Nhớ

Chương 33

Hắn lật sơ qua vài trang, không có ảnh siêu âm nữa, mấy trang sau có lẽ là những dòng chữ viết vội, không có nhiều như trước nữa, hắn lật lại mấy trang trước bắt đầu đọc tiếp.

"Bé con chào đời rồi anh à, bé con đòi ra sớm trong khi vẫn chưa đủ ngày nên bé con bé xíu, là con trai nhưng con chỉ nặng 2,2 kilogram thôi, em lo lắng lắm, bởi vì bé con của chúng ta không có khóc hay quấy gì cả, bác sĩ đem con đi cả ngày rồi, em hỏi y tá, hỏi bác sĩ nhưng không có ai trả lời em cả, bé con muốn bỏ em đi có phải không anh?"

"Buổi chiều con được đưa về phòng với em nhưng con không có thở, con chúng ta tím tái lại, em sợ lắm, em bế con trên tay, lay con nhưng con vẫn nhắm mắt không có động tỉnh gì cả, em đã hôn lên trán con và thì thầm với con, nước mắt em chẳng biết đã rơi xuống bao giờ, rơi xuống má nhóc em đã vội lau đi, cùng lúc đó nhóc con thở nhẹ và bắt đầu khóc ré lên, y tá lại mang con đi một lần nữa, sau đó cô ấy quay lại và bảo em nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng quá lo lắng, nhưng anh ơi sao mà em chẳng lo cho được, em sợ con bỏ em đi, em sợ như vậy lắm. Con nhìn giống anh lắm, giống y hệt vậy chẳng có lấy một miếng giống em, em vừa vui vừa lo lắng, bởi vì em sợ anh sẽ bắt con đi nếu biết được con có tồn tại, anh đừng bắt con đi nhé, em xin anh đấy..."

"Đến tận buổi tối hôm trước con mới được y tá đưa trở về phòng với em, nhóc con ngủ ngoan lắm, nằm trong lòng em ngủ ngon lành, sau đó em bị chảy sữa, có lẽ nhóc con bị mùi sữa làm đói bụng nên khóc liền mấy tiếng đòi ăn, em đã rất luống cuống chút nữa đã làm rơi nhóc, nhưng nhóc con không hề để ý đến việc chút nữa nhóc đã rơi xuống đất mà uống sữa ngon lành, sau đó lại tiếp tục ngủ, anh xem con có ham ăn không cơ chứ, em đã bảo con chính là một nhóc ham ăn, con đã quơ tay chép miệng sau đó lại tiếp tục ngủ, anh xem con chúng ta có đáng yêu không cơ chứ?"

"Hôm nay con dậy sớm lắm, bị nhóc con bên cạnh đánh thức nên con trông có vẻ khó chịu và cáu gắt, chẳng khác nào anh mỗi lần đi công tác bị em đánh thức cả, từ cái nhíu mày khó chịu đến cái tính cáu kỉnh khi bị đánh thức này đích thị là con anh rồi đó Thái Hanh, em đã đặt tên con là Jack Man, con sẽ theo họ em anh nhé, em còn đặt một cái tên tiếng Trung Quốc cho nhóc là Kim Hạo Phong nữa, anh ơi con ngoan lắm, nhưng chỉ trừ những lúc bị đánh thức khi đang ngủ thôi!"

"Con hôm nay được đi khám tổng quát, con khỏe lắm, bác sĩ bảo con chỉ hơi nhẹ cân chứ con khỏe lắm, bác sĩ bảo em sau này chăm nhóc kĩ chút là nhóc tăng cân khỏe mạnh thôi, em đã buông được tảng đá trong lòng xuống rồi, lúc mang thai nhóc em sợ nhóc sẽ bỏ em đi bất kì lúc nào hay nhóc sẽ bệnh gì đó, nhưng không nhóc con đã giữ lời hứa vớ em rồi, không có anh em sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cho con thật tốt, em sẽ yêu thương con thay cả phần của anh nữa, em sẽ cho con có thật nhiều tình thương, để con không phải tủi thân vì thiếu thốn tình cảm gia đình như em đã từng, anh nhé!"

"Hôm nay bạn cùng phòng nhóc được xuất viện rồi, em nghĩ con sẽ được ngủ ngon nhưng em đã sai, bé con vừa chuyển vào quấy nhiều lắm, cả nhà thay phiên nhau dỗ bé nhưng bé bên đó vẫn thích khóc quấy, cả đêm hôm trước con không ngủ được, con đã ở trên tay em cả đêm, hôm nay em mệt, nhưng con vẫn không ngủ được mà cáu, chỉ càn đặt con nằm xuống con sẽ khóc ngay lập tức, nếu chẳng may lúc đó bé con nhà bên kia đang ngủ nhà bên đó sẽ nhìn em và con với ánh mắt hình viên đạn đấy, cho dù ngay từ đầu bé con bên đấy đã quấy không cho con chúng ta ngủ cả đêm."

"Hôm nay con vẫn bị phá giấc ngủ, con cáu hơn thường ngày, con khó chịu vì không thể ngủ được suốt mấy ngày toàn bị phá, con không cho cô y tá động vào để mang đi tắm, con cáu khi em để con xuống nôi để đi vệ sinh, con thường xuyên mở mắt nhìn bé giường bên cạnh, nhìn chầm chầm vào như muốn nói với cô bé là khóc thêm một cái nữa là bị cắn đấy, trông con buồn cười lắm."

"Con cần nằm lại để theo dõi vì vậy bạn cùng phòng lại một lần nữa xuất viện, con đã có thể ngủ ngon bởi vì bé con giường bên cạnh rất ngoan, không có quấy phá, con lên cân một chút rồi, ngày nào con cũng uống no sữa sau đó ngủ thật ngon, bác sĩ khen con ngoan lắm, con cũng thích nước lắm, được mấy cô y tá ôm đi tắm là cười khúc khích vui lắm, nhìn con vui em cũng vui theo, nhưng em...vẫn nhớ anh..."

"Hôm nay con được xuất viện, con ngoan lắm, nằm trong lòng em chờ em làm xong thủ tục để con xuất viện, em đã tự mình dọn dẹp đồ đạc sau đó ôm nhóc con về nhà, anh thấy em có giỏi không? Buổi trưa Trấn ca có gọi cho em, nói chuyện một lúc anh ấy bảo em và em trai của anh ấy giống nhau bởi vì cả hai đều chăm sóc trẻ con thật vụng về, em đã học tất cả trên mạng và em không thể làm tốt nó ngay từ đầu được, nhóc con vừa nãy bị kiến cắn, nhóc con không có khóc nên em không biết, em nghĩ nhóc vẫn ngủ, nhưng sau đó em phát hiện ra con đã rất tủi thân mà mếu máo khóc, trông con lúc đó dễ thương lắm, ước gì anh cũng được thấy con..."

"Mấy hôm nay con không chịu ngủ trên giường nữa, ngày nào cũng nằm trên bụng em ngủ hết, đặt xuống giường là khóc ngay, anh thấy nhóc con có hư không?"

"Hai hôm trước con đi tiêm phòng bệnh, đến tối con bắt đầu ấm ấm, sáng hôm sau con phát sốt, con khóc cả ngày em mệt lắm, con đã ở trên tay em cả ngày rồi, lúc bảy tám giờ gì đó cảnh sát đã gõ cửa và yêu cầu em đưa giấy tờ để kiểm tra vì hàng xóm bên cạnh đã báo cảnh sát em bắt cóc trẻ con, em phải đưa giấy tờ sau đó nhóc con lại tiếp tục khóc, dỗ được nhóc nín là lúc em đói đến tưởng chừng như sắp ngất rồi đấy, anh thấy con có hư không? Em đã nấu vội bát mỳ tôm nhưng con lại quấy, em đã bỏ bát mỳ, uống nước và dỗ con ngủ, đến đêm con lại quấy khóc, em đã cho con uống sữa và dỗ dành con rất nhiều, em mệt lắm, hình như cũng phát sốt luôn rồi, em nhớ anh...nhiều lắm..."

"Dạo này em lạ lắm, em có suy nghĩ muốn giết con, em đã dùng gối đè mặt con, sau đó con khóc rất nhiều em mới giật mình ôm con dậy dỗ dành con, có những hôm em muốn mang con ra ban công để vứt xuống, không có ai phụ em chăm sóc con nên con dính hơi em lắm, con chỉ muốn nằm trên tay em cả ngày thôi, em mệt, em mệt lắm, em không thể ôm con quá nhiều bởi vì không đủ sức, có nhưng hôm con bệnh con quấy, em đã ôm con rất nhiều và em cảm thấy rất chóng mặt, em lại đau dạ dày nhưng em không dám uống thuốc, bởi vì con uống sữa của em, nếu em uống thuốc sẽ không tốt cho con."

"Con bắt đầu mọc răng rồi đó anh, cây răng bé tí trắng trắng mới mọc được một xíu thôi, mà con ngứa đụng gì cũng cắn cả, em cho con uống sữa con đã cắn em, chút nữa thôi em đã không kiềm được mà đánh con..."

"Nhóc con vẫn còn quấy phá rất nhiều, con cũng hay quấy đêm lắm, em đã đã cố gắng để kiềm chế bản thân không đánh con, nhưng em không làm được, em đã đánh con một cái, con giận em mất rồi, cũng đúng thôi vì em là một người ba tồi tệ có đúng không anh? Em thật vô dụng, em không làm được gì cả, đến cả con mình em cũng đánh được, em không xứng đáng làm ba nhóc có đúng không anh? Em sợ hãi những suy nghĩ của chính mình, hàng đêm em đều không ngủ được, em đã ngồi ở một góc phòng cả đêm mà nhìn con ngủ, em mệt lắm, em cũng muốn ngủ nữa, thậm chí...em không còn muốn sống nữa..."

"Em tập cho con uống sữa công thức rồi, con không thích nên đã sụt cân một chút, nhưng đến khi quá đói con đã ngoan ngoãn uống hết chỗ sữa đó, em tập cho con uống sữa công thức từ mấy hôm trước, hiện giờ con đã quen sữa rồi, con đã lớn hơn trước, giờ con giống anh lắm, giống nhất là khi con nhíu mày khó chịu, những khi nhìn con em đều suy nghĩ, sao con lại giống anh nhiều vậy chứ, có lẽ là do em đã ngắm ảnh của anh trong suốt quá trình mang thai con và ngay cả hiện tại, hay là do em đã quá nhớ anh nên mới như vậy?"

"Em đã đi khám, bác sĩ bảo do em quá mệt mỏi và stress nên em bị trầm cảm sau sinh, khuyên em nên chăm con ít lại, nhưng em không chăm liệu ai sẽ chăm con của em chứ?"

"Em đã học khóa thiết kế thời trang online đấy, em phải học như vậy mới có thể vừa chăm con vừa học được, dù sao sắp tới em vẫn phải nỗ lực rất nhiều để mang đến cuộc sống tốt cho con chúng ta được. Nhưng anh ơi, em lại nhớ anh."

Từ trang đó trở đi, nhật kí của cậu không còn những là trang giấy với dòng chữ ngay ngắn nhưng có phần đã nhòe đi, có lẽ là giọt nước mắt.

Nét chữ gọn gàng ngay ngắn dần dần biến mất thành những dòng chữ viết vội thời gian cũng cách nhau rất xa.

"Hôm nay con được một tuổi, con đã nghịch và làm đổ bánh kem, sau đó con nhìn em bằng đôi mắt cún con, con sợ bị em mắng đấy!"

"Hôm nay em đưa con đi công viên, con vui lắm đôi chân ngắn ngủn chạy lung tung khắp nơi."

"Hôm nay con lại đòi anh, con nhìn bạn bè được cha mẹ đưa đón con buồn lắm, em đã cho con xem video về anh cho con bớt buồn."

"Em hoàn thành khóa học rồi, sắp tới em có thể sẽ không dành nhiều thời gian cho con như trước nữa, nhưng em sẽ cố gắng."

"Cả ngày hôm nay mưa tầm tả, con không thể ra ngoài chơi nên con rất buồn."

"Trấn ca đến đón con đi chơi rồi, hai ngày sau mới về, cũng khá tốt, em sẽ dành nhiều thời gian hơn để may quần áo, em đã đặt tên cho nhãn hiệu là HKP đấy!"

"Hôm sau con sẽ đi học ngày đầu tiên, con nói với em rằng muốn được cả ba nhỏ và ba lớn đưa đến trường, em phải làm sao đây?"

"Con đi học ngày đầu tiên, con không chịu ăn thức ăn của trường, cả buổi con đã để bụng đói để về đến nhà ăn cơm em nấu, từ hôm sau em sẽ dậy sớm để nấu cơm hộp cho con mang đi, anh biết không hôm nay em đi đón con, từ xa em đã thấy một nhóc con mũm mĩm ôm con thỏ bông đứng rưng rưng nước mắt nhìn ra cửa chờ ba đến đón, lúc em đến đón liền ngay lập tức nhào vào lòng em làm nũng, con đáng yêu lắm!"

"Em vừa hoàn thành một mẫu quần áo, em quyết định dành cho con chút thời gian nên đã dắt con đi du lịch, con vui lắm cười nói suốt cả ngày."

"Mấy hôm nay con bị bệnh, con khó chịu nên bám theo em cả ngày, trông vừa thương vừa buồn cười.".

"Hôm nay là sinh nhật con ba tuổi, bạn bè đến chơi với con nhiều nên con vui lắm, cả buổi cứ cười suốt."

"Em lại mua đồ chơi cho con, em đã giả danh anh gửi đến cho con đó, mấy món đồ em bảo là anh gửi đến con quý lắm, không dám mở ra để chơi vì sợ làm hư."

"Con bị chảy máu mũi, lúc đó em hoảng lắm, vừa phải trấn an con vừa phải bình tĩnh lại để sơ cứu cho con, nhìn máu từ mũi con cứ chảy ra em đã rất sợ, sợ con bị gì sẽ bỏ em đi."

"Con đi học bị bắt nạt, em chỉ có thể nói chuyện với phụ huynh của nhóc kia, cô ta đã nói con là đứa trẻ hoang, con buồn lắm, bị bắt nạt nhưng không dám khóc, đến khi em đến con mới dám khóc, anh nói xem, em vô dụng lắm có phải không, em không thể bảo vệ con trai chúng ta thật tốt, cũng không thể cho con một gia đình trọn vẹn, ngay từ đầu là em sai, nói đúng hơn em từ khi được sinh ra là đã sai rồi, có đúng không anh?

"Con bị chảy máu mũi nhưng giấu em, hôm nay sang nhà Trấn ca chơi con lại chảy máu cam, sau đó con ngất đi Trấn ca đã đưa con đến bệnh viện, bác sĩ bảo con có thể đã mắc phải căn bệnh ung thư máu, phải làm xét nghiệm."

"Anh ơi...con...bị ung thư máu...con sẽ không bỏ em đi đúng không, con cần em mà đúng không anh? Anh ơi em không ổn, anh ôm em một cái...chỉ một cái thôi, có được không anh..."

"Con phải xạ trị, trông con đau lắm nhưng con không kêu khóc gì cả, con chỉ cười bảo con không đau, nhưng anh ơi nhìn con như vậy em đau lắm..."

"Bác sĩ cho con về nhà chơi vài hôm, em đã đưa con đi công viên và mua thêm đồ chơi cho con, con vui lắm."

"Con nói nhớ anh, muốn gặp anh, con nói giận anh bởi vì con bệnh mà anh không đến thăm. Nhưng con ơi, làm sao ba lớn đến thăm con được khi sự hiện diện của con ba lớn con còn chẳng biết..."

"Anh ơi nhìn con em đau lắm, thà rằng con cứ khóc cứ nháo em có thể ôm con vào lòng mà dỗ dành sau đó sẽ hôn lên trán trấn an con, nhưng con không khóc không nháo gì cả, con chỉ nhăn mặt một cái sau đó lại thôi."

"Anh ơi bệnh của con vẫn chẳng hề thuyên giảm, con trông mệt mỏi lắm, em cũng mệt..."

"Bệnh của con chuyển sang giai đoạn hai rồi, em phải làm sao đây, con sẽ không bỏ em có đúng không?"

Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đang rơi xuống, một giọt tiếp theo lại rơi ra, hắn phát hiện ra trang cuối cùng, có lẽ là trang gần đây nhất cậu viết.

"Anh ơi, anh cho em xin một đứa con nữa nhé..."

Mắt hắn đã đỏ lên có lẽ do khóc nhiều, hắn không thể nào ngờ được chỉ một ánh mắt, chỉ một câu nói của hắn đã khiến cậu đau khổ đến như vậy, lỗi lầm này của hắn cho dù có chuộc lỗi cũng chẳng thể nào hết.

- Bị làm sao vậy? Người yêu đi lấy chồng sao?