Những câu chuyện Kinh Dị ngắn | Horror Series

Chương 7: Cái ô

Bạn có hay bị người lớn la mắng khi vô tình mở ô trong nhà bao giờ chưa ? Tôi thì hay bị mắng như vậy lắm, cứ mỗi lần lỡ mở ô trong nhà mà để bố hay mẹ nhìn thấy là bị mắng xối xả luôn, cứ nói là mở ô trong nhà sẽ thả ma ra ngoài, mở ô trong nhà thì gia đình sẽ gặp điềm xui, không làm ăn được. Tôi ghét lắm vì tôi không có tin vào tâm linh với ma quỷ gì hết, làm gì mà có ba cái chuyện dở hơi đó được, nếu mà mở ô trong nhà làm tôi lùn đi thì tôi còn tin, nhưng kể từ khi tôi gặp hắn ta, tôi đã từ từ thay đổi cách nhìn của mình với chuyện tâm linh và cũng không còn dám động vào hay sử dụng mấy cái ô nữa.

Tôi nhớ ngày đó mưa to lắm, hôm đó tôi về sớm để đón xem bài hát mới của ca sĩ thần tượng nên khá là vội, về tới nhà thì tôi ướt hết cả mình nên đã bỏ ô xuống mà quên đóng lại, cứ vậy mà chạy một mạch lên phòng rồi tắm luôn, sau khi tắm xong thì đèn phòng tắm đột nhiên phụt tắt, mới vài phút trước tôi còn dùng bình thường cơ mà.

Tôi nghĩ chắc cầu dao điện có vấn đề nên đã xuống tận tầng hầm để kiểm tra mặc dù tôi rất là sợ bóng tối ở dưới đó, mất một hồi tôi mới tìm được cái chìa khóa để xuống dưới, mở rồi tôi từ từ bước chân xuống cầu thang, dưới cái ánh đèn pin yếu ớt trong điện thoại thì rất là khó để tìm cái cầu dao dưới tầng hầm tại ở đây tối như mực ấy, chứa cả đống đồ từ hồi ông bà nội còn ở đây lận mà, mò một hồi cũng thấy được cầu dao nhưng lạ cái là nó vẫn hoạt động bình thường và không có vấn đề gì hết. Lúc này cửa tầng hầm đột nhiên đóng sập lại làm tôi giật bắn mình tới nỗi rớt cả điện thoại xuống đất.

"Có ai vào nhà à, không thể nào, nếu là bố mẹ về thì họ đã gọi mình ra mở cửa rồi, kể cả họ không về thì cửa trước vẫn khóa rồi mà, trộm hả ta...... ??!?"

Trong khi tôi vẫn còn suy nghĩ tại sao cửa lại đóng thì lúc này ở cầu thang bất ngờ có tiếng bước chân đang từ từ tiến xuống dưới này, tôi sợ hãi và lấy tay che miệng lại để không hét lên, chắc chắn là có một thằng trộm hoặc thằng biến thái nào đó đã lẻn vào nhà rồi, tôi lấy hết can đảm của mình bò đi và nấp sau cái thùng gỗ ở dưới chân cầu thang, sau khi trốn thành công thì tôi cũng không quên tắt nguồn điện thoại để tránh rủi ro luôn, tiếng bước chân ngày càng lớn và gần hơn rồi dừng lại.

Từ cái góc mà tôi đang trốn thì tôi có thể thấy hắn ta mặc một cái áo khoác đen và dài, đúng kiểu mà bọn biến thái hay mặc để mà quấy rối người khác, nhưng mọi suy nghĩ đó của tôi liền biến mất và thay vào đó là cảm giác kinh sợ khi thấy đầu của hắn ta quay nhiều phía liên tục một cách rất kinh dị, như thể hắn không có đốt sống ở cổ vậy, cái cách hắn bước đi cũng rất khác với người thường, nhìn như là đã bị mất đi một chân rồi ấy, trên tay của hắn còn cầm một con dao làm bếp dính đầy máu nữa.

Hắn nhìn xung quanh một lúc rồi lết từ từ vào sâu bên trong tầng hầm chắc để tiếp tục tìm tôi, tôi đợi đến khi nào hắn đi khuất tầm mắt rồi mới dám bò ra ngoài và bật nguồn điện thoại lên lại, tôi chưa bao giờ gặp chuyện gì hãi như vậy trong đời cả, cảm giác lúc đó tim cứ đập liên tục như muốn rơi ra ngoài vậy, vừa bò tôi vừa phải lấy tay che miệng lại để hắn không nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình

Tôi bò từ từ lên cầu thang, lúc này tôi nghe thấy tiếng bước chân rất nhanh đang tiến về phía mình, khi quay đầu lại nhìn tôi đã có thể nhìn rõ mồn một khuôn mặt quái dị của hắn, một bên mặt của hắn đã bị thiêu cháy đến nỗi lộ cả cơ mặt ra ngoài, bên còn lại thì có rất nhiều vết sẹo ngang dọc, đôi mắt của hắn cũng trắng dã và không có lòng đen nữa.

Dù mất một chân nhưng hắn vẫn tiến về phía tôi rất nhanh, lúc này tôi không thể kìm được nỗi nữa, tôi vội vàng đứng dậy, vừa hét vừa chạy thật nhanh lên phía trên để có thể kịp chốt cửa lại và nhốt hắn ta, tôi cố với tới cánh cửa tầng hầm nhưng xui xẻo thay bị hắn ta nắm được chân trái khiến tôi phải vùng vẫy để cố gắng thoát ra, không biết tại sao nhưng lúc đó tôi lại vô thức lấy điện thoại ra và rọi thẳng đèn pin vào mặt hắn, tôi tưởng là mình chết chắc rồi nhưng ngược lại hắn đã hú lên và ngay lập tức buông chân tôi ra rồi ôm lấy mặt của mình và hét lớn lên, nhân cơ hội đó tôi đã với tới cửa để lên nhà và khóa lại ngay lập tức. Cửa đã khóa nhưng tiếng đập cửa ầm ầm vẫn liên tục vang lên một cách điên cuồng cùng với những lời nguyền rủa :

"Mày hãy nhớ đấy con nhóc kia, tao sẽ quay lại, con quỷ sẽ quay lại đó"

Sau khi nhốt hắn ta bên dưới, tôi đã chạy thục mạng ra khỏi nhà như một con điên mặc cho trời vẫn còn đang mưa lớn để gọi cho cảnh sát, ở dưới mưa tầm mười phút thì tôi nghe thấy tiếng còi xe tuần tra từ xa chạy tới, cảnh sát đã lấy lời khai của tôi và tiến hành kiểm tra bên dưới tầng hầm, họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của hắn ta cũng như con dao mà hắn cầm cả, tôi đã cố gắng kể lại hết mọi thứ cho họ nhưng cũng chả có tác dụng gì, họ đã cho rằng tôi bị hoa mắt hay có vấn đề về thị lực và dặn tôi đừng nên gọi cho họ vì những chuyện không đâu như thế nữa, tối đó bố mẹ tôi cũng đã mắng tôi xối xả vì tội làm phiền cảnh sát.

Lẽ nào tôi lại hoa mắt thật sao ? Nhưng cảm giác lúc hắn túm lấy chân của tôi rất đau và vết trầy đó đến nay vẫn còn cơ mà, có khi nào tại tôi vô tình mở ô trong nhà nên đã giải thoát cho con quỷ đó không nữa. Dẫu sao thì từ lúc đó tôi đã không dám động vào mấy cái ô nữa, có mưa lớn gấp mấy cũng không dám dùng một lần nào hết.

Theo thời gian thì tôi lớn lên và vào Đại học, nhà tôi cũng đã không còn ở đó nữa nên mọi thứ có vẻ như đã dần ổn định lại rồi, còn cái điện thoại thì tôi vẫn dùng nó đến tận ngày hôm nay, dù sao nó cũng là ân nhân cứu mạng của tôi nên chắc tôi sẽ vẫn gắn bó với nó lâu hơn nữa, nhưng dù cho mọi thứ có thay đổi đi chăng nữa thì khuôn mặt nửa người nửa quỷ của hắn ta ngày hôm đó chắc chắn tôi sẽ không thể nào quên được, nó sẽ ám ảnh tôi mãi mãi.