Như Hoa, Như Nguyệt, Như Phong, Như Hạ

Chương 3: Mộng rồi tỉnh.

Bị bà trách, nàng không buồn bực, ngược lại còn vui vẻ ra mặt. Lương Thi chỉ là không ngờ bản thân đã 20 tuổi đầu rồi nhưng vẫn muốn làm nũng trong lòng của Lê thị.

" Mẫu thân, Lương nhi rất thương mẫu thân."

Lê thị nghe xong lời con trẻ ngây ngô mà lòng vừa vui lại vừa buồn, bà thở dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc suôn mượt của nàng.

“ Ta cũng rất thương con, chỉ tiếc đến khi Lương nhi lấy chồng, ta không thể ở bên chăm sóc con như bây giờ được nữa.”

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi, đứa trẻ ngày nào bé bỏng trong vòng tay nay đã là tiểu cô nương 8 tuổi. Lê thị buồn phiền, chỉ còn năm, sáu năm nữa con gái tới tuổi cập kê, số thời gian được ở bên con gái chẳng là bao nhiêu… Vì lý đó, bà càng lưu luyến, yêu thương Lương Thi hơn nữa.

Còn Lương Thi khi nghe đến 2 chữ ‘lấy chồng' mặt liền tối sầm lại, ngước nhìn mẫu thân kiên định nói.“ Lương nhi không muốn lấy chồng, Lương nhi chỉ muốn ở bên mẫu thân.”

Lê thị mỉm cười lắc đầu khuyên nhủ.

“ Hài tử ngốc, trên đời làm gì có chuyện con gái lớn ở nhà mẹ đẻ mãi được, dù sớm hay muộn con cũng phải lấy chồng, có như thế cuộc đời mới trọn vẹn.”

Thật ra lấy chồng không chỉ vì nàng, mà còn là trách nhiệm của Lương Thi. Nhưng bà chưa muốn để nàng biết tình trạng thực tại của Lương phủ, chưa muốn vội đặt lên vai đứa trẻ này gánh nặng của cả gia tộc.

Lương Thi của 8 tuổi có thể không biết, nhưng nàng là Lương Thi của 20 tuổi sao có thể giả vờ như không biết nỗi khổ tâm của Lê thị. Chỉ là… nàng đã ở cái địa ngục mang vẻ ngoài hào nhoáng thật chất là lạnh lẽo đó đã 5 năm rồi.

Thời thiếu nữ nhiệt tình từng ngu ngốc tin tưởng có thể dùng sự chân thành xoay chuyển càn khôn, từng mù quáng cho rằng bản thân dùng cả tâm can vun vén nhất định sẽ đánh đổi được cái kết viên mãn, nào ngờ sau 5 năm sự chân thành bị coi thường khiến nàng mất tất cả, tâm can của nàng bị chà đạp đổi lại kết cục bi thương.

Nếu nàng mặc kệ tất cả, kể cho mẫu thân biết nàng sẽ trải qua những gì. Liệu bà còn đồng ý để nàng cưới Bắc Lạc Vệ tàn độc đó, liệu bà có đồng ý để nàng tới nơi biên cương, dưới mùa đông khắc nghiệt không mảnh vải che thân tức tưởi mà chết.

Lương Thi tuyệt vọng hai tay ôm mặt, cả người run rẩy khóc.

Nhưng đó là chuyện bất khả thi. Dù bà có yêu thương nàng, nhưng ai mà tin được giấc mơ của đứa trẻ 8 tuổi thực sự là vận mệnh của cả đời nàng. Là ai có thể tin nàng?

Thấy con gái khóc, Lê thị tưởng nàng lại trẻ con mè nheo. Nhưng khi chạm vào tay Lương Thi bà mới sửng sốt.

“ Lương nhi, tay con... sao lại lạnh như vậy? Con bị đau ở đâu à?”

Nhìn thấy Lê thị quan tâm mình như vậy, khiến lòng nàng càng quặn đau hơn.

Công ơn cha mẹ sinh thành, nhưng nàng vì bản thân không còn trong sạch mà cắn lưỡi tử tự, kết thúc cuộc đời thống khổ. Nàng thực sự có thể nhẫn tâm kể câu chuyện đó ra sao? Dù kết quả có như nàng mong muốn thì người đau khổ nhất vẫn là mẫu thân.

Nàng dù có khổ tâm cũng không nỡ thấy bà buồn.

“ Mẫu thân, Lương nhi không sao...!” Nàng thút thít.

Lê thị sờ trán xong lại vừa xoa xoa 2 bàn tay bé nhỏ của con gái vừa dỗ dành.

“ Lương nhi ngoan, chắc sắp sốt rồi..”

Lê thị kêu Tiểu Ngọc dặn nhà bếp chuẩn bị bát cháo cho tiểu thư tẩm bổ, còn bà đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.

Về đến giường, nhìn thấy mẫu thân ngồi ở đầu giường tay cầm bát cháo mà Tiểu Ngọc đưa, lòng Lương Thi vừa ấm áp lại vừa bi ai.

Đây là giấc mơ sao? Hình ảnh này không biết nàng đã mơ biết bao lần, tỉnh giấc bao nhiêu lần cũng là thất vọng bấy nhiêu lần. Vậy mà đến khi nó diễn ra trước mắt, bản thân vẫn bất giác nghi ngờ, không dám tin.

Nàng ăn từng muỗng mà Lê thị đút. Như một bản năng của người mẹ, bà cảm thấy hôm nay con gái có chút không như mọi ngày. Con bé thường ngày bướng bỉnh ghét nhất là cháo trắng vô vị, những khi như vậy bà phải dỗ ngọt rất nhiều con gái mới chịu ăn, thế mà hôm nay con bé lại ngoan ngoãn nghe lời đến lạ, thậm chí ăn còn trông rất ngon miệng nữa.

Không chỉ như vậy, khi nãy thấy Lương Thi khóc, tuy chỉ là trẻ con khóc vì gặp ác mộng nhưng tại sao trong đôi mắt của đứa trẻ 8 tuổi lại xuất hiện vẻ sầu bi u uất như đã tích tụ qua nhiều năm tháng cơ chứ?

Là bà nghĩ nhiều chăng?

Lương Thi lén ngước nhìn mẫu thân rồi đưa mắt nhìn Tiểu Ngọc.

Khi mất tất cả, nàng mới biết bản thân đã từng có tất cả. Được nhìn họ như thế này, nàng không ngừng cảm thấy biết ơn lẫn áy náy.

Nếu đây là giấc mộng... cứ như vậy đi, nàng tình nguyện vĩnh viễn không mở mắt.

Lê thị đưa Tiểu Ngọc bát cháo mà Lương Thi ăn hết sạch, rồi rút ra khăn tay lau miệng cho nàng.

Bà dìu nàng nằm xuống rồi xoa đầu nàng.

Thấy Lê thị định đi, nàng vội vã níu lấy tay bà.

" Mẫu thân… đừng đi."

" Được, ta không đi, ta ở đây trông chừng Lương nhi ngủ."

Lương Thi yên tâm nằm trong chăn, mắt cứ dán chặt Lê thị ngồi kế bên như sợ rằng chỉ cần chớp mắt bà sẽ tan biến cùng với mọi hi vọng của nàng.

Lê thị nhẹ nhàng cất tiếng hát ru, quả không hổ là bậc tài nữ, giọng hát sau bao nhiêu năm vẫn động lòng người.

Đến không khí xung quanh cũng muốn ngưng đọng, đàn chim bên ngoài cửa cũng phải im lặng lắng nghe thanh âm trong trẻo nhất thế gian.

Nàng dần nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết qua bao lâu, cơn lạnh lẽo quấn lấy thân thể Lương Thi, trong cơn mê man nàng nghe thấy giọng Lê thị dường như đang dặn dò nàng.

" Lương nhi, hãy hứa với ta phải tự bảo trọng mình… Hãy sống thật vui vẻ, thật khỏe mạnh."

Bị cơn đau trên người dày vò, hàng mi cong dày khẽ rung động , Lương Thi từ cơn mê sâu cuối cùng cũng tỉnh lại.

Trước mặt nàng, cả căn phòng mục nát được soi sáng bằng đám lửa giữa gian phòng. Nàng hoang mang thấy tuyết rơi trắng xóa bên ngoài.

Là mơ, nhất định lại là ác mộng.

Lương Thi nhìn lại xuống người nhận thấy cơ thể không còn bé nhỏ nữa, đây rõ là thân thể hiện tại của nàng, chỉ là trên người mặc một y phục nam nhân, đắp trên cùng bộ lông gấu trắng ấp áp.

Nhắm mắt rồi lại mở mắt, không biết Lương Thi đã lập lại động tác này bao nhiêu lần, nhưng xem ra đây mới chính là thực tại nàng đang ở.

Hóa ra, mẫu thân… Tiểu Ngọc... tất cả thật sự là giấc mơ.

Tim nàng đau thắt đến khó thở, Lương Thi rên rỉ, dòng lệ nóng hổi từ khóe mắt chảy xuống thái dương.

Ông trời thật tàn nhẫn… Từ khi nào cõi âm ty lại khó xuống đến vậy?

Lương Thi nhắm nghiền không muốn nhìn tiếp, lắc đầu từ chối chấp nhận cái hiện thực đau thương này.

Trong căn nhà hoang tàn, không gian tăm tối lập lòe ánh lửa, gió thổi hun hút giữa màn đêm. Lương Thi cắn môi đau đớn thét lên thê lương.

"Nàng tỉnh rồi à?"

Người đàn ông bí ẩn khoác áo choàng đen ngồi đối diện vẫn luôn quan sát Lương Thi từ trước khi nàng tỉnh, giọng nói ung dung dường chẳng hề ngạc nhiên chuyện nàng còn sống.

Lương Thi giật mình thuận theo âm thanh phát ra đưa mắt nhìn hắn. Nhận ra đây ân nhân đã cứu mình.

Lúc này hắn không còn dùng khăn bịt mặt nên lộ ra khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, đường nét ngũ quan hoàn hảo hiếm có. Dưới ánh lửa chập chờn, đôi mắt sắc bén càng trở nên mị hoặc.

Nhưng trong lòng Lương Thi chỉ còn là phẫn nộ, muốn hỏi hắn tại sao nàng lại còn sống.

Những lời ra khỏi miệng chỉ toàn là tiếng ư ử khó nghe, đầu lưỡi mềm oặt không chịu sự điều khiển của nàng.

Không chỉ có lưỡi, cả cơ thể nàng cũng vậy, ngoài cảm nhận rõ ràng cơn đau trên người ra thì Lương Thi không thể cử động nổi một ngón tay.

" Hẳn là nàng nghĩ chỉ cần dùng bấy nhiêu lực cắn lưỡi, chảy một chút máu là có thể chết dễ dàng. Ngây thơ thật !" Giọng hắn âm trầm như đang châm biếm nàng ấu trĩ.

Ngày đó nàng cắn lưỡi, căn bản nàng vốn không còn sức, dù dùng hết bình sinh cũng chỉ khiến máu chảy nhiều hơn một chút đủ làm nàng ngất chứ không đến nỗi mất mạng.

Ra vậy, là do nàng vô dụng đến nỗi ngay cả chết cũng làm không nổi, hại bản thân tàn phế phải sống lay lắt.

Nàng muốn mắng chửi bản thân thật to "Phế vật!!!"

" Mắng bản thân tồi tệ không khiến nàng khá hơn được đâu." Hắn lạnh lùng nhìn gương mặt kinh ngạc của Lương Thi rồi nói tiếp. "Cơ thể hiện tại chỉ là tạm thời mất sức, tịnh dưỡng một thời gian các cơ quan sẽ hồi phục như bình thường vì vậy nàng đừng nghĩ lung tung."

Hắn có thể nghe thấy tiếng nói bên trong lòng nàng?

Lương Thi mắt không chớp, hoài nghi nhìn kẻ trước mắt rốt cục là người hay ma.

Biểu hiện của nàng khiến hắn nhăn mày không khỏi lộ tia thất vọng. Hắn im lặng nhắm mắt như ngủ, có vẻ hắn không muốn giải đáp thắc mắc này của nàng.

Lương Thi nhìn hắn ngủ, nàng xoay đầu đưa mắt nhìn mạng nhện trên trần nhà.

Là người cũng được, là ma cũng chẳng sao. Miễn là ngươi có thể thay ta kết thúc cuộc đời hèn mọn này. Dù có trời tru đất diệt, hồn phi phách tán ta tuyệt đối không oán trách nửa lời.

" Ta sẽ không giết nàng, nàng cũng nên từ bỏ ý định đó đi." Hắn vẫn chưa ngủ, vẫn nhắm mắt vậy mà vẫn có thể nghe thấy tiếng trong lòng nàng.

Lương Thi chẳng hề ngạc nhiên, nàng chỉ muốn hỏi ngược lại hắn.

Tại sao ta lại từ bỏ? Tại sao không thể giết ta? Nếu như ngươi có lòng muốn giúp, thì làm ơn đừng để ta tiếp tục thống khổ nữa.

Hắn âm u, mí mắt chút rung động.

“ Nàng thực sự can tâm chết ở một nơi như thế này sao? ”

Như bị nói trúng nội tâm, Lương Thi bất giác ngửa mặt nhìn bầu trời đen ngòm bên ngoài.

Ta làm sao can tâm… Ta không muốn chết ở đây, ta không muốn kết cục này… Nhưng, hôm nay nếu ngươi không giết ta, thì ngày mai ta cũng sẽ chết bởi miệng lưỡi thế gian. Ai đời một thiên kim cao ngạo như ta lại bị phu quân đuổi khỏi cửa, bị hãm hại, bản thân nhúng chàm sao có thể mặt dày tiếp tục sống. Thay vì đau khổ chồng chéo khổ đau, ta là đang đưa ra quyết định tốt nhất cho tất cả, có thế ít ra Lương Thi trong mắt thiên hạ vẫn là một đại tiểu thư kiêu hãnh, Lương phủ sẽ không phải vì ta mà chịu lời đàm tiếu chê cười.

Lương Thi nhìn qua hắn, đôi mắt mỹ nhân ngấn nước cầu xin.

Ân nhân, ta biết ngươi là người tốt. Ta xin ngươi hãy giải thoát ta… sự tồn tại của ta bây giờ... không cần thiết.

Hắn biết nàng nói đúng… gân xanh hiện lên mu bàn tay rõ mồn một, không biết hắn đang kiềm chế điều gì, chỉ thấy bàn tay ghì chặt thanh kiếm đến tê dại.

" Được!" Hắn mở mắt nhìn nàng, ánh nhìn kiên định. "Ta để nàng toại nguyện."

Hắn đứng dậy đi vài bước đã đến trước mặt nàng, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, chĩa mũi nhọn vào nàng.

Lương Thi nhắm mắt gật đầu.

Cuối cùng !

Thanh kiếm xẹt ngang tạo thành một đường màu bạc vô tình, cắt đứt mọi khổ đau, vương vấn hồng trần của kiếp này, mở ra con đường tái sinh lần nữa.

Cả căn phòng chỉ còn tiếng lửa kêu lách tách, những sợi tóc mềm mại lã chã đáp xuống đất. Lương Thi mở mắt nhìn người trước mặt.

" Từ bây giờ, nàng tên là Như Nguyệt."