Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Chương 20

Mưa tạnh trời trong, sáng sớm tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào nhà xưởng. Tần Việt tỉnh lại trước, Hứa Nhất còn vùi ở trong lồng ngực của anh, hiếm thấy nhu thuật như con mèo nhỏ.

“Tần tổng, xe cứu thương đến.” Tiếng nói A Văn có chút khàn, chắc do ngày hôm qua giằng co một đêm, ban đêm lại bị lạnh. Tần Việt uống thuốc hạ sốt Hứa Nhất đưa tới, ngoại trừ nhức đầu, không có gì đáng ngại.

Ngược lại Hứa Nhất ở trong lồng ngực Tần Việt lại đổ mồ hôi lạnh, chau mày, còn nói lơ mơ.

“Hứa Nhất, cậu tỉnh lại đi.” Tần Việt gọi cậu.

Hứa Nhất không tỉnh, còn tiếp tục nói mê.

Thanh âm của xe cứu thương dần dần tới gần, Hứa Nhất vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tần Việt cảm thấy Hứa Nhất mệt mỏi thật sự không muốn quấy nhiễu cậu, chỉ cần Hứa Nhất nghỉ ngơi thật tốt là được.

Anh muốn giúp Hứa Nhất sửa lại quần áo, bỗng nhiên Hứa Nhất mở mắt ra, ánh mắt không rõ ràng, lập tức đẩy Tần Việt sang một bên, sau đó nhanh chóng rúc vào góc tường. Cậu ôm đầu gối của mình, trong giọng nói đều là sợ hãi: “Tần Việt, anh đừng đụng tôi.”

Tần Việt thấy rõ trong mắt Hứa Nhất đều là hận ý.

“Hứa Nhất cậu tỉnh lại đi.” Tần Việt đi tới góc tường ngồi xổm xuống, nhìn Hứa Nhất: “Cậu tỉnh lại đi, bão đã qua, chúng ta đi bệnh viện.”

Đến nửa ngày, Hứa Nhất mới từ trong mê man phản ứng lại, nhìn thấy Tần Việt mới thả lỏng. Cậu để cằm trên bả vai Tần Việt: “Tần Việt, đầu đau quá, đêm hôm qua tôi nằm mơ… Mơ thấy… ”

Hứa Nhất rất đau đầu, cậu vất vả nhớ lại giấc mộng đáng sợ tối hôm qua nhưng trong não đều trống không.

Tần Việt sắc mặt trấn định, A Văn lại phát hiện tay anh đang run, giọng nói trở nên rất cẩn thận: “Cậu mơ thấy cái gì?”

Hứa Nhất lắc lắc đầu: “Không nhớ rõ lắm.”

Đầu cậu vẫn đau, đau đớn như muốn nổ tung, trong hoảng hốt Hứa Nhất nhớ cậu chỉ lo cãi nhau với Tần Việt, chỉnh chỉnh hai ngày quên uống thuốc.

Bên ngoài ánh sáng chiếu vào mặt Hứa Nhất gần như trong suốt. Tần Việt nhìn thấy lông tơ trên mặt Hứa Nhất. Hứa Nhất đứng lên, bước đi cũng không vững vàng, lảo đảo đi tìm hòm thuốc ngày hôm qua mang đến.

Tần Việt tay mắt lanh lẹ, kéo được Hứa Nhất sắp ngã sấp xuống.

“Cậu muốn cái gì? Tôi lấy cho cậu.”

“Lâm Nhuệ để thuốc của tôi trong tầng cuối hòm thuốc, anh tìm giúp tôi là chiếc lọ màu trắng.”

Anh dìu Hứa Nhất để cậu dựa vào tường. Hứa Nhất ấn lại trán của mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, suy yếu giống như muốn biến thành hơi nước.

Tần Việt nhìn cậu nở nụ cười, quay đầu mở hòm thuốc, tìm được lọ thuốc Hứa Nhất nói. Nhưng vừa chạm vào lọ thuốc kia, Tần Việt không cười được.

Đó là chiếc lọ màu trắng rất bình thường, nhưng Tần Việt biết rõ, phía dưới chiếc lọ có một ký hiệu hình chữ “Y “. Làm sao không biết được, anh nhớ rõ ràng, bởi vì năm năm trước Lâm Nhuệ có hỏi anh về loại thuốc này.

Tần Việt có chút hoang mang, A Văn làm việc với Tần Việt lâu như vậy, nhìn thấy giám đốc xưa nay đều khí định thần nhàn, nhưng bây giờ mặt Tần Việt đầy ảo não, dùng sức bóp đến lọ thuốc muốn thay đổi hình dạng.

“Tần tổng.” A Văn kêu anh một tiếng.

“A.”

“Anh đưa thuốc cho Hứa Nhất uống trước đã.”

Lúc này Tần Việt mới phản ứng lại, đứng lên, đi tới bên cạnh Hứa Nhất, đổ ra hai viên thuốc, suy nghĩ một chút lại trả về một viên, sau đó dùng tay mở nắp bình nước khoáng, trơ mắt nhìn Hứa Nhất đem thuốc nuốt xuống.

Tần Việt nhìn Hứa Nhất uống nước. Năm năm, đủ để uống thuốc thành nghiện. Bây giờ cậu không biết cái gì, mất đi ký ức. Nếu ngày sau nhớ lại tất cả, thuốc kia từ lâu thấm vào tận xương tủy, như chơi ma túy khó thể từ bỏ, trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ. Dù cho có ký ức, cũng không thể uy hiếp, chỉ cần có thuốc, là có thể khống chế điều khiển cậu giống như con rối.

Niên thiếu mình chỉ muốn nắm giữ quyền lợi cao nhất, sau đó bễ nghễ chúng sinh, đem tất cả đạp ở dưới chân. Nhưng khi Tần Việt nhìn người trước mắt đơn thuần vì mình mà quên mất tất cả: Hứa Nhất, không hiểu sao liền nhớ lại đêm qua cậu đội mưa gió đến đây, một lòng chỉ muốn mình bình an, tâm Tần Việt bỗng nhiên không thể ức chế, bắt đầu thấy đau.

Tần Việt bỗng nhiên ôm Hứa Nhất vào trong lồng ngực.

Hứa Nhất đang uống nước, bị Tần Việt ôm làm cho sặc nước, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: “Tần Việt anh làm sao vậy?”

Tần Việt ôm cậu rất chặt, âm thanh rầu rĩ: “Hứa Nhất, xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?” Hứa Nhất ngờ vực.

Nhà xưởng truyền đến tiếng bước chân, xe cứu thương và nhân viên cứu viện đã đến.

Tần Việt buông Hứa Nhất ra, tỉnh táo nói: “Không có gì, ngày hôm qua khiến cho cậu lo lắng, cho nên nói xin lỗi.”

Hứa Nhất nhìn Tần Việt cười xán lạn: “Không có sao đâu, anh không có chuyện gì tôi thật vui vẻ.”

Mãi đến khi lên xe cứu thương, nằm vật xuống giường bệnh viện Tần Việt đều thất thần, nhìn lọ thuốc bị bóp biến dạng trong tay mà ngẩn người.