Như Hoa, Như Nguyệt, Như Phong, Như Hạ

Chương 6: Định ngày hợp phòng

Trấn Bắc phủ.

Sài Tín thêm than hồng vào lò đến khi thư phòng đã đủ ấm mới lẳng lặng lui ra, đứng canh ngoài cửa.

Bình trà bốc khói, lặng lẽ tỏa hương thơm dìu dịu khắp phòng. Bắc Lạc Vệ ngồi trên bộ trường kỉ ở gian giữa, mắt đăm chiêu nhìn ra khoảnh sân bên ngoài đọng tuyết.

Nhiều ngày nay hắn nghe thông tin báo về, bọn gián điệp đang bắt đầu hành động, không những thế các tướng lĩnh cấp cao cùng binh sĩ với số lượng lớn của đối phương hầu hết đang tập kết ở các khu vực biên giới. Xem ra vua phương Bắc không còn sống được bao lâu, lão ta đang dồn toàn lực lượng vào canh bạc cuối cùng này. Không chừng đến mùa hè năm sau biên thành không tránh khỏi dấy lên một màn khói lửa máu tanh.

Chu đại phu bề ngoài đã ngoài ngũ tuần ngồi đối diện sớm đã bắt xong mạch tượng, nhìn hắn ngồi bất động như chẳng để ý đến sự tồn tại của ông ta, Chu đại phu hắng giọng gọi hắn

" E hèm, tướng quân…"

Đến lúc này hắn mới định thần, nhìn sang Chu đại phu đã bắt mạch xong, hắn thả ống tay áo xuống, giọng lạnh lùng.

" Nói đi!"

" Bẩm tướng quân, các mạch tượng của ngài vẫn hoạt động bình thường, sức khỏe hoàn toàn sung mãn, không có vấn đề gì cả."

Bắc Lạc Vệ hoài nghi hỏi lại ông ta.

" Vậy tại sao tay phải ta thời gian này hay bị run thậm chí cầm nắm không chắc?!!"

Chu đại phu nhướn mày.

" Ngài bị run tay? Triệu chứng thế nào?" Chu đại phu tự tin về khả năng bắt mạch chưa từng sai sót của bản thân, nếu ông ta bắt 1 lần đã không tìm ra bệnh thì người khác bắt thêm 10 lần cũng thế thôi.

" Đôi khi run nhẹ thì không sao, nhưng nếu run mạnh… " hắn do dự, nếu không phải Chu Chiết là đại phu riêng của hắn có lẽ hắn sẽ không bao giờ thừa nhận "... đến kiếm cũng khó cầm."

Chu đại phu tròn mắt kinh ngạc, ngay lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Bắc Lạc Vệ vốn là đại tướng quân hộ quốc, nay lại mắc bệnh ngay cả thanh kiếm cũng không cầm nổi, loại thông tin này nếu để lọt ra ngoài… Hèn gì hôm nay ông ta đến khám định kì lại thấy nhiều thủ hạ thân tín của tướng quân trực tiếp đứng canh bên ngoài, người hầu bình thường căn bản không thể tiếp cận được.

Chu Chiết vốn là đại phu riêng cho nhà họ Bắc từ khi hắn còn nhỏ, nên nếu như hắn có bất cứ căn bệnh mãn tính hay di truyền nào, ông ta hẳn sẽ là người biết đầu tiên nhưng căn bản hắn không mang bệnh lại thêm việc cứ mười ngày ông ta sẽ đến khám bệnh định kì, dù nói hắn thật sự mới mang bệnh nhưng với cơ thể khỏe mạnh, nội công thâm hậu cũng không phát tác nặng đến vậy.

Còn nếu nói là trúng độc, thoạt đầu cảm thấy có khả năng nhưng lại xuất hiện nhiều điểm nghi vấn. Tại sao chỉ ảnh hưởng mỗi cánh tay, còn các cơ quan khác lại không bị ảnh hưởng? Không chỉ vậy, mạch tượng của cánh tay ông ta bắt vẫn lưu thông khí huyết bình thường không hề có dấu hiệu bị tắc nghẽn, tổn thương, vốn chẳng phải giống như trúng độc.

Nghĩ thế nào cũng thấy vô lí, chợt mắt ông ta lóe lên liền quay đầu lại hỏi.

“ Ngài bị thế này có phải từ 5 ngày trước?”

Hắn nghĩ lại, quả thật lần đầu phát bệnh là hôm hắn phát hiện căn đền cháy dưới chân núi, tính ra cũng đã được 5 ngày.

Bắc Lạc Vệ gật đầu.

“ Đúng vậy, ngươi đã đoán ra ta mắc bệnh gì rồi sao?”

Chu Chiết vuốt râu thở dài, ông ta đã trải qua nửa đời hành y, bệnh gì cũng đã gặp qua. Căn bệnh mà hắn mắc phải có muôn hình vạn trạng triệu chứng khác nhau, nhưng đều có điểm chung là chẳng phải ngoại thương cũng không phải nội thương, tùy theo xúc cảm mà mức độ nặng nhẹ khác nhau, nói thẳng ra…

“ Đó là tâm bệnh thưa tướng quân.”

Hắn ngẩn người một lát, không nhịn được buột miệng cười khinh.

“ Tâm bệnh? Sao ta vô duyên vô cớ lại mắc loại bệnh của nữ nhân thường tình? Ngươi không phải già quá mà lẩm cẩm rồi chứ?”

Chu Chiết liền giải thích

"Thưa tướng quân, bệnh này thì đâu phân biệt nam nữ. Trong khoảng thời gian ngắn nếu gặp chuyện căng thẳng hay liên tục bị đả kích thì ai cũng có thể mắc phải. Nếu xét theo góc độ của ngài, có lẽ vì tình hình biên thành dạo này khiến ngài căng thẳng quá độ, lại thêm chuyện Lương phu nhân qua đời, việc ngài quá đau buồn mà sinh bệnh là điều dễ hiểu. "

Thật ra Chu Chiết không hề biết quan hệ giữa hắn và Lương Thi thật chất là tồi tệ, bởi vì chuyện xấu của Lương Thi một mình hắn biết và giữ trong lòng.

Chu Chiết chỉ đơn giản nghĩ rằng đối với người vợ xinh đẹp khuynh thành lại một lòng tận tụy vì Trấn Bắc phủ thì tướng quân dù không có tình nhưng vẫn còn nghĩa mà tiếc thương.

Bắc Lac Vệ cười nhàn nhạt

Đau buồn mà sinh bệnh? Nực cười.

Chỉ e hắn là đang vui mừng quá độ vì đã loại trừ được thứ dơ bẩn đó trước khi ả biến Trấn Bắc phủ này thành một nơi ô uế giống ả.

Tuy là nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn là có chút kiên nhẫn.

" Nếu ngươi cho là vậy, thế làm cách nào để trị bệnh."

Chu Chiết vuốt râu thêm vài lần suy nghĩ.

" Dùng độc trị độc, để giảm bớt đau buồn, ta thất lễ kiến nghị ngài nên chính thức hợp phòng với công chúa điện hạ."

“ Hàm hồ!!!” Bắc Lạc Vệ mạnh tay đập bàn rõ to khiến Sài Tín đứng bên ngoài cũng giật thót. " Lương thị qua đời còn chưa được công bố, ngươi sao có thể nghĩ đến chuyện hợp phòng vào thời điểm này?"

Chu Chiết đã theo dõi, chăm sóc hắn từ lúc hắn còn nhỏ, lời của hắn ông còn không hiểu sao.

Bắc hậu từ lâu đã không vừa mắt Kim Ngọc điện hạ, nay lại nghe tin tướng quân hợp phòng với công chúa ngay sau khi chính thê qua đời. Chỉ sợ hoàng hậu sẽ vịn vào cớ đó mà cho người bôi xấu thanh danh công chúa là kẻ chủ mưu hãm hại chủ mẫu.

Không phải ông ta hồ đồ không nghĩ đến trường hợp này, mà vì…

“Chỉ là chút phiền phức nhỏ, so với vì dân vì nước đã là gì. Nếu tướng quân một lòng muốn chữa bệnh, tại sao không thử cách của lão nô. Dù sao với thực lực của ngài vẫn dư sức xử trí phía hoàng hậu ổn thỏa.” Nếu lời này từ một đại phu khác, hẳn kẻ đó là không cần lưỡi, nhưng Chu Chiết thì lại khác, ông ta chăm sóc sức khỏe hắn từ tấm bé, mọi lời nói của ông ta đều xuất phát từ tâm.

Bắc Lạc Vệ nhắm mắt thở dài, biết ông ta vì có ý tốt mà bản thân có phần phản ứng thái quá nên nhanh chóng nguôi ngoai, Chu Chiết lại bồi thêm.

“ Ngoài ra, nếu may mắn trong lần hợp phòng này lại có thể giúp ngài giải quyết chuyện người thừa kế.”

Hắn nhướn mày nhìn ông ta, như một sự cho phép Chu Chiết hào hứng nói tiếp.

“ Chỉ cần ngài đồng ý ta sẽ kê thuốc bồi bổ cho công chúa, đảm bào cơ thể người có thể dễ dàng hoài thai.”

Bắc Lạc Vệ suy ngẫm một hồi.

Không phải hắn không muốn ở bên A Linh, cho nàng danh phận rõ ràng. Chỉ là ngày trước vì cứu nàng hắn từng thỏa thiệp với hoàng hậu sẽ để Lương thị mang thai trước.

Nhưng...

Hiện tại Lương thị đã chết, nếu Bắc hậu biết tin chỉ sợ ngay lập tức tìm cho hắn một chính thê mới thì lại rắc rối, thà tận dụng lúc này hắn đang không bị ràng buộc bởi thỏa thuận cũ, nhanh chóng động phòng để tỷ tỷ hắn không còn cơ hội bắt nạt Thái Linh- nữ nhân của hắn.

" Được rồi, để ta suy nghĩ thêm."

Chu Chiết thấy hắn đã dao động ít nhiều, ông ta thuận thế tiếp tục thuyết phục.

" Tướng quân, lão nô cũng đã phục vụ Bắc gia hơn 30 năm, lão nô biết tướng quân sớm không còn phụ mẫu, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không thể cứ thúc ép ngài, lão nô lại càng không có tư cách khuyên ngài, nhưng dù thế nào Bắc gia hiện tại chỉ duy nhất còn mình ngài duy trì huyết mạch." Nói tới đây Chu Chiết chắp tay quỳ xuống như một phận tôi tớ trung thành. "Xin ngài hãy vì Bắc gia mà làm tròn trách nhiệm!"

Lương phu nhân đã vào Bắc Trấn phủ được năm năm, ngày đó tướng quân vì Lương phu nhân còn nhỏ tuổi mà thoái thoát chuyện hợp phòng.

Vì chính thê còn chưa động phòng, cư nhiên Trường Thái Linh là tiểu thiếp vào sau càng phải đợi, dẫu nàng có là Kim Ngọc công chúa cao quý nhưng đã bước vào Trấn Bắc phủ cũng phải tuân theo tôn ti.

Mãi thời gian này Bắc tướng quân mới thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì Lương phu nhân lại yểu mệnh qua đời. Nếu cứ tiếp tục trì trệ chuyện nối dõi, ai dám chắc rằng tương lai tướng quân sẽ không gặp bất trắc nơi sa trường, ngay cả Bắc Thành Vương mạnh mẽ vang danh thiên hạ cũng phải bỏ mạng đấy thôi, nhưng ít ra ngài ấy vẫn còn có ngài, còn ngài thì…

Bắc Lạc Vệ nhay trán đến nhức đầu, như nhìn thấu tâm tư của ông ta.

" Thôi được rồi, ngươi không cần phải than vãn nữa, chuyện này cứ làm theo ý ngươi."

"Sao ạ?" Chu Chiết nghệch mặt như không tin vào tai mình.

Hắn lạnh lùng phân phó.

"Ngươi xem ngày nào tốt để hợp phòng thì thông báo với người của Bích Loan đường một tiếng chuẩn bị."

Bích Loan đường chính là nơi ở của Kim Ngọc công chúa Trường Thái Linh trong Trấn Bắc phủ.

Chu Chiết vui mừng.

" Lão nô đi chuẩn bị ngay!"

Ra khỏi thư phòng, Chu Chiết chợt đi chậm, có lẽ vì trong lòng vẫn còn khúc mắc.

Có thể nói hôm nay ông ta đã làm một chuyện cả gan lớn mật. Nhớ ngày trước mỗi lần nhắc đến chuyện hợp phòng của tướng quân với Lương phu nhân, ngài đều gạt phăng ra khỏi mọi cuộc nói chuyện còn không kiêng nể rút kiếm đe dọa đừng hòng đề cập đến.

Có lúc ông ta cũng từng tin vào những lời đàm tiếu bên ngoài, nghi ngờ tướng quân từ nhỏ đã ở doanh trại chỉ tiếp xúc với nam giới có thể tam quan vì thế mà thay đổi, có xu hướng ái nam.

Thậm chí, chuyện hợp phòng lần trước là do Bắc hoàng hậu ra mặt gây sức ép với Bắc tướng quân, nếu không thì ngày hôm nay Lương phu nhân có chết mà vì chưa động phòng cũng không được dòng họ công nhận là con dâu Bắc gia, tệ nhất là không được chôn trong phần mộ Bắc gia.

Lại nhìn biểu tình hôm nay của tướng quân đối với đối tượng hợp phòng là công chúa điện hạ, Chu Chiết thở dài, xem ra ngay từ đầu vấn đề này không nằm ở tam quan của tướng quân bất ổn, mà là nằm ở Lương phu nhân không phải đối tượng mà tướng quân muốn.