Những bức tường mỏng

Chương 1: Sự khởi đầu

Lấy một chiếc khăn ướt, cô lau dần từ mặt, rồi xuống cổ, xuống phía dưới ngực đang nhớp nháp mồ hôi, khuôn mặt cau có chửi thầm cái nóng oi bức của mùa hè Hà Nội. Dù đã cố búi hết tóc lên một cách gọn gàng, chắc chắn nhất có thể, nhưng bằng một cách nào đó những sợi tóc cứ thay nhau xoà xuống bám chặt lấy cái cổ đang ướt nhẹp. Không có sự khó chịu và điên tiết nào hơn điều này, là con gái ai cũng sẽ hiểu. Chỉ muốn cầm kéo cắt phăng 1 nhát cụt lủn cho bõ tức. Vừa buộc lại tóc, cô nhìn mình trong gương. Một cô gái khá ưa nhìn, khuôn mặt nhỏ nhưng bầu bĩnh, mái tóc nâu búi cao, đang bán khoả thân đứng trong nhà vệ sinh của một căn phòng tập thể. Chống 2 tay vào lavabo, cô uốn éo tạo một loạt dáng kiểu sexy mời gọi, chu môi hôn gió chính mình trong gương.

Cô cười khẩy tự khinh bản thân. Người yêu thì không có, một mình đêm hôm làm cái quái gì trong nhà vệ sinh vậy. Trông thì cũng không đến nỗi nào, công việc tuy không hẳn là ổn định, nhưng vẫn có cái danh là nhà văn. Vậy mà cô ế từ lúc dọn ra sống riêng đến giờ, cũng ngót ngét 2 năm rồi. Cô nghĩ mà lòng cảm thấy đau xót. Mối tình đầu thời cấp 3 quá đỗi ngọt ngào, nhưng chính vì thế lúc từ biệt cũng là vô vàn nhưng đau thương, nuối tiếc. Sau đó cô đã không thể hẹn hò một cách tử tế với bất cứ một ai suốt 4 năm đại học. Cô cảm tưởng bọn con trai đã mất hết sự giản đơn, trong sáng sau khi kết thúc đời học sinh. Bọn họ dường như chỉ muốn yêu và lên giường với nhiều em nhất có thể. Chỉ sau vài lần đón đưa là đã muốn bế ngay nàng vào nhà nghỉ thủ thỉ. Hứa lên hứa xuống, ngoắc tay xin thề là chỉ vào để tâm sự rồi ôm nhau nằm, không làm gì hết. Tìm đủ mọi cách để xơi tái những đứa con gái đang tuổi xuân mơn mởn. Rồi nếu nàng đồng ý thì cun cút như con chó con, không đồng ý là quay ngoắt sang nói xấu nàng là chảnh, là làm giá. Thậm tệ hơn là sẽ nói xấu cả ngoại hình nàng, là trông bình thường mà làm như ngon lắm. Bố đây đéo thèm, định ăn tạm nhưng giờ bố đéo cần, bố tìm con khác ngon hơn, gì chứ gái bố đầy.

Những kiểu con trai đó thường luôn tìm cách để tiếp cận, để dần dần trở nên thân thiết với bạn, khiến bạn tự chui đầu vào rọ. Năm thứ 2 đại học, cô đã gặp một kẻ như vậy. Hắn hay có kiểu nhìn nhìn cô rồi cười cười ra vẻ e thẹn, nhút nhát. Tự dưng đi đến đặt một lon nước lên trên bàn của cô rồi lướt đi tán phét với mấy đứa bạn như không có chuyện gì. Không ở quá gần nhưng cô rất hay thấy hắn lượn lờ ở xung quanh, ra vẻ như không nhìn thấy cô nhưng hành động thì hơi khoa trương và cười thì rõ to để thu hút sự chú ý. Cô quyết định không trở nên thân thiết với hắn mà lùi lại để quan sát. Anh ta chơi bóng rổ rất giỏi, lũ con gái sẵn sàng đổ rầm rầm chỉ với một cú úp rổ, một cú xoay người, hay thậm chí chỉ cần ngồi thụp xuống lau mồ hôi ra vẻ mệt mỏi là các nàng sẵn sàng lao đến để chăm sóc, để tiếp nước cho hắn. Hắn mà đã đặt mục tiêu thì con mồi sẽ khó mà trốn thoát. Sau đó nếu nàng mà ngoan ngoãn thì hắn sẽ trả vờ yêu chiều hết mực, rồi đến lúc sẽ đá nàng đi như xoá một con game ra khỏi màn hình destop sau khi đã chơi chán. Không xoá hẳn vì hắn coi đó như một chiến tích, lỡ chạm mặt thì vẫn chào hỏi xã giao, tỏ vẻ ngầu lòi. Nhưng dù bạn có năn nỉ cầu xin như thế nào thì hắn nhất định sẽ không chơi lại đâu. Hắn còn phải đi tìm những con game mới hấp dẫn hơn chứ, hắn có điều kiện mà.

Cô vô cùng khinh những kẻ như vậy, có lẻ cả đời hắn sẽ không bao giờ biết được tình yêu là gì. Với hắn chỉ có sự chinh phục, khuất phục, phục tùng mà thôi. Cô nghĩ mình thật sáng suốt khi hồi đó không bị hắn mê hoặc. Lòng tự trọng của cô rất cao, cô mà bị hắn chơi chán rồi đá đi như vậy thì cô sợ mình sẽ vác xăng đến trước nhà hắn doạ tự thiêu. Hoặc là trói hắn ta lại rồi cạo trọc đầu, sau đó đi loan tin cho cả trường là hắn yêu một bà đại gia rồi bị chồng bà ta phát hiện, nên cho một đòn cảnh cáo. Cả dung nhan lẫn thanh danh đều bị huỷ hoại, để xem hắn còn có thể đi hại đời những cô gái khác được nữa không.

Lau người xong mới thấy mát mẻ được một chút, cô không bật điều hoà vì chỉ được một lúc là cô bị đau đầu, không hiểu vì sao. Nhìn đồng hồ đã là hơn 12h đêm, cô đang định vào phòng ngủ ngồi viết tiếp cuốn truyện kinh dị thứ 2 của mình thì từ vách tường phía sau lưng vang lên những tiếng rên khe khẽ của phụ nữ. Cô còn vừa thắc mắc sao dạo này không thấy đôi vợ chồng nhà hàng xóm làm ăn gì thì cô liền được như ý nguyện. Khu tập thể cô ở là vậy, tường rất mỏng nên vào buổi trưa và tối muộn yên tĩnh, rất dễ nghe thấy những âm thanh từ nhà hàng xóm. Phía cô ngồi làm việc hướng ra ban công, đằng sau là căn hộ 402 của một đôi vợ chồng trẻ,mới dọn đến được hơn 1 năm. Đối diện nhà cô, phòng 403, qua dãy hành lang là nhà của một gia đình 3 thế hệ gồm 5 người sinh sống. Và ở phía trong, đối diện nhà của đôi vợ chồng, phòng 404 là nhà của một bà cô sống một mình, chồng cô mất sớm. Cô có độc một cậu con trai thì do công việc nên không hay ở nhà, thành ra cô hay lấy ghế ngồi ngay phía trước cửa nhà. Tay cầm quạt phe phẩy, thấy ai đi qua cũng bắt chuyện, tán phét vài câu rồi mới cho người ta đi. Cô này và cô phòng 403 rất hay thì thầm to nhỏ rồi cười hi hí với nhau, không biết có chuyện gì hay mà thấy ngày nào cũng túm tụm dăm ba lần. Nếu có người đi ngang qua thì cả hai nhìn rồi cười cười, người ta vừa đi thì lại xì xa xì xào, chỉ chỉ trỏ trỏ, khuôn mặt ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Cô thấy vậy cũng kệ, không quan tâm lắm.

Hai anh chị nhà bên có vẻ đang dần tăng tốc, tiếng thở của bà chị ngày càng gấp gáp, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng nào từ người chồng. Đàn ông có lẽ đa số là vậy, chỉ kêu lên đúng một lần lúc ra. Mà kể cả có muốn rên thì chắc cũng phải cố mà nén, vì mới thở thôi mà cô đã nghe thấy rồi, nếu mà thả phanh thì chắc cả xóm mất ngủ. Dù đã nghe thấy đôi ba chục lần, nhưng cô vẫn thấy nóng ran cả người. Cái âm thanh thực tế nó khác xa tiếng của clip khiêu dâm. Chỉ đơn giản, không cố tỏ ra gợi dục, thì nó vẫn có một sức ảnh hưởng vô cùng mãnh liệt.

Anh chồng bình thường nhìn khá bặm trợn, nhưng chuyện chăn gối thì lại có vẻ dịu dàng. Vì cô không nghe thấy những tiếng uỳnh uỳnh như kiểu ném xuống giường, vật nhau hay thậm chí tiếng vỗ mông cũng không. Cô tưởng tượng bàn tay thô kệch của anh ta nhẹ nhàng nắn bóp bầu ngực của chị, vân vê nhũ hoa, rồi trườn xuống phía dưới ướt át. Vừa đẩy nhẹ hông, lấy ngón tay xoa xoa cô bé, miệng thì đang mút lấy lưỡi của chị như mút một cái kẹo dâu thơm ngọt. Chị có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng tái, nhưng ngực với mông lại khá nở nang, khuôn mặt không phải là xinh nhưng trông hiền lành, ưa nhìn. Thế nào mà lại lấy phải ông chồng trông như đầu gấu, hắn chỉ cao hơn chị 1 chút, làn da ngăm, thân hình đô con, bắp tay hắn có khi to gấp đôi chân của chị. Mặt luôn tỏ vẻ lạnh lùng, lúc nào cũng chào mọi người bằng một cái cúi đầu nhẹ kèm việc hai bên mép hơi nhếch sang hai bên. Cô phải miêu tả như vậy vì nó còn nhẹ hơn cả 1 nụ cười mỉm, thế nên chưa thể gọi là cười được, chỉ gọi là nhếch mép lên thôi. Có lần chị tâm sự là hai vợ chồng đang cố gắng có con mà trời chưa cho, hai bên gia đình càng thúc giục, chị càng cảm thấy stress, càng làm mọi việc khó khăn hơn.

Tiếng giường cót két ngày càng to và càng nhanh, chị liên tục kêu ư ử, có thể dần nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh chồng. Hôm nay cô tưởng tượng chị ở phía trên, hai tay chống vào ngực anh, hông di chuyển lên xuống nhanh nhất có thể. Gần đến cao trào anh chổng nhổm người dậy áp sát người chị, cả hai cùng di chuyển ngày càng nhanh. Hai cơ thể nóng bừng như muốn tan chảy vào nhau, không chịu được nữa, cả hai ra cùng một lúc. Người chị cong lên, bầu ngực núng nính ngẩng cao đầy quyến rũ, anh chồng vừa kêu 1 tiếng vừa úp mặt vào bầu ngực đó, vừa thở hổn hển vừa hôn lấy hôn để.

Cô đang ngồi trên giường mặt hơi áp sát vào tường, chỉ “hơi” thôi nhé. Vừa rồi định ra phía bàn ngồi viết truyện nhưng thấy có biến nên leo lên giường ngồi hóng. Mặt cô không sát hẳn vào tường vì cô còn có chút lòng tự trọng chứ, sát quá thì tự cảm thấy hơi biến thái. Thấy cuộc vui đã tàn liền lết người xuống khỏi giường. Người ta có đôi có cặp ân ân ái ái bên nhau, cô một thân một mình đêm hôm còn ngồi đây nghe lén hàng xóm. Nếu mà viết truyện người lớn thì ắt hẳn câu chữ của cô phải sinh động lắm, người thật việc thật diễn ra ngay sát cô mà. Nếu mà được vừa xem trực tiếp vừa viết nữa thì chắc chắn truyện của cô sẽ lên top viewer, tha hồ mà đếm tiền. Có nên mở lời hợp tác không nhỉ, lợi nhuận chia 80-20, có khi có người nhìn hai anh chị sẽ máu lửa hơn cũng nên. Nhưng nếu đen thì cô sẽ bị anh chồng cho ăn một đấm rồi bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ, sau đó là bị bắt cóc, bị treo ngược tra tấn, dội nước chích điện, rồi bị chặt xác phi tang cũng nên. Với ngoại hình đó của anh ta thì cũng có khả năng lắm đấy chứ. Cô rùng mình. Không hổ danh là nhà văn kinh dị, cô tự nghĩ ra được cho mình một kết cục thật man rợ.

Đồng hồ đã điểm 12h, bình minh của cô là bữa trưa của người khác. Hôm nay thời tiết đã dễ chịu hơn, cô vừa rửa mặt vừa nghĩ xem sẽ nấu món gì. Một ngày cô ăn chỉ một bữa duy nhất, vừa đỡ mất công lại vừa giảm được cân, còn tiết kiệm nữa. Ăn xong cô còn phải đến toà soạn để họp bàn về cuốn truyện cô đang viết dở vì có khá nhiều bất đồng quan điểm với tên biên tập viên. Đàn ông con trai gì đâu mà khó tính, hay soi mói, cà khịa. Bảo sao đầu 30 đít chơi vơi rồi mà vẫn độc thân, em nào mà lấy phải thì coi như sống với hai bà mẹ chồng cùng một lúc. Vì không có thiện cảm với người sắp gặp nên cô chỉ mặc quần bò áo phông đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa, bôi mỗi kem chống nắng và chút son dưỡng rồi xuất phát.

-Kim! Đi chơi hả mày??

Kim hơi giật mình, thì ra là cô Lan, bà cô goá phụ phòng 404. Mới đầu giờ chiều, bình thường là giờ ngủ trưa, thế mà hôm nay bà ấy đã kê ghế ngồi ngoài cửa rồi.

-Dạ cháu đi làm cô ạ. Hôm nay cô không ngủ trưa ạ?

-Nay oi bức qua cô nằm một lúc không chịu được đành dậy. Cô thấy mày không đi làm thì suốt ngày ở nhà thôi. Cứ thế thì bao giờ mới cho cô ăn bánh kẹo đây, không nhanh là răng cô sắp rụng hết rồi đấy hớ hớ hớ!!

Bà ta nói xong rồi cười hả hê, tay phe phẩy cái quạt nhanh hơn. Kim nghe câu này đến phát ngán rồi, lần nào gặp bà ta cũng phải nói câu này mới chịu được hay sao ý!!

-Nếu mãi không tìm được ai thì cô gả anh Hùng con trai cô cho cháu nhé cô??

-Ấy, thằng con cô tiêu chuẩn cao lắm. Gớm chết, con gái ông chủ tịch phường mình ý, xinh xắn, lễ phép, ngoan ngoãn, mê nó như điếu đổ mà nó còn không ưng. Mày mà cưa được nó thì đấy, của mày tất há há há há!!!. Bà ta nói xong vỗ đùi đen đét, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Ôi trời!! Ý bà ta là con ông chủ tịch phường như vậy mà con trai bà còn không thèm, nữa là cái đứa như mình chứ gì. Hừm! Được đấy bà già, để xem tôi với con trai bà ai cưới được nhà tốt hơn.

-Cháu hỏi đùa cô vậy thôi. Chứ anh Hùng tài giỏi lại còn tốt tính, gái xếp hàng dài đâu đến lượt cháu. Nhưng anh ý cũng nên chọn vợ nhanh nhanh để cô còn có cháu bế, gần 40 rồi cũng đâu còn trẻ nữa cô nhỉ!!

Thôi cháu đi đây không muộn mất cô ạ.

Cô nói xong đi luôn một mạch, bỏ lại bà cô Lan ở lại, mắt đang lườm lườm cô từ đầu đến chân. Kim cười thầm vì trả thù lại được bà ta một vố, sau bao nhiêu ngày phải nghe bà ta tự khen con trai và nhìn cô với ánh mắt khinh khỉnh. Chỗ để xe ở toà soạn hôm nay sao mà đông khủng khiếp, Kim phải lòng vòng một lúc mới tìm được chỗ trống. Sải bước vào sảnh, dù ăn mặc đơn giản nhưng không che đi được dáng vóc đầy đặn, cân đối, nhìn chỉ muốn ôm của cô. Dù ít khi đến đây, nhưng cô nghe con bé bên thiết kế bìa nói có một vài anh đang để ý mình. Nhưng sao cô đợi mãi chẳng thấy có ai hành động gì, nhìn cô lạnh lùng quá chăng, hay là cô vẫn chưa đến cái mức khiến người ta phải ngỏ lời??

Thắc mắc chưa được giải đáp thì cô đã gặp ngay cái mặt cau có khó ở của Đoàn Nam- tên biên tập viên ác ma, nỗi khiếp sợ của những nhà văn mới nhú như cô, ngay lúc cửa thang máy mở ra.

-Đến hơi muộn đấy nhớ!!. Hắn vừa nói vừa lấy tay đẩy gọng kính.

-Chào!!. Kim trả lời một cách hờ hững.

Trông thì như một tên mọt sách chính hiệu, nhưng mùi nước hoa hắn dùng lại vô cùng nam tính, thoảng chút trầm ấm. Nếu hắn im lặng, bạn ngồi cạnh rồi nhắm mắt lại không nhìn thì sẽ cảm thấy rất dễ chịu. Sau một hồi chê cách sắp xếp, chê cách diễn đạt, miêu tả, chê việc thiếu tình tiết, chê này chê nọ, chê như thể cô không phải là nhà văn mà chỉ là một con bé đang làm bài tập làm văn. Thì hắn mới thả cho cô về và không quên chốt hạ một câu:

-Trí tưởng tượng của em phong phú, nhưng thiếu thực tế lắm. Tôi đề xuất em nên đến một nơi bị ma ám như kiểu nhà nghỉ, khách sạn hay nhà hoang thử ngủ vài đêm để trải nghiệm nhé. Một mình!!!

Nói xong hắn quay luôn đi không thèm chào tạm biệt. Kim ước mình có thể chỉ thẳng vào mặt hắn chửi thề ngay tại đây, ngay lúc này, max volume. Sống một mình ở nhà tập thể cô đã thấy hơi sợ rồi, hắn lại bảo cô vào nhà hoang bị ma ám. Tên trời đánh thánh vật chỉ giỏi bốc phét. Lúc toà soạn bất chợt bị mất điện vào một hôm cả nhóm phải họp muộn sau giờ làm, hắn đã hốt hoảng, mặt trắng bệch không còn hột máu nào. Ngồi dí một chỗ gào lên sai mọi người đi gọi bác bảo vệ. Thế mà bây giờ mạnh miệng ghê. Giá như cô có thể trói hắn đưa đến một chỗ bị ma ám cho hắn ở qua một đêm xem hôm sau hắn còn sống mà tinh vi nữa không. Khéo có khi khô quắt chỉ còn cái xác khô. Cô nghĩ mà phì cười, nhìn hắn đang đứng săm soi bản thảo của một người khác.

Lúc cô đi về trời đã tối từ lúc nào, trên đường các cặp đôi đèo nhau ôm nhau sát rạt, bọn họ không thấy nóng à?. Lúc dừng đèn đỏ, dừng ngay cạnh có cô ôm eo nhưng tay để ngay chỗ của quý của bạn trai. Cô tròn mắt ngạc nhiên, có cần thiết phải lộ thiên như vậy không?? Dừng đèn đỏ một phút, là một phút nước mắt cô chảy ngược vào trong, lòng đau như cắt. Kim không đánh giá hành động của họ, vì nó làm cô trông như một kẻ thua cuộc đang ghen tị vậy.

Bước vào trong căn nhà tối thui, yên tĩnh, cô bật đèn, quăng cái túi một cách vô tình xuống ghế sofa. Tự nhủ bữa tối nay sẽ là hai quả chuối đã để khá lâu trong tủ lạnh. Tắm rửa sạch sẽ, cô ngồi xem lại bản thảo mình viết thế nào mà bị chê lên bờ xuống ruộng. Được một lúc thì thấy đói, nên cô mặc áo lót vào rồi cầm ví định xuống dưới nhà mua cái bánh mì ăn tạm. Lúc xuống đến tầng 2 thì có một người đang đi lên, thì ra là Hùng- cậu con trai quý giá của bà cô p404. Anh ta thường chỉ về vào giờ này, thấy cô thì cười mỉm gật đầu chào, cô cũng chào lại y như vậy. Lúc đi ngang qua, ở anh ta toát ra mùi mồ hôi không hề khó chịu mà vô cùng hấp dẫn. Rất khó để miêu tả cái mùi này vì mỗi người mỗi khác. Nó khiến cô hơi khựng lại, anh ta luôn tỏ ra điềm tĩnh, lạnh lùng nhưng nụ cười thì lại vô cùng dễ thương, như một cậu bạn tốt tính bàn bên thời học sinh vậy. Anh ta mặc nguyên một bộ denim, đi bốt da màu đen kiểu quân đội, tay áo xắn lên, lộ một phần cánh tay gân guốc. Dáng người cao, gầy nhưng cơ bắp rắn rỏi. Nước da ngăm, mái tóc đen hơi dài, để mái 6:4 kiểu Hàn Quốc, nói chung là U40 nhưng nhìn rất trẻ trung, phong cách. Bảo sao cô con gái chủ tịch phường lại chịu đổ anh ta như lời bà mẹ nói vậy. Chẳng bù với cái style học sinh gương mẫu của lão biên tập, đầu lại còn bổ luống 5:5 nhìn quê hết biết. Cô định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, tiếp tục đi xuống. Bỗng anh ta gọi với lại:

-Em…là Kim, ở p401 đúng không?? Anh là Hùng, tuy muộn nhưng anh nghĩ mình vẫn nên chào hỏi nhau một câu. Ờ…ừm…em đi đi, anh…lên đây.

-À vâng, em…chào anh.

Gì vậy trời?? Cô dọn đến được gần 2 năm rồi mà giờ mới chính thức nói với anh ta được một câu gọi là tử tế. Mọi lần toàn nhìn nhìn, cười cười, gật đầu rồi lướt qua nhau như một ngọn gió. Chẳng nhẽ bây giờ anh ta mới nhận ra được vẻ đẹp của cô??-Cô nghĩ thầm, nhún vai rồi tự cười. Nhưng qua cách nói chuyện, anh ta có vẻ khá rụt rè, thận trọng, có phần hơi tếu. Gì mà em đi đi với anh lên đây nữa chứ, cô phì cười.

Đến hôm sau cô mới biết là anh ta đã bỏ công việc giám sát công trình, nguyên nhân là gì thì cô không biết. Nhưng cô nghe mẹ anh ta nói rằng, anh ta tuyên bố từ giờ thất nghiệp, ở nhà mẹ nuôi. Có lẽ từ giờ sẽ chạm mặt nhau nhiều hơn, cô thấy hơi vui vui. Sau khi gặp ở cầu thang, cô đã tò mò muốn biết về anh ta. Dù đã khá nhiều tuổi nhưng anh ta trông rất trẻ, cứ như chỉ mới gần 30, bằng tuổi cô thôi.

Ngồi thừ người ở bàn làm việc, cô không viết thêm được chữ nào suốt hơn một tiếng đồng hồ. Cứ viết rồi lại xoá. Cô nghĩ chẳng nhẽ mình phải đến nhà hoang ở thật?? Nếu thế thì tên biên tập sẽ rất đắc ý, sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ rồi cười cô ha hả, có khi còn xua đuổi cô vì sợ bị ám cũng nên. Cô có ý tưởng nhưng cách miêu tả quá tù túng, nhàm chán, không tạo được không khí rùng rợn. Cô mang cốc café đá ra ban công, tựa hai khuỷu tay vào thanh chắn, vừa ngắm nhìn trời chiều vừa thư giãn đầu óc.

Gần 6h tối nghe thấy tiếng kẻng đổ rác, cô lật đật cầm túi rác chạy xuống dưới tầng để vứt. Đây là thời gian cô ghét nhất trong ngày, vì sẽ phải chạm mặt nhiều hàng xóm khu tập thể, lời ra tiếng vào, chào hỏi khách sáo, những ánh mắt dò xét, thật là mệt. Lúc vứt xong đang trên đường trở lên thì cô lại gặp anh Hùng. Hôm qua gặp anh ta trông thật ngầu, hôm nay đầu tóc thì bù xù, mặc quần đùi kẻ caro với cái áo phông nhàu màu ngà ngà, đi đôi dép xỏ ngón màu đen, tay cầm túi rác to bự đang chạy vội xuống cầu thang:

-Ơ…chào em. Anh ta giơ tay chào, cười cười rồi chạy vụt qua.

Kim chào lại rồi né vội sang một bên, nghĩ rằng cách anh ta ăn mặc thật phù hợp với những công việc anh ta làm. Cô tiếp tục đi lên, được vài giây thì bỗng nghe thấy tiếng gọi với từ phía sau:

-Từ từ đã, em…anh nghe nói em là nhà văn viết truyện kinh dị. Ờm…anh rất thích đọc thể loại đó. Nếu có dịp thì…nếu được thì…em có thể nói với anh những gì em đang viết. Trước anh làm về xây dựng công trình, có rất nhiều chuyện rùng rợn khi đang thi công, sẽ gợi ý cho em được nhiều ý tưởng đó.

Anh ta nói một mạch rồi nhìn cô với ánh mắt chờ đợi. Kim như vớ được vàng, cô đang bí thì sắp được dâng miễn phí một đống tư liệu thực tế. Không kìm được biểu cảm liền trả lời:

-Vâng được ạ, ok luôn. Tý nữa luôn được không anh??

Kim vừa nói vừa cười toét miệng, mặt tỏ ra vô cùng háo hức. Nhưng anh Hùng thì đang đờ cả ra nhìn cô. Trước giờ anh cứ nghĩ cô chỉ là một cô gái điềm tĩnh, sống khép kín, không hay giao tiếp với mọi người. Lại là nhà văn thể loại kinh dị nên có phần huyền bí và hơi lập dị. Nhưng không ngờ khi cô cười lại dễ thương như vậy, ánh mắt sáng lấp lánh, hàm răng trắng, khoé miệng tròn đáng yêu. Anh ta lắp bắp trả lời như cái đĩa bị xước:

-Ờ…ờ…tý nữa. Ờm…được, được.

-Thế 8h hẹn anh ở quán trà chanh dưới nhà nhé!!. Kim nhanh nhảu.

Có thể gọi là hẹn hò không nhỉ?? Có địa điểm, giờ giấc đàng hoàng, thế chẳng là hẹn hò thì là gì??. Hùng vừa nghĩ vừa cúi xuống nhìn lại y phục của bản thân, đánh mạnh vào đầu một cái rồi tự nhủ sẽ hoá kiếp cho chúng thành giẻ lau luôn và ngay. Anh có ít kinh nghiệm yêu đương, lại lâu rồi không hẹn cô gái nào đi chơi. Nên cái buổi trà chanh dưới nhà 8h tối nay làm anh thấy rất vui và hồi hộp. Kim thì lại chỉ sợ rằng anh ta sẽ mặc nguyên bộ đồ đó để gặp cô. Nếu vậy cô sẽ nhắn tin kêu đau bụng rồi hẹn hôm khác. Hoặc là gọi anh ta ra chỗ nào đó không ai nhìn thấy để nói chuyện cho đỡ xấu hổ. Chỗ không ai nhìn thấy…e hèm, khụ khụ khụ…Cô bỗng có ý nghĩ đen tối, tự hắng giọng rồi bị ho mấy cái đỏ cả mặt.

Rất nhanh đã đến giờ hẹn, may quá anh ta đã thay bộ khác lịch sự hơn. Kim cũng thay sang một cái váy yếm đen dài đến đầu gối, mặc bên trong một áo cộc tay màu trắng trông rất dễ thương. Cô không hề biết rằng, tuy cô là người mặc vào, nhưng cởi ra, trong tối hôm nay, sẽ là một người khác.