Nhỏ Đáng Ghét, Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi

Chương nt-6

_ Chồng yêu, ngốc thật! Á.. bỏ em ra…

Vừa đó, ai kia đã nhanh tay chụp lấy cánh tay nhỏ nhắn và quật ngay cô nhóc tinh ranh ngã vào lòng mình trong chớp nhoáng.

Véo nhẹ bờ má xinh, Vĩnh Khoa lạnh lùng đanh giọng :

_ Mắng ai thế?

_ Á, đau.. tha em… không dám nữa…

Dừng hành động “vũ phu” kia lại, Vĩnh Khoa nhẹ quay sang sóc nhỏ, cười ma mị :

_ Vợ nè, hay mình đổi tên con nhé?

_ Sao cơ – Thiên Di ngơ ngác quay nhìn chồng yêu rồi chớp chớp mắt.

_ Đừng gọi Xoăn Xù nữa. Gọi… Lu lu nhé?

Lu lu? Lu lu á?

Chẳng phải tên cún sao?

Thiên Di trừng mắt, ngồi bật dậy rồi nghiến răng dọa ai kia :

_ Trương Vĩnh kHoa, anh bị gì thế? Lu lu mà nghe được sao?

_ Dễ thương mà?

Vĩnh Khoa phủi cỏ bám trên người, ngồi dậy… cốc nhẹ vào đầu cô nhóc tinh nghịch, nghiêm giọng :

_ Sao cứ gọi họ tên chồng mình ra thế? Hư quá!

Nắng đậu bên thảm cỏ mềm soi niềm hạnh phúc bất tận. Tiếng cười khúc khích lẫn ánh nhìn trừng trừng quyện vào nhau.

Gió nhè nhẹ lùa cỏ mượt. Lướt nhanh qua dãy lá xanh xum xuê.

Bình minh choàng tay nhau, dệt nên hình tim trên vùng mây bồng bềnh.

-------

Xoạc.

Dù không nở phá tan khung cảnh lãng mạn của đôi vợ chồng trẻ nhưng Trương Tề đành làm thế.

Sải chân trên nền cỏ đang rũ mình trước gió, trên tay ông là đứa nhóc kháu khỉnh đang cười toe.

Cất giọng đùa, Trương Tề cười hiền chọc đứa trẻ nhỏ trên tay, khiến nhóc con khua tay múa chân hưởng ứng rồi cười ngây thơ.

_ Hai đứa thật là… con mình khóc thế mà cũng không ai chịu dậy. Kiểu này, trộm mà có đột nhập vào nhà lỉnh đứa cháu của ta đi mất cũng chẳng hay.

_ Ơ… ông… A, còn cả Xoăn Xù nữa. – Thiên Di cười tít mắt, phấn khích reo lên.

_ Ông. Vậy ra.. ông dẫn Lu lu đi chơi à?

Đứng thẳng dậy, Vĩnh Khoa đưa tay kéo cô vợ nhỏ sà vào lòng mình rồi cao giọng. Cậu quả quyết chọn tên cho nhóc con.

Trừng mắt. Trương Tề gieo tia nhìn không mấy hài lòng vào hai con người ngốc nghếch kia. Ông thật không ngờ… đến điều này.

Thật ra, tên của nhóc con kháu khỉnh đã được chọn. Do ông, ông Trương, và cả cha mẹ sóc nhỏ thông qua và quyết định. Còn hai con người kia, muốn gọi gì thì gọi. Giấy khai sinh vẫn vậy, chọn tên đã được thông qua!

_ Trương Thiên Vũ, cháu lớn phải biết ngoan ngoãn, nghe lời đấy.

_ Thiên Vũ? – Cả hai cô cậu kia đồng thanh kêu lên, hệt như vừa nghe thấy gì đó lạ tai lắm.

Thiên Di nhăn mũi, cô nhóc đưa mắt thăm dò Trương Tề :

_ Ông ơi, nhưng con thích Xoăn Xù hơn.

_ Không. Lu lu đẹp hơn! – Vĩnh Khoa nhanh miệng chen vào, cậu ương bướng chọn cái Lu lu đáng yêu kia không tha.

_ Hai đứa này, Xoăn Xù? Lu lu? Không còn cái tên nào nghe hay hơn à? Trương Thiên Vũ là hay nhất rồi. Mặc kệ hai con, cháu ta sẽ tên Thiên Vũ! Không ý kiến.

Tràng giáo huấn được Trương Tề quả quyết tuôn ra không nhân nhượn. Vì quyền lợi trẻ nhỏ. Ông phải kiên quyết bát bỏ những ý kiến ngốc nghếch kia.

Xụ mặt tỏ vẻ không cam chịu, Thiên Di tinh nghịch bĩu môi.

Vĩnh Khoa cười nhạt, chẳng buồn cãi nhau.

Đưa tay kéo cô vợ nhỏ, cậu thản nhiên bước đi rồi bỏ lại câu nói :

_ Ông chăm nom Thiên Vũ nhé! Con và vợ đi chơi!

_ …

Ngày nắng ấm…

Trương Tề ngơ ngác nhìn theo hai cô cậu nào kia rồi nhìn sang bé trai kháu khỉnh. Chán ngán lắc đầu. Ông lại phải làm bảo mẫu trong thời gian dài rồi đây…Ngoại truyện : Vị ngọt!

Nắng rướm vàng nhẹ hạ mình trên thảm cỏ xanh mênh mông. Mang chút hơi ấm còn vương tặng cho tán lá xanh rì. Chốc chốc, lá lại rung và nắng lại nhạt. Khung cảnh yên bình đến lạ. Làm cho tâm hồn con người cũng trở nên yên ắng hơn. Yêu đời hơn.

Tựa lưng vào thành ghế đá, cô y tá trẻ khẽ ngẩng đầu nhìn mây cao, nghĩ mông lung rồi khẽ cười xòa.

Tiếng nói chuyện thật nhỏ của một vài cụ ông, cụ bà không ngừng vang lên. nhìn nét hạnh phúc thoáng qua gương mặt họ cũng vui lay.

Khẽ đưa tay hứng chút nắng ấm, Bảo Châu nghiêng đầu rồi tủm tỉm cười khiến một người nào đó đứng gần thấy “khó chịu”.

Khoanh hai tay trước ngực, chàng bác sĩ trẻ ung dung sải chân đến cạnh người đang cười tươi, buông câu chọc ngoáy :

_ Đừng có cười ngớ ngẩn nữa. Trông em hệt con ngốc!

Khựng lại, Bảo Châu quay sang nhìn kẻ vừa phát ngôn, trừng mắt hung dữ rồi đốp chát lại :

_ Phải rồi! Nhìn em cười thế đáng yêu quá chứ gì! Em biết, em đẹp mà. Hi hi.

Hết nói nổi cô bạn gái tự tin, Vĩnh Kỳ đành hạ mình ngồi xuống cạnh cô nàng rồi cười vu vơ.

Ánh nắng nhạt chiếu nhẹ lên hai người thanh niên…

Bỗng, Bảo Châu quay sang “chồng tương lai” rồi cười bí hiểm, nói khẽ :

_ Anh biết vì sao em cười không?

_ Biết! Vì em bệnh!

Không suy nghĩ nhiều, Vĩnh Kỳ thản nhiên đưa ra câu trả lời nhanh. Cứ như đó là điều thản nhiên.

_ …

Ghét không! Cứ chọc ngoáy nhau thế đấy!

Đâu phải Bảo Châu bệnh như ai kia nói. Cô cười vì đang vui. Hôm nay chính ngày kỉ niệm 1 năm ngày họ quen nhau nên cô đang mường tưởng tượng khung cảnh lãng mạn sắp sửa sẽ xảy ra vào tối nay. Ai ngờ, vừa hỏi khẽ ai kia thì lại bị nói khích thế. Đáng ghét. Cả ngày quan trọng thế cũng không nhớ!

Đứng phắt dậy, Bảo Châu giận dõi bỏ đi mà nào hay tên bên cạnh đang cười đắc chí.

Ngồi chéo chân, Vĩnh Kỳ cười ma mị rồi đung đưa chân một cách nhịp nhàng. Miệng khẽ ngân nga vài ba câu hái nhẹ. (Yêu đời thế không biết!)

------

“Thiên Di, mua sắm với chị!”

Đấy! Chỉ vì lời đề nghị không rõ lý do mà sóc con đã phải tất bật chạy sang nhà Bảo Châu mà không kịp thở. Lại còn phải trân mình năn nỉ “ông chồng khó ưa” Trương Vĩnh Khoa nữa chứ! Nói mãi mới chịu cho người ta ra khỏi nhà. Ghét!

Giờ đây, sóc nhỏ lại phải hứng chịu khổ hình. Mấy tiếng đồng hồ đi loanh quanh trong cái siêu thị to đùng muốn gãy đôi chân. Cái mệt dần thấm vào xương máu khiến cô nhóc chỉ muốn nằm dài trên giường êm và đánh một giấc tới mai. Nhưng, đó chỉ giấc mơ hão quyền.

Nhìn những thứ linh tinh Bảo Châu mua mà Thiên Di muốn té xỉu. Khi buồn bực là phải rinh hết cái siêu thị này về sao? Một sở thích khá là tiêu tốn tiền của.

_ Chị…

_ Im lặng!

Cứ thế, mỗi khi Thiên Di định cất lời thì ngay lập tức nhận được mệnh lệnh “im lặng” từ người bên cạnh với chất giọng hung hăng. Đừng có nói là… giận cá chém sóc à nha….

-------

7:00 PM

Nhà hàng vắng khách… không, nói đúng hơn là không một bóng người. Hiệu ứng đèn nhấp nháy bừng sáng khi tiếng búng tay vừa cất lên. Vĩnh Kỳ thản nhiên bước vào cùng bộ trang phục sang trọng sau khi đã gọi điện cho Thiên Di. Lệnh cho người phục vụ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cậu ung dung đứng bên chiếc bàn lấp lánh ánh nến cam.

Vừa đó, Bảo Châu trong bộ đầm xinh xắn, làm lộ rõ nước da trắng ngần đã xuất hiện trước cửa cùng gương mặt ngơ ngơ ngác ngác. Chuyện là, vì tài nài nỉ của cô em nhỏ (Thiên Di) hứa sẽ chiêu đãi mình một bữa ra trò và yêu cầu chị phải trang điểm thật đẹp vào tối nay. Đến đúng địa điểm trong giấy. Nhưng, địa điểm đúng, sao… chẳng thấy sóc con đâu?

Phụt!

Đèn sáng rực lối vào. Một người phục vụ tươi cười đón lấy tay cô gái nhỏ một cách lễ phép. Theo người phục vụ, chốc lát, một bàn ăn thịnh soạn đã được bày ra trước mặt Bảo Châu. Cô ngạc nhiên rồi chuyển sang bất ngờ khi nhìn thấy “chồng tương lai” của mình đang đứng đó cùng nụ cười trên khóe môi. Đầy kiêu hãnh!

Vĩnh Kỳ làm sao quên cho được cái ngày quan trong này. Chỉ là… cậu muốn tạo bất ngờ nho nhỏ cho người yêu mà thôi.

_ …

Đón lấy tay Bảo Chân rồi lệnh cho người phục vụ rời đi, Vĩnh Kỳ trao cho cô nàng ngốc cái nhìn trìu mến rồi đặt lên vầng trán xinh một nụ hôn thật nhẹ.

_ Làm sao anh quên hôm nay là ngày gì! Ngốc ạ!

_ Ai biết được. – Bảo Châu vờ giận dõi.

Kéo ghế, đặt nàng ngồi xuống, Vĩnh Kỳ ma mãnh nháy mắt.

_ Anh không đuểnh đoảng như thằng ngốc Vĩnh Khoa đâu!

------

Bộp!

_ Hừ, tốn sức bao trọn nhà hàng giúp mà anh ta còn dám nói xấu sau lưng mình! Tức chết…

Qua màn hình camera, Vĩnh Khoa hung hăng gạt phăng cái remote khi nghe ai kia xỉa xói mình một cách trực tiếp. Số là, Vĩnh Khoa tôn công thuê… à, bao trọn gói nhà hàng kia và cũng ranh mãnh cho người bí mật gắn thêm con chip theo dõi ở một góc nào đó. Và… cậu có thể vô tư ngồi nhà xem xét tình hình ở đó một cách tự nhiên nhất. Khà khà. Quá thông minh!

Vừa đó, Thiên Di bước ra từ nhà vệ sinh thì nhìn thấy “cảnh không nên xem”. Vĩnh Kỳ đang trao cho Bảo Châu một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng.

Vội che mắt rồi hét toáng lên, sóc con chạy nhanh đến trước màn hình và rút điện ngay tức khắc. Không chút do dự!

_ Nè… anh hư vừa thôi. Còn gắn cả máy ghi hình trong nhà hàng?

_ Vì chủ nhà hàng quen biết với anh mà! – Vĩnh Khoa nhún vai tỏ vẻ bất lực và cho rằng việc cậu gắn máy quay trong nhà hàng là chuyện bình thường. Kèm đó, không quên lườm bén ai kia vì tội vô duyên. Người ta đang xem phim hay mà nhào đến tắt mất…

_ Kệ! Hôm nay em mệt lắm. Không cãi nữa!

Nằm phịch xuống giường, Thiên Di mệt mỏi nhắm mắt rồi nói nhỏ. Đôi chân đang gào thét thảm thiết. Đi cả ngày thế kia mà!

_ Bệnh à? – Vĩnh Khoa nhíu mày nghi hoặc.

_ Không. Hôm nay chị Bảo Châu buồn. Chị ấy tưởng anh Vĩnh Kỳ không nhớ ngày quan trọng này nên giận dõi và rủ em đi mua sắm. Anh không biết đâu, chân muốn gãy luôn rồi nè…

Nhăn mặt đau khổ, Thiên Di tiếp tục nhắm mắt mà nào hay sắc mặt ai kia đã thay đổi. Ngồi xuống cạnh vợ yêu, Vĩnh Khoa nghiến răng ken két :

_ Giận cá chém thớt à? Dám bắt nạt vợ yêu của anh. Để anh đến đó xử tội Vĩnh Kỳ giúp em.

_ Nè….

Cũng may, Thiên Di còn đủ tỉnh táo để níu tay ai đó lại. Cô nhóc nhăn trán rồi nhìn chầm chầm tên ngang ngược. Chợt, tia ma mãnh lóe lên. Thiên Di cười gian manh rồi khẽ đặt “điều kiện”

_ Hay là… anh bóp chân cho em nhé. Anh có tài matsa nhỉ? Như thế sẽ giúp em bớt mệt đó.

_ Huh?

_ Nhé… - Thiên Di tiếp tục cười nghịch.

Bụp!

_ Ngủ!

Ngay tức khắc, một cái gối êm ái hạ cánh ngay mặt sóc con không thương tiếc kèm theo chất giọng lạnh tanh được thảy vào không trung.

Vĩnh Khoa đứng phắt dậy rồi bước qua chỗ mình. Ngã phịch xuống mà không thèm nói thêm lời nào nữa. Nghĩ sao bắt cậu làm “osin” không công thế! Miễn nhé!

Mặt méo xẹo, Thiên Di hung hăng lườm ai đó rồi khẽ nằm xuống giường. Tức tối nghiến răng. Không làm thì thôi, đâu cần ném gối vào gương mặt xinh xắn của người ta thế! Đồ chết bầm…

------

Quỳ một chân trên thảm đỏ, Vĩnh Kỳ nghiêm túc hắng giọng, lấy lại phong độ rồi từ từ bật nắp chiếc hộp nhỏ cùng chất giọng nhè nhẹ của mình. Trộn lẫn mọi thứ âm thanh dịu nhẹ vào nhau nhờ ánh đèn lãng mạn.

_ Làm vợ anh nhé! Anh sẽ bảo vệ em suốt đời. Sẽ mang đến cho em vạn niềm hạnh phúc. Sẽ cho em thấy, em là người duy nhất hạnh phúc nhất trên thế giới. Anh yêu em mãi mãi và vĩnh viễn chỉ yêu một mình em. Đồng ý, nhé?

Đọc đúng theo những gì kịch bản biên soạn, Vĩnh Kỳ tự tin mỉm cười và thầm cám ơn đạo diễn Chính An đã giúp đỡ để có bài “diễn văn” dạt dào cảm xúc đến thế.

Cảm động. Bảo Châu cười trong hạnh phúc rồi thoáng gật đầu thay cho câu trả lời.

Đứng dậy trong niềm vui bất tận, Vĩnh Kỳ nhẻ nhẹ đeo nhẫn vào ngón tay nhỏ nhắn, trắng muốt…

Đêm đó, trăng tròn trĩnh và sáng nhất trên nền thảm đen. Sao lung linh toả sáng lấp lánh hệt dải ngân hà ảo.

Vĩnh Kỳ và Bảo Châu dìu nhau đi trong từng âm điệu vu vương một cách nhịp nhàng. Trên khóe môi ngự trị nụ cười của hạnh phúc.

Một người nào đó đã thức thâu đêm, chốc chốc lại bôi thuốc chống đau nhức lên đôi chân nhỏ nhắn của cô nhóc đang ngủ ngon lành. H ôn nhẹ vầng trán xinh, chàng thanh niên nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cười nhẹ rồi dần chìm vào giấc ngủ muộn…

Đọc Truyện : Nhỏ Đáng Ghét Em Đã ... Cướp Trái Tim Anh Rồi ! Phần 2