Hai giờ chiều này Thẩm Độ có một buổi họp cần tham gia, buổi trưa sau khi đưa Hứa Bảo Như ra ngoài ăn cơm xong thì trực tiếp đến công ty.
Công ty của Thẩm Độ thành lập vào năm hai đại học, công việc đang làm liên quan đến sinh y học [1]. Trong hai năm này, công ty phát triển rất nhanh, biểu hiện tiềm năng thị trường tương đối ưu tú. Trước mắt thì công ty đang phát triển nhanh chóng, tiến vào trạng thái ổn định.
Người khác hâm mộ Thẩm Độ tuổi còn trẻ đã có được những thành tựu này, nhưng chỉ những người ở bên cạnh anh mới biết, trong suốt quá trình này Thẩm Độ đã cố gắng bao nhiêu.
Giống như Tần Phong đã nói, trước nay Thẩm Độ sẽ không bao giờ làm những chuyện mà anh không nắm chắc. Anh là một người có mục tiêu rất rõ ràng, sớm biết mình phải làm gì, hơn nữa trước khi đưa ra quyết định làm gì đó, cũng đã có một thời gian chuẩn bị rất lâu.
Vả lại dù có như vậy, nhưng thật ra quá trình gây dựng sự nghiệp cũng không hề thuận lợi.
Năm hai đại học ấy, Thẩm Độ làm hạng mục đầu tiên, hao tốn tâm huyết và cả một năm trời của anh, đi làm nghiên cứu, khảo sát thị trường, lên kế hoạch, vốn dĩ tất cả đều tiến hành theo kế hoạch của anh, nhưng dù sao thì lập nghiệp cũng là một chuyện lớn rất mạo hiểm. Lúc ấy người đồng ý đầu tư cho anh đột nhiên đổi ý và rút vốn, khiến nguồn vốn của Thẩm Độ gãy lìa, hạng mục buộc phải kết thúc, hơn nữa còn làm giai đoạn trước khi đầu tư bị hao tổn nghiêm trọng.
Thẩm Độ là một người rất kiêu ngạo, từ nhỏ bất kể anh làm chuyện gì cũng đều rất dễ dàng, trong cuộc đời anh vốn không hề có hai chữ thất bại.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Độ cảm nhận được sự thất bại, chưa đến mức không gượng dậy nổi, nhưng Thẩm Độ bắt đầu nghĩ lại bản thân mình, có phải anh đã quá tự phụ rồi hay không?
Lúc ấy, hạng mục đó là toàn bộ tâm huyết của Thẩm Độ, Hứa Bảo Như biết được chuyện này là từ chỗ Tần Phong, khi chuyện xảy ra Thẩm Độ không nói cho cô biết.
Sau khi Hứa Bảo Như biết được chuyện này, việc đầu tiên cô làm chính là đưa toàn bộ tiền, thẻ ngân hàng của mình cho Thẩm Độ, bình thường cô có rất nhiều tiền tiêu vặt, nên cũng tiết kiệm được chút tiền.
Khi đó cô nhìn Thẩm Độ, nói rất hào sảng: "Thẩm Độ, chúng ta vẫn còn tiền mà."
Lúc ấy Thẩm Độ đang ngồi ở ghế sofa suy nghĩ chuyện gì đó, cảm xúc vốn không quá tốt, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh và dáng vẻ vô cùng đáng yêu của Hứa Bảo Như thì không nhịn được cười, anh kéo Hứa Bảo Như vào trong ngực mình, ôm eo cô, cúi đầu hôn một cái, sau đó mới bóp bóp mặt cô, nói: "Không sao, anh có thể giải quyết được."
Hứa Bảo Như hỏi: "Có phải quá ít không anh? Có phải anh cần vốn quay vòng [2] không? Hay là, em hỏi mượn ba em nhé?"
Thẩm Độ xoa đầu cô, cười nói: "Đừng kích động. Anh nói anh có thể giải quyết được, em không tin anh à?"
Hứa Bảo Như vội nói: "Đương nhiên là tin rồi."
Thẩm Độ cười, lại cúi đầu hôn Hứa Bảo Như.
Quả thật khoảng thời gian đó Thẩm Độ rất áp lực, nhưng chỉ cần nhìn thấy Hứa Bảo Như, thấy cô mỗi ngày đều cười vui vẻ, sẽ cảm thấy được xoa dịu, tâm trạng cũng sẽ hoàn toàn bình tĩnh lại.
Vả lại, Hứa Bảo Như hệt như một cô ngốc nhỏ, có lẽ là sợ tâm trạng anh không tốt, mỗi ngày đều tìm cách làm anh vui vẻ.
Đêm hôm đó, Hứa Bảo Như tắm xong mặc một chiếc váy dây rất ngắn, chạy đến phòng khách lúc ẩn lúc hiện bên cạnh anh.
Thẩm Độ cũng không phải là Liễu Hạ Huệ [3], sao có thể không có phản ứng.
Anh ngước mắt nhìn cô, Hứa Bảo Như kéo váy quay một vòng trước mặt anh, hỏi: "Đẹp không anh? Chu Di nói giống váy dây tình thú?"
Ánh mắt Thẩm Độ nhìn đến phần đùi trắng nõn của Hứa Bảo Như, khi đó lập tức phản ứng.
Anh đóng laptop lại, đặt lên bàn trà, sau đó đưa tay kéo Hứa Bảo Như ngồi xuống đùi mình.
Lúc Hứa Bảo Như ngồi xuống cũng cảm giác được, cô ôm cổ Thẩm Độ, cười tít mắt, "Thẩm Độ, sao anh lại không thể tránh được cám dỗ như vậy chứ."
Thẩm Độ nói: "Đây không phải là điều em muốn à?"
Tay anh đưa vào trong váy Hứa Bảo Như, nắm lấy bắp đùi cô, nhìn cô hỏi: "Ai bảo em mua mấy kiểu quần áo này?"
Hứa Bảo Như cười tít mắt, hỏi: "Đẹp không?"
Thẩm Độ rất thành thật, nói: "Ừ." Lại nói tiếp: "Nhưng chỉ có thể mặc trước mặt anh thôi."
Hứa Bảo Như nói: "Chắc chắn rồi. Nếu không thì em còn dám mặc cho ai nhìn nữa?"
Thẩm Độ rất hài lòng với câu trả lời này, nhìn Hứa Bảo Như, cuối cùng cũng cười.
Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ cười, cũng cười theo, hai tay cô giữ mặt Thẩm Độ, nói: "Quả nhiên chiêu này vẫn sử dụng tốt, cuối cùng cũng chịu cười rồi."
Thẩm Độ cười, kéo tay Hứa Bảo Như xuống, cầm trong lòng bàn tay mình, "Vậy rốt cuộc là ai dạy em chiêu này?"
Hứa Bảo Như thành thật nói: "Chu Di nói, thỉnh thoảng tỏ ra gợi cảm, là cách giải tỏa áp lực tốt nhất." Mông cô còn cô ý vặn vẹo trên người Thẩm Độ, cười tít mắt hỏi: "Có giải tỏa áp lực không?"
Thẩm Độ bóp eo cô, không cho cô lộn xộn, nói: "Có." Lại nói tiếp: "Nhưng nói chuyện chính trước đã."
Hứa Bảo Như vừa nghe phải nói việc chính, lập tức nghiêm túc lại, hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Độ nói: "Anh muốn bán nhà mình đi."
Hứa Bảo Như có hơi kinh ngạc, "Để làm vốn quay vòng ạ?"
Thẩm Độ "ừ" một tiếng.
Hạng mục đó là tâm huyết của anh, nên anh không thể từ bò được. Bây giờ anh chỉ cần vốn quay vòng, là có thể có thêm thời gian nhanh chóng kéo dài nguồn vốn, hạng mục có thể tiếp tục vận hành.
Hứa Bảo Như nghiêm túc nói: "Anh muốn làm gì thì cứ làm ngay đi, dù thế nào em cũng đều tin tưởng anh."
Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, qua hồi lâu, hỏi: "Em không sợ anh thất bại à?"
Hứa Bảo Như nói: "Thất bại thì thất bại thôi, em không cần tiền của anh, cũng không cần nhà của anh."
Thẩm Độ cười, hỏi cô, "Vậy em muốn cái gì?"
Hứa Bảo Như cười, ôm cổ Thẩm Độ, cúi đầu hôn anh, "Em muốn anh đó."
__
Lúc ấy sau khi Thẩm Độ bán nhà đi, đem tiền làm vốn quay vòng cho hạng mục. Khoảng thời gian đó anh vô cùng bận rộn, trừ giờ học ở trường, thì đều dành thời gian ở bên ngoài.
Đời này Thẩm Độ chỉ ngã xuống trước Hứa Bảo Như, chỉ khi đối mặt với cô, anh mới có thể mất khống chế.
Còn những chuyện khác, anh đều có thể bĩnh tĩnh ung dung đối phó.
Học tập cũng giỏi, sự nghiệp cũng tốt. Đối với anh mà nói, thất bại là một kinh nghiệm quý giá. Sai lầm giống vậy, anh sẽ không bao giờ mắc phải lần thứ hai. Anh thích cảm giác có thể nắm cục diện trong tay.
Sự thật chứng minh, sự ưu tú của Thẩm Độ đủ để khiến người ta ngước mắt nhìn lên. Sau khi có vốn quay vòng, hạng mục có thể tiếp tục vận hành, sau một thời gian ngắn, cuối cùng anh cũng lấy được một khoản vốn còn nhiều hơn sự đầu tư mạo hiểm ban đầu.
Hai năm này tốc độ phát triển của công ty rất nhanh, thậm chí đã bước lên tầm xuất sắc so với các công ty cùng ngành. Người ngoài chỉ nói Thẩm Độ là trời sinh có đầu óc kinh doanh và vận may tốt.
Nhưng làm sao có thể có nhiều vận may như vậy, một người ưu tú, từ nhỏ đến lớn, là tự bản thân anh góp nhặt hình thành qua từng ngày trong hai mươi mấy năm.
Hơn nữa quá trình lập nghiệp của Thẩm Độ cũng không hề thuận lợi như người khác nhìn thấy, người biết rõ những gian khổ trong khoảng thời gian này, chỉ có Hứa Bảo Như.
Nhất là hai năm ba, tư đại học kia, dường như Thẩm Độ không được ngủ một giấc hoàn chỉnh. Trừ giờ học ra, tất cả thời gian còn lại đều dùng để làm việc, ba bốn giờ sáng còn làm việc là một chuyện bình thường.
Những ngày vất vả chưa thành công đó, chỉ có Hứa Bảo Như bên cạnh anh. Cô hiểu rõ nhất, Thẩm Độ đã trả giá bao nhiêu.
Làm gì có ai thành công dễ dàng như vậy.
__
Thời điểm Hứa Bảo Như và Thẩm Độ đến công ty, vẫn chưa tới hai giờ.
Tần Phong và mấy cổ đông công ty đã đến, đang chờ Thẩm Độ để mở họp.
Tần Phong vừa nhìn thấy Hứa Bảo Như, lập tức cười, nói: "Bảo Như, khách quý nha, sao lâu rồi cậu không đến thế?"
Trước kia Hứa Bảo Như thường xuyên đến công ty Thẩm Độ, nhất là vào năm ba đại học, cứ không có lớp là cô sẽ đến đây tìm Thẩm Độ. Nhưng sau đó cô bận rộn với công việc thực tập, nên ít khi đến hơn.
Hứa Bảo Như cười, nói: "Gần đây công việc bận rộn quá, mỗi ngày đều mệt muốn chết, có chút thời gian tớ để dùng để ngủ cả rồi."
Tần Phong nói đùa: "Đừng khổ cực như vậy làm gì, dù sao chồng cậu cũng có tiền mà, để cậu ấy nuôi cậu đi."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Không giống nhau đâu."
Cô thấy mọi người chuẩn bị phải họp, liền nói: "Mọi người cứ bận việc đi, tớ vào trong đây."
Cô đã quen cửa quen nẻo ở công ty này, chào hỏi mọi người xong, đi thẳng vào phòng làm việc của Thẩm Độ.
Hôm nay cô đến đây cùng Thẩm Độ, thuận tiện viết tư liệu.
Vào phòng làm việc, cô đặt máy tính lên bàn của Thẩm Độ trước. Sau đó đi đến quầy cà phê, chuẩn bị đồ ăn vặt.
Cô có thói quen là lúc làm việc sẽ để một đống đồ ăn vặt gần tay, có thể giúp cô tăng cảm giác hạnh phúc vào thời điểm làm việc.
Thẩm Độ biết cô thích ăn đồ ăn vặt, nên đặt một chiếc tủ ở phòng làm việc, bên trong đều là các loại đồ ăn vặt, thức uống và sữa chua Hứa Bảo Như thích. Lúc cô đến có thể ăn tiện hơn.
Một lần nọ, có một nữ nhân viên mới đến phòng làm việc của Thẩm Độ đưa tài liệu, phát hiện trong tủ đồ ở văn phòng của anh đều là đồ ăn vặt, cô ta rất tò mò. Dù sao Thẩm tổng cũng lạnh lùng như vậy, không giống người thích ăn đồ ăn vặt lắm.
Nhân viên kỳ cựu nói cho cô ta biết, "Cái gì chứ, những đồ ăn vặt đó đều là của bạn gái Thẩm tổng đấy."
Nữ nhân viên mới đến rất kinh ngạc, "Thẩm Độ có bạn gái hả?"
"Đúng vậy, cưng chiều cực kỳ luôn. Chúng ta đừng mơ tưởng nữa."
__
Trừ phòng làm việc, tất cả đồ trong tủ và tủ lạnh ở nhà đều là đồ Hứa Bảo Như thích ăn.
Có lúc cô muốn thức đêm làm việc, lúc Thẩm Độ đi xã giao xong về, sẽ mua những món ăn khuya về cho cô.
Có một lần Thẩm Độ kéo cô ngồi xuống đùi mình, nắm lấy cánh tay và phần eo nhỏ nhắn của cô, cười cô nói: "Ăn nhiều như vậy sao vẫn không thấy lớn thêm nhỉ?"
Hứa Bảo Như hỏi: "Làm gì đó? Anh chê em à?"
Thẩm Độ cười, "Không dám."
Hứa Bảo Như thở mũi mạnh, giữ mặt Thẩm Độ, cười nói: "Cho anh cũng không dám."
Thẩm Độ kéo tay cô xuống cầm trong tay mình, nhìn cô cười, nói: "Ừ. Dù sao em cũng ăn sạch anh rồi."
Hứa Bảo Như cũng cười, nói: "Là anh nói đó nha. Không phải em nói.
__
Lúc Thẩm Độ từ bên ngoài đi vào, Hứa Bảo Như đang ngồi xổm trước tủ kéo tìm đồ ăn vặt.
Cô mới vừa lấy ra một túi chocolate đậu, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Độ tiến vào, cười hỏi: "Sao anh lại vào đây? Không phải bảo là họp à?"
Thẩm Độ thấy Hứa Bảo Như ngồi xổm ở đó tìm đồ ăn vặt, lúc đi ngang qua bên người Hứa Bảo Như, còn thuận tay xoa đầu cô, nói: "Vào lấy tài liệu."
Hứa Bảo Như lấy một túi chocolate đậu và một túi lưỡi vịt kho, đi tới trước bàn làm việc. Cô để túi lưỡi vịt xuống, xé túi chocolate đậu ra.
Đã lâu rồi cô không ăn hiệu chocolate đậu này, ăn một viên, cảm thấy rất ngon, nói: "Cái này lâu rồi chưa ăn, ngon thật đó."
Thẩm Độ đứng ở bàn làm việc tìm tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn, cười nói: "Vậy lần sau mua thêm."
Hứa Bảo Như cười một tiếng, nói: "Được! Cảm ơn Thẩm tổng!"
Thẩm Độ tìm được tài liệu, trước khi đi, còn kéo Hứa Bảo Như qua, giữ cô bên bàn, cúi đầu hôn một cái, mới nói: "Ngoan ngoãn chờ anh quay lại."
Hứa Bảo Như cười, ngẩng đầu lên chủ động hôn đáp lại Thẩm Độ, nói: "Được."
Thẩm Độ cười, nhéo mặt Hứa Bảo Như một cái, rồi mới cầm tiều liệu đi ra khỏi phòng làm việc.
__
[1] Sinh y học (生物医药): Ngành dược và ngành kỹ thuật y sinh là hai ngành trụ cột của ngành dược hiện đại. Ngành công nghiệp y sinh bao gồm ngành công nghệ sinh học và ngành dược phẩm. Định nghĩa và mô tả về ngành công nghệ sinh học ở các quốc gia và tổ chức khác nhau rất không nhất quán, thậm chí ý kiến của những người khác nhau thường rất khác nhau. Kỹ thuật y sinh là ứng dụng toàn diện các nguyên tắc và phương pháp của khoa học đời sống và khoa học kỹ thuật. Từ góc độ kỹ thuật, nó được sử dụng để hiểu cấu trúc, chức năng và các hiện tượng sống khác của cơ thể con người ở nhiều cấp độ trong phân tử, tế bào, mô , các cơ quan, và thậm chí toàn bộ hệ thống cơ thể con người, và nghiên cứu để ngăn ngừa bệnh tật Thuật ngữ chung cho các vật liệu nhân tạo, sản phẩm, thiết bị và công nghệ hệ thống để điều trị bệnh, hỗ trợ chức năng con người và chăm sóc sức khỏe.
[2] Vốn quay vòng (còn gọi là vòng xoay vốn lưu động): là số ngày hoàn thành một chu kỳ kinh doanh của doanh nghiệp đó. Chỉ sổ này đóng vai trò thể hiện hiệu quả kinh doanh của doanh nghiệp, công ty càng phát triển thì số vòng quay càng lớn vì đã sử dụng hiệu quả nguồn vốn lưu động. Nếu như vòng quay vốn lưu động quá thấp điều đó nói lên khả năng luân chuyển hàng hóa, thu hồi vốn và luân chuyển vốn của doanh nghiệp chậm dẫn đến các chi phí hoạt động tăng và giảm hiệu quả kinh doanh của doanh nghiệp.
[3] Liễu Hạ Huệ: nổi tiếng là một chính nhân quân tử.