Nhóc À! Tôi Thích Em

Chương 6

Sân trường nhộn nhịp, vui tươi, những tiếng nói cười vui vẻ vang vọng khắp nơi, đâu ai biết nơi nào đó có một người đang khóc, đang đau lòng....

_________________________

Dương Dương chạy xe thẳng vào sân trường, bước xuống từ chiếc Anventator sang trọng sang trọng là một chàng trai tuấn tú, anh mặt một chiếc sơ mi trắng mở cả hai nút đầu, cùng quần tây đen, đôi giày da đắt tiền sáng loáng, chiếc áo vest đen vắt trên vai, bộ dạng lãng tử, mê người. Mặc kệ ánh mắt thèm thuồng của những cô nữ sinh bên cạnh, vội cầm điện thoại anh gọi cho nó

Mẹ nó! Không nghe máy. Vy nhi em rốt cục đang ở đâu?

"Anh Dương" Dân Nhi và Bích Duyên từ xa chạy tới

"Anh không gọi cho nó được đâu, điện thoại nó bỏ trong cặp rồi" Bích Duyên bình tĩnh nói

"Anh Dương ơi, con Vy, tụi em kiếm nó khắp nơi rồi mà không thấy Huhu"

Dân Nhi nấc lên từng tiếng

"Nhi, em bình tĩnh, nói cho anh biết ở trong trường này nơi nào vắng vẻ, ít người nhất"

Dương Dương vỗ nhẹ tay lên vai Dân Nhi như an ủi

"Ở, a, góc khuất trên sân thượng"

Bích Duyên nhanh nhẹn lên tiếng

Dương Dương không đợi thêm gì nữa, chạy thẳng lên sân thượng, Dân Nhi và Bích Duyên cũng chạy theo, vừa đến gần cửa anh nghe thấy tiếng nấc của nó.

Mở cửa anh bước vào đảo mắt nhưng xung quanh nhưng chẳng thấy nó đâu, lần theo tiếng khóc, và cảnh tượng trước mắt khiến anh như chết lặng.

Dương Vy, đứa em gái mà anh xem như báo vật, đang ngồi co ro, cúi người hai tay vòng lại ôm lấy gối, nước mắt giàn giụa, đôi mắt sưng húp, khuôn mặt chẳng còn sức sống

"Bảo bối a"

Anh khẽ gọi

Nó giật mình, quay người lại nhìn anh, cất giọng nức nở

"Anh.."

Nó khóc lớn hơn

Dương Dương vội ôm chặt nó vào lòng mà vỗ về. Nó gục đầu vào vai anh khóc nức nở, nhẹ ngửi mùi hương trên người anh, cảm giác được anh bảo vệ, nó khóc lớn hơn nữa, nước mắt của nó thấm ước cả áo anh.

Tay của Dương Dương nắm chặt lại, anh thề sẽ không bỏ qua cho ai làm tổn thương nó, em gái của anh nó chưa từng khóc, chưa bao giờ....

Lúc này anh rất muốn hỏi nó đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại ra nông nổi này.....nhưng anh hiểu nó, nếu lúc này anh hỏi nó sẽ càng đau hơn, càng khóc nhiều hơn