Như Mật Tựa Đường

Chương 39

Dù Hà Thanh Nhu biết cửa đã khóa, nhưng hiện giờ họ đang ở công ty, cách đó không xa chính là văn phòng của chị, quả thật rất xấu hổ. Chị hơi nghiêng đầu né tránh, bờ môi mỏng của Lâm Nại liền rơi xuống gò má chị.

"Tôi phải trở về," Hà Thanh Nhu nói nhỏ, "Vẫn còn công việc."

"Em biết." Lâm Nại đưa tay vuốt ve vành tai chị, trong lúc cúi đầu, cô thấy được bắp chân trắng nõn và thẳng tắp của chị lộ ra ngoài, ánh mắt cô chợt trở nên thâm thúy. Giày cao gót màu be tôn lên độ cong của chiếc mắt cá chân tinh xảo, quả thật rất quyến rũ.

Cô đè chị tựa lên bàn làm việc, sự manh động trong mắt hiện rõ lên.

Hà Thanh Nhu kinh hãi, đánh vào tay cô.

Hành động này quả đúng ý đồ của đối phương. Lâm Nại đã đoán được từ trước, cô vững vàng chụp lấy tay chị, cầm lên và đưa đến bên môi.

Văn phòng yên lặng như tờ, rõ ràng không gian thoáng đãng, vậy mà cảm giác như nơi đây còn chật chội hơn cabin xe ở núi Tây Nam. Đầu ngón tay chị như nhuốm màu ướŧ áŧ, cảm giác mềm mại và ấm nóng quẩn quanh bên ngoài, hết vòng này đến vòng khác. Tựa như tối hôm ấy ở núi Tây Nam, cô gái này vùi mặt dưới xương quai xanh của chị, ngậm vào miệng, hết lần này đến lần khác, không hề ngừng nghỉ.

Hà Thanh Nhu rụt tay lại, chị há hốc miệng, muốn mắng cô làm càn, thế nhưng cảm giác xấu hổ ngập tràn, chị lại mím môi, đỏ mặt.

Da mặt Hà Thanh Nhu vốn mỏng, mỗi lần bị Lâm Nại trêu chọc đều chẳng biết làm sao cả. Nhưng giờ đang ở trong văn phòng, dáng vẻ chị lại khác, chỉn chu tỉ mỉ, thậm chí còn có phần bảo thủ và nghiêm trang.

Lâm Nại xoa eo Hà Thanh Nhu, ôm chặt rồi cố ý ngửi đằng sau vành tai chị. Đôi môi mỏng của cô kề sát vành tai chị, ra vẻ muốn ngậm lấy rồi lại thôi. Hơi nóng phà vào lỗ tai khiến vành tai chị đỏ lên.

Lâm Nại nhận thấy Hà Thanh Nhu đang run rẩy, cô biết không thể tiếp tục nữa, bằng không sẽ bị chị đẩy ra. Cô hôn vành tai chị, cố ý để lại một chút ướŧ áŧ, rồi dọc thêm đường viền khuôn mặt, đi đến cằm, nán lại một lúc rồi tiếp tục tiến lên, hái lấy hai cánh môi mềm.

Hà Thanh Nhu né tránh, cô bèn đưa tay đè gáy chị lại, đưa lưỡi vào và cuốn quanh hàm răng. Thế nhưng Hà Thanh Nhu không để cô tiến vào, cô phải từ từ rời khỏi rồi dùng ngón tay cái ấn vào giữa đôi môi đỏ mọng.

Hà Thanh Nhu vô thức mím chặt môi.

Ngón tay được sự ấm áp bao bọc, Lâm Nại có loại xúc động muốn tiếp tục duỗi vào trong một cách mãnh liệt, nhưng cô kìm nén lại, rồi lại sấn người đến một lần nữa. Lần này cô ngậm chặt môi dưới của chị, hơi dùng sức để cắn. Hà Thanh Nhu bị đau, a lên một tiếng, cô liền nhân cơ hội này tiến vào, càn quét khắp nơi.

Cô hôn thật mạnh bạo, đến khi chị dần dần buông xuôi, cô mới nhẹ nhàng, mềm mỏng hơn.

Hai tay Hà Thanh Nhu chống ngược trên bàn, đùi bị góc bàn cấn, không dễ chịu lắm, chị hơi cử động. Ngay sau đó, Lâm Nại ôm chặt eo chị, kéo chị lại gần.

Eo của chị thanh mảnh mà mềm mại, không phải là kiểu gầy gò, vuốt ve rất thoải mái, cảm giác rất êm tay. Lâm Nại si mê mà xoa nắn không ngừng nghỉ.

Đồ công sở của Hà Thanh Nhu nghiêm túc, chỉn chu, kiểu dáng bảo thủ, không chiết eo, trừ cặp cẳng chân thon thả lộ ra ngoài thì không có gì hở hang hả. Nghĩ đến đây, Lâm Nại càng tiến sâu vào, ngang ngược càn quét trong khoang miệng chị, bàn tay cũng vén vạt áo chị lên, muốn thâm nhập vào bên trong lớp quần áo.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa.

Hà Thanh Nhu giật bắn, theo bản năng muốn đẩy cô ra. Lâm Nại ôm chị thật chặt, bàn tay đặt sau gáy dùng sức ấn, không buông Hà Thanh Nhu ra.

Vị nhân viên ngoài kia thấy không ai trả lời, lại gõ cửa tiếp.

"Giám đốc Lâm có trong phòng không ạ?"

Trái tim Hà Thanh Nhu đập thình thịch, mặc dù biết cửa đã khóa rồi, chỉ cần không gây ra tiếng động thì sẽ không sao cả, nhưng chị vẫn không tự chủ được mà cứng còng cả người, siết chặt vạt áo Lâm Nại. Lâm Nại hôn quá mãnh liệt, Hà Thanh Nhu không kịp thở, vì vậy tiếng hô hấp của chị nặng nề, nuốt nước bọt xuống cổ họng một cách khó khăn. Ánh mắt Lâm Nại càng thêm thâm trầm, cô không càn quét nơi khoang miệng chị nữa, mà đổi sang liếʍ ɭáρ khóe môi chị, khi thì mạnh khi thì nhẹ, hết bên này lại sang bên kia. Bàn tay đặt trên gáy cũng từ từ dịch chuyển xuống, trêu đùa cần cổ chị, rồi lại chuyển đến đằng trước để vuốt ve.

Ngoài kia, nhân viên nọ đợi hồi lâu không thấy tiếng trả lời, thầm lẩm bẩm mới nãy giám đốc còn ở đây mà. Người nọ đứng đợi thêm một lúc rồi ôm tài liệu trở về.

Trong văn phòng, cánh tay của Lâm Nại ghì bên eo Hà Thanh Nhu cuối cùng cũng thả lỏng. Cô lại nếm đôi môi chị một lần nữa rồi mới rời ra.

Đôi mắt Hà Thanh Nhu hơi khép, chị âm thầm cắn môi.

"Hẳn là có chuyện tìm cô," Chị ngại ngùng nói, "Đừng để lỡ công chuyện quan trọng."

Lâm Nại giúp chị sửa sang lại vạt áo: "Đưa tài liệu thôi, lát nữa em sang lấy, sẽ không để lỡ."

Hà Thanh Nhu gật đầu.

Hiện giờ chưa thể ra ngoài, cô nhân viên đưa tài liệu chỉ mới rời đi mà thôi.

"Chị không đi chơi với gia đình à?" Lâm Nại cầm tập tài liệu lên, lật vài trang ngẫu nhiên, xem sơ qua rồi đặt xuống bàn. Cô rất hài lòng với bản báo cáo của Hà Thanh Nhu.

"Còn rất nhiều việc phải làm," Hà Thanh Nhu kéo vạt áo, "Để cuối tuần rảnh rỗi rồi tính."

"Công tác xử lí sau khi kết thúc triển lãm không quá gấp gáp, có thể từ từ làm. Nhiệm vụ trong tháng bảy cũng ít." Lâm Nại vừa nói vừa quan sát sắc mặt của chị. Sắc mặt Hà Thanh Nhu hôm nay hơi tái nhợt, nhưng tâm trạng của chị có vẻ khá ổn.

"Làm xong sớm cho yên tâm." Hà Thanh Nhu trả lời. Cấp bậc của chị và Lâm Nại cách xa nhau, Lâm Nại nói nhiệm vụ ít, tức là có ít chỉ thị và sắp đặt từ phía tổng công ty, vì vậy các lãnh đạo của chi nhánh đương nhiên sẽ thấy ung dung, thoải mái. Nhưng với các nhân viên bên dưới mà nói thì cũng chẳng khác gì nhiều, hạng mục vẫn phải tiếp tục, nói không chừng đến tuần sau lại phát cho chị mấy bản thiết kế, đến lúc đó lại phải tăng ca mà vẽ.

Lâm Nại không nói gì, cô nâng tay giúp chị chỉnh lí lại phần tóc trước trán.

Để thuận tiện cho công việc, lúc đi làm, Hà Thanh Nhu thường buộc tóc lên, nhưng luôn có một ít tóc con rơi xuống. Ngón tay Lâm Nại hơi lạnh, tình cờ chạm đến gương mặt đang nóng bừng của chị, cảm nhận đối lập rõ rệt.

Hà Thanh Nhu mở mắt ra, nhìn về phía cô.

Ngón tay Lâm Nại lập tức dừng lại, rồi từ từ di chuyển xuống môi và ấn nhẹ.

Rất là quyến luyến.

Vài phút sau, Hà Thanh Nhu trở lại phòng thiết kế.

Mặt chị còn hơi nóng, nhưng sắc mặt đã khôi phục lại như thường. Dương Thuận Thành vẫn chưa trở lại, Vạn Khoa Doãn đã đến rồi.

Trên đường kẹt xe, vừa đến tòa nhà, anh liền gấp rút chạy lên, khó khăn lắm mới kịp quẹt thẻ vào những giây cuối cùng. Anh cầm bừa mấy tờ báo để quạt, rồi lại rút khăn giấy lau mồ hôi.

Thấy Hà Thanh Nhu đến, anh lên tiếng: "Tổ trưởng, lâu quá mới gặp lại, triển lãm xe thuận lợi không?"

Hà Thanh Nhu ngồi vào chỗ: "Thuận lợi, chuyện bàn bạc hợp đồng của anh thì sao?"

Vạn Khoa Doãn lắc đầu: "Thôi đừng nhắc nữa, không thành công. Đây vốn là một hạng mục rất đơn giản, sắp kí tên đến nơi rồi, vậy mà bên kia lại đòi thêm một mục vào hợp đồng, yêu cầu gì mà nếu bên A không hài lòng với thành phẩm, có quyền yêu cầu bên B làm lại. Đây rõ ràng là một cái bẫy mà, ai biết phải thế nào bọn họ mới hài lòng chứ! Nói chung là không thương thảo được, mất công đi một chuyến."

Đúng vậy, không thể kí kết kiểu hợp đồng lập lờ nước đôi như vậy được. Một khi đã kí, nếu đối phương không giở trò thì không sao, nhưng nếu đối phương lấy điều khoản trong đó ra để áp chế, đến khi đó hoặc phải vi phạm hợp đồng, hoặc phải cắn răng làm lại. Dù là gì chăng nữa, người kí hợp đồng sẽ phải chịu trách nhiệm.

"Tháng sau nhiều hạng mục, đến lúc đó cố gắng tranh thủ thêm." Hà Thanh Nhu trấn an anh. Bỗng nhiên điện thoại chị sáng lên, có tin nhắn mới trong nhóm trò chuyện của công ty, là danh sách nhân viên được chọn đi nghỉ phép cuối tháng bảy. Người được chọn của phòng thiết kế chỉ có chị và Diêu Vân Anh, có điều bên dưới tên chị còn một hàng để trống, hẳn là sẽ có thêm một người nữa.

Có thể là để dành cho Dương Thuận Thành, cũng có thể là của Vân Hi Ninh.

Vạn Khoa Doãn cũng xem tin nhắn, anh biết rõ mình sẽ không có trong danh sách này, nên chỉ nhìn xem ai được chọn thôi. Lúc thấy được tên Hà Thanh Nhu, anh vui vẻ từ tận đáy lòng, giơ ngón cái lên với chị.

Những người khác trong phòng thiết kế cũng đã thấy được danh sách. Nhiều người ngẩng đầu lên lén nhìn chị, có người hâm mộ, cũng có người ghen tị. Hà Thanh Nhu đội ánh mắt của những người kia, tiếp tục làm việc của mình một cách nghiêm túc.

Vạn Khoa Doãn bật máy vi tính lên, tranh thủ mở báo ra xem trong lúc máy chưa khởi động xong. Tờ báo mà anh đang cầm là báo Nam Thành buổi chiều, một tờ báo địa phương. Nó thường viết về những sự kiện lớn ở Nam Thành. Ví dụ như bất động sản mới khánh thành ở đâu, chính quyền ban hành những chính sách mới nào.

Trang thứ nhất không có gì thú vị với anh, anh lướt qua rồi lật sang trang thứ hai. Chợt đôi mắt anh sáng lên, sau đó nghiêng đầu nhìn Hà Thanh Nhu, rồi lại nhìn vào tờ báo.

Anh gõ mặt bàn Hà Thanh Nhu, đưa tờ báo sang: "Tổ trưởng lên báo này."

Hà Thanh Nhu không có thói quen xem báo giấy, báo chí của văn phòng đều do Tiểu Ngô nhận về, chị hoàn toàn không để ý đến. Hà Thanh Nhu liếc nhìn, thì ra là tin tức về triển lãm xe núi Tây Nam mấy ngày trước. Nhiều bức hình ghép lại thành một trang ảnh cực kì lớn, chiếm trọn một trang. Ảnh của chị ở góc trái bên dưới, vị trí không đáng chú ý, nhưng nhìn qua là thấy ngay.

Người chụp ảnh hẳn là muốn chụp rô bốt Transformer, nhưng vô ý chụp dính cả chị vào.

Hà Thanh Nhu không để ý, đẩy tờ báo về, nhắc nhở Vạn Khoa Doãn: "Dương Thuận Thành đã trở về, quản lí bộ phận chúng ta cũng đổi người rồi, anh nhớ chú ý."

"Tôi biết rồi, hôm kia đã thông báo, lúc đó tổ trưởng không có ở đây." Vạn Khoa Doãn trả lời, anh lấy tờ báo về xem lại lần nữa. Bình thường Hà Thanh Nhu ăn mặc thiên về hướng chững chặc, trưởng thành, thế nhưng người trong bức hình mặc đồ tây, khoác blazer, tóc đen xõa tung, trông thật năng động và tài ba. Nói sao nhỉ, nhìn chị như vậy thật rất có phong vị, không giống như trước đây.

Có điều anh cũng chỉ nhìn xem mà thôi, không có ý nghĩ gì khác, tiếp đó đặt tờ báo lên trên bản vẽ.

Những người trong phòng thiết kế việc ai nấy làm, bầu không khí còn nặng nề hơn cả khí Dương Thuận Thành làm quản lý.

Hiệu suất công việc của Hà Thanh Nhu cao, trước mười một giờ đã hoàn thành bảng tổng hợp số liệu kê khai. Chị liếc nhìn văn phòng quản lí, Dương Thuận Thành đã đi cả buổi sáng, giờ vẫn chưa trở lại.

Theo bản tính của Dương Thuận Thành, nếu cấp trên mới đến, gã nhất định sẽ đi nịnh bợ, ton hót các kiểu. Nhưng sáng nay gã lại công khai xỉa xói Vân Hi Ninh, Hà Thanh Nhu không khỏi nghĩ rằng rốt cuộc hai người này có thù hằn lớn đến cỡ nào chứ.

Lúc trước Trì Gia Nghi còn nói với chị, Dương Thuận Thành chắc chắn sẽ rất nhanh khôi phục chức vụ, ai ngờ giữa đường bị người nhảy ra chặn ngang, chỉ e phen này sẽ rất náo động đây.

Chị sắp xếp lại bàn làm việc, Trì Gia Nghi gửi tin nhắn hẹn chị buổi trưa cùng đi ăn, chị nhanh chóng trả lời. Vừa gửi tin nhắn xong thì thấy Dương Thuận Thành đẩy tung cửa ra ngoài.

Gương mặt gã lạnh lùng, tựa như quỷ La Sát vậy. Tiếp đó gã vung tay đóng cửa lại một cái rầm, khiến mọi người đang cắm mặt làm việc đều giật nảy mình.

Gã đi đến ngồi xuống đối diện Hà Thanh Nhu, đập mạnh đồ đạc trong tay xuống bàn, rõ ràng là vô cùng giận dữ.

Không lâu sau, Vân Hi Ninh cũng mở cửa đi ra, rảo mắt nhìn quanh một vòng, bầu không khí còn lạnh lẽo hơn Dương Thuận Thành ban nãy.

Mọi người liền cúi đầu làm việc.

Hà Thanh Nhu bình tĩnh cầm con chuột, mở phần mềm vẽ lên. Ánh mắt Vân Hi Ninh dừng lại trên người chị trong giây lát, nhưng cô ta cũng không làm gì hơn.

Đến trưa, Hà Thanh Nhu và Trì Gia Nghi cùng đến căng tin công ty, trên đường gặp được nhóm người của Vạn Khoa Doãn, vì vậy mọi người bèn ngồi chung một bàn.

Bàn của căng tin là kiểu bàn dài, Hà Thanh Nhu ngồi đối diện Trì Gia Nghi, bên trái chị là Vạn Khoa Doãn. Đám người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.

Vạn Khoa Doãn nói nhiều, lại còn hài hước, làm bọn họ buồn cười không ngậm nổi miệng.

Hà Thanh Nhu ăn một miếng cơm, trong lúc ngẩng đầu lên, vô tình thấy Lâm Nại đang bưng khay cơm đứng cách đó không xa. Đang giờ ăn, căng tin đông người, hiện giờ gần như không có chỗ trống.

"Giám đốc Lâm kìa," Một đồng nghiệp nữ lên tiếng, chỉ sang bên kia, "Sao cô ấy lại đến căng tin nhỉ?"

Hình như Lâm Nại thấy được Hà Thanh Nhu, cô liền rảo bước hướng bên này.

Hai đồng nghiệp nam cùng bàn với chị lập tức đứng dậy nhường chỗ ngồi.

Vạn Khoa Doãn lên tiếng trước: "Giám đốc Lâm ngồi ở đây này."

Hà Thanh Nhu cứng người.