Nhớ

Chương 6

Người kia sau khi nhìn thấy bản vẽ liền vô cùng ưng ý, tuy rằng nó đơn giản nhưng nó lại mang một chút gì đó tinh xảo và sang trọng, có lẽ vì vậy nên người kia liền cao hứng ra một cái giá không tồi.

700.000 USD, một số tiền cậu chẳng dám nghĩ đến mà đối phương ngay lập tức ra giá khi nhìn đến bản vẽ, cậu vì số tiền quá lớn mà ngơ người đối phương còn tưởng cậu không vừa giá còn tăng thêm 100.000 USD.

Cậu ngay lập tức đồng ý, có số tiền này có lẽ có thể mở một cửa hàng buôn bán hay gì đó, sau đó có thể đổi căn hộ đang thuê, cậu vốn dĩ ngay từ đầu chỉ có ý định dừng lại ở căn hộ hiện tại, nhưng sau khi phát hiện bé con lại có một suy nghĩ khác.

Bởi vì không cho bé con được một gia đình đầy đủ thật sự vì vậy cậu muốn bé con được lớn lên trong một hoàn cảnh tốt hơn, không phải vất vả lớn lên trong một căn hộ chật hẹp như hiện tại.

Sau khi cầm trên tay số tiền bán bản vẽ cậu liền vạch ra trong đầu một kế hoạch, tạm thời sẽ gửi ngân hàng số tiền này, chỉ chừa lại một ít dùng để chuẩn bị không bao lâu nữa sẽ chào đón bé con ra đời.

Sau đó sẽ chăm sóc bé con một thời gian, đợi bé con cứng cáp sau đó sẽ dùng số tiền đó làm vốn để làm việc nuôi bé con.

Trên đường trở về còn tiện đường ghé qua phòng khám, bởi vì vẫn còn các tình trạng cũ như choáng váng đầu óc, có khi vừa đứng lên liền ập đến một cơn choáng váng đầu óc liền phải ngồi phịch xuống, một lúc sau mới có thể tạm đỡ hơn.

- Ở lại truyền thêm 1 bình dịch đi rồi hãy về, cái thai còn khá yếu, tạm thời để giữ thai đừng làm việc nặng, hạn chế đi lại, đi lại từ từ thôi, đứng lên ngồi xuống cũng phải cẩn thận, tam trạng cũng phải thả lỏng, lúc nào cũng phải để tâm trạng vui vẻ, hạn chế kích động, cái thai hiện tại vô cùng yếu, động một chút cũng có thể xảy mất!

- Nằm đó truyền hết bình dịch dinh dưỡng mới có thể vào đấy!

- Vâng, tôi biết rồi!

Bình dịch dinh dưỡng truyền rất chậm, có lẽ phải đến hai ba tiếng sau mới truyền xong, hiện giờ nằm không rảnh rỗi cậu quả thật vô cùng buồn chán, xung quanh toàn là mùi thuốc sát trùng, bởi vì chỉ truyền tạm bình dịch dinh dưỡng nên phải ở chung trong phòng với vài người vì cậu có hơi khó chịu, đầu óc choáng váng và cơn buồn nôn cứ từ dạ dày cuộn lên.

Nhắm hai mắt tạm nghỉ ngơi, nhưng tai cậu vẫn nghe rõ từ phía giường bên có tiếng nói chuyện nhưng có lẽ vì nói hơi lớn tiếng nên cậu nghe rõ từng lời từng lời một.

- Cậu trai bên kia hình như mỗi lần tôi đi khám lại gặp, lần nào cũng lủi thủi đi một mình, chưa bao giờ tôi gặp người nhà cậu ta luôn đấy!

- Ai biết được, có khi chồng cậu ta chẳng thèm quan tâm đến hoặc có khi ăn chơi quậy phá bên ngoài còn chẳng biết tác giả là ai nữa cơ!

- Thôi nào Jade cậu đừng có nói như vậy chứ, đâu phải cậu nghĩ gì là người đó như vậy, còn nếu là thật có lẽ do cậu ấy kém may mắn thôi!

- Phải phải, không phải ai cũng vớ được tấm chồng tốt như chồng cậu đâu, anh ấy chiều cậu đến vậy cơ mà, chưa kể anh ấy còn có năng lực thừa kế luôn cả công ty nhà anh ấy cơ mà!

- Cậu cứ nói quá, công ty nhà anh ấy cũng nhỏ thôi, đâu có lớn đâu, vừa đủ để mua tiêu xài hàng ngày thôi mà!

- Cậu cứ khiêm tốn, mình thấy tiêu xài hàng ngày của cậu toàn là đi shopping mua sắm các thương hiệu đắt tiền thôi!

- Jade cậu cứ nói quá thôi!

Cậu lẳng lặng nghe hết cuộc đối thoại của hai cô gái bên cạnh, hai mắt nặng trĩu chẳng mở nổi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Lúc sau tỉnh dịch dinh dưỡng đã truyền gần xong, y tá cũng vào kiểm tra và rút kim truyền, xong xuôi cậu đi thanh toán tiền sau đó trở về nhà.

Ghé qua siêu thị mua một ít trứng, vô tình đi ngang qua thấy một con thỏ bông nhìn khá ngốc, nhưng cũng chẳng kém phần dễ thương, giá cũng không quá đắt vì vậy cậu liền mang ra thanh toán, mang con gấu bông đó về nhà.

Về đến nhà lại lục đục kiếm gì đó để làm, mấy hôm nay không nghén nữa nên cậu đã ăn được nhiều hơn một chút, cũng đỡ cảm thấy mệt mỏi hơn trước.

Được mấy ngày khỏe hơn sau đó lại nghén như trước, tuy không nặng như trước, nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái.

Ở nhà cả ngày đăm ra chán nản, số sách đã đọc gần hết, lúc rảnh rỗi thường lôi giấy bút ra miệt mài vẽ, sau đó cậu phát hiện hóa ra bản thân cũng có một chút năng khiếu với thiết kế, thế là cả ngày ngoại trừ ăn cơm và đọc sách hầu như cậu đều chăm chỉ vẽ bản thiết kế.

Cuối cùng cậu quyết định sẽ liều một phen, dự định sau khi thi xong sẽ học thêm một khóa về thiết kế sau đó dự định mở một hãng thời trang, trước đó cậu từng có quyết định sẽ không đi làm ở công ty nữa, cũng chẳng muốn học thêm về một ngày nào nữa bởi vì cậu đã quá mệt mỏi, nhưng sau khi mang thai bé con lại phát hiện bản thân thật sự chẳng có gì cả, chẳng có lấy một nền kinh tế ổn định lấy gì lo nổi cho bé con, cuối cùng sau khi nhìn lại bản thiết kế của hắn, cậu đã biết được điểm dừng chân của mình nhưng chẳng phải là thiết kế trang sức mà là thiết kế thời trang trưởng thành.

Tuy vẫn còn nôn nghén mệt mỏi nhưng cậu đã có một ước mơ khác, một niềm khao khát mãnh liệt hơn tất cả, mong muốn sau này có thể lo chu toàn cho bé con cùng ước mơ đã đánh bay mệt mỏi, nét vẽ dần ổn định hơn.

Ý tưởng luôn luôn dồi dào trong đầu cậu, vì vậy thời gian rảnh rỗi toàn ngồi cố vẽ cho hết.

Ngoại trừ vẽ ra dạo gần đây cậu có thêm một sở thích nữa, mua đồ cho trẻ sơ sinh, đột nhiên cậu cảm thấy có một số tiền không nhỏ trong tay liền muốn mua chút đồ đạc, nhưng lại muốn tiết kiệm tiền, thế là mỗi lần đi mua đồ ăn lại mua thêm một vài cái quần hay cái áo, có lúc lại mua tã lót, đôi khi lại nghiên cứu xem loại sữa nào tốt cho trẻ sơ sinh.

Bởi vì trước đó cậu đã từng xem trên mạng cũng như hỏi thêm bác sĩ khoa sản và được biết rằng, sau khi nam giới mang thai, hoocmon trong cơ thể thay đổi cũng gần giống như nữ giới, vẫn có thể có sữa nhưng đó là một số lượng ít, sẽ không đủ cho đứa trẻ nên gần như đứa trẻ sẽ uống thêm sữa công thức.

Lần đầu mang thai lại phải một mình tự chăm sóc bản thân còn phải học hỏi thêm nhiều thứ mới lạ, phải đọc thêm rất nhiều sách, học thêm nhiều điều trên mạng.

Cách thay tã lót, cách mặc quần áo, cách pha sữa hay cách dỗ cho trẻ sơ sinh ngủ.

Cách ngày sinh hơn một tháng cậu đi khám lại, lần này bé con đã tạm ổn, chỉ có hơi gầy hơn so với các bé khác, nhưng không mắc phải các dị tật bẩm sinh, sức khỏe tạm ổn chỉ cần chờ ngày ra đời sẽ biết kết quả thật sự.

Vẫn còn tình trạng buồn nôn khi ngửi thấy mùi thịt hay mùi cá nên gần như chẳng thể bồi bổ được, ly sữa thơm ngọt béo ngậy cũng có khi vừa uống được một ít lại nôn ra sạch sẽ, cũng có khi bé con không quấy phá mà ngoan ngoãn để ba nhỏ uống hết ly sữa.

Bé con dạo này đã bắt đầu quậy phá trong thấy, có khi sẽ cuộn người quậy phá, có khi lại đá đạp lung tung, cả ngày sẽ không quậy phá nhưng đến khi đêm xuống lại bắt đầu quậy phá lộng hành.

Đá đạp suốt đêm, cậu vừa đau bụng vừa buồn ngủ, có những khi ngủ quên lại bị bé con quấy phá chọc cho tỉnh dậy, những đêm mất ngủ ngày càng nhiều hơn, chưa kể hiện tại bé con đã bắt đầu lớn, bàng quang bị chèn ép dẫn đến hay mất tiểu, có khi cả đêm không ngủ nhưng lại có những đêm phải tỉnh dậy để đi tiểu rất nhiều lần.

Thạc Trấn dạo này vẫn thường gọi cho cậu, anh vẫn còn ở Trung Quốc, vẫn chưa trở về New York, bởi vì mẹ của Hiệu Tích trước đó vốn dĩ không thích anh và Hiệu Tích đến với nhau, vì vậy cả hai cùng bất chấp sự phản đối cùng nhau đến New York, từ lúc đó đến khi anh và gã trở về Trung Quốc cả hai nhà mới biết đến Giai Kỳ, gặp được một cô nhóc lanh lợi liền cảm thấy yêu thương rất nhiều, vì là cháu gái đầu tiên của cả hai nhà nên cả hai nhà điều luyến tiếc, không muốn cả hai đưa cô bé trở về New York nên cả hai đành tạm thời đóng cửa tiệm, tạm bàn giao công việc bên kia lại, cũng cho cô bé nghỉ học ở nhà trẻ mà ở lại Trung Quốc chơi với cả hai nhà một thời gian.

Anh vốn dĩ đã muốn trở về New York để chăm sóc cho cậu nhưng cô bé bám anh vô cùng, nếu biết anh rời đi chắc chắn sẽ bỏ ăn bỏ uống, quậy phá đòi anh trở lại cho bằng được.

Để anh bớt lo lắng nên mỗi lần anh gọi cho cậu cậu đều cố gắng trấn an anh, bảo rằng bản thân vẫn khỏe để anh bớt lo một chút.

Còn hơn một tháng nữa sẽ sinh nên cậu đã bắt đầu nghĩ tên cho bé con trong bụng, cậu nghĩ nếu là một bé gái có lẽ cậu sẽ đặt tên tiếng Trung là Uyển Đình, còn tên tiếng Anh có lẽ sẽ là Heulwen, nếu bé con là một nhóc con cậu sẽ đặt tên tiếng Trung là Hạo Phong, tên tiếng Anh sẽ gọi là Jack.

Bởi lẽ cậu muốn bé con phải nhớ về nguồn cội của mình, muốn bé con phải có một cái tên tiếng Trung, muốn phải hiểu biết về văn hóa của Trung Quốc.

Cậu chẳng biết được liệu cậu và bé con sẽ có cơ hội trở về Trung Quốc hay không nữa, nhưng nếu có cơ hội cậu vẫn muốn đưa bé con trở về.

Đưa nó trở về nơi ba nó đã từng lớn lên như thế nào, nơi ba nhỏ của nó đã từng si mê ba lớn của nó như thế nào, nơi chứa biết bao nhiêu là kỉ niệm, vui cũng có, buồn cũng có nhưng hiện tại khi nào sẽ trở về cậu còn chẳng biết.

_______________________________________

Jack là tên của V trong một chương trình gì đó mình quên tên nhưng khi được hỏi nếu có tên nước ngoài các thành viên muốn tên đó là gì đến lượt V anh đã trả lời là Jack.

Điều quan trọng hơn, bé con vào đường nào sẽ ra đường đó =)))