Những câu chuyện tâm linh

Phần 4: Tác phẩm nghệ thuật kinh dị

Cỡ khoảng 8h30, có một anh chàng với chiếc cặp kính dày cộm, tay ôm chiếc cặp da màu nâu xạm, khoác lên mình chiếc áo sơ mi xanh dương thắt cà vạt, tựa như vừa mới từ công sở trở về. Bước chân có vẻ rất hối hả chạy trên đường, rồi dừng lại ở một quán rượu nằm ở phía bên kia đường.

À, anh ta có hẹn với đám bạn học cũ ở chỗ này.

Vừa đặt chân vào quán, có một gã thân hình to lớn khẽ giơ tay cao ra hiệu. Anh ta đi đến, thì đã bị khiển trách ngay vì tội đến trễ hẹn.

" Thằng ranh con. Giờ này mày mới ló đầu ra hả?" - giọng cất tiếng ngà ngà say của một tên ngồi phía đầu bàn.

" Đến trễ là chịu phạt. Dùng quy chế cũ mà đưa ra xử" - tên kế bên tiếp lời.

" Thôi thôi. Lâu rồi tụi mình gặp nhau, nên thôi bỏ qua lần này đi các anh em" - một tên khác nói ngon ngọt, rồi kéo anh chàng kia vào ghế.

Rụt rè ngồi vào, thì người bên cạnh đã hô to chủ quán lấy thêm vài chai bia Heniken, cùng một chút đồ nhắm ngon để tiếp đãi anh ta.

Nghe thấy vậy, anh ta liền nhỏ giọng tìm cách chối từ, với lý do không thể nhậu nhẹt cùng bọn họ, vì mấy bữa trước vợ anh ta có dấu hiệu sảy thai nên muốn về nhà thật sớm để chăm sóc, và điều này khiến cho cả bọn trên bàn nhậu đều không mấy vui vẻ.

" Mày nghĩ gì mà về sớm hả? Vợ mày nó có dấu hiệu xảy thai, thì là do nó bất tài vô dụng không thể bảo vệ con mình cho tốt thôi. Mày cần gì phải phí thời gian vào mấy chuyện tào lao đó" - đưa tay đập bàn thật to, rồi tên đó bỗng quát mắng.

Anh chàng đó có vẻ nhút nhát, giọng nói run run nhìn vào tên nóng tính đó: " Dạ…dạ…em…em thật lòng là muốn về nhà chăm sóc, dù nói thế nào thì đó cũng là con của…".

Chưa nói dứt câu, tên kia với khuôn mặt bợn trợn hất thẳng ly bia vào mặt anh chàng tội nghiệp đó chửi vài câu: " Đm. Mày đang chọc điên ông à? Tâm trạng hôm nay của tao méo có vui, mày có gan thì bước ra khỏi chỗ ,thì tao không dám chắc con vợ yêu quý kia của mày có giữ nổi cái thai trong bụng không?".

Nắm chặt bàn tay thành quả đấm, anh chàng tội nghiệp liền đứng phắt dậy, nhưng bị thằng bạn bên cạnh chặn lại, và thì thầm vào bên tai: " Mày cũng biết tính nó ra sao rồi? Lời nó nói ra không thể không tin. Ở lại uống vài ly bia, rồi có gì tao sẽ tìm cách cho mày về sớm với vợ".

Nghe xong, tâm trạng anh chàng đó dần hạ hỏa, ánh mắt nhìn thẳng vào cái tên kia mỉm cười đáp: " Xin lỗi. Chỉ tại lúc nãy em quá lo lắng cho vợ nên khiến cho tâm trạng Đại Ca không được tốt. Ly này em xin tự chuộc lỗi. Mong rằng có thể bỏ qua" - khui ly bia mới rót đầy vào vào uống một lần hết cạn, khiến tên kia nhìn thấy mà cười hahhaha.

Tên đó cũng nhanh chóng ngồi xuống, uống tiếp phần còn sót trong ly, rồi cười nói với tất cả mọi người có mặt trên bàn tiệc: " Lâu lắm rồi tụi mình mới có dịp hội hợp đông đủ như hồi xưa, nên đừng làm mất hứng như vậy".

Khi có chút men say, ai ai cũng sẽ một lần hồi tưởng về quá khứ lừng lẫy năm xưa - đó là những năm tháng quậy phá khắp trường, khiến cho thầy cô và bạn bè khiếp sợ, và cũng vào chính năm đó đã xảy ra một vụ kinh thiên động địa.

Nhắc đến chuyện đó, tên đó liền cười ngặt nghẽo, và miệng cứ thao thao bất tuyệt kể nó như một chiến công. Chẳng bù lại vài người thì không ngừng im lặng, đưa ly bia lên tới tận miệng nhưng lại không hốp nỗi một giọt nào, thậm chí ngay cả anh chàng kia tay chân cũng trở nên run rẩy, rồi vô tình làm rơi dĩa thức ăn xuống bàn , vỡ ra từng mảnh nhỏ ở dưới sàn.

Nhân viên quét dọn đến thu gom lại các mảnh vỡ, rồi mỉm cười vui vẻ lui về phía trong bếp. Họ không dám hó hé một tiếng bắt đền, đơn giản vì họ nhận ra cái tên hung hăng lúc nãy là ai.

Phải. Hắn từng bị rất nhiều hàng xóm thay nhau tố tụng, chỉ vì hắn đã ra tay vũ phu với vợ mình đến mức cả người đều bầm tím, đầy vết thương do dây thắt lưng quất vào.

Kết quả, hắn bị tòa án phạt nhẹ với mức cảnh báo, và đó cũng dựa vào một phần gia thế lẫy lừng từ phía gia đình chu cấp.

Thật ra, tất cả đám bạn hắn có trên bàn tiệc này cũng là vì nể sợ vào một phần thế lực gia đình, nhưng có lẽ phần nhiều chính là bị hắn nắm giữ một chứng cứ vô cùng quan trọng - chứng cứ của sự việc năm đó.

Vài tiếng sau. Cả người hắn dường như không còn đứng vững nữa, đi đứng cứ ngã nghiêng không ngừng, rồi lại đứng lên bảo là phải đi tollet một chút, và kêu mọi người không ai được về sớm.

Xui cho hắn là tollet trong quán đã đề bảng " đang sửa chữa" nên không thể bước vào được. Lầm bầm vài câu chửi, hắn đành đi ra ngoài quán kiếm một góc nào đó mà giải quyết.

Khung cảnh xung quanh rất ít người qua lại, hắn liền đi đến bờ tường và một hơi xả hết với gương mặt đỏ ngầu vì chút men say. Bỗng. Bên tai hắn chợt nghe được tiếng khóc của ai đó vang vọng ở phía sau.

" Hic…hic….."

Âm thanh đó mỗi lúc càng gần bên sát chỗ hắn đang đứng. Quay đầu lại nhìn quanh, thì chẳng thấy ai, rồi hắn đinh ninh bản thân đã nghe lầm, nhưng khi hắn quay lên, tiếng khóc cứ lại phát ra một lần nữa.

Hắn không sợ liền kéo khóa quần lên rồi quay sang tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc đó. Bước đi loạng choạng cứ đảo không ngừng, và đôi mắt lim dim của hắn cũng dừng lại ở phía gốc cây, đó là một cô gái với mái tóc dài thướt tha khoác lên bộ đầm trắng tuốt đang ngồi co ro quay mặt khóc nức nở.

Nhìn sơ sơ qua dáng vẻ của cô gái, hắn đinh ninh nghĩ rằng ắt hẳn cô ta rất xinh đẹp nên "ực ực" vài tiếng rồi điều chỉnh âm lượng của câu nói sắp thốt ra: " Cô em không sao chứ? Có chuyện gì vậy? Bộ có người ăn hiếp em sao?".

Cô gái vẫn tiếp tục khóc lóc.

" Anh là người tốt. Em đừng sợ. Anh nhất định sẽ bảo kê cho em mà" - vừa nói hắn vừa tiến bước về phía cô gái, dù bước đi nghiêng ngả khắp nơi.

Và khi hắn sắp tiến gần bên cô gái đó, thì cô ta chợt đứng lên chạy thật xa về phía trước rồi nhanh chóng mất bóng. " Ực ực…" vài tiếng, hắn mỉm cười cùng đôi mắt mê dại lúc tỉnh lúc say: " Đồ đàn bà điên. Tính hù nhát ông đây à. Đcm. Không dễ nha con", hắn kết thúc câu nói bằng cái khạc nhổ một bãi xuống đất, và quay mặt sang cũng là lúc…

" Áaaaaaaa" - một tiếng hét vang lên tận trời mây.

Ở quán rượu.

Mấy tiếng trôi qua, hắn vẫn chưa quay về. Không ngừng nhìn đồng hồ đã điểm 10h45, anh chàng đó tay chân cứ táy máy chiếc điện thoại di động, ánh mắt cứ đảo liên tục, thì thằng bạn bên cạnh mới nhẹ nhàng đặt bàn tay vào vai anh, bảo: " Cũng trễ rồi. Mày về sớm đi".

" Nhưng mà….." - anh chàng ngập ngừng đáp.

" Yên tâm. Có gì tao tìm cách nói dùm, dù sao cái thằng quỷ đó cũng say mèn rồi".

" Vậy tao cảm ơn mày nha".

" Đi nhanh đi".

Lúi cúi lấy chiếc cặp da, anh chàng cúi đầu chào mọi người rồi nhanh chân chạy ra ngoài đón một chiếc taxi để về nhà. Lúc này, cả đám vẫn ngồi chờ trong quán, thậm chí gọi liên tục vào số di động của hắn, nhưng chẳng có tín hiệu gì, và rồi khi mọi người đứng lên đi tìm thì có một người đàn ông ăn mặc khá lịch sự hớt hải chạy vội vào quán, hơi thở của ông ta lên xuống liên tục cho đến khi cất giọng hét lớn, rằng phía khu rừng có người chết.

Tất cả mọi người trong quán vì tò mò nên chạy vội ra ngoài, đi về phía khu rừng xem cái xác đó có thật hay không? Đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến người người ám ảnh kinh hoàng, nhất là bọn người đã nhậu cùng bàn chung với hắn, người nào người nấy cũng xanh mặt không chút giọt máu.

Một tên không kìm được, liền hét lớn như điên : " Là ả. Con ả đó đã xuất hiện rồi".

*******************

Chào mừng mọi người bước đến với thế giới tâm linh - hay còn có tên khác là Một vé du lịch vào giấc mơ của tác giả Kỳ Như. Xem ra đây là sự mở đầu cho câu chuyện ngày hôm nay của chúng ta nhỉ? Tôi tự hỏi, có phải mình đang lấn sang truyện trinh thám với các tình tiết vụ án đầy hóc búa, nhưng không kém phần kinh dị nhỉ? À, sai rồi. Tôi thấy mình không có tài năng nghiên cứu mấy đề tài này, nên chắc hẳn sẽ không đi chuyên sâu quá nhiều về chúng, nên các bạn đừng mong ngóng quá đấy.

Trở lại câu chuyện của ngày hôm nay. Đám bạn năm xưa gặp nhau trong buổi tiệc họp mặt, chính là những tên thanh niên từng rất ngổ ngáo quậy phá khi ỷ y vào thế lực của gia đình mang lại, và ắt hẳn sẽ làm ra những việc rất là…hm…gọi là gì nhỉ? Tạm gọi là Cầm thú. Tôi không biết cô gái mà bọn họ nhắc đến rốt cuộc là ai? Vụ việc năm xưa do chính đám cầm thú đó gây ra là gì? Liệu rằng cái chết của tên xấu số đó có dừng lại ở đây không? Hay nó lại mở đầu cho những vụ án tiếp theo có phần đáng sợ hơn thế?.

Các bạn hãy cùng tôi theo dõi diễn biến của câu chuyện này nhé.

*****************

Tại trường Đại Học Sư Phạm.

Cái nắng oi bức không ngừng chiếu thẳng xuống con đường quanh co, khiến mọi thứ dường như bị sức nóng thiêu đốt tất cả. Dọc theo lối hành lang, tôi vừa đi vừa ngáp, có lúc lại duỗi thẳng tay lên cao một cách rất sảng khoái. Gần đây, tiến trình của bài tập trên lớp mỗi lúc càng ngày càng nhiều, thậm chí còn cỡ 2 tháng nữa là bước vào kỳ thi.

Nếu không lo ôn tập, các môn không đủ điểm thì lại tốn tiền học trau dồi lại từ đầu.

Bỗng. Tiếng cô bạn Lan ở phía đằng sau cất giọng :

" Chờ..chờ tao với" - nhanh chân nhảy liếm thoắt lên, tay choàng qua vai tôi, cười nói : " Eh. Hôm nay tới lớp sớm vậy con kia?".

" Tự nhiên hứng muốn đi sớm" - tôi lạnh lùng đáp, gương mặt không chút biểu cảm hiện lên rất rõ.

" Ừ, thì có hứng. Giống tao" - nó hí hửng cười to.

Cả hai vừa đặt chân vào lớp, thì đám tụi con Nga lại tụm 5,6 người ở phía góc kia, và không ngừng thầm thì to nhỏ với nhau. Thấy thế, con Lan liền nhanh chân chạy đến để hóng chuyện gì đó, còn tôi thì chẳng mấy hứng thú với mấy đề tài bà tám đó nên ngồi vào chỗ của mình lấy tập vở ra xem.

Lát sau, con Lan chạy đến thì thầm vào tai tôi, hỏi : " Mày có xem tin tức của vài ngày trước không?"

" Không. Có gì à?" - tôi nhíu mày khó hiểu, trước cái dáng vẻ lạ lùng của con Lan.

Cố gắng kể lại hết tất cả mọi chuyện - thứ nó đã nghe ngóng được, rồi nó liền đập bàn thật lớn vào khiến mọi người liền đưa ánh mắt chĩa về hướng chúng tôi. Không quan tâm, nó cất giọng đầy tức giận: " Thực là quá dã man. Không biết tên giết người đó có còn là con người nữa không vậy? Ra tay sát hại người một cách tàn nhẫn nhất. Tao nghe xong mà rùng mình luôn á. Đáng sợ thật".

" Cảnh sát vẫn chưa tìm ra à?" - tôi thắc mắc hỏi.

" Nghĩ sao mà tìm ra vậy? Bây giờ mấy cảnh sát đang còn điên đầu luôn á, chứ nói gì mà tìm ra hung thủ các kiểu. Theo tao suy xét thì cái tên đó ắt hẳn rất yêu quý các viên ngọc, nhưng yêu quý tới mức gắn lên người của nạn nhân thì đúng là biến thái mà".

Nhìn vào bức ảnh chụp từ thi thể nạn nhân trong bài báo mà con Lan đã đưa cho tôi xem, tuy rằng đã qua cắt chỉnh ghép hình ảnh các thứ, nhằm làm giảm độ lo sợ của người dân sống ở gần khu vực đó, thay vào đó họ chỉ diễn tả sơ qua về cách thức giết người của hung thủ để nắm rõ mức nghiêm trọng sự việc. Khẽ nhíu mày, tôi lại bất giác nhếch miệng lộ ý cười, nói :" Tao thấy tên này yêu thích các kiểu thiết kế áo cưới cô dâu hơn là các viên ngọc đấy".

" HẢ? Sao mày lại nghĩ vậy?" - nó đột nhiên tò mò kiểu suy đoán thoáng qua của tôi nên tò mò hỏi.

Thở dài một tiếng nhẹ, tôi lấy cây bút dạ quang tô lên những điểm đáng chú ý, rồi đặt tờ báo trước mặt con Lan, và giải thích cho câu nói lúc nãy, khiến con Lan tròn xoe mắt và không ngừng gật đầu nói : " Đúng vậy. Mày nói tao mới để ý. Nếu dựa vào những điểm mày tô trong tờ báo, thì quả là rất giống kiểu dáng áo cưới. Xem ra tên này ắt hẳn xuất thân là người thiết kế thời trang, nhưng mà mấy tên pháp y lại bảo thời gian giết nạn nhân là khoảng 15 phút trước khi rời quán rượu. Khoảng thời gian đó không thể thực hiện toàn bộ cách thức này được. Thật vô lý. Mày nghĩ sao?".

" Sao là sao? Tao đâu phải là thần thám" - tôi mở sách tiếp tục bài tập của mình.

" Này. Tao thấy đầu óc suy luận của mày cũng thuộc dạng không vừa đâu. Mày nghĩ thử xem, rằng hung thủ đã làm cách gì ?" - nó lay lắt tay, khiến tôi không thể nào cầm bút viết chữ cho thật chỉnh tề vào bài tập làm. Tôi hằn giọng, nói : " Bộ bài tập mày làm xong rồi à? Mà rãnh rang đến thế vậy?".

" Bài tập?" - nó ngơ ngác nhìn tôi, rồi nhìn vào quyển vở ghi chép ở bàn.

" Là bài này nè. Lát cô vô kiểm tra đấy" - đưa tay chỉ vào một điểm trên vở.

" Thôi chết. Tối qua tao lo xem phim " Gửi thời thanh xuân ấp áp của chúng ta" rồi sau đó ngủ luôn" - nó ngơ ngác trả lời, rồi luống cuống lấy quyển vở ra hỏi tôi cách làm.

Haiz…Thật là cạn ngôn từ với nó. Cái tính này của con Lan không bao giờ sửa được, khi sốt sắn lo chuyện người ta các kiểu, rồi đến phiên bản thân mình thì lại thế này…

**************

Tại thư viện.

Sau khi kết thúc một tiết học, ai ai cũng sẽ bổ nhào xuống sân vui đùa, hay ăn uống tụ tập ở khu căn tin trường. Không phải khen, tôi cảm thấy rất tự hào khu căn tin ở đây, tuy bề ngoài quan cảnh cũng chả có gì đặc sắc, ngược lại rất bình thường, nhưng món ăn do các nhân viên đầu bếp làm thì phải nói là ngon nhất trường. Ăn một lần là lại muốn ăn nữa, dù bụng đã căng tròn lên như chú heo con ụt ịt.

Đó là lý do cả nhóm chúng tôi đều có mặt, và xếp hàng dài chờ đợi tới phiên mình lấy phần. Lúc đứng chờ, con Lan khẽ thì thầm vào tai tôi nói nhỏ, rằng nghe nói trường đã tuyển một anh nhân viên bếp cực kỳ đẹp trai, và kêu tôi nếu có lỡ thích thì nói một tiếng cả đám nhất định sẽ không ngại chơi trò " đẩy thuyền" đâu.

Nhíu mày, tôi nói nhỏ: " Hay quá. Tao không phải dạng mê trai giống mày đâu. Thích, thì tao đẩy thuyền cho. Ở đó mà bán cái à".

Con Lan dường như không tin vào câu nói đó của tôi, nó cứ nghĩ tôi sẽ nhanh chóng bị trúng bùa mê vì nhan sắc của anh chàng nhân viên nào đó mới được tuyển vào. Vài phút sau cũng tới phiên tôi lấy phần, tôi không để ý chỉ dán mắt vào mấy khay đựng thức ăn bên dưới, và đưa tay lên cằm suy nghĩ nên chọn cái nào…

Bỗng. Có một giọng nói cất lên rất nhẹ nhàng: " Phần gà chiên, và canh chua nha".

" Giọng nói này..??"- tôi nhíu mày nghĩ ngợi, rồi từ từ ngước nhẹ đầu lên xem, và bất ngờ la lên : " Là anh sao?".

" Lâu rồi nhỉ?" - anh chàng đó mỉm cười đáp.

Đúng là rất lâu. Gương mặt tôi đờ đẫn nhìn người phía trước, miệng có chút muốn nói, nhưng lại không. Anh chàng đó tiếp lời: " Em học ở đây sao?".

" À. Đúng vậy. Em học khoa Sư pHạm. Còn anh? Sao anh lại ở đây rồi?" - tôi hỏi.

Im lặng hồi lâu, anh chàng đó trả lời một cách rất qua loa, kiểu như không muốn ai hỏi sâu vấn đề đó. Cũng phải, nếu là tôi thì e rằng có khi còn lạnh lùng, giả ngu mà không muốn nhìn mặt nữa, huống chi giờ anh ta còn vui vẻ chào hỏi tôi theo phép tắt thông thường.

Lấy khẩu phần đặt lên trước mặt, anh ta lướt mắt nhìn thoáng qua, mỉm cười: " Em vẫn vậy nhỉ? Khẩu vị chẳng thay đổi".

" À, Bạn em đang ở bên kia. Xin lỗi, có gì chúng ta nói chuyện sau nha. Bye anh".

Chẳng cần đợi anh ta đáp lời, tôi nhanh chóng kéo con Lan đi, và cũng không quên phần cơm đã lấy. Lúc ngồi vào bàn, con Lan thấy vẻ mặt tôi có chút thất thần, nó nhìn về anh chàng đang chăm chú làm việc, rồi vài phút sau lại quay sang nhìn tôi, hỏi : Hai người quen nhau sao?".

Gật đầu thay cho câu trả lời, khiến cả bọn hào hứng hô lên như bắt gặp vàng trên đường. Tụi nó không ngừng ríu rít hỏi tôi cả hàng vạn câu hỏi vì sao? Thậm chí còn chê trách rằng không khai báo với bạn bè một tiếng, để cả đám sốt ruột lo lắng mà tìm người đẩy thuyền. Chán với mấy suy nghĩ vớ vẩn của đám bạn, tôi hít nhẹ một hơi, và bắt đầu kể về một câu chuyện rất xa xưa.

Câu chuyện có lẽ cả đời này tôi mãi không bao giờ quên, dù cho tôi có hóa thành cát bụi giữa cuộc đời này.

Đó là câu chuyện có liên quan đến cô bạn thuở nhỏ - tên là : Tiểu Liên.

_________Quá khứ khi xưa chợt ùa vê_______

Năm cấp 2, tôi là một cô học trò rất gương mẫu, thành tích đạt được ở các kỳ thi không bao giờ làm các bậc sinh thành phải lo lắng, hay than phiền, và bên cạnh đó tôi còn gia nhập vào nhóm hội - hội " thiếu nữ của lớp A5".

Cứ tưởng cuộc đời của tôi sẽ đi theo quỹ đạo vốn được sắp xếp sẵn theo quy luật nào đó, nhưng rồi nó lại vô tình rẽ ngang, đó cũng là lúc tôi gặp được cô bạn Tiểu Liên.

Nếu có thể so sánh, tôi sẽ cho rằng cuộc đời tôi là hạng nhất đầy kiêu hãnh, thì cuộc đời của Tiểu Liên lại là hạng bét nhất…

Sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc. Bố ngoại tình với người đàn bà khác, rồi ngang nhiên dắt đứa em trai xa lạ về nhà, buộc Tiểu Liên phải gọi một tiếng "em", và chăm sóc như chính gia đình của mình. Mẹ cô vì chuyện này mà đổ bệnh nặng, đến mức chịu không nỗi phải treo cổ trong phòng đọc sách với chiếc đầm màu đỏ - món quà đầu tiên gắn kết tình yêu của hai người, và kể từ đó Tiểu Liên trở thành một cô bé không biết cười là gì?.

Tôi với Tiểu Liên lúc đó chưa hề quen nhau, vì lớp cả hai cách nhau một tầng lầu, nhưng tin đồn về cô gái bí ẩn luôn được toàn trường đồn đại rất nhiều, và trong những tin đồ đó là, họ gọi Tiểu Liên bằng biệt danh " Sao chổi đen đủi".

Hm…cũng chả hiểu nguyên nhân từ đâu xuất phát tin đồn đó, tôi dường như không hề có chút bận tâm gì mấy, đơn giản là nó không nằm trong phạm trù của tôi.

Cho đến khi tôi cùng mấy đứa bạn đi vào khu căn tin mua chút đồ, rồi vô tình nghe được tiếng cãi nhau ở phía bên kia nên tò mò đi vào trong xem. Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi, chính là cô bạn với mái tóc dài rũ xuống che kín mặt đang ngồi bệt xuống sàn nhà đầy thức ăn, và rồi có một tên áo quần lôi thôi bước đến nở nụ cười chế nhạo: " Ranh con. Tao đã nói gì hả? Rằng thấy tao ở đâu, thì làm ơn đi đường khác. Bộ cô em không hiểu sao? Hay là điếc cmnr hả ?".

" Đại ca đừng phí lời với con nhỏ này. Mau đập nó một trận, để biết chữ sợ viết sao đi" -tên kế bên thỏ thẻ vào tai.

" Vậy thì tao sẽ thay trời hành đạo. Đập ngôi sao chổi này, nếu không thì trường chúng ta chẳng phải vì nó mà ô uế rồi sao?".

" Đúng rồi đó. Đại Ca nói chí phải" - mấy tên đứng kế bên hùa nhau hô hào.

Khi tên kia chuẩn bị vặn vẹo cổ tay, sẵn sàng giơ nắm đấm, thì từ đâu bay vèo với tốc độ bàn thờ bay thẳng vào mặt cái tên đáng ghét kia - là một ly nước ngọt. Tức giận hét lên :" Là đứa nào cả gan phá ông đây hả?".

" Ỷ mạnh ăn hiếp yếu đã là không phải, huống chi đây lại là ba tên con trai đi ức hiếp một cô gái yếu đuối đầy tội nghiệp. Có phải đàn ông không vậy?" - tôi mỉm cười, tay chấp sau lưng nhẹ nhàng bước đến.

" Ồ. Cô em xinh đẹp tính làm anh hùng ư? Hay là muốn gia nhập vào cuộc vui của anh đây?" .

Thấy tình hình không ổn, mấy tụi bạn của tôi cũng xông vào giúp đỡ, bảo rằng đã kêu người đem chuyện này báo cho giám hiệu nhà trường biết để xử lý, nhưng xem ra chẳng sợ gì? Thậm chí còn lớn tiếng cười chê: " Úi giời. Tưởng gì hay ho lắm. Kết quả cũng là đi mách lẻo thầy cô thôi. Vậy thì cứ đi đi. Bọn tao chỉ cần ngồi xuống gọi một cú điện thoại về cho ba mẹ là giải quyết ổn thỏa ngay thôi, có khi buồn buồn kêu đuổi học hết cả đám tụi bây đấy".

" Vậy sao? Thế còn cái này thì sao nhỉ?" - nhìn các bạn ai nấy cũng ngập ngừng, lo sợ sự đe dọa của mấy tên đó, riêng tôi thì bình tĩnh đáp lại, và thản nhiên đưa tay giơ cao chiếc điện thoại lên cao.

" Mày…mày đã lưu gì hả?" - tên đó bắt đầu sợ hãi, quát to.

" Đương nhiên là lưu những thứ có lợi ích cho tao rồi :))".

" Mày…mày…".

" Sao hả? Muốn chơi thì bà đây chấp hết. Xin lỗi, ba cái trò con nít như tụi bây, tao gặp nhiều rồi nên chẳng sợ đâu".

" Được. Bọn mày hãy coi chừng đó. Nhất định bọn tao sẽ có ngày khiến tụi mày phải quỳ gối xuống van xin tha mạng. Đm. Hứ" - nhìn thấy ánh mắt đầy kiên quyết của tôi, khiến cho tên đó sợ hãi, ánh mắt cứ không ngừng hướng về chiếc điện thoại rồi dùng dằn nói vài câu, kiểu cảnh báo và bỏ đi.

Quay sang, tôi cúi người xuống đỡ cô nàng đó đứng dậy, hỏi thăm : " Bạn không sao chứ? Có cần tụi mình đưa lên phòng y tế không?".

Chẳng nói gì, cô bạn đó đứng dậy chạy đi mất. Cả đám bạn tôi bảo rằng, tôi đã cứu nhầm người vô ơn, nhưng tôi không quan tâm điều đó…

Vài ngày sau, tôi nhận được túi bịch bánh cookie hương vị dâu với đủ loại hình thù khác nhau ở trong hộp bàn. Các bạn hùa nhau, bảo rằng có người trôm thương nhớ đã gửi, rồi ai nấy nhìn tôi bằng ánh mắt có chút gì đó ganh tị, ước được như thế. Còn riêng tôi thì chẳng hiểu sao nhìn về phía góc bàn cạnh cửa sổ - nơi cô bạn Tiểu Liên ngồi.

Giờ thể dục.

" Bánh cookie là của bạn sao?" - lúc ngồi tám chuyện với tụi bạn, tôi nhìn thấy cô bạn đó ngồi một góc lẻ loi ở phía gò đá, gần khu vực ném bóng, và rồi nhẹ nhàng đi đến ngồi gần.

Không thấy trả lời, cô ấy vẫn cúi đầu xuống đất, mái tóc dài phủ xuống che mất đi khuôn mặt vốn mang hình dạng ra sao…

" Bánh ngon lắm đấy. Bạn mua ở đâu vậy? Mình tính mua về ăn tiếp đấy" - tôi cười nói.

" Bánh đó…là…là tự làm" - cảm thấy tôi đang làm phiền cô bạn đó, nên đứng lên đi về chỗ thì chợt nghe được giọng nói cất lên ở phía sau. Cười thật tươi, tôi hào hứng ngồi xuống và bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Và kể từ đó tôi và cô bạn Tiểu Liên trở thành bạn của nhau.

Là người bạn, tôi giúp Tiểu Liên nhìn thấy một con người hoàn toàn khác được ẩn giấu bên trong, bằng cách chôm vài món đồ trang điểm của bà chị, hay là dắt đi mua sắm quần áo các kiểu. Và chỉ khi qua bàn tay ma thuật của tôi, Tiểu Liên trở thành một cô gái từ ngoại hình đến nhan sắc đều phải gọi là " tiên giáng trần".

Không những chăm chút ngoại hình, tôi còn giúp Tiểu Liên trau dồi kiến thức, luyện ôn thi cùng nhau, và kết quả là bảng vàng được nêu tên cả hai đứa, khiến cả toàn trường đều không ngừng ca ngợi.

Đó cũng là lần đầu tiên, cũng như lần cuối nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Tiểu Liên.

Vì quen biết Tiểu Liên, nên tôi cũng có dịp gặp được người em trai cùng cha khác mẹ. Cứ tưởng giống trong các bộ phim truyền hình, là những đứa con không cùng huyết thống sẽ ganh tị, hãm hại nhau đủ điều, nhưng kể từ khi gặp Tiểu Kiệt thì nó làm thay đổi quan điểm trong đầu tôi ngay.

Trong lòng thằng bé vẫn luôn có một sự kính trọng, yêu thương dành cho người chị này của mình. Tôi biết nó chẳng bao giờ chịu nói rõ tình cảm đó ra, hay là có nói cũng không ai tin, nhất là Tiểu Liên nên mọi lời nói biểu đạt bằng những hành động nhỏ nhoi, như là hỏi lén " rằng trong trường có ai ức hiếp chị Tiểu Liên hay không?", do trông thấy tôi có việc phải về nhà.

_____________trở về hiện thực________

" Ồ. Thằng bé đó quả thực rất yêu thương chị gái của mình, dù biết rằng họ không phải là chị em ruột của nhau" - con Lan nói.

" Nghe mày kể xong, tao cực kỳ muốn rước ẻm về nhà ngay và luôn quá. Đàn ông tốt là ở đây chứ đâu nữa" - đứa khác trong nhóm mỉm cười ríu rít, rồi ngồi ôm mộng tưởng.

" Còn tao mà có ở đó là sẽ lấy guốc phang vào mặt của đám kia. Ỷ dựa vào quyền lực gia đình mà hống hách, phách lối, không xem ai ra gì, kiểu này lớn lên đúng là bại hoại của xã hội mà. Đồ cặn bã trong cặn bã. Khinh" - đập mạnh xuống bàn thật mạnh, như ném hơi tức giận xả ra ngoài, con Nga gằng giọng phán.

Vì muốn nghe tiếp câu chuyện, con Lan liền nhanh chóng ngăn chặn những cơn bức xúc của nhóm, rồi quay sang nói: " Rồi chuyện sao đó thế nào?".

Lặng im vài giây, tôi thản nhiên khui nắp lon coca được ướp lạnh, uống một hốp và mỉm cười đáp: " Sau đó bọn tao chuyển cấp, và không còn gặp nhau nữa cho đến bây giờ".

" Bộ mày không biết nhà Tiểu Liên à?" - con Lan hỏi.

" Biết. Nhưng bọn họ đã dọn đồ đi hết rồi" - uống một ngụm, tôi lại đáp tiếp.

" Thế sao lúc nãy mày không đi hỏi anh chàng Tiểu Kiệt gì đó để biết, hỏi rằng chị cậu sống sao rồi? Đi làm, hay đi học có bị ức hiếp không? Tình cảm của cậu dành cho Tiểu Liên thế nào ? Có ổn không? Có thay đổi cách nhìn khác không? Đại loại thế" - con Lan tuôn ra một tràn câu hỏi, và nhìn tôi đầy oán trách.

Thấy tôi vẫn im lặng không nói gì. Bản tính trước giờ của con Lan vốn rất nóng, nên hễ làm việc gì cũng phải nhanh gọn lẹ mà không hề lường trước hậu quả sau đó như thế nào? Và lần này lịch sử tái diễn, con Lan vội đứng dậy, sải bước chân dài đi về phía anh chàng Tiểu Kiệt đó, khiến tôi nhanh chân chạy theo ngăn lại.

Khi con Lan đứng trước mặt anh chàng đó, cánh tay hai bên đặt xuống cạnh tủ kiếng, hỏi: " Cậu chính là Tiểu Kiệt đúng chứ? Tôi có vô tình nghe được câu chuyện về người chị của cậu, là Tiểu Liên. Không biết rằng cô ấy có sống tốt không?".

Chiếc muỗng to cầm trên tay bỗng rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh cực kỳ lớn khiến cho ông chủ bên trong đang bưng khay cơm đi ra, nhìn thấy rồi nhắc nhở vài ba câu. Đứng lặng người, tôi nhìn thấy gương mặt của Tiểu Kiệt trở nên kém hơn nên vội nhanh tay kéo con Lan ra ngoài.

" Mày làm gì vậy? Tao đang hỏi dùm mày mà? Có thể sẽ biết được hiện giờ Tiểu Liên ra sao? Tự nhiên khi không mày kéo tao ra đây làm gì hả?" - con Lan bực tức, trách mắng tôi.

" Đây không phải là thời điểm tốt để hỏi mấy câu này. Với lại….." - tôi cố kéo tay, ngăn con Lan tiếp tục bước vào hỏi mấy câu hỏi lúc nãy, nhưng rồi ngập ngừng giải thích.

" Với lại cái gì? Mày mau nói rõ ra đi. Hay là tình cảm chị em bọn họ sứt nẻ rồi ư? Hèn gì mà khi tớ vừa nhắc cái tên Tiểu Liên, là anh chàng đó lại phản ứng rõ như thế. Đúng là không ruột thịt thì cỡ não cũng chả có cái gọi là thân thiết cả" - con Lan nó có chút nóng nẩy khi thấy tôi ngập ngừng, nhưng rồi lúc bình tĩnh và suy xét hết tất cả những diễn biến lúc nãy, thì nó lại đút kết theo mô típ hợp lý nhất. ( theo nó là thế)

Lẳng lặng lắng nghe các suy đoán của nó, tôi chỉ biết thở dài, thầm nghĩ : " Ừh, cứ tạm là vậy đi".

***************

Khoảng 22h13.

Tại một khu biệt thự.

Cánh cửa mở ra, người đàn ông bước chân có chút loạng xạ hẳn lên, đi chẳng vững vàng, thậm chí cả người còn bốc lên mùi rượu bia nồng nặc đầy khó chịu. Ông ta ngã người vào chiếc ghế soffa, ánh mắt đờ đẫn nhìn quanh, rồi quát lớn : " Người đâu hết cả rồi? Bộ nhà này chết chủ à? Mà không có bóng ma nào xuất hiện vậy hả?".

Vài phút sau, có một người đàn bà mặc chiếc đầm ngủ, đầu đội cái nón vải đứng ở ban công nhìn xuống: " Giờ này mới chịu lết xác về ư? Đi cả đêm bên ngoài về, mùi rượu cơ thể toát ra khó chịu chết đi được, rồi người ngoài xung quanh nhìn vào đánh giá các kiểu này nọ nữa".

" Bà nói cái gì hả? Tôi nói cho bà biết. Ức..ức…Cái nhà này mà không có tôi, thì liệu rằng có được như vậy không hả? Với lại cái chức phu nhân mang trên người bà…, nếu không nhờ có tôi đây tốt bụng rước bà về, thì chắc cuộc đời bà đã làm gái đứng đường từ lâu rồi đấy" - cố gắng dựa người vào thành tường, rồi nhích từng bước lên lầu cười nói.

Chạm vào quá khứ nhơ nhuốc, khuôn mặt người đàn bà biến sắc, ánh mắt không ngừng liếc thẳng nhìn vào người phía trước đang bước lên lầu. Khi tiến bước gần, ông ta ợ hơi bốc mùi xông thẳng vào người đàn bà kia, nói : " Ực..ực..Tôi đổ mồ hôi rồi. Mau đi pha nước nóng đi, rồi báo tôi".

" Nhờ con sen giúp. Tôi buồn ngủ rồi" - lạnh lùng nói xong. Khi người phụ vừa quay mặt đi, thì bất ngờ bị ông ta ban tặng cú tát trời giáng, khiến bà không kịp trở tay mà té nhào xuống đất. Ôm má phải của mình, bà hét lớn: " Ông lên cơn à?".

" Lên cơn. Hahhah. Ừh. Tát bà, khiến tôi cảm thấy dơ bẩn cái bàn tay ngọc ngà này của tôi ghê. Nhưng mà, bà nên nhớ tôi rước bà về làm để làm vợ, là hầu hạ suốt đời cho tôi, chứ đéo phải là bà nội muốn lên đầu tôi ngồi".

" Hahha. Vợ. Vợ ư? Tôi không ngờ ông có thể từ miệng mình thốt lên từ "vợ" này nhỉ? Ông xem tôi là vợ sao? Là người vợ yêu thương, chăm sóc cho chồng à? Hahha. Thế mà tôi cứ tưởng vợ ông là cái đám phụ nữ lăng loàn ở ngoài kia chứ? Ông cưới tôi về, cho tôi cuộc sống hằng mong ước, nhưng thứ tôi cần nhất chính là thứ nằm ở trái tim này nè. À không, từ đầu đến cuối ông chả có trái tim, chỉ là cái xác dư thừa mà thôi" - nghe xong từ " Vợ", bà tự nhiên cười lớn, bằng giọng nói đầy uất ức đã kìm nén suốt bao năm qua.

" Cái xác dư thừa? Ực..ực…Mày đéo phải là vợ tao nữa rồi. Tao đã nhầm khi rước mày về đây…hahahah. Tao cũng nói thẳng cho mày nghe luôn. Loại gái bán hoa như mày, không có cửa lọt vào mắt ông đây đâu. Chẳng qua ba năm trước, tao thua cuộc với tụi lũ khốn nạn kia, nên mới rước mày về, nếu không chúng nó không chịu để yên cho tao".

" Cái gì?" - bà chỉ có thể thốt lên câu từ đó. Không thể tin được, người chồng đầu ấp tay gối bao năm qua bên cạnh bà, chính là vì lỡ thua cuộc cá cược với lũ bạn. Hahha. Cứ tưởng cuộc đời sẽ rẽ sang một con đường mới, tìm được người thật lòng yêu thương mình, nhưng hóa ra tất cả chỉ là bà ảo tưởng thôi.

Đau khổ chịu đựng nhìn chồng mình ôm ấp tình nhân, và ngang nhiên bước vào khách sạn để hưởng lạc thú, nhưng bà đều làm ngơ đi, vì dù cho có con giáp thứ ba, thì đối với danh phận bây giờ bà vẫn là người vợ chính thức trên giấy tờ.

Xem ra ông trời quả thực rất biết trêu người...….

" Thôi được. Chúng ta ly hôn" - đó là câu mà có lẽ trong cuộc đời người phụ nữ tội nghiệp như bà chưa từng nghĩ đến, nhưng cũng đã đến lúc cất lời.

" Mày vừa nói cái gì? Nói lại tao nghe xem ?" - người đàn ông tức giận quát to.

" Tôi nói. Chúng ta chia tay đi. Tôi không muốn sống một cuộc sống như thế này nữa, nó chẳng khác nào là địa ngục. Đi rồi, ông có thể tha hồ đem tình nhân của mình về đây cũng được, mà không cần bỏ tiền mướn khách sạn rồi tốn thời gian diễn vở kịch người chồng tốt cho mọi người xem" - nói xong, bà quay đầu bước đi, nước mắt vẫn đang lăn dài trên má.

" Mày. Mày nghĩ bước vào nhà tao rồi, thì có thể thoải mái đi ra khỏi đây sao hả? Tao nói cho mày biết, mày khôn hồn thì ở đây, chết sống gì cũng nơi này. Một đứa như mày chả có tư cách nói ra những điều đó có biết không hả? Cái đồ đàn bà….." - chưa kịp dứt lời thì ông đã ngã quỵ xuống đất, tay chân không còn sức mà đánh đập nữa.

May có người giúp việc đỡ ông bước vào giường nằm nghỉ, rồi đặt một khay nước nóng với chiếc khăn lông trắng. Cúi xuống, người đàn bà tỉ mỉ lau gương mặt say xỉn của ông, rồi mỉm cười nói : " Đây sẽ là lần cuối tôi làm tròn bổn phận của một người vợ. Hi vọng ông sớm tìm được người thật lòng yêu ông, và quan trọng ông cũng sẽ yêu người đó".

Khi đồng hồ điểm 24h10.

Cơn gió thổi từng đợt nhẹ khiến tấm màn trắng nơi cửa sổ bay phất phơ. Âm thanh tiếng lá xào xạc hòa lẫn tiếng gió tạo nên bầu không khí âm u lạnh lẽo. Nơi chiếc bàn cạnh gường, bức thư được người vợ viết để lại vẫn còn ở đó, nhưng xem ra tất cả mọi thứ cũng được thu xếp gọn gàng và bỏ vào chiếc vali. Người đàn bà kéo chiếc vali bước đi trong đêm khi đón được chiếc taxi gần đó.

Sau một hồi rượu tan dần, ông ta nhức người dậy, hai tay xoa xoa lấy vầng thái dương khi cảm thấy cơn nhức nhối đang đến dần, rồi nhanh chóng ông tìm thấy bức thư cuối cùng của vợ gửi. Đọc xong, khuôn mặt ông đỏ ngầu lên, tức giận mà nói vài câu chửi rủa: " Con khốn. Mày nghĩ thoát khỏi tay ông à. Để tao bắt được, thì mày chỉ còn con đường chết".

Nghĩ xong, đôi chân đặt xuống giường, thì bỗng bên tai ông bất chợt nghe được giọng hát du dương vang lên khắp căn biệt thự…

" La…la…lá….là…la… You feel how your soul's getting torn. You're lost you can't take anymore. Wellcome to my life. Where you cry alone at night, and the sun never shine for you……….La…là…lá..la….".

[ La…la…lá..là…la .. Cảm giác được linh hồn mày bị xé rách không? Lạc lối, mày chịu đựng nổi không? Chào mừng đến thế giới của tao. Nơi mày khóc cô độc mỗi đêm dài. Nơi mặt trời không bao giờ chiếu rọi….la…là…lá…la….].

Đang trong lúc lắng nghe tiếng nhạc đó xuất phát từ đâu, thì ông chợt có một cảm giác cực kỳ run sợ khi ánh mắt vô tình lướt qua, và dừng lại ở một góc tối trong căn phòng. Cố nhíu cặp lông mày để nhìn rõ thứ đang ẩn giấu là gì? Chút ánh sáng của đêm trăng tròn chiếu rọi le lói, bóng đen của ai đó đứng lặng ở bên trong, không chút cử động, và ông cảm nhận được nó đang hướng ánh mắt về phía chỗ cái giường. Ổng quát lớn: " Là người nào hả? Trốn trong góc đó làm gì? Tính ăn cướp đồ nhà tao à?".

Đáp lại là sự im lặng đầy đáng sợ. Bên tai chỉ nghe tiếng xì xào của gió, tấm màn trắng treo trên cửa sổ cũng nhẹ nhàng tung bay, và đương nhiên cái bóng trong góc tối vẫn đứng bất động.

Vốn là một người chẳng mấy vì chuyện cỏn con ma quỷ hù dọa cho khiếp sợ, ánh mắt ổng đảo khắp nơi trong gian phòng, rồi lại cầm lấy chiếc gậy ở đầu giường đặt mạnh xuống, tạo âm thanh rất lớn, và gằng giọng bảo : " Nói. Muốn cướp thứ gì của tao hả?".

Lúc này, cái bóng đó bắt đầu chuyển động, nó bước đi cực kỳ nhẹ nhàng, và rồi khi chạm vào nơi được ánh trăng chiếu rọi thì chiếc gậy trên tay ông bỗng ngã xuống đất, giọng run run :" Mày…..mày….Sao mày lại…..".

Trong căn biệt thự rộng lớn, một tiếng la thất thanh vang tận trời mây, và rồi trong căn phòng ấy người đàn ông với đôi mắt mở to trao tráo, đang nằm bất động dưới sàn nhà đầy vũng máu……., còn bóng đen kia thì nhếch miệng cười rồi quay lưng đi vào góc tối sâu thăm thẳm mà biến mất không chút dấu vết nào.

( còn tiếp….)