Sáng hôm sau vào giờ ra chơi, Đường Xuân Sinh vô tình vô nghĩa trong mắt Khương Nhập Vi bỗng nhiên trở nên thật tình nghĩa.
Khương Nhập Vi nhìn cánh cửa trước mắt, có chút chần chờ nhìn Đường Xuân Sinh.
Từ khi cô đẩy ra một cánh cửa nhưng lại một bước vượt qua không thời gian, mỗi lần cô nhìn thấy cửa đều thấy sợ. Bởi vì cô không biết thứ đằng sau cánh cửa có bình thường hay không —— lo lắng này cũng quá không bình thường.
Mà lúc này Đường Xuân Sinh lại thực ân cần dẫn cô tới trước một cánh cửa, Khương Nhập Vi trừng lớn mắt nhìn kỹ nhãn trên khung cửa, là phòng để đồ.
"Đi đâu?" Khương Nhập Vi có chút đề phòng hỏi.
"Tôi đáp ứng cậu nha." Đường Xuân Sinh cười hì hì đẩy cô một cái.
Khương Nhập Vi không tự chủ được đi về phía trước, cửa bị Đường Xuân Sinh đẩy ra, trong nháy mắt Khương Nhập Vi theo bản năng nhắm chặt mắt, cô cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì.
Một bước đi tới, người xe như nước.
Khương Nhập Vi có chút sợ hãi, giọng khản đặc mà nói: "Còn phải đi học."
"Thời gian dừng lại rồi." Đường Xuân Sinh chẳng hề để ý vung vẩy cây sáo trong tay.
"Cậu không phải đã bảo cậu không có pháp lực sao?" Khương Nhập Vi vô lực nói.
"Vốn là đã không có, " Đường Xuân Sinh tựa hồ suy nghĩ tìm từ, "Cây sáo lại đưa pháp lực trở về."
Khương Nhập Vi nhìn cây sáo, cây sáo trả lời bằng một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng, giống như đang tranh công.
"Đây là đi đâu?" Khương Nhập Vi nhìn xung quanh, đây là đường nhỏ, lại có một gốc cây rất lớn che, các nàng xuất hiện cũng không khiến người khác chú ý.
"Cậu không phải muốn gặp ba mẹ tôi à, tôi dẫn cậu đi."
Khương Nhập Vi cả kinh, nhịn không được nhìn sắc mặt Đường Xuân Sinh. Sau đó cô cảm thấy người và những kẻ không phải người hẳn có cách đối đãi cũng như định nghĩa về sự vật rất khác nhau, như lúc này vẻ mặt Đường Xuân Sinh cũng không có chút gì là nhung nhớ người thân.
Đường Xuân Sinh đi ra khỏi bóng cây đại thụ, nhìn vài lần ở vệ đường, rốt cục vẫy vẫy tay với Khương Nhập Vi.
Khương Nhập Vi nhịn không được tiến lên theo hướng Đường Xuân Sinh chỉ, nhìn sang đối diện có một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Ông đi ra từ một tiểu khu, tay cầm một cái túi nilon, chậm rãi đi trên đường.
Nếu như Khương Nhập Vi thực sự sống qua mấy năm nay, cô có lẽ sẽ quên người chỉ gặp mặt một lần kia là ai. Đáng tiếc cô chỉ mới trải qua một đêm, cô còn nhớ rất rõ người này.
Cô vẫn nhớ người đàn ông này. Năm đó chính ông ôm Đường Xuân Sinh ra tới cửa nhà trẻ. Bị ông ôm, Đường Xuân Sinh hồi đấy là một cô nhóc phấn mài ngọc chạm, rõ ràng rất được nuông chiều mà quậy phá ầm ĩ. Đúng vậy, tuy Khương Chí Viễn cũng rất yêu thương cô con gái, nhưng cũng chưa từng cưng chiều cô giống như ba của Đường Xuân Sinh đối với nàng.
Có thể thấy được lần gặp mặt kia để lại cho Khương Nhập Vi bao ấn tượng sâu sắc. Đương nhiên Khương Nhập Vi cực kì không muốn thừa nhận, những gì cô tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua vốn là không nhiều!
"Ông ấy đi đâu nhi?" Khương Nhập Vi nhỏ giọng hỏi.
Kỳ thực có nói lớn tiếng thì giữa dòng xe ngược xuôi, người bên kia cũng không nghe được. Nhưng Đường Xuân Sinh cũng theo cô mà nhỏ giọng nói: "Tôi cũng không biết, cùng nhìn xem."
Khương Nhập Vi cắn cắn môi: "Đợi chút nữa chúng ta trở về bằng cách nào?"
"Tìm một cái cửa." Đường Xuân Sinh tùy ý chỉ trỏ.
Đối với chuyện không thuộc phạm trù của mình, Khương Nhập Vi không muốn tiếp tục hỏi, đợi chút nữa trở về có phải đã trốn học hay không cô cũng không buồn lo lắng.
Vì vậy hai người liền cách xa xa một chút mà đuổi theo người đàn ông, theo ông từ trong thành thị tới vùng ngoại ô, cuối cùng đi tới một nghĩa trang.
Khương Nhập Vi và Đường Xuân Sinh cùng lúc dừng chân hai mắt nhìn nhau.
Đây không phải thanh minh không phải Đông Chí, Đường ba ba sao lại đến nghĩa trang?
Nghĩa trang thực an tĩnh, Khương Nhập Vi có chút bất an theo sau, rất sợ bị phát hiện, ai biết Đường Xuân Sinh giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, dồn bước chân đuổi theo. Khương Nhập Vi bị nàng dọa nhảy dựng, liều mạng kéo nàng lại, Đường Xuân Sinh lại quay đầu cười cười: "Không sao, tôi mượn pháp lực cây sáo, ông ấy không nhìn thấy được chúng ta."
Khương Nhập Vi tóc gáy đều dựng lên, vội đưa tay lên nhìn, ngón tay cô cũng không có trong suốt đi.
"Là che mắt ba tôi." Đường Xuân Sinh cười, nhưng lần này Khương Nhập Vi cảm thấy nụ cười không thực tự nhiên.
Biết Đường ba ba không thấy được các nàng, Khương Nhập Vi mới hơi thả lỏng, đuổi kịp Đường Xuân Sinh, các nàng rất nhanh đã dừng lại phía sau Đường ba ba.
Trước mặt Đường ba ba là nấm mồ nho nhỏ, mộ bia cũng nhỏ hơn những mộ khác, mà làm Khương Nhập Vi giật mình chính là tên trên bia, cô nhịn không được nhìn Đường Xuân Sinh.
"Tiểu Xuân Sinh, ba đến thăm con."
Đường ba ba trầm giọng nói. Ông hạ thấp người, bày ra những thứ trong tay. Đều là trái cây, còn có một bó hoa nhỏ.
Đường ba ba bày xong mọi thứ sau, rồi cũng mặc kệ đất bẩn hay không mà một thân tây trang ngồi xuống.
Đúng vậy, trên mộ bia viết tên Đường Xuân Sinh với một bức ảnh chụp đã mờ. Trên ảnh mờ thấy một cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn mũm mĩm.
Khương Nhập Vi lại nhìn Đường Xuân Sinh, thấy trong mắt nàng dường như có chút mê man, siết chặt cây sáo trong tay. Cô liền kéo người kia còn đang ngây dại, dù sao cũng không thấy, không bằng dứt khoát lại gần.
Vì vậy hai cô gái liền đứng ở trước mặt Đường ba ba, nhìn thật rõ ràng nét đau thương trên mặt ông.
"Mẹ con nói..." Đường ba ba tựa hồ nghẹn ngào, "Đêm qua lại mơ thấy con, nên bảo ba đến thăm con."
"Sau đó chúng ta mới nhớ ra, ngày hôm nay là ngày con... ra đi."
"Bảo Bối, nếu như con còn sống, sang năm con sẽ thi đại học."
"Em gái con rất ngoan ngoãn, cũng rất khỏe mạnh... Nhất định là con ở trên trời phù hộ cho nó."
"Ba mẹ... Đều rất nhớ con..."
Đường ba ba ngồi một hồi lâu, rốt cục đứng dậy đi, nhưng hai cô gái không đuổi theo sau, bởi vì Đường Xuân Sinh không hề nhúc nhích.
Nàng vẫn là vẻ mặt mê man, rất lâu sau mới giống như tìm lại được khả năng nói chuyện: "Vì... Cái gì?"
"Cái gì vì sao?" Khương Nhập Vi cúi lưng, nhẹ sắp xếp lại bó hoa kia một chút.
"Tôi đã chết nhiều năm như vậy, bọn họ cũng có con gái mới, vì sao... Ông ta còn tưởng nhớ tới tôi?"
Khương Nhập Vi đứng thẳng dậy, lẳng lặng nhìn nàng: "Bởi vì chúng ta là người a. Người sẽ có tình cảm."
Đường Xuân Sinh hơi mím môi: "Thế nhưng..."
Nàng dường như bị chấn động, một lúc lâu không biết nói gì.
Khương Nhập Vi cảm thấy đây là thời điểm để dạy cho nàng, lấy thân phận của cô là con người, lấy tầm vóc của cô là con người.
"Trong mắt cậu, bọn họ chẳng qua là khách qua đường, cậu có kiếp này lại đến kiếp kia, vạn vật đến rồi lại đi thực bình thường, phải không?"
Đường Xuân Sinh gật đầu, vẻ như là hiển nhiên.
"Nhưng là người chỉ có một kiếp. Nếu như thật có Mạnh bà thang, không ai nhớ rõ kiếp trước, cậu không cảm thấy kiếp duy nhất đây là vô cùng đáng quý sao?" Khương Nhập Vi cảm giác cô lần đầu tiên kiên nhẫn như vậy với Đường Xuân Sinh.
"Mỗi người gặp gỡ trong cuộc đời duy nhất này, đều là độc nhất vô nhị trân quý. Cậu là con gái họ, điều này sẽ không vì cậu quá sớm rời bỏ họ mà có chút thay đổi hay biến mất. Giống như lời cậu nói, huyết mạch chẳng qua là trăm năm rồi tan biến, nhưng trong thời gian đó, cho dù bọn họ lại có con gái nhưng đó cũng không phải là cậu."
Đường Xuân Sinh ngước lên, đôi môi cũng hơi hé mở tựa hồ muốn nói gì, lại bị Khương Nhập Vi nâng tay chặn lại.
"Cậu nói cậu thích làm người, nhưng lại chỉ hưởng thụ lạc thú làm người, lại không chấp nhận gánh nặng làm người, đương nhiên không được." Khương Nhập Vi nói đến đây, lại cũng có chút giật mình. Nếu như có thể chỉ hưởng thụ lạc thú lại không chịu gánh nặng, không phải quá tốt sao?
Quả nhiên Đường Xuân Sinh lập tức suy luận ra: "Cậu nói gánh nặng là chỉ cái gì? Như chuyện nhà cậu sao?"
"Mỗi gia đình giống như thế, đều có đủ loại mâu thuẫn gánh nặng như vậy." Khương Nhập Vi không thể làm gì khác hơn là nói thế.
Đường Xuân Sinh lại cúi đầu nhìn bia mộ của mình, thật lâu sau đó lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, cuối cùng ánh nhìn dừng lại ở Khương Nhập Vi: "Vậy cậu nói, rốt cuộc thế nào mới xem như là một người hoàn chỉnh?"
Khương Nhập Vi ngẩn người.
Nếu như có thể, Đường Xuân Sinh như vậy cũng thực tốt. Đường ba ba dù nhớ thương con gái lớn, cũng vẫn sẽ như cũ hạnh phúc bên người nhà. Nhưng mà Khương Nhập Vi vẫn ngây ngẩn mà trả lời: "Hẳn là có cha mẹ yêu thương, có người yêu lưỡng tình tương duyệt, có bạn thân thấu hiểu đi." Khương Nhập Vi suy nghĩ một chút còn nói, "Tôi nói không phải người hoàn chỉnh mà là nhân sinh hoàn chỉnh."
Đường Xuân Sinh bắt đầu liếm môi trầm tĩnh suy nghĩ. Nàng đến kiếp này vốn là có mục đích, đã nghĩ sớm hay muộn sẽ phải rời đi, sớm rời bỏ ba mẹ sẽ ít bị tổn thương hơn. Nhưng dường như vẫn là không đúng. Bị Khương Nhập Vi nói như vậy, lại cảm thấy nếu đã ở đây, đã một lần làm người có được nhân sinh hoàn chỉnh có vẻ cũng rất trọng yếu. Ba mẹ nơi này nàng đã không thể quay đầu lại, dù ba mẹ có mong nhớ đến đâu nàng cũng không thể tái xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Thừa dịp người kia còn chưa rời bỏ ba mẹ, có thể trải nghiệm từ người khác đi.
"Này, cậu làm người yêu hay bạn thân của tôi á?" Đường Xuân Sinh đột nhiên có đôi chút nôn nóng, "Không có nhiều thời gian như vậy."
Thân ảnh ba nàng đã sớm khuất khỏi tầm nhìn. Nhưng mà trước khi rời đi, bóng lưng có chút còng xuống kia vẫn khiến cô lại một lần nữa xúc động. Trong lòng giống như có một cỗ lửa đang chậm rãi thiêu đốt, khiến cô hít thở không thông.
Khương Nhập Vi vẫn sững người như cũ, có chút ngây ngốc nhìn Đường Xuân Sinh.
Đường Xuân Sinh đợi không được trả lời, trầm ngâm nhìn, Khương Nhập Vi đang lườm nàng.
"Cậu làm sao vậy?" Đường Xuân Sinh nâng tay véo cằm cô, giúp cô kéo lại khóe miệng đang khẽ nhếch.
"Cậu nói bậy bạ gì đó?" Khương Nhập Vi lúc này mới thở phì phì mà nói.
Kiếp trước Đường Xuân Sinh chắc chắn chính là một gốc cây không có giới tính, bằng không nhất định sẽ không nói ra những lời kì quái như vậy, ân, nhất định là như vậy.