Như Hoa, Như Nguyệt, Như Phong, Như Hạ

Chương 1 : Như Hoa, Như Nguyệt, Như Tàn, Như Ảo

Nơi biên cương hoang vu, gió đông trắng xóa mù mịt thổi từng đợt mạnh mẽ bên ngoài cửa căn đền bỏ hoang, tiếng nó rít qua từng khe gỗ mục như đang căm phẫn những hành vi đồi bại của năm gã đàn ông thô kệch đối với một thiếu phụ gầy gò kia.

Cô ta đã trải qua 3 ngày không ăn uống, bị những gã khốn nạn này thay phiên cưỡng bức.

Đường đường là một phu nhân của Trấn Quốc đại tướng quân lẫy lừng bình định thiên hạ , cho dù có là một phu nhân bị thất sủng hay bị hưu thê thì nào cũng đến lượt những tên này càn rỡ.

Ấy vậy mà đó là thực tại tàn nhẫn của nàng ta.

Gương mặt nàng chai lì vô cảm, nhớ lại lời cuối cùng mà tên phu quân máu lạnh nói với nàng.

" Ở đây có vực thẳm rất sâu, nhảy xuống chắc chắn mất mạng, cô nên quyết định tự vẫn sớm đi, tôi sẽ cho người tìm xác cô mang về mai táng đàng hoàng . Còn nếu cô vẫn cố chấp muốn sống, dù trước đó cô thật sự chưa hề làm chuyện thất tiết thì khi rời khỏi đây cũng khó giữ bản thân còn trong sạch."

Khi đó, nàng không hiểu vế sau trong lời nói đó hoặc nói chính xác là nàng cố tình không hiểu, cố tình lờ đi lời cảnh báo ấy. Vì nàng không tin người phu quân từng đầu ấp tay gối suốt 5 năm trời lại nhẫn tâm bỏ nàng giữa núi chỉ toàn những tên sơn tặc thổ phỉ vô lại.

Đáng lẽ nàng nên nghe lời hắn, nhảy xuống vực, chết trong tích tắc, chứ không đến nỗi bị dày vò suốt ba ngày đêm chịu đựng đau đớn và nhục nhã như lúc này.

Ban đầu khi quyết định xuống núi, nàng đã quấn khăn choàng che kĩ thân người và mặt, trông rất khó phân biệt nàng là nam nhân hay nữ nhi.

Nhưng hóa ra tất cả đều là vô nghĩa, ba tên thổ phỉ đã phục sẵn từ trước, chỉ đợi nàng xuống núi thì liền bế nàng vào trong ngôi đền, xé hết quần áo tơ lụa thượng hạng và bắt đầu thỏa mãn dục vọng ghê tởm của chúng.

Ngay từ giây phút bản thân bị xâm hại, niềm hi vọng trong bụng nàng cũng đã chết, máu chảy ra lênh láng tưởng chừng muốn mất mạng ấy vậy mà cũng không khiến thú tính trong người những kẻ này mất đi. Cả đời bọn chúng ở nơi biên cương khô cằn này chưa từng được chạm vào một người con gái có làn da trắng ngần và mềm mại đến vậy, nay có cơ hội được nếm trải, được ôm ấp, được vấy bẩn vả lại còn là đại mỹ nhân như hoa như nguyệt thì không lý nào chỉ vì một vũng máu có thể làm bọn chúng xoay chuyển.

Những kẻ vô tình lai vãng đến đây tránh tuyết bắt gặp cảnh tượng này dù lương tâm có bất bình thì chuyện như thế này ở vùng biên cương cũng chẳng phải là hiếm có gì thà bớt bao đồng thì giữ được mạng sống, bọn họ quyết định nhắm mắt coi như không thấy rồi quắt lưng bỏ đi, nhưng có 1 số người cũng như đám thổ phỉ này, cũng muốn được nếm thử hơi ấm của mỹ nhân, nên ban đầu từ ba người mà nay đã thành năm.

Sau 3 ngày tra tấn, dù nàng có là đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn thì nay cũng chỉ là tàn hoa bại liễu dưới chân đám đàn ông này.

Gò má đã từng phúng phính hồng hào mà đã biến thành hốc hác, khuôn miệng bị bịt bằng miếng vải bố ngăn cho nàng cắn lưỡi, đôi môi nứt nẻ trắng ngắt, tay chân bị trói tê cóng hình như đã hoại tử, nàng không còn cử động nổi mình. Ngay cả mắt cũng trĩu trịch lười mở, hình như nàng đến giới hạn rồi.

Đột nhiên ánh sáng mùa hè vụt qua mắt nàng, mùa hè của những năm tháng ngây thơ, khi nàng vẫn còn chưa gả, khi nàng vẫn còn là đại tiểu thư của Lương phủ ở kinh thành.

"Lương Thi tiểu thư!"

Thư đồng từ xa chạy tới gọi nàng.

Hửm …

Nàng quay lại nhìn… cơn gió mạnh mẽ nóng nực phả vào gương mặt ướt đẫm mồ hôi.

Tên thư đồng chạy tới trách nàng tại sao không chọn học võ mà lại là thêu thùa, thứ nàng luôn than thở là nhạt nhẽo.

Nàng xoay người thuận chân đá hòn cụi vọt xuống mặt hồ.

"Kệ ta, liên quan gì đến ngươi."

"Tiểu thư, người không nhớ lần trước đi chơi lễ Nguyên tiêu người đã xém bị bắt cóc , nếu học thêm chút võ phòng thân thì tương lai sẽ không sợ những chuyện như vậy."

Nàng mỉm cười quay lại nhìn tên thư đồng.

" Sợ gì chứ, chẳng phải ta đã có ngươi rồi sao, ngươi sẽ lại cứu ta đúng chứ?"

Nàng từ trên cao nhìn bản thân năm 10 tuổi đang ngô nghê cười, mà lòng không kìm nổi nước mắt…. Ngu ngốc.

Hóa ra đây là điều mà ta hối hận lúc cuối đời sao?

Cái lạnh xâm chiếm trái tim, nàng mơ hồ mở mắt lần nữa.

Thấy tên đầu xỏ bắt đầu kéo quần lên để thay phiên cho những tên huynh đệ của hắn.

Nghe thấy tiếng động, hắn quay sang nhìn nàng, mặt lộ vẻ chán ghét

" Con đàn bà thối, còn chưa chết sao? Tao còn tưởng nãy giờ đang ở chung với cái xác."

Nàng cũng tự hỏi bản thân suốt ba ngày nay sao vẫn còn chưa chết. Là do nghiệp chướng kiếp này quá nhiều, khiến nàng vẫn còn sống sót sau khi để mất con, sau khi chịu sự đói khát, lạnh lẽo, tuyệt vọng hay sao?

Hắn lại gần, bàn tay thô ráp bóp chặt khuôn mặt nàng.

" Rên đi, rên rỉ đi rồi tao tha cho!!!" Gương mặt nở nụ cười khả ố đầy mong chờ.

Nàng không đủ sức hất mặt qua chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục chờ chết.

Thấy nàng làm lơ, hắn tức giận tát nàng một bạt tay.

" Chết tiệt, tưởng mình còn đài cát lắm hả?"

Khuôn mặt nàng từ lâu đã không còn cảm giác, bạt tay vừa rồi nàng chỉ mong có thể khiến nàng hồn lìa khỏi xác, nhưng xem ra hắn ra tay còn chẳng bằng 1 phần 10 tên phu quân của nàng.

"Cạch…" tiếng cánh cửa của ngôi đền hoang mở ra, lại thêm một lữ khách xuất hiện.

Trong lòng nàng sớm không còn hi vọng kêu cứu, chỉ mong tên này có lương tâm thì hãy coi như không, nhắm mắt mà bỏ đi.

Bốn tên ở bên ngoài có chút chột dạ, nhưng dù sao bên đây tận năm người còn hắn có 1 người, có muốn bao đồng thì cũng phải tự lượng sức.

Kẻ vừa bước vào, cả người đều quấn tấm áo choàng đen chỉ để lộ mỗi đôi mắt , hắn để ngựa bên ngoài, sau lưng xách nhiều đồ đạc, xem ra chỉ là một kẻ di cư tìm chỗ trú tuyết.

Hắn nhìn bốn tên ngồi xung quanh đám lửa giữa gian phòng, bọn chúng cũng nhìn hắn bằng thái độ đề phòng. Hắn cảm thấy không khí có phần ám muội, nhưng cũng không hề rõ ràng, hắn gật chào bọn chúng như những người lữ khách.

Định tìm một góc ngồi, đột nhiên gian phòng kế bên được che chắn bởi một miếng mành rách phát ra tiếng động.

" Mày bị câm rồi à? Lên tiếng đi, tại sao lại không lên tiếng…" theo sau đó là tiếng đánh đập không ngừng.

Hắn nghe có chút khó chịu, nhìn sang bốn tên kia bọn chúng dường như đang mỉm cười. Hắn nhăn mày cảm thấy kẻ bị đánh thật đáng thương, muốn vô trong nói lí lẽ với tên kia. Nào ngờ vừa tiến tới mành che, bốn tên ở đây đứng phắt dậy, nhanh nhảu đứng che chắn phía trước mành.

Một tên trong bọn tiến lại gần hắn cảnh cáo.

"Chàng trai trẻ à, khôn hồn thì đừng có nhiều chuyện, nhúng tay vào chuyện không nên nhúng." Hắn vừa nói, vừa khoe cây đao cột ở thắt lưng, lưỡi gươm bén còn dính máu khô từ trận chiến cuối.

Hắn cau mày, nhìn gương mặt gớm ghiếc của những tên này.

Nghiêm túc nghĩ lại, hắn thật sự không muốn gây ồn ào ở đây, dù sao hắn vẫn còn công chuyện quan trọng phải làm.

Vậy nên cứu hay là bỏ qua?

Hắn thở dài, chân bước lùi lại, xem ra hắn vẫn là không làm người tốt được. Hắn nhắm mắt muốn xoay người bỏ đi, nhưng cơn gió từ phía sau đột ngột thổi bung tấm mành lên như muốn tố cáo, cho hắn nhìn thấy tội ác đang diễn ra bên trong gian phòng.

Một người con gái không một mảnh vải giữa trời đông, tay chân thì bị trói, khắp người máu me bê bết nằm bẹp dưới nền đất, bị tên đàn ông hung hăng không ngừng đá mạnh vào đầu đến mức sứt đầu mẻ trán nhưng đổi lại cô ta vẫn không chút phản ứng, cô gái đó chết rồi sao?.

Cô gái đó, chết…

Hắn rút kiếm, chém ngang yết hầu của bốn tên ngáng đường hắn, bọn chúng chỉ kịp nhìn thấy ánh bạc của thanh kiếm, nhưng chưa kịp phản ứng, máu từ yết hầu phun ra không ngừng, bắn lên chiếc áo choàng của hắn, chiếc áo choàng được nhuộm đen bởi biết bao nhiêu là máu tươi có khi là của kẻ thù, cũng có khi của chính hắn. Bốn tên ngã khuỵu, chết không kịp nhắm mắt

Tên đầu sỏ bên trong căn bản không hề hay biết, vẫn tiếp tục dùng chân đá vào đầu nàng thì ngay lập tức, cả khuỷu chân bị văng ra khỏi người hắn, hắn ngơ ngác, đến khi cơn đau truyền đến hắn mới thét lên ngã xuống.

Hắn xoay người lại, nhìn thấy 1 kẻ hoàn toàn lạ lẫm, bịt đen từ đâu đến chân, chỉ để lại đôi mắt sắc lạnh căm phẫn chỉ mũi kiếm vào yết hầu hắn, đằng sau tên đó là xác bọn đàn em nằm chết ngổn ngang.

Tên đại ca run sợ, nhìn hắn tỏa sát khí nặng nề. Dường như điều khiến hắn chần chừ vẫn chưa ra tay vội chính là suy nghĩ làm thế nào để khiến tên vô lại này chết khó coi nhất.

" Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng… Ta, á không tiểu nhân, tiểu nhân chỉ làm theo lời phó thoát của bề trên."

Lời van xin của tên đó khiến nàng một lần nữa tỉnh lại, lim dim nhìn hai kẻ một đứng một quỳ trước mặt.

"Là ai?" Hắn gằn giọng hỏi.

" Là… là…" tên đại ca do dự, không phải hắn không biết phân biệt nặng nhẹ, chỉ có điều nếu nói tên người đó ra, tháng ngày sau này hắn cũng khó sống. Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn căn bản còn lựa chọn sao, ít ra nói tên người đó, đối phương chắc chắn cũng phải sợ mà tha cho hắn.

“ Là Trấn Quốc Đại tướng quân Bắc Lạc Vệ!!!”