một cách bất ngờ. Đúng là không thể đoán trước được chuyện gì!
Bước chân ra khỏi lớp học, Thiên Di không để ý rằng có hai cặp mắt đang nhìn mình đầy ẩn ý và nham hiểm. Hôm nay, Bách Nhật không đến lớp, cả Chính An cũng không thấy đâu, còn Triết Minh thì cũng vừa mới đi.
Thoáng nghĩ đến Chính An, cậu bạn không lúc nào có mặt quá 3 ngày ở lớp. Hôm nay học thì ngày mai nghỉ. Thật mờ ám.
Ngồi xuống cái băng ghế trước mặt, Thiên Di không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ nhiều. Nó khẽ nhắm mắt và tận hưởng bầu không khí thoáng đãng ấy.
Cảm nhận được có người đang đứng trước mặt mình, trực giác mách bảo Thiên Di phải mau chóng mở mắt ra. Nhưng chưa kịp mở mắt, một chiếc khăn tay từ đằng sau đã bịt lấy mũi nó. Tâm trí dần mơ hồ. Mọi thứ mờ dần, đến nỗi nó không thể nào nhận ra người trước mặt. Thiên Di ngất đi trong mảng màu trắng trước mặt.
----
Chỉ vừa đặt chân ra khỏi trường, Triết Minh đã nhận được điện thoại của Vĩnh Khoa bảo có việc gấp phải đến tổ chức. Hải Nhân – một người không liên quan đến việc trong tổ chức – cũng có mặt ở đó.
Không khí chùn xuống. Trong căn phòng rộng lớn, 3 người con trai ngồi đối diện nhau. Hải Nhân mở laptop lên, gõ vào một lập trình đơn giản, phút chốc, màn hình hiện ra mẫu đối thoại ban sáng.
Vĩnh Khoa thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy khung nền đen. Có lẽ cậu biết tên đứng sau chuyện này. Gương mặt lạnh như tiền, đưa tay đóng màn hình laptop lại khiến cho hai người còn lại nhìn cậu đầy nghi hoặc. Môi khẽ nhếch lên hình thành một nụ cười nữa miệng :
_ Tôi hiểu rồi. Chuyện này không đơn giản đâu. Ai có liên quan đến trò chơi do tên đó làm chủ. Có thể sẽ tìm đến tử thần.
_ Sao? – Hải Nhân thảng thốt nhìn Vĩnh Khoa – Những người liên quan điều có thể sẽ gặp tử thần?
Khẽ gật đầu, Vĩnh Khoa quay người lại, mắt cậu chạm ngay vào mắt Hải Nhân :
_ Tôi, cậu, Triết Minh và Bách Nhật điều sẽ gặp nguy hiểm. Bách Nhật là người đầu tiên.
Không có tên Thiên Di.
Hải Nhân thở dài thườn thượt và ngồi xuống trở lại ghế. Đột nhiên, đầu cậu đưa ra một nghi vấn. Vĩnh Khoa vừa nói : Người có liên quan đến trò chơi điều có thể gặp tử thần. Nhưng Thiên Di cũng có tên trong danh sách của người đó. Sao Vĩnh Khoa không liệt kê ra? Chẳng lẽ cậu không biết là có sự tham gia của sóc con?
Đưa mắt nhìn Vĩnh Khoa, Hải Nhân thận trọng đặt một câu hỏi nhỏ :
_ Người có liên quan đến trò chơi. Cậu nghĩ chỉ có nhiêu đó?
_ Không lẽ còn ai khác? – Đủ thông minh để nhận ra điều bất thường trong câu hỏi đó, Vĩnh Khoa khẽ nhíu mày – Không lẽ còn có …
Dường như không muốn tin vào điều sắp nghe thấy, Triết Minh trầm tĩnh chờ đợi câu trả lời từ Hải Nhân nhưng tim cậu như đang thắt lại.
_ Thiên Di cũng nằm trong danh sách.
Một thứ cảm xúc khó tả. Nắm chặt tay lại, Triết Minh cố giữ cho mình thật bình tĩnh, cả Vĩnh Khoa cũng thế.
Bầu không khí thật đáng sợ.
Một lúc sau khá lâu, Vĩnh Khoa ngã người ra ghế, đôi chân mày rậm nhíu lại :
_ Tại sao lại có liên quan Thiên Di?
Cạch!
Một người con trai mở cửa bước vào, đôi cánh màu bạc được móc vào túi quần hơi chếch ra, đung đưa khi đôi chân chuyển động. Chiếu lấp lánh.
_ Vĩnh Khoa, tôi đã đến nhà tên Bách Nhật đó ….
Chợt khựng lại khi nhận ra sự có mặt của 2 người khác nữa, người con trai ấy lúng túng gãi đầu :
_ Aish, thành thật xin lỗi. Tôi không biết cậu đang nói chuyện.
_ Khách sáo quá rồi đó bạn cùng lớp ạ! Không cần phải giấu nữa đâu. Tôi đã sớm biết cậu là tên gián điệp khai gian tuổi tác rồi, Dương Chính An.
Triết Minh nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy cử chỉ của Chính An. Cũng may, nhờ vậy mà không khí bớt căng thẳng hơn. Ngồi vào bàn, Chính An nghiêm túc đến lạ, khác với vẻ mặt lúc ở trường – nai tơ. Thật khó để biết được tuổi tác của anh chàng.
_ Cái tên đầu heo Bách Nhật ấy hoàn toàn không gặp chuyện gì hết. Hắn đang say sưa ngủ ở nhà kia kìa.
Tin tức mà Chính An vừa cung cấp đủ để làm cả phòng nóng hừng hực lên trong khi đang có máy lạnh hoạt động.
Mọi tâm trạng liền ở trạng thái thư giản khi đã quá căng thẳng. Một phen hết hồn đối với những người trong phòng. Cũng nhờ vậy mà Hải Nhân quen thêm “bạn mới”.
Như có sẵn một mối hàn từ trước, không cần nói quá nhiều đã hiểu nhau một cách thấu đáo.
Cũng không ngần ngại trước “bạn mới”, Hải Nhân sẵn miệng khai ra trò “chinh phục” tai quái mà cậu đã bày cho Thiên Di. Gương mặt Vĩnh Khoa lúc ấy thật buồn cười.
Tiếng cười lại vang lên trong căn phòng lạnh. Mọi chuyện đâu chỉ dừng ở đó. Không ai nhận biết được mối nguy hiểm đang rình rập. Duy nhất mình Vĩnh Khoa, cậu đã quá quen với cái cách “mèo vờn chuột” như thế này rồi!
Trò chơi chưa thật sự bắt đầu khi người chủ trò chơi chưa về nước. Cậu ý thức được, sẽ không bao lâu nữa, kẻ đó sẽ trở về.
Điện thoại vang lên hồi chuông báo có tin nhắn đến. Chán nản lấy điện thoại trên bàn, Vĩnh Khoa bật ra rồi không thèm xem mà đóng điện thoại lại.
Với tâm trạng đang thư thái, đột nhiên cậu bật dậy làm cho cả phòng trố mắt ngạc nhiên. Miệng lẩm nhẩm :
_ Tôi vừa nhìn thấy gì đó thì phải?
Đưa tay lướt nhanh trên điện thoại, không hiểu sao tim cậu đập liên hồi. Mở dòng tin nhắn khi nãy, đặt vào mắt cậu là một tấm ảnh nhỏ không có một dòng chữ nào.
Trong hình, Thiên Di đang nhắm nghiền mắt. Người bị trói trên một chiếc ghế.
Cậu biết. Chuyện này chỉ nhắm đến cậu. Bình tĩnh đến bất ngờ. Vĩnh Khoa làm vẻ mặt không có gì rồi cho điện thoại vào túi. Chỉ có Chính An mới nhận ra điều trái sự thật ấy.
Đợi đến khi mọi người ra về hết, Chính An ngồi vào ghế khi đã đóng chặt cửa vào. Cậu điềm nhiên hỏi Vĩnh Khoa :
_ Đi được chưa?
Bật dậy khỏi ghế, với tay lấy cái áo khoác đen, Vĩnh Khoa nhanh chóng bước đi, cậu không quên nói một điều quan trọng :
_ Là hắn, anh kết nghĩa của Lập Hân – Hiếu Thiên. Vì tôi đã kiên quyết đuổi hắn khỏi công ty vì chuyện ăn cắp cổ phần của người khác nên hắn rất căm thù tôi. Không ngờ hắn lại dùng cách này để đối phó với tôi.
Cả 2 cùng ra xe và khởi động một cách không thể nào nhanh hơn được nữa. Chiếc xe dần lăn bánh và hòa vào dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.
Hiếu Thiên, một người đã từng làm trong công ty của Vĩnh Khoa, cậu nắm rõ mọi chuyện về hắn. Nếu không có những thứ hồ sơ mà cậu cần của người xin việc trong tay, Vĩnh Khoa nhất định sẽ không nhận người đó vào công ty. Cậu chỉ nhận vào khi đã tìm hiểu rõ mọi chuyện về người đó.
Với các thiết bị tân thời và cái đầu thông minh, Vĩnh Khoa đã nhanh chóng tìm ra địa điểm cần đến.
Trước khi đi, cậu đã cho người đến trường Quang Tuyến. Nhất định không để chuyện này kéo dài thêm nữa. Hai công ty nhỏ nhoi kia, ngày mai sẽ phá sản thật sự. Những người trong công ty, kể cả chủ và con gái, sẽ không còn cơ hội quay đầu lại. Đó là cái giá phải trả cho những kẻ dám hành động liều lĩnh.
Không phải là giết người.
Việc Vĩnh Khoa làm hoàn toàn có thể giữ được mạng sống của những kẻ đó. Trừ khi kẻ đó vẫn muốn tìm đến cái chết.