Như thế nào mới gọi là yêu?

Chương 1: Lỡ thương rồi nên nó dại khờ như thế đó

Bí đỏ mời các bạn cùng đọc những mẫu truyện về hồi ức mà Bí đỏ mang đến và cùng ngẫm nghĩ câu chuyện nha!

Sau khi xuống máy bay, Lan Anh vội vàng bắt 1 chiếc taxi nhanh chóng về nhà. Cô không thể giấu được niềm vui của mình, vì thế trên môi cô luôn nở nụ cười, bác tài xế nhìn qua gương vui vẻ hỏi cô:

- Bác thấy tâm trạng của cháu tốt quá!

Cô vui vẻ đáp:

- Dạ vâng ạ! Cháu đi công tác 3 tháng nay ở Singapore, hôm nay về cháu không báo trước với người yêu, cháu muốn tạo bất ngờ cho anh ấy.

Đến chung cư, cô nhanh chóng bấm thang máy vội vã lên nhà, cô nhẹ nhàng mở khóa. Quan sát 1 vòng cô nhận thấy có gì đó không ổn lắm, có 1 đôi cao gót màu đỏ trên kệ dép, cô nhớ là cô không hề có đôi giày như thế này. Lòng bất an, cô nhẹ nhàng đến phòng ngủ, hít 1 hơi cô vặn nhẹ nắm cửa. Trong phòng không hề bật đèn, nhưng cô có thể lờ mờ thấy được 2 cơ thể đang quấn lấy nhau không 1 mảnh vải trên người, kèm theo là những tiếng rên rỉ khiến người khác nghe thấy cũng phải đỏ mặt. Tay cô run run với đến công tắt bật đèn, 1 tiếng " tách" đèn vụt sáng, theo phản xạ 2 cơ thể đó đột nhiên dừng lại mọi động tác và quay về hướng cửa. Tuấn Khải đông cứng người lại khi nhìn Lan Anh, cô như chết lặng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, lòng đau như hàng nghìn cây kim châm chít, cô cố gắng bước từng bước nặng nhọc ra khỏi phòng, anh nhanh chóng tìm quần áo mặc lại, còn cô gái kia vẫn còn nũng nịu nằm trên giường:

- Tuấn Khải, anh làm gì vậy, đang vui mà

Tuấn Khải trợn mắt gắt gỏng:

- Im lặng và mặc quần áo nhanh đi

Thấy Tuấn Khải không còn được vui, cô gái đành miễn cưỡng mặc lại đồ. Bước ra khỏi phòng anh thấy Lan Anh im lặng ngồi chờ sẵn, trên bàn còn có 3 ly nước. Lan Anh ngước mắt nhìn 2 người, giọng lạnh lẽo:

- 2 người ngồi đi

Tuấn Khải ngồi xuống, chưa bao giờ anh thấy hít thở lại khó khăn như lúc này. Còn cô gái kia,đỏng đảnh ngồi xuống, ánh mắt đầy thách thức Lan Anh. Lan Anh nhìn 1 lượt qua cô gái " Gương mặt xinh đẹp, thân hình thì gợi cảm, đàn ông không thể kiềm chế trước cô cũng không có gì là lạ". Lan Anh bắt đầu vào câu chuyện:

- Cô này với anh là gì?

- Đồng nghiệp

Tuấn Khải trả lời không chút do dự và sắc mặt của cô gái kia không gì là khó chịu nên có thể thấy được Tuấn Khải chưa hứa hẹn gì với cô gái này, Lan Anh nhếch môi cười nhẹ:

- Vậy chuyện này cũng dễ giải quyết thôi, tôi muốn cô biết được 2 điều cơ bản mà ai cũng biết riêng cô thì không. Một là, dù cô có xinh đẹp, thân hình quyến rũ và cô sẽ nghĩ Tuấn Khải sẽ nhanh chóng đá tôi và đến với cô đúng không nào, tôi và Tuấn Khải đã bên nhau 5 năm, trải qua biết bao nhiêu là cay đắng- mặn ngọt, chuyện hôm nay nó không đáng để tôi đánh đổi những gì bao năm qua.

Lan Anh nhìn thẳng Tuấn Khải tiếp tục hỏi:

- Anh có yêu cô ấy không?

- Không

- Anh có cảm xúc rung động với cô ấy không?

- Không

Tuấn Khải lại 1 lần nữa trả lời nhanh gọn, không cần phải suy nghĩ vì điều đó quá hiển nhiên. Lan Anh nhìn thẳng cô gái và nói từng chữ:

- Đây là điều thứ 2, khi người đàn ông họ quan hệ với người phụ nữ của mình mà không xuất phát từ tình yêu thì đó gọi là dục vọng mà dục vọng thì nó rất rất rẻ tiền. Và hành động của cô chẳng khác nào những người bán thân xác mình ở những con đường góc phố kia, nhưng xin lỗi họ có kiếm tiền vì vậy đó là công việc chính đáng của họ chúng ta không có quyền bình phẩm, còn cô? cô cho không hả? free sao?

Nói đến đây, cô gái kia tức đỏ cả mặt, không để cô gái đó mở miệng, Lan Anh tiếp tục nói:

- Cô xinh đẹp, có việc làm tốt, vậy tại sao lại tự mình hạ thấp nhân phẩm và trở nên rẻ tiền như vậy. Bỏ đi lối sống tư duy khiến người khác khinh thường như vậy đi. Tôi nói hết rồi, cửa không khóa cô có thể đi được rồi.

Cô gái đó lúc đầu khí thế ngút trời, nhưng giờ đây nghe những lời Lan Anh nói cảm giác rất mất mặt không còn gì để nói, nhanh chóng rời khỏi.

- Đợi đã, tôi không mong một ngày cô yêu thương 1 người nào đó thật lòng nhưng lại rơi vào trường hợp giống tôi hôm nay. Lúc đó cô sẽ cảm nhận được, đau không nói được.

Cô gái nghe Lan Anh nói xong, cô cúi mặt và rời khỏi căn hộ. Lan Anh quay qua nhìn Tuấn Khải, giọng cực kì phẫn nộ:

- Anh mau đem đống chăn gối bỏ hết cho em, em không muốn mình phải ngủ trên thứ không sạch sẽ đó nữa.

Tuấn Khải lủi thủi làm theo lời cô nói, trong lúc Tuấn Khải ôm đống chăn gối đi bỏ, cô lao nhanh vào nhà tắm, xả nước trên vòi sen, ngồi bệt xuống đất, bao nhiêu nước mắt cô cố kiềm nén thì bây giờ tất cả đều ào ạt tuôn ra. Tuấn Khải quay về, nhìn thấy nhà tắm mở cửa, còn cô thì đang ngồi dưới vòi sen, cả người ướt sũng, mặt mũi đều đỏ vì khóc, anh nhanh chóng tắt vòi sen ôm lấy cô, nước mắt nghẹn ngào, lòng thắt lại:

- Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm, tha thứ cho anh lần này, chỉ lần này thôi, anh xin em

- Có phải..em..không có thân hình gợi cảm...như cô ấy..khiến anh không thỏa mãn...hay tình yêu em của em dành cho anh...anh vẫn cảm thấy không đủ...hoặc anh cảm thấy chán em rồi..

Lan Anh vừa nói vừa khóc, khiến câu từ cứ đứt quãng làm Tuấn Khải nghe cũng phải nhói lòng.

- Anh xin lỗi, mọi chuyện là anh sai, anh không nên như vậy. Từ nay về sau, anh sẽ không tái phạm nữa, không làm em đau như vậy nữa.

Lan Anh hít 1 hơi, nhìn thẳng Tuấn Khải

- Em tin anh lần này, bỏ qua vì em yêu anh. Nhưng tuyệt nhiên không có lần sau, vì đây là lần cuối, em nói được sẽ làm được dù yêu anh đến mức nào đi nữa.

Tuấn Khải thở 1 hơi nhẹ nhàng, như trút bỏ 1 tảng đá lớn. Anh đưa cô đi thay đồ, sấy tóc cho cô như những ngày thường. Cùng nhau ăn khuya sau những giây phút sóng gió. Nhiều người sẽ nói cô ngu ngốc, cô cũng chịu vì có lẽ khi yêu là dùng cả trái tim, nếu quá lí trí thì không gọi là yêu. Cứ đi với nhau như vậy khi còn yêu, khi nào không còn cảm xúc hết yêu nữa thì thôi.

Chúng ta thấy đó, trong cuộc sống nếu chúng ta đã chọn bước tiếp cùng 1 ai đó trên quãng đường đi tiếp về phía tương lai thì có biết bao nhiêu là sóng gió, thăng trầm. Vì vậy, có những cuộc cãi vã hay những sai lầm đi quá giới hạn, chúng ta nên dừng lại 1 chút và suy nghĩ thật kĩ hãy đưa ra quyết định, có đáng để bỏ qua cho nhau không, nếu đáng thì bỏ qua và ở lại. Lỡ chuyến xe này thì còn chuyến xe khác, chứ lỡ 1 người là lỡ cả 1 đời.