Từ tháng tám đến tháng chín, suốt một tháng, mỗi cuối tuần Thẩm Độ đều ra ngoài làm gia sư dạy kèm tại nhà cho người khác. Một ngày cậu phải đi bốn nơi, buổi sáng ra ngoài, bình thường phải làm đến tối mới về nhà.
Thẩm Uyển Thu hỏi rốt cuộc cậu đang làm gì vào cuối tuần, cậu lười trả lời, chỉ nói qua loa cho có lệ: "Thư viện."
Cũng may bận rộn hơn một tháng, cuối cùng cũng góp đủ tiền mua quà sinh nhật cho Hứa Bảo Như.
Ngày cuối tuần này, cậu đi thẳng đến trung tâm mua sắm.
Cậu đã chọn xong quà tặng từ lần đi thành phố Lệ về lúc trước, cách một khoảng thời gian cậu sẽ gọi điện thoại xác nhận lại, có còn giữ lại món đồ ấy cho mình không.
Cậu nhìn trúng một chiếc nhẫn, trên chiếc nhẫn đó có một viên thạch anh may mắn.
Ngụ ý là bảo hộ.
Hứa Bảo Như tặng quả cầu pha lê may mắn của mình cho anh, mà cậu lại không có vật may mắn nào có thể tặng lại cho cô, chọn lựa rất lâu, cuối cùng chọn được chiếc nhẫn này.
Về phần tại sao lại là nhẫn.
Thì là vì có ý muốn tỏ tình.
Cậu đến trung tâm mua sắm, trực tiếp mua chiếc nhẫn kia, nhờ người bán hàng gói kĩ lại cho mình.
Cậu định sẽ đợi đến lúc sinh nhật cuối tháng này của Hứa Bảo Như, rồi tặng nó cho cô.
__
Trung tuần tháng chín, Thẩm Độ phải đến thành phố B tham gia cuộc thi toán.
Cậu tính toán thời gian, ở đó bảy ngày, vừa khéo có thể trở về vào lúc sinh nhật của Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như biết Thẩm Độ sắp đi tham gia cuộc thi, cố ý tặng cậu một chiếc cờ thi đua chúc mã đáo công thành.
Cô cầm đến phòng học đưa cho cậu, Thẩm Độ mở ra xem, rất chê bai, "Có phải cậu bị điên không?"
Hứa Bảo Như nhoài người ở phía bên ngoài của bệ cửa sổ, cười ha ha, sau khi cười xong, mới nhìn cậu, nói rất nghiêm túc: "Cố gắng lên nha."
Thẩm Độ nhìn cô, hồi lâu, ừ một tiếng.
Hứa Bảo Như đứng bên cửa sổ nói chuyện với Thẩm Độ một lúc rất lâu, cho đến khi chủ nhiệm lớp Thẩm Độ đến, đứng ở hành lang quan sát cô cả nửa buổi trời.
Hứa Bảo Như chột dạ, nói với Thẩm Độ: "Chủ nhiệm lớp cậu đến rồi, tớ đi trước nhé."
Cô nói xong cũng chuồn đi rất nhanh.
Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như chột dạ chạy mất hệt như một con thỏ, không nhịn được cười.
Cậu cười, khóe môi cong lên, lại cúi đầu nhìn cờ thi đua Hứa Bảo Như đưa cho mình, trong lòng thấy buồn cười.
Đồ ngốc.
Lão Trần chủ nhiệm lớp chắp hai tay sau lưng đi vào phòng học, ánh mắt xuyên qua tròng kính dày đi thẳng đến chỗ của Thẩm Độ. Ông nhìn thấy Thẩm Độ đang cúi đầu nhìn vật gì đó, người luôn lạnh lùng đối xử với ai cũng lạnh nhạt nhất khối mười hai, vào lúc này khóe môi lại cong lên hơi xuất hiện ý cười.
Ông không khỏi nghĩ đến cô gái vừa rồi đứng ở cửa sổ nói chuyện với Thẩm Độ, lão Trần ho khan, nói: "Tranh thủ lúc nghỉ trưa này, thầy nói đơn giản mấy câu nhé."
Tần Phong đang uống nước, từ bên ngoài tiến vào, đúng lúc nghe chủ nhiệm lớp chuẩn bị nói.
Cậu ta kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi: "Lão Trần lại muốn nói gì vậy?"
Cậu ta nhìn thấy trong tay Thẩm Độ cầm một vật hệt như cờ thi đưa vậy, nhìn qua theo bản năng, Thẩm Độ cầm lấy thứ đó lên, nhìn Tần Phong, "Đừng đụng vào."
"Trời ơi, thứ gì mà xem như bảo vật vậy?" Tần Phong nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, trên mặt cậu xuất hiện nụ cười chế nhạo, "Thế nào? Bảo Như đưa à?"
Thẩm Độ chỉ cười, không đáp lại.
Một năm Tần Phong cũng khó nhìn thấy Thẩm Độ cười như vậy, đúng là kinh ngạc không chịu được, cậu ta không kiềm được mắng một câu, "Trời má, Bảo Như thật sự cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì rồi."
Thẩm Độ ngước mắt nhìn cậu ta, nói với vẻ ghét bỏ: "Im miệng cậu lại."
Lão Trần chủ nhiệm lớp ngồi trên bục giảng, nhìn thấy Thẩm Độ vẫn còn nói chuyện với Tần Phong, ông lại ho khan thêm hai tiếng, "Được rồi, mấy đứa im lặng đi, thầy chỉ nói mấy câu đơn giản thôi. Thầy biết, bây giờ các đã mười bảy mười tám tuổi rồi, ở độ tuổi này nam nữ ít nhiều cũng mơ hồ chút tình cảm, điều này rất bình thường, thầy cũng không phải là ông già cũ kĩ, không hiểu được lòng người. Nhưng các em phải nhớ kĩ, bây giờ là lúc nào?" Ông quay đầu chỉ chỉ vào bảng điếm ngước ngày thi đại học dán trên tường, nói tiếp: "Các em nhìn vào bảng đếm ngước ngày thi đại học xem, đừng tưởng rằng bây giờ vẫn còn sớm, một năm lớp mười hai này có thể còn nhanh hơn so với trong tưởng tượng của các em đấy."
"Các em ở tuổi này rồi, muốn yêu đương, rất bình thường thôi. Nhưng thầy hy vọng bây giờ các em hãy dồn hết tinh lực vào việc học tập tiến bộ, chờ sau khi kì thi đại học kết thúc, các em muốn yêu đương như thế nào đều được hết, sau này có rất nhiều thời gian. Sẽ không ai cản trở các em cả."
Khi ông đang nói chuyện, có nhìn lướt qua vị trí của Thẩm Độ, lại tiếp tục nói: "Nhất là lớp chúng ta có rất nhiều học sinh ưu tú, hy vọng lúc này các em có thể đặt tâm tư vào việc học tập, đặc biệt là có vài bạn sắp tham gia cuộc thi, càng không nên phân tâm."
Lão Trần nói đến đây, mọi người cũng loáng thoáng nghe được là nói người nào, từng người đều quay đầu nhìn Thẩm Độ theo bản năng.
Thẩm Độ: "...."
Tần Phong nhìn thầy chủ nhiệm trên bục giảng, nhỏ giọng nói với Thẩm Độ: "Sao tớ có cảm giác lão Trần đang ám chỉ cậu nhỉ?"
Thẩm Độ: "...."
Cái này mà còn xem là ám chỉ à? Cái này cũng chẳng kém trực tiếp chỉ đích danh đâu.
"Nhưng sao lão Trần phát hiện chuyện của cậu được vậy?"
Thẩm Độ nói: "Vừa rồi Bảo Như đến đây, có lẽ là bị lão Trần nhìn thấy rồi."
"Thì ra là như vậy ——"
Ngày Thẩm Độ đi là mười bảy tháng chín, đi cùng còn có một nam sinh khác trong lớp.
Cuộc thi lần này liên quan đến tư cách được cử đi học, lãnh đạo trường học cũng quan sát chăm chú, ai cũng đều rất khẩn trương.
Trái lại thì bản thân Thẩm Độ cũng không có vấn đề gì, cử đi học cũng tốt, thi thẳng vào vào trường đại học cũng tốt, đối với cậu mà nói, không có gì khác biệt. Dù sao cậu có thi như thế nào, cũng có thể thi vào trường tốt nhất.
Thẩm Độ vừa đi bảy ngày, Hứa Bảo Như đã nhớ cậu muốn chết, mỗi ngày ôn tập xong đều gục xuống bàn, buồn rầu ỉu xìu.
Dương Húc cười trêu cô, "Cậu đến mức như vậy luôn hả, Thẩm Độ mới đi có bảy ngày, cậu đã mắc bệnh tương tư rồi à?"
Hứa Bảo Như uể oải nằm nhoài người trên bàn, "Đúng vậy, tớ nhớ cậu ấy sắp chết rồi này."
Dương Húc đột nhiên rất hâm mộ Thẩm Độ, thở dài nói: "Sao không có nữ sinh nào có tình ý mặn nồng với tớ vậy, Thẩm Độ tốt số quá đi."
Hứa Bảo Như và Dương Húc đang nói chuyện nghe thấy mấy nữ sinh bàn bên cạnh nói: "Tối hôm qua Thẩm Độ có gọi điện thoại cho cậu không? Bọn họ đã bắt đầu thi chứ?"
Lê Tuyết nói: "Vẫn chưa thi, hai ngày này vẫn đang chuẩn bị cho cuộc thi thôi."
Dương Húc cũng nghe thấy, cậu ta nhìn về phía các nữ sinh ngồi cùng Lê Tuyết, sau đó nhỏ giọng hỏi Hứa Bảo Như, "Bảo Như, Thẩm Độ có gọi điện thoại cho cậu không?"
Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, cô lắc đầu, nói rất ung dung: "Không có."
Hà Minh Việt cũng quay lại, cau mày nói: "Vậy tại sao cậu ta lại gọi điện thoại cho Lê Tuyết chứ?"
Lời này của Hà Minh Việt là đang hỏi Hứa Bảo Như, nhưng cô nhanh chóng mỉm cười, "Sao tớ biết được, có thể quan hệ giữa họ tương đối tốt."
Hà Minh Việt lại không kiềm được cau này, "Cậu theo đuổi cậu ta bao lâu rồi, cậu ta cũng chẳng xem cậu ra gì."
Hứa Bảo Như nghe những lời này, bỗng nhiên có hơi mờ mịt.
Nhưng cô suy nghĩ lại, nói: "Không có đâu. Thẩm Độ đối xử với tớ cũng tốt mà."
Cô nhớ đến lần trước lúc ở trên xe, không phải chính Thẩm Độ đã che chở cô đó sao.
Mấy nữ sinh bên cạnh còn đang nói chuyện, có người nói: "Thẩm Độ bận rộn như vậy, còn nhớ gọi điện thoại cho cậu cơ đấy."
Lê Tuyết thẹn thùng cười một tiếng, không nói gì.
Một nữ sinh nói: "Nói nhảm, người ta là thanh mai trúc mã đó. Hơn nữa sau khi thi đại học xong, Tiểu Tuyết và Thẩm Độ sẽ đính hôn luôn mà."
Hứa Bảo Như ngưng động tác cầm bút lại một lát, đầu bút vạch ra một vết rách trên đề.
Hà Minh Việt và Dương Húc để hết vào mắt, hai người cũng nhíu chặt mày lại.
Dương Húc quay về hướng Lê Tuyết bên kia, hỏi: "Thật hay giả vậy? Lời như vậy không nên nói lung tung đâu nha."
Nữ sinh mới vừa nói kia nói: "Đương nhiên là thật rồi. Người nhà Tiểu Tuyết và Thẩm Độ đã quyết định rồi. Thi đại học xong sẽ đính hôn."
Dương Húc ngây người. Cậu quan sát vẻ mặt Lê Tuyết, cô ta hơi cúi đầu, đỏ mặt, dáng vẻ hơi thẹn thùng.
Cậu cau mày, trong lòng thầm chửi một tiếng má, đây không phải là thật đó chứ?
Cậu lại nhìn Hứa Bảo Như theo bản năng, Hứa Bảo Như vẫn ngồi đó làm đề, mặc dù tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Tính tình Dương Húc vốn thoải mái vô tư, trong lúc nhất thời không biết an ủi thế nào. Hà Minh Việt cũng vậy, mấy người các cậu, là người biết rõ Hứa Bảo Như thích Thẩm Độ nhiều bao nhiêu rõ ràng nhất.
Trương Dĩnh nhẹ nhàng kéo cánh tay Hứa Bảo Như, nhỏ giọng an ủi cô, "Bảo Như, cậu không sao chứ?"
Hứa Bảo Như ngẩng đầu lên, cười một tiếng, "Tớ không sao hết. Hơn nữa đính hôn gì đó, tớ không nghe Thẩm Độ nói đến."
Cô không nghe Thẩm Độ nhắc đến, cô cũng sẽ không tin.
Hứa Bảo Như cho rằng dù chuyện Thẩm Độ đính hôn là thật, thì xuất phát từ sự tôn trọng dành cho cô, cậu cũng phải nói cho cô biết một tiếng.
Nếu cậu không nói, vậy thì chắc chắn là không phải.
Cô nghĩ như vậy, nên không cảm thấy có gì cả.
Mãi đến tiết tự học buổi tối, cô từ bên ngoài trở lại lớp, nhìn thấy mấy nữ sinh bàn bên cạnh đang vây quanh Lê Tuyết.
"Thẻ kẹp sách này cậu mua ở đâu vậy? Đồ thủ công do thợ làm này trông rất đắt, hơn nữa con dê nhỏ này thật sự đáng yêu quá đi."
Hứa Bảo Như vừa mới ngồi vào vị trí, cầm bút lên đang định làm đề, nghe thấy lời các cô gái kia nói, hơi ngẩn người.
Lê Tuyết nói: "Không đáng bao nhiêu tiền hết, ngày hôm qua tớ đọc sách không tìm thấy thẻ kẹp sách của mình, tìm được cái này trong thùng đồ tạp linh tinh. Cái thùng đồ linh tinh đó bình thường cũng dùng để mấy thứ đồ không cần thiết, chuẩn bị vứt đi rồi."
Hứa Bảo Như siết lòng bàn tay lại rất chặt, cô do dự rất lâu, vẫn quay đầu lại nhìn thử.
Thẻ kẹp sách hình dê nhỏ màu xanh lam bị một nữ sinh cầm trong tay, mỗi ngày cô đều dùng thẻ kẹp sách của mình, nên cô nhìn một cái đã có thể nhận ra, là chiếc thẻ kẹp sách cô đã đưa cho Thẩm Độ.
Trương Dĩnh cũng quay đầu lại nhìn, cô biết Bảo Như có một chiếc thẻ kẹp sách hình dê nhỏ màu hồng, nên khi nhìn thấy thẻ kẹp sách dê nhỏ màu xanh lam kia, lập tức đoán được là đồ Bảo Như đưa cho Thẩm Độ.
Vậy là Thẩm Độ tùy tiện ném đồ Bảo Như đưa cho mình vào thùng đồ linh tinh sao?
Cô vội vàng quay đầu lại nhìn Hứa Bảo Như, nhưng lại thấy một giọt nước mắt rơi trên bàn tờ đề.
Cho đến bây giờ Trương Dĩnh chưa từng thấy Bảo Như khóc, cô ấy sợ hết hồn, vội vàng cầm tay cô, "Bảo Như —-"
Hứa Bảo Như không ngẩng đầu, nhưng cô không kiềm chế được, nước mắt rơi lên tờ đề không ngừng.
Cô giơ tay lên lau nước mắt, cầm bút lên định tiếp tục làm đề, nhưng một chữ cũng không thể đọc nổi.
Thật may là ngày hôm sau đã là cuối tuần, Hứa Bảo Như nằm ở nhà hai ngày, không có chút tinh thần nào.
Cô khiến mẹ Hứa sợ một phen, bà cho là con gái bị bệnh, tìm một nhiệt kế mang lên lầu đo nhiệt độ cơ thể cho con gái.
Nhưng lại không hề bị sốt.
Hứa Bảo Như nghiêng người nằm trên giường, cô nhìn mẹ, giọng nói khàn khàn, nói: "Mẹ, con không sao."
Mẹ Hứa lo lắng, sờ lên trán con gái, "Con làm sao vậy? Đứa nhỏ này, con khó chịu chỗ nào?"
Hứa Bảo Như lắc đầu, "Không có ạ, chỉ là hơi mệt mỏi thôi."
Cô nhìn mẹ, bỗng nhiên không nhịn được mà hỏi: "Mẹ, nếu như bạn của mẹ, tùy tiện vứt đi món quà mẹ đã tặng cho người ta, mẹ cảm thấy hai người còn có thể làm bạn nữa không?"
Mẹ Hứa nói: "Đây mà xem là bạn bè gì chứ. Quà bạn bè tặng, không phải người đó nên quý trọng nó à?"
Bà nói đến đây, bất chợt thấy kinh ngạc, đau lòng nhìn con gái, "Là ai đã vứt bỏ quà con tặng họ sao?"
Hứa Bảo Như cong môi cười, lắc đầu, "Không có. Con chỉ hỏi như vậy thôi ạ."
Mẹ Hứa không tin con gái mình chỉ tùy tiện hỏi như vậy, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra. Nếu không hai ngày nay cô sẽ không buồn bã thế này.
Mẹ Hứa hiểu rõ con gái mình, tâm địa hiền lành, đối xử với người khác rất chân thành, nếu quả thật có người tùy tiện vứt đi món quà cô đã tặng, cô nhất định sẽ rất khó chịu.
Bà vô cùng đau lòng, cầm tay con gái, nói: "Bảo Như, con nhớ nhé, nếu người khác đối xử với con không tốt, vậy đừng làm bạn với người đó nữa. Cũng không cần phải đau lòng, vì nó không đáng giá."
Hứa Bảo Như nhìn mẹ, mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Cô vùi mặt vài trong gối, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con muốn ngủ thêm một lúc nữa."
"Được." Mẹ Hứa không nói nhiều lời nữa, bà biết con gái mình rất kiên cường, cũng biết cô chắc chắn sẽ nghĩ thông suốt. Bà cúi người ôm con gái một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
__
Hứa Bảo Như ở vượt qua hai ngày khổ sở, thứ hai khi đi học lại, cảm xúc của cô đã bình tĩnh hơn.
Cô không muốn mình nhớ đến Thẩm Độ nữa, cô phải đợi cậu quay về, chính miệng hỏi cậu.
Tại sao lại phải tùy tiện vứt đi quà cô tặng.
Dù cậu không thích cô, anh có thể trả lại đồ cho cô mà, tại sao phải vứt bỏ nó đi như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, Hứa Bảo Như kiềm chế bản thân không được nhớ đến Thẩm Độ. Cô chôn mình trong biển đề, liều mạng làm đề, như vậy sẽ không suy nghĩ bậy bạ được nữa.
Cô cũng không thể gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn hỏi Thẩm Độ được, cậu vẫn còn đang tham gia cuộc thi, cô không thể ảnh hưởng đến cậu.
Hôm đó là ngày ba mươi tháng chín, Hứa Bảo Như về nhà sau tiết tự học buổi tối, lúc đi qua cửa nhà Thẩm Độ, cô vô thức dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng ở lầu ba.
Đèn trong phòng Thẩm Độ đều tắt, cậu vẫn chưa về.
Nhưng ngày mai, là anh về rồi.
Chờ cậu trở lại, cô nhất định sẽ hỏi cậu, tại sao lại vứt quà cô tặng đi.
Cô nghĩ như vậy, đứng ở cửa thật lâu.
Lâu đến mức khi cuối cùng cô cũng đã lấy lại tinh thần, mới xoay người, chuẩn bị về nhà.
Nhưng có một số chuyện có lẽ đã được định sẵn từ trước.
Có vài người đã được định sẵn là không đáng giá.
Khi cô đi ngang qua nhà Thẩm Độ, lúc chuẩn bị đẩy cửa bên ngoài nhà mình để đi vào sân, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bên ngoài nhà Thẩm Độ, trong thùng rác có chiếc thùng chứa đồ linh tinh đó.
Cô nhớ đến Lê Tuyết nói đó là thùng đựng đồ linh tinh phải vứt bỏ đi, trong lòng đột nhiên rất đau nhói.
Cô không nhịn được đi đến, cầm thùng đồ linh tinh đó lên, cô muốn xem thử, thẻ kẹp sách dê nhỏ cô đưa có phải ở bên trong không.
Nhưng khi cô mở chiếc thùng đó ra, lại thấy vô số các mảnh thủy tinh vụn.
Những mảnh thủy tinh vỡ vụn màu hồng.
Cô nhìn một cái đã nhận ra, là quả cầu pha lê của cô.
Cô nhìn chằm chằm rất lâu, chỉ đứng yên không nhúc nhích ở nơi đó như vậy, nhìn không chớp mắt.
Bất ngờ là, cô không khóc, cũng không có bất kì tâm trạng muốn chất vấn gì cả.
Cô nhìn chằm chằm những mảnh thủy tinh vụn đó rất rất lâu, cuối cùng đóng thùng đó lại, ném vào lại trong thùng rác.
Cô xoay người đi về nhà.
Cô nghĩ, cô sẽ không quan tâm đến Thẩm Độ nữa.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không để ý đến cậu.