Khi Giang Yến vừa tỉnh lại Tần Việt biết báo ứng của mình đã đến.
Phòng bệnh một người rất lớn, bốn phía đều là màu trắng, trong không gian yên tĩnh ngẫu nhiên vang lên âm thanh của một hai dụng cụ chữa bệnh, bên giường là một cây treo dụng cụ truyền dịch, từng giọt nước một chậm rãi chảy vào động mạch của Giang Yến.
“Tần Việt, tôi không sẽ giúp anh cứu Hứa Nhất.” Giang Yến đẩy tay Tần Việt ra, trong mắt còn đọng nước: “Tần Việt, tôi chưa bao giờ muốn giết anh hơn lúc này.”
Tần Việt phản ứng chậm nửa nhịp, một hồi lâu mới ngồi lên giường của Giang Yến, đưa tay sờ gò má của cậu. Giang Yến né tránh, Tần Việt sờ vào khoảng không. Tần Việt không thèm để ý, ngữ khí sóng lớn không sợ giống như nói một câu chuyện rất bình thường: “Nhớ rồi, rốt cục nhớ tên của mình gọi là Giang Yến?”
“Cút.” Giang Yến nghiêng mặt, thanh âm không lớn, giống như đè nén: “Tần Việt, anh cút đi.”
Tần Việt không nhúc nhích, lấy tay kiềm chế cằm Giang Yến, anh hơi dùng sức, cậu quay lại trong mắt vẫn còn long lanh nước, anh nói: “Không phải em luôn nói em yêu anh sao? Giang Yến, năm năm trước, chúng ta lần đầu gặp mặt ở trên xe cứu thuơng, không phải em cũng nói yêu anh sao?” Tần Việt cắn răng nói như đang đọc diễn văn: “Vì em, hôn lễ anh cũng không có cử hành, ngược lại em yêu cho anh xem như thế nào đi!”
Nước mắt tràn đầy hốc mắt rốt cục chảy xuống, nhưng chớp mắt một cái Giang Yến liền nhớ lại khi đó, Hứa Nhất là người gây ra tai nạn xe cộ muốn cùng mình đồng quy vu tận, rốt cục cậu thống khổ rống lên: “Đi ra ngoài! Tần Việt anh cút cho tôi!! Cút ra ngoài cho tôi!”
“Kêu anh cút, vậy thì em khóc làm cái gì?” Tần Việt nhìn Giang Yến ánh mắt phức tạp cực kỳ, mang theo một chút ước ao mà người khác xem không hiểu, anh ôm Giang Yến vào trong lồng ngực: “Giang Yến, nói em yêu anh đi… ”
Anh còn chưa nói hết, đầu Giang Yến đặt ở hõm cổ Tần Việt bỗng nhiên ra sức, cậu dùng răng mạnh mẽ cắn cổ Tần Việt. Cậu cắn rất mạnh như muốn uống máu ăn thịt. Tần Việt cảm nhận được hàm răng Giang Yến đang run rẩy, cuống họng phát ra âm thanh như thú hoang. Anh muốn đưa tay đẩy Giang Yến ra nhưng nhấc tay một nửa, lại nhẹ nhàng để xuống lưng Giang Yến vuốt ve: “Hận anh như vậy sao?”
Giang Yến không hề trả lời, vành mắt đỏ bùm bùm chảy nước mắt xuống hòa cùng máu trên cổ Tần Việt. Tần Việt rất đau lòng nhưng anh biết mình thậm chí ngay cả tư cách khó chịu cũng không có. Giang Yến hận anh, so với anh tưởng tượng hận hơn gấp nhiều lần.
Tần Việt hỏi cùng một đề tài giống như năm năm trước: “Tại sao?”
Kỳ thực trong lòng anh biết rõ là tại sao. Bởi vì thuốc? Bởi vì Giang Sơn? Bởi vì đánh mất thân phận? Mỗi một điều cũng làm cho anh cảm thấy mình không thể tha thứ, nhưng anh tự ngược muốn nghe Giang Yến nói. Tần Việt chưa bao giờ chân tâm yêu thích một người nào, vui vẻ duy nhất là cùng với Hứa Nhất 15 tuổi mà thôi.
Mẹ đã từng nói cho anh biết, muốn cha thì phải đi cướp, muốn thoát khỏi hai chữ con riêng này thì phải làm ra thành tựu, ít nhất làm tốt hơn những người con cháu trong gia tộc gấp mười lần. Thủa thiếu niên tâm tính kiêu ngạo, bị người cười nhạo, bị người làm cho thấp hèn, Tần Việt đều không để ý, bởi vì anh biết cuối cùng ‘nhất phi trùng thiên’ sẽ chính là mình.
Nhà ông nội của Tần Việt sản nghiệp rất nhiều, chiếm phần lớn nhất chính là dụng cụ chữa bệnh, tập trung rất nhiều tiền nghiên cứu phát minh ở lĩnh vực này, nhưng linh kiện chủ yếu nhất đều phải mua từ bên ngoài, mà nhà cung cấp là cha của Giang Yến. Thời niên thiếu Tần Việt vì muốn có thành tựu để được người nhà tán thành, lợi dụng Hứa Nhất tiếp cận người phụ trách công ty của Giang Sơn làm nội ứng, hoàn thành chiếm đoạt công ty.
Người sẽ thay đổi, Hứa Nhất lúc đàn bài Tuổi ấu thơ, động tác, thần thái, tướng mạo không còn như lúc 15 tuổi, anh luôn cảm thấy thiếu mất cái gì đó. Tần Việt không yêu hắn nữa, anh ở trên người Hứa Nhất không nhìn thấy ái tình, chỉ nhìn thấy lợi dụng. Tần Việt cảm thấy mình cũng không cần thiết có ái tình, Hứa Nhất nguyện ý cùng anh, anh cũng chăm sóc cho hắn là tốt rồi.
26 tuổi Tần Việt lại một lần nữa gặp được Giang Yến, sau đó hết thuốc chữa yêu cậu. Từ khi nào thì bắt đầu anh không rõ ràng, có lẽ là từ lúc ở trên xe cứu thuơng, cậu máu me đầy oan ức khóc lóc nói yêu anh, cũng có lẽ là sau khi tiếp xúc với cậu mỗi ngày.
Nhưng Tần Việt không dám tới gần cậu, anh vô số lần lấy những lời Hứa Nhất nói về sự đê hèn của Giang Yến để nhắc nhở mình, anh không yêu Giang Yến, không yêu Giang Yến, bởi vì yêu cậu liền mang ý nghĩa tan xương nát thịt. Khi đó Giang Yến sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén có thể đâm chết anh, cậu không cái gì mà không xuyên thủng.
“Tan xương nát thịt thì có sao đâu?” Tần Việt kéo Giang Yến đang cắn cổ anh không chịu buông ra, máu thuận theo cổ chảy đến tay, anh nâng mặt của cậu: “Giang Yến, anh vẫn không buông em ra, là em trêu chọc anh trước, em đừng tưởng dễ dàng rời đi.”
“Đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.” Môi Giang Yến còn nhuộm máu, cậu cười gằn từng chữ nói: “Nợ tôi, tôi đều sẽ đòi lại, mỗi một khắc tôi đều muốn tự tay đem các người xé nát, bỏ xác xuống cống.”
Tần Việt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Đúng, tất cả chúng ta.”
TÁC GIẢ CÓ LỜI:Có thể là tôi không bàn giao rõ ràng, Giang Yến chính là Bạch Liên hoa, Tần Việt không có phạm pháp, ba ba Giang Yến không chết, về chuyện thuốc mặt sau tôi sẽ giải thích. Run lẩy bẩy.